Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23

Tiêu Nghị còn chưa xem xong cảnh khóc nghiêm túc của Lư Châu, hắn căn bản không thể hiểu nổi, một người phải làm sao mới có thể khóc bất cứ lúc nào, lúc quay 'Thiết mã băng hà' cũng có cảnh khóc, nhưng so với khóc trong im lặng, không nghẹn ngào dễ hơn nhiều, bởi vì chỉ cần rơi nước mắt, tâm trạng đẩy xuống mức tận cùng sẽ dễ tan vỡ.

Khóc không ra tiếng là khó nhất, Lư Châu im lặng nhìn tấm ảnh, chưa tới năm phút, nước mắt tuôn ra. Ngay sau đó là đi kèm theo tiếng nức nở, Lư Châu run rẩy, nhét ảnh chụp xuống bàn thủy tinh.

Tiêu Nghị bị dọa, xung quanh im lặng không tiếng động, Lư Châu dùng hai tay vuốt mặt, như một đứa trẻ buồn tới phát run, không nén được nghẹn ngào, camera đẩy tới, trong mắt Lư Châu toàn là nước mắt, hắn cố nén chua xót, hít một hơi thật sâu, đứng dậy.

"Cắt!" Đạo diễn hô.

Có mấy người vỗ tay, Lư Châu lấy tấm ảnh trả lại cho Tiêu Nghị, mệt mỏi thở ra, Tiêu Nghị sợ hắn trong lúc nhất thời quá nhập tâm, tâm trạng còn chưa hồi phục, đưa cho hắn ly nước, Lư Châu nhấp một hớp, trầm mặc nhìn ra ngoài sân.

Mọi người đều vào chỗ, Lư Châu ngồi xuống, hình như còn đắm chìm trong câu chuyện thương tâm của mình. Tiêu Nghị cẩn thận sờ sờ lưng, như là đang an ủi, Lư Châu mỉm cười.

"Anh Lư, vào make up." Đạo diễn nhắc nhở.

Lư Châu đứng dậy đi vào make up, cảnh kế là Lư Châu bị chủ biên mắng, Lư Châu cúi đầu, đứng trước mặt chủ biên, một nam chủ biên khác nửa ngồi nửa dựa vào bàn làm việc, lùn hơn Lư Châu 30cm, lảm nhảm giáo huấn hắn.

"Ông đây không làm!" Lư Châu rốt cuộc cũng bạo phát.

Tiêu Nghị càng thêm hoảng sợ, Lư Châu chỉ vào chủ biên, "Đừng có khinh người quá đáng!"

Chủ biên ngây ngẩn cả người, ba giây sau, quên thoại.

"Haiz..." Mọi người thở dài.

Lư Châu xua tay ý bảo chịu thôi, đành phải quay lại.

Hai người gây một hồi, chủ biên nói, "Đi, cậu mang cái kiểu đó của cậu đi nói với ông tổng đi, tôi đố cậu dám đi nói với ông tổng đó --- Đi đi!"

Chủ biên dương dương đắc ý, Lư Châu chỉ trầm mặc nhìn, trong mắt nén lửa giận, như một con sư tử thức tỉnh.

Màn ảnh di chuyển.

Cảnh tiếp theo là quay giữa.

Lư Châu đứng vững, nói với nữ chủ biên, "Cái gì?! Tại sao lại là tôi?"

Nữ chủ biên không thể trách được, "Đối phương chỉ đích danh muốn cậu tiếp đãi, con trai của ông tổng tập đoàn chúng ta, cậu lấy lòng một chút đi."

Lư Châu nói, "Buổi tối tôi có hẹn."

Nữ chủ biên nhún vai.

"Vẽ cho tôi cái đồng hồ." Lư Châu gọi Tiêu Nghị, "Có biết vẽ không? Vẽ dễ thương một chút."

Tiêu Nghị nắm tay Lư Châu, vùi đầu vẽ chiếc đồng hồ hoạt hình lên cổ tay hắn. Lư Châu lại đi quay.

