Chương 15: Quan mới nhậm chức ba đốm lửa*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim bài huấn luyện viên - edit by Leo Regulus

*Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa /新官上任三把火 : Quan mới nhậm chức ba đốm lửa - là một câu tục ngữ ẩn dụ về việc quan lại mới nhậm chức thường sẽ có một vài hành động thu hút sự chú ý để tỏ rõ tài cán, quyền lực, quyết tâm... mục đích là để lập uy, khiến quần chúng phải phục (giống như đốt mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, khiến mọi người đều thấy). Ở trường hợp này ý chỉ hành động PK để lập uy của Giang Thiệu Vũ ngay khi vừa đến căn cứ của đội tuyển quốc gia.

Tại giải đấu thế giới vừa rồi, trận đầu tiên ở vòng bảng, đội tuyển Hoa Quốc liền gặp phải đội nước Mỹ.

Trình độ của League chuyên nghiệp《 Thương Vương 》nước Mỹ rất cao, có không ít chiến đội lợi hại, đội tuyển quốc gia được chọn lựa ra tới quả thực chính là ngôi sao tụ tập, là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho chức quán quân tại giải đấu thế giới.

Vốn dĩ đánh với đội nước Mỹ, khả năng thắng liền không cao bao nhiêu, huấn luyện viên Trương để Mạc Hàm Thiên - vị người mới này lên sân khấu, hiển nhiên là tưởng mài giũa hắn một chút, khiến Tiểu Mạc mau chóng tìm được trạng thái thi đấu.

Không ngờ rằng lại trực tiếp đem trạng thái tâm lý của Tiểu Mạc mài hỏng mất!

Nước Mỹ có một tay súng bắn tỉa phi thường lợi hại tên là Wesley, Mạc Hàm Thiên đối chiến với hắn, gần như không có khả năng đánh trả, trực tiếp bị một phát đạn bắn vỡ đầu, để lại tâm lý bóng ma vô cùng nghiêm trọng, dẫn tới những trận thi đấu sau đó cũng chưa có thể ổn định lại.

Mà hôm nay, Giang Thiệu Vũ lại một lần nữa lấy ra tấm bản đồ "Tòa Nhà Chọc Trời" này.

Trong đầu Mạc Hàm Thiên không khỏi nhớ lại một màn tại giải đấu thế giới kia...

Đăng nhập vào bản đồ, cảnh tượng quen thuộc khiến hắn cảm thấy căng thẳng.

Wing Thần sẽ ẩn núp ở nơi nào?

Có thể hay không giống như Wesley, đột nhiên nhảy ra tới một phát súng bắn chết hắn?

Mạc Hàm Thiên khẩn trương nắm chặt con chuột, thật cẩn thận đi về hướng tây, hắn tránh ở phía sau khối kiến trúc, nhanh chóng di chuyển xuyên qua giữa các tòa nhà cao tầng, sau đó, hắn tìm thấy một điểm ngắm bắn, bò lên trên và núp kỹ vào, lợi dụng địa hình chỗ cao cẩn thận quan sát bốn phía.

Trong tầm nhìn không thấy được bóng dáng của Wing Thần.

Hắn do dự hai giây rồi quyết định bò xuống tòa nhà, đi tìm điểm ngắm bắn tiếp theo.

Mà lúc này, các người mới đứng xem ở phía sau Giang Thiệu Vũ, sống lưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh.

Tiểu Mạc, vừa nãy huấn luyện viên Giang nhìn thấy cậu rồi!

Bóng dáng mới vừa lướt qua ống ngắm bắn, hắn đã xác định vị trí của cậu!

Mạc Hàm Thiên cho rằng bản thân đã rất cẩn thận, kỳ thật điểm ngắm bắn của tấm bản đồ này tuy rằng khá nhiều, thế nhưng cách vị trí sinh ra gần nhất cũng chỉ có ba cái, lúc mở màn Giang Thiệu Vũ đã dự đoán được chỗ mà Mạc Hàm Thiên có thể sẽ đi, hắn liền tìm một cái điểm ngắm bắn có góc đối tuyến nghiêng, trước tiên mai phục.