Lư Châu thu dọn đồ đạc, nghe thấy đồng nghiệp đứng bên bình nước nghị luận về hắn, hắn hơi khựng lại, Lư Châu kéo tay áo lên, trên cổ tay là chiếc đồng hồ vẽ bằng bút bi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía camera, đẩy kính mắt, trong mắt mang theo nét mê man, tựa như một nam sinh lớn lên rất tuấn tú, lại hoàn toàn không biết mình đẹp trai.

Trong mắt Tiêu Nghị nhất thời nổi lên hai hình trái tim.

"Cắt!" Đạo diễn nói, "Buổi sáng quay đến đây thôi, anh Lư cực khổ rồi."

Lư Châu lập tức đi thay quần áo, nói, "Buổi chiều còn phải tới phía Bắc quay, tôi đi trước."

Tiêu Nghị lái xe, Lư Châu ở trên xe, sau khi ăn xong Tiêu Nghị đậu xe trong gara, hai người liền chạy vào trường quay, Lư Châu make up xong, kéo ghế ngồi xuống, chào hỏi xung quanh.

"Đạo diễn Quách." Lư Châu cười nói, "Chờ lâu rồi."

"Đến sớm thôi." Đạo diễn Quách nói, "Mới gọi điện cho Tiểu Nghị, bảo hai người đừng gấp, ăn cơm trưa xong rồi qua. Tới đây, tôi bàn về cảnh quay với cậu."

Lư Châu xua tay, hậu cần đang phát cơm hộp, Lư Châu nói với Tiêu Nghị, "Cậu đi ăn cơm đi."

Tiêu Nghị nhận một hộp cơm, đạo diễn Quách nói với Lư Châu, "Kịch bản hôm qua đã xem hết chưa?"

"Chưa xem xong." Lư Châu đáp, "Kịch bản hôm nay thì xem rồi."

"Đã nắm chắc tính cách nhân vật chưa?" Đạo diễn Quách kiên nhẫn hỏi, "Cậu có ý kiến gì cứ nói với tôi."

Tiêu Nghị mở lon cola, nghĩ thầm đạo diễn Quách thật tốt, tuy rằng đã năm mươi tuổi, nhưng vẫn rất nho nhã kiên nhẫn, diễn viên nào mà không thích ông? Quả nhiên debut vẫn nên gặp ông nhiều mới được.

"Hứa Phong Thiềm người này." Lư Châu suy nghĩ một chút, "Tuy rằng sống nhờ nhà chú, nhưng cha lại có viết sách, gia tộc phần lớn là người tri thức. Gọi là bước ra từ <chính khí ca> của Văn Thiên Tường."

"Đúng vậy." Đạo diễn Quách nói, "Phong Thiềm kéo dài việc học hành, chiếu theo màu sắc của cổ đại, có thái độ kiêu kỳ của người tri thức, trong hệ thống quân đội của đảng quốc dân, là một người có chủ nghĩa lý tưởng, khi hắn còn sống, mãi cho đến chết, đều có một loại cốt khí, vì sao tôi tìm cậu diễn vai của hắn, là bởi vì Hồ Dương diễn không ra nhiều mặt khác nhau của vai này."

"Ừm." Lư Châu lật kịch bản, "Lúc bị nói xấu thành hán gian, Hứa Phong Thiềm vô cùng giận dữ."

"Nhưng hắn phải nhẫn nhịn." Đạo diễn Quách vỗ vai Lư Châu, cười nói, "Đại trượng phu nâng được thì bỏ xuống được, so với một thiếu niên như hắn, Phong Thiềm trưởng thành hơn, càng thành thục, rất biết gánh vác, người khác có ngàn mặt, cậu cũng có ngàn mặt... Haha."

Lư Châu mỉm cười, xoay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Nghị, trong mắt mang theo ý cười, trong lòng Tiêu Nghị khẽ động, đưa lon cola cho hắn, Lư Châu nhận lấy, Tiêu Nghị muốn lấy khăn giấy lau dầu trên miệng lon, do hắn mới uống một ngụm, Lư Châu lại xua tay ý bảo không cần, ngay cái chỗ Tiêu Nghị đụng miệng vào, nhấp một hớp.

Đạo diễn Quách chậm rãi đậy nắp chén trà, nhấp một ngụm, "Một người ngàn mặt, hắn rầu rĩ, hắn đau khổ, hắn phiền não, khát vọng tình yêu, lại tự biết không đủ sức chịu đựng, cũng không yêu cầu quá đáng, hắn tuyệt vọng, một nhân vật cần cậu hiểu thấu, phải diễn được tâm trạng thật nhất, đi tìm nội tâm thật sự của mình."

Lư Châu không trả lời, gật đầu, đạo diễn Quách nói, "Đây chính là tổng thể ấn tượng về nhân vật."

"Đạo diễn Quách, ngài thấy Hồ Dương diễn thế nào?" Lư Châu hỏi.

"Xem tình hình sáng nay thì còn được." Đạo diễn Quách nói, "Bây giờ người mới thiếu, có thể tìm được hắn là không dễ dàng, đương nhiên, những người này cũng không thể so với cậu."

Lư Châu khiêm tốn, đạo diễn Quách nói, "Tôi có sao nói vậy, Hồ Dương diễn vai em trai của cậu, cảnh đầu chiều sẽ quay hai người diễn địch thủ, tôi cảm thấy như vậy, đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân tôi, cậu có thể nói ra để chúng ta tham khảo."

Lư Châu nhìn đạo diễn Quách, gật đầu, nghe ông nói tiếp.

Đạo diễn Quách lại nói, "Tình cảm giữa hai anh em là bao dung, nghiêm nghị, nhưng cũng tỉ mỉ chu đáo, huynh trưởng như cha, mặc kệ em trai có cố tình gây sự với cậu, hiểu lầm cậu, hiểu sai cậu, cậu cũng sẽ không tức giận, có đúng không? Tiểu ca?"

Tiêu Nghị cười nói, "Đúng vậy." Tiêu Nghị còn đang thấy lạ, nghĩ thầm sao đạo diễn Quách biết mình có em trai?

Đạo diễn chỉ chỉ Tiêu Nghị, gọi Lư Châu nói, "Hứa Phong Thiềm bảo vệ Hứa Thư Giang, tựa như thái độ cậu đối xử với em mình vậy."

Tiêu Nghị: "..."

Đạo diễn Quách nói tiếp, "Cậu sẽ quan tâm người thân cận nhất bên mình, gần đây thế nào, thậm chí còn lo chuyện tình của hắn, sợ hắn học cái xấu, hy vọng..." Đạo diễn Quách làm tư thế chộp lấy, "Kiểm soát hắn, xem hắn mãi mãi là thằng nhóc ngày nào, là một loại cưng chiều, ở sâu trong nội tâm, cũng mong đợi hắn trưởng thành, vì gia đình, hắn cũng có trách nhiệm của mình."

"Đã hiểu." Lư Châu nói.

"Đi thay quần áo đi." Đạo diễn Quách nói, "Tất cả mọi người đều mong chờ biểu hiện của cậu."

Nói xong đạo diễn Quách giơ ngón cái với Lư Châu, Lư Châu đưa lon cola còn dư cho Tiêu Nghị, đi thay quần áo, Tiêu Nghị muốn đứng dậy đi theo, Lư Châu phất tay, ý bảo không cần đi theo.

Lại có người tới xin chỉ thị của đạo diễn Quách, đạo diễn Quách gật đầu, phần lớn thời gian đều chỉ mỉm cười, Tiêu Nghị ngồi bên cạnh, ăn cơm có chút bất an, nghĩ thái độ của đạo diễn này như mộc xuân phong, mặc dù có hơi dong dài, nhưng thật sự có cảm giác thân thiết nhận dạy dỗ!