Mạc Hàm Thiên do dự ở nơi đó mất 2 giây, thời điểm bấm máy quan sát để lộ ra một đoạn họng súng bị Giang Thiệu Vũ chính xác mà nhìn tới rồi.

— Kế tiếp chính là trò ôm cây đợi thỏ.

Giang Thiệu Vũ tính chuẩn thời gian di chuyển vị trí, nhanh chóng đi đến điểm ngắm bắn kế tiếp.

Ngay thời điểm Mạc Hàm Thiên đi tới điểm ngắm bắn thứ hai và bấm máy để quan sát, tiếng súng chói tai đột nhiên vang lên, một viên đạn đã sớm chờ hắn - từ cự ly siêu xa ở góc nghiêng phía sau bắn lại đây - một phát trúng ngay đầu!

[ Tùy Tùy Tiện Tiện ] sử dụng [ Balot - Tài Quyết ] một phát đạn bắn vỡ đầu đánh chết [Devil333]!

Khẩu súng Balot này tương đối nặng, không thích hợp với chiến đấu di động, nhưng tầm bắn của nó lại xa hơn nhiều so với MSG.

— Từ nơi cách xa mấy cây số, nháy mắt lấy đầu người.

Đây mới là tay súng bắn tỉa chân chính!

Mạc Hàm Thiên nhìn màn hình chuyển sang màu xám, đầu óc trống rỗng.

Hắn căn bản không có nhìn thấy vị trí của Wing Thần! Loại cảm giác "Nhìn không tới kẻ địch, lại bị kẻ địch một phát súng nháy mắt hạ gục" này, quả thực chính là tình huống cao thủ bắt nạt tay mơ, giáp mặt nhục nhã!

Mạc Hàm Thiên đỏ hốc mắt, đôi tay run rẩy rời đi bàn phím.

Dưới tay Wing Thần, hắn thậm chí không sống qua được 3 phút...

Tấm bản đồ này quả nhiên là ác mộng của hắn!

Nhìn thiếu niên nhỏ tâm lý hỏng mất đến mức sắp khóc ra tới, Giang Thiệu Vũ cũng không giống như huấn luyện viên Trương trước giờ vẫn luôn an ủi hắn, ngược lại lạnh lùng nói: "Tay súng bắn tỉa có trình độ giống tôi như vậy, đội tuyển nước Mỹ có ba người. Cậu đánh kiểu gì?"

Mạc Hàm Thiên: "......"

Giang Thiệu Vũ nói: "Trở về ngẫm lại đi, thật sự đánh không lại, liền đem trò chơi gỡ."

Mọi người: "........."

Mạc Hàm Thiên lui về hàng phía sau, cúi đầu siết chặt nắm tay.

Gỡ trò chơi?

Hắn từ khi bắt đầu ra mắt liền được huấn luyện viên trong nước ưu ái, là thực tập sinh biểu hiện xuất sắc nhất doanh trại tập huấn năm đó, lúc ấy còn có rất nhiều câu lạc bộ muốn ký hợp đồng với hắn. Chưa từng có người bảo hắn: Đem trò chơi gỡ đi.

Kết quả, hôm nay thần tượng của hắn - Wing Thần - bảo hắn gỡ trò chơi trước mặt nhiều người như vậy?

Này liền giống như giáp mặt cho hắn một cái tát, đánh đến mức đầu óc hắn ong ong rung lên!

Trong đầu Mạc Hàm Thiên không ngừng mà hiện ra nghi vấn: Tôi là ai? Tôi ở đâu? Chơi cái game thôi như thế nào khó như vậy?

Bản edit phi thương mại chỉ đăng tại blog và kênh wattpad cá nhân, những nơi khác đều là re-up chưa có sự cho phép, hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor.

Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: "Người tiếp theo, tự mình xuất hiện đi."