"Cậu tên gì?" Đạo diễn Quách hỏi Tiêu Nghị.

Tiêu Nghị đáp, đạo diễn Quách gật đầu, "Ở chung với Lư Châu bao lâu rồi?"

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị nghe câu này, nói thế nào cũng có cảm giác như hỏi hai đứa yêu nhau bao lâu rồi, đương nhiên nhìn tuổi của đạo diễn Quách thì chắc sẽ không nói đùa, nhân tiện nói, "Mùa đông năm ngoái bắt đầu làm phụ tá cho hắn, gần nửa năm rồi."

Đạo diễn Quách gật đầu, còn nói, "Tiểu Lư rất có thiên phú diễn xuất, phàm là người có thiên phú về nghệ thuật, sinh hoạt sẽ rất bừa bãi."

"Hahaha." Tiêu Nghị mỉm cười, "Đúng vậy."

Đạo diễn Quách còn nói, "Cậu phải chăm sóc hắn thật tốt."

"Vâng vâng." Tiêu Nghị nói, "Tôi vẫn luôn một mực học tập cách làm trợ lý."

Đạo diễn Quách hài lòng ừ một tiếng, Tiêu Nghị nghĩ thầm thiệt là quá trâu bò, chắc ở đoàn này cũng không có gì để nhiều chuyện, cũng không có cái gọi là biểu hiện trước mặt, chỉ quay phim thôi.

Theo ba đoàn phim, lại ở weixin nghe được nhiều chuyện trong giới, Tiêu Nghị dần biết, đoàn phim khác nhau sẽ mang phong cách khác nhau, có đôi khi quả thật là cách biệt một trời một vực, ví dụ như đạo diễn Quách, vừa khởi quay liền nghiêm túc quay phim, nhiều lần suy xét, thảo luận nhân vật, cũng có loại như của 'Thiết mã băng hà', đạo diễn là người định đoạt, đồng thời có tên tuổi nắm giữ toàn bộ quyền quản lý, cũng có loại như đoàn 'Thời đại thặng nam' sáng nay, quay phim chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, kiếm tiền, kiếm đủ thì đi.

Tiêu Nghị đợi một hồi, Lư Châu còn đang thử quần áo, hôm nay tìm cảm giác trước, rồi chụp poster, nhưng cảnh đầu, tất nhiên sẽ chuẩn bị lâu một chút, Tiêu Nghị liền chạy vào giúp, vừa thấy trang phục của Lư Châu, thiếu chút nữa là muốn quỳ.

Lư Châu mặc một bộ quân trang đảng Quốc dân, đứng trước gương, Tiêu Nghị liền theo bản năng rút điện thoại ra chụp hình.

"Thế nào?" Lư Châu nói, "Đừng có đưa cái mặt mê gái đó ra! Mắc ói quá!"

Người ngoài đột nhiên nghe Lư Châu la liền hoảng sợ, Tiêu Nghị thì nổi hắc tuyến, mau chóng lấy lại tinh thần, đeo bao tay cho Lư Châu, cảm xúc dâng trào, phảng phất cảm giác kiểu khoe mẽ hắn là của mình.

"Rồi rồi rồi... Rất đẹp trai!" Tiêu Nghị chảy nước miếng, "Đẹp nhất thái dương hệ!"

Lư Châu vốn có dung mạo cương nghị, rất hợp với quân phục, vóc người lại đẹp, Tiêu Nghị gần như có dự cảm sau khi đăng poster lên, không biết có bao nhiêu người ngồi trước máy tính ói cầu vồng.

Lư Châu cười, "Haha."

Tiêu Nghị cười hahả, Lư Châu trong nháy mắt liền biến thành vẻ mặt lạnh lùng, "Ai cười với cậu?! Tôi đang tìm cảm giác!"