Thời Tiểu Bân nơm nớp lo sợ bước ra.

Hắn được huấn luyện viên xếp hàng "Nhị Oa", Mạc Hàm Thiên chết xong, tiếp theo nên tới hắn.

Giang Thiệu Vũ nhướng mày, nhìn thiếu niên sợ hãi rụt rè trước mặt, hỏi: "Tôi mới bắt đầu liền trào phúng như vậy, có phải là không quá lễ phép hay không?"

Thời Tiểu Bân: "......"

Đây là nguyên văn lời nói của hắn lúc trước, huấn luyện viên Giang trả lại đầy đủ cho hắn.

Giang Thiệu Vũ nói: "Biểu hiện tệ hại, không mắng mấy người chẳng lẽ còn muốn khen hay sao? Trừ phi có một ngày, biểu hiện của cậu trong lúc thi đấu khiến tôi không bắt bẻ được gì, thì tôi đây cũng sẽ không vô duyên vô cớ mắng cậu. Hiểu được sao?"

Thời Tiểu Bân nhỏ giọng nói: "Đã hiểu ạ, huấn luyện viên."

Giang Thiệu Vũ: "Đến đây đi, chuẩn bị."

Thời Tiểu Bân: "......"

Cổ của hắn đã rửa sạch sẽ.

Vừa rồi, thời điểm Mạc Hàm Thiên bị Giang Thiệu Vũ đánh chết là sau khi thi đấu bắt đầu 3 phút.

Thời Tiểu Bân kiên trì được hơi lâu hơn một chút — 5 phút.

Cũng không phải là trình độ của hắn cao hơn so với Mạc Hàm Thiên, mà là do hắn nhát gan hơn Mạc Hàm Thiên.

Tính cách của hắn quá mức cẩn thận, khi di chuyển rất coi trọng chi tiết, nhất định phải bảo đảm chính mình an toàn mới có thể bước chân ra, nếu không hắn thà rằng giấu ở mặt sau kiến trúc che chắn, có đôi khi thậm chí sẽ vẫn không nhúc nhích như pho tượng suốt nửa phút.

Thế nhưng trốn cũng vô dụng.

Giang Thiệu Vũ rất nhanh liền tìm ra hắn, động tác không nương tay chút nào.

— [ Tùy Tùy Tiện Tiện ] sử dụng [ Balot - Tài Quyết ] một phát đạn bắn vỡ đầu đánh chết [ Bân Bân Hữu Lễ ]!

Giang Thiệu Vũ bình tĩnh hỏi: "Thời Tiểu Bân, cậu cảm thấy vị trí xung phong nên chơi như thế nào?"

Lần trước quyết đấu, hắn liền đưa ra vấn đề này, xem như "Bài tập về nhà", còn nói "Hy vọng lần sau gặp mặt cậu có thể nghĩ ra đáp án". Nhưng Thời Tiểu Bân cũng không có để ý, đương nhiên cũng không có nghiêm túc tự suy ngẫm.

Hiện tại, nghe huấn luyện viên Giang lại lần nữa đưa ra vấn đề này, thiếu niên mặt đỏ tai hồng, vâng vâng dạ dạ mà nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy, vị trí xung phong chính là ở thời điểm tấn công dùng hỏa lực áp chế, phá tan phòng tuyến quân địch, hiệp trợ đồng đội mở đường; thời điểm lui lại thì đi ở cuối cùng, lợi dụng đặc tính có thể liên tục xạ kích của súng tự động để tạo ra hỏa lực bao trùm, ngăn chặn truy binh, trợ giúp đồng đội chạy trốn... Có chút giống như sự kết hợp của chiến sĩ và xe tăng trong trò chơi khác."

"Ừm, tri thức lý luận học thuộc không tệ. Thực chiến đâu?" Giang Thiệu Vũ liếc hắn một cái, không chút khách khí mà nói, "Trốn ở sau tường sợ hãi rụt rè không dám ra tới, như vậy mà kêu là xung phong? Sửa tên kêu co đầu rút cổ cho rồi!"

"......" Co đầu rút cổ? Thời Tiểu Bân ngơ ngác nhìn huấn luyện viên Giang, khi hiểu ra là huấn luyện viên đang mắng đấu pháp của hắn giống rùa đen thì nháy mắt gương mặt trở nên đỏ bừng, nhanh chóng lui về phía sau Mạc Hàm Thiên.

Bộ dáng co đầu rút cổ của thiếu niên quả thật như biến thành một chú rùa đen nhỏ.

"Người thứ ba, không cần tôi điểm danh đi?" Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hạ Lê.

"Đến!" Tam Oa Hạ Lê thực dứt khoát chạy tới chịu chết.

Hạ Lê là một nữ Alpha.

Cô nhóc này có chút vô tâm, tính tình tùy tiện, thường xuyên đánh đánh liền tách rời khỏi đội ngũ.

Thiên phú không tệ, thao tác cũng tạm được, tỉ lệ ghi bàn khi dùng súng lục hay hai khẩu súng phi thường cao. Chỉ là phát huy không ổn định, biểu hiện có đôi khi sẽ khiến cho người xem lóa mắt, có đôi khi lại đánh nát bét, giống như tay mơ ở rank thanh đồng.

Loại hình tuyển thủ không ổn định này sẽ rất khó để dẫn dắt, bởi vì không biết được cô nhóc này khi nào là trạng thái tốt, khi nào là trạng thái kém. Thi đấu giống như đánh cược, thắng thua toàn xem vận khí.

Trận quyết đấu tại "Tòa Nhà Chọc Trời" này, Hạ Lê biểu hiện giống như một tay mơ.

Hệt như ruồi nhặng không đầu, di chuyển loạn cả lên.

— [ Tùy Tùy Tiện Tiện ] sử dụng [ MSG - Cực Quang ] một phát đạn bắn vỡ đầu đánh chết [ Hạ Thiên Hạ ]!

Giang Thiệu Vũ nhẹ nhàng bắn chết cô, còn không quên đánh giá một câu: "Đây là lạc đường? Có cần tôi mở ứng dụng chỉ đường cho không?"

Hạ Lê nhanh chóng rút tay về rồi lùi sang một bên.

Cũng không phải là lạc đường, cô chỉ là quá khẩn trương, di chuyển hơi có chút "hỗn loạn" mà thôi...

Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Đường Khải, Tứ Oa cũng thực tự giác đi tới.

Đường Khải là một tuyển thủ tương đối bình tĩnh, làm điều tra viên, hắn nắm rõ bản đồ đến mức phi thường quen thuộc, kỹ xảo di chuyển cũng lợi hại hơn so với những người khác một chút.

Thiếu niên sắc mặt nghiêm túc, tay cầm chủy thủ xuyên qua khắp nơi, cùng Giang Thiệu Vũ giằng co một hồi.

Nhưng mà, điều tra viên số một trong nước - Diệp Khinh Danh đều đánh không lại Giang Thiệu Vũ, trình độ của Đường Khải còn không bằng Diệp Khinh Danh.

Hắn có đi đường vòng kiểu gì thì cũng chỉ là tốn công vô ích.

Giang Thiệu Vũ không chút khách khí nói: "Đấu pháp dòng chảy ý thức, có thể tìm được người hay không toàn dựa vào duyên phận?"

Đường Khải: "......"

Dù sao tất cả mọi người đều bị trào phúng, cũng không phải một mình hắn!

Đường Khải đỏ mặt rời đi chỗ ngồi.

Lục Hưng Vân vội vàng đi qua ngồi xuống, giống như xếp hàng chịu chết.

Giang Thiệu Vũ khóe môi giơ nhẹ lên: "Còn rất tự giác."

Lục Hưng Vân ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Mong Wing Thần chỉ giáo, tôi là fan của ngài."

Giang Thiệu Vũ: "Ồ. Vậy đánh xong trận này, cậu đại khái sẽ từ fan biến thành anti."

Lục Hưng Vân: "......"

Giang Thiệu Vũ đánh Tiểu Lục không nương tay chút nào.

Lần trước ở tấm bản đồ "Sâu Trong Rừng Cây" kia, vũ khí hai người dùng đều là súng tự động, Lục Hưng Vân thiếu chút nữa liền phản sát Tùy Tùy Tiện Tiện. Nhưng mà hôm nay, ở tấm bản đồ "Tòa Nhà Chọc Trời" này, hắn thậm chí không có cơ hội tiếp cận đối phương.

Hắn căn bản là không tìm thấy được vị trí của Giang Thiệu Vũ.

Tầm bắn của súng ngắm lên tới hơn 1000m, trong khi tầm bắn của súng tự động hắn cầm chỉ có 200m, hắn chỉ có thể kéo dài tới 3 phút, còn không kịp tới gần liền đã bị Giang Thiệu Vũ nắm lấy cơ hội một phát đạn bắn vỡ đầu!

Sắc mặt Lục Hưng Vân trắng bệch, vốn định ở trước mặt huấn luyện viên mới cố gắng biểu hiện một chút, kết quả hôm nay lại xếp hàng bị đánh bạo.

Cả đám bọn họ quả thực là tới tấu hài!

Sau khi Lục Hưng Vân tặng đầu người xong, mấy người khác hơi nhẹ nhàng thở ra.

Lại một lần nữa Pentakill!

Bọn họ lần này cũng coi như "Trước lạ sau quen", chịu chết vô cùng thuần thục.

Chẳng qua, lần trước là cách màn hình máy tính bị đánh bạo, còn có thể lén than thở vài câu "Người này có phải gian lận hay không", "Có thể hay không là tuyển thủ chuyên nghiệp nước ngoài"...

Lúc này đây, chính bọn họ cũng ngượng ngùng thảo luận.

Bại bởi Wing Thần, bọn họ chính là gà mờ.

Huấn luyện viên Giang gọi bọn hắn là "Tiểu đội Hồ Lô Oa" cũng không sai, bọn họ chính là một đám hồ lô oa ngu ngốc!

Giang Thiệu Vũ đảo mắt qua toàn trường.

Đội tuyển quốc gia có 11 cá nhân, hắn đã đánh xong rồi 7 người.

4 vị còn lại, một người là đội trưởng đội tuyển quốc gia - Lão Lâm, một người là đồ đệ thân truyền của chủ tịch Tề, một tay súng bắn tỉa khác của đội tuyển quốc gia - Lưu Thiếu Châu. Còn có hai người, đều là chữa bệnh, phân biệt gọi là Chương Việt và Minh Khê.

Chữa bệnh thì không cần thiết phải đánh, còn Lão Lâm cùng với Tiểu Lưu, vẫn là chừa chút mặt mũi đi.

Thấy ánh mắt Giang Thiệu Vũ đảo quanh ở trên người mình, Lão Lâm vừa muốn lại đây PK, Giang Thiệu Vũ đột nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Thực lực cá nhân của mấy người thật là đủ gà mờ, cư dân mạng cũng không mắng sai. Đặc biệt là người nào đó, giải đấu thế giới đánh thua, liền chạy tới game online, bắt nạt tay mơ ở rank thấp?"

"Thân là tuyển thủ đội tuyển quốc gia, thi đấu thua, không biết nỗ lực tăng lên chính mình, không biết cố gắng huấn luyện, rút ra kinh nghiệm, mà chỉ có thể dựa vào bắt nạt người qua đường để lấy lại tự tin?"

"Mấy người còn cần mặt mũi không?"

Năm nhóc người mới đi lên game online để bắt nạt tay mơ nhưng ngược lại bị đánh bạo, tập thể gục đầu xuống.

Huấn luyện viên mắng không sai.

Bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp! Là thành viên của đội tuyển quốc gia được chọn lựa kỹ càng ra tới!

Đi lên game online bắt nạt người chơi rank 2000 thì tính bản lĩnh gì? Đánh không lại còn kéo bè kéo nhóm đi đánh, còn cần mặt mũi sao?

Này liền giống như một đám cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp, thua giải đấu quốc tế, chạy đi bắt nạt học sinh tiểu học.

Còn bị huấn luyện viên bắt tại trận.

Mạc Hàm Thiên sắc mặt tái nhợt, hốc mắt toàn là nước mắt, hối hận, tự trách, áy náy...... đủ loại cảm xúc phức tạp không ngừng đánh sâu vào trong đầu, khiến hắn hận không thể đào một cái hố đem chính mình chôn sống.

Thời Tiểu Bân cũng rũ đầu không dám nói lời nào, hắn luôn luôn không có chủ kiến, Mạc ca kêu hắn đi bắt nạt tay mơ, hắn cũng không nghĩ nhiều, còn nói đối phương không lễ phép? Thành viên đội tuyển quốc gia như bọn họ đi lên game online bắt bạt người qua đường thì lễ phép sao?

Hạ Lê, Đường Khải cùng với Lục Hưng Vân đồng dạng sắc mặt khó coi, cả đám đầu đều sắp cúi xuống đến ngực.

Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: "Quay về mỗi người viết bản kiểm điểm 1000 chữ, nộp trước 9 giờ tối mai."

Năm người: "......"

Diệp Khinh Danh đứng ở một bên nhịn không được muốn cười.

Được lắm, ngày đầu tiên nhậm chức liền trực tiếp mắng mấy thiếu niên nhỏ đến khóc.

Đội tuyển quốc gia một lần được nhận tới 6 phần bản kiểm điểm, thật không hổ danh là Vũ Thần hung tàn.

Ngay khi mọi người cho rằng vị huấn luyện viên này đã đủ tàn nhẫn.

Giang Thiệu Vũ đột nhiên chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh: "Ổn định cảm xúc, đánh một ván thi đấu huấn luyện. Thực lực cá nhân tôi đã nhìn hết nổi, để tôi xem thử sự phối hợp đoàn đội của mấy người như thế nào."

Mọi người: "????"

Thi... thi đấu huấn luyện?!

Trước kia mỗi lần đánh thi đấu huấn luyện, huấn luyện viên đều sẽ thông báo trước một ngày, làm mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Nào có kiểu mới vừa đem trạng thái tâm lý của người khác đánh đến hỏng mất xong, ngay cả thời gian 3 phút điều chỉnh đều không cho, liền trực tiếp đánh thi đấu huấn luyện như vậy?

Giang Thiệu Vũ mặt vô biểu tình mà điểm danh —

"Đội 1, xung phong Thời Tiểu Bân, đột kích Hạ Lê, điều tra Diệp Khinh Danh, tay súng bắn tỉa Lưu Thiếu Châu, chữa bệnh Chương Việt."

"Đội 2, xung phong Lục Hưng Vân, đột kích Chu Dật Nhiên, điều tra Đường Khải, tay súng bắn tỉa Mạc Hàm Thiên, chữa bệnh Minh Khê."

"Bản đồ, độ khó 5 sao: Căn Cứ Hải Tặc."

"Lão Lâm mở phòng đem người đều kéo vào đi, tôi làm trọng tài."

Một đám người tập thể ngây ngốc.

Chẳng lẽ đây là "Hình thức ma quỷ" trong truyền thuyết sao?

Trước tiên tra tấn mọi người đến mức tâm lý hỏng mất, mắng đến hoài nghi cuộc đời, tiếp theo là kéo vào chiến trường, lập tức thi đấu, chọn một tấm bản đồ khó nhất trong cả trò chơi?

Huấn luyện viên Giang tuyệt đối là một người sói!

*người sói: nhân vật phản diện trùm cuối trong trò chơi ma sói, đối lập với phe con người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net