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu bước ra, cả đoàn phim đều hết sức kinh ngạc, tiện đà mang theo dáng tươi cười trong dự liệu.

Nam chính Hồ Dương cũng đi ra,mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chào hỏi Lư Châu, Tiêu Nghị đứng bên cạnh, xem hai người diễn.

"Anh còn về đây làm gì?" Hồ Dương lạnh lùng hỏi.

Camera quay từ ngoài viện vào, chậm rãi đến gần.

Lư Châu đứng trong sân, làm động tác 'vô phương', chắp tay ra sau, xoay người nhìn Hồ Dương một thân đồ đen, mang theo nụ cười ấm áp, "Nơi này là nhà của anh, anh muốn về lúc nào thì về lúc ấy."

Khí chất của Lư Châu hiển nhiên triệt để đè lên Hồ Dương, Tiêu Nghị trước đây còn không cảm giác được, thế nhưng mỗi lần mở máy, ít nhiều có thể hiểu, tất cả mọi người khi đối diễn với Lư Châu, không chỉ có diễn viên phụ, lực chú ý đều tập trung vào nhân vật của Lư Châu, đều vô cùng khẩn trương.

Đây chính là danh tiếng của Lư Châu, kỹ xảo diễn xuất cùng với ám chỉ ngôn ngữ cơ thể trong lúc vô tình mà hình thành, tạo thành khí chất áp chế. Hồ Dương lúc đứng một mình thì rất tuấn tú, da rất trắng, nhưng vừa đứng trước mặt Lư Châu, hai anh em so chiêu, trong chớp mắt liền yếu thế.

"Sắp bị anh chọc cho tức chết rồi." Hồ Dương nói, "Mẹ đã đi rồi! Anh còn muốn sao nữa! Nơi này không chào đón anh! Đi! Đi ngay cho tôi!"

"Khoan!" Đạo diễn Quách đột nhiên nói, "Dừng, trong kịch bản ghi thế nào? Tại sao lại quên?"

Tiêu Nghị: "..."

Một câu cũng không thể sai, Hồ Dương lập tức nói, "Xin lỗi, quá căng thẳng nên quên."

Hồ Dương cầm kịch bản xem lại, Tiêu Nghị thấy trước khi Lư Châu quay gần như đều đại khái nhớ lời thoại là được, lúc nói ra ít nhiều thì dựa vào tâm trạng ngay lúc đó,có đôi khi nhớ không chính xác cũng sẽ thay đổi chút xíu. Nhưng mà đạo diễn Quách hiển nhiên vô cùng nghiêm túc, không hài lòng lời thoại, trước khi quay có thể sửa, khi đang quay thì không được.

Hai anh em diễn lại lần nữa, đạo diễn Quách không hài lòng lắm, kêu Hồ Dương tới, nói lại về cảnh quay, cũng kêu Lư Châu lại, kiên trì nói lại mấy lần, ba người sau khi nói xong, quay lại hai lần, cảnh này cũng tính là qua.

Tiêu Nghị để ý trong đoàn phim có rất ít người nói chuyện, trao đổi với nhau toàn là những chuyện cần thiết, không hay nói đùa, cũng không ai lên mạng... Cảm giác tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc, tinh thần kéo căng.

Mãi cho đến hoàng hôn, Lư Châu đổi cảnh, hắn mặc áo khoác quân trang, đứng trước dòng suối nhỏ, ánh sáng chỉnh đèn, cả dòng suối lấp lánh ánh vàng.

"Có đôi khi anh nghĩ." Lư Châu nói, "Nói không chừng năm sau, tháng sau, thậm chí là ngày mai, anh cũng không còn sống nữa."

Đây là cảnh một vai của Lư Châu, Tiêu Nghị xem kịch bản, biết đây là Hứa Phong Thiềm đang nhớ bạn gái đã chết của mình, người yêu năm đó của Hứa Phong Thiềm bị quân Nhật bắn chết ở con suối này.

"Có đôi khi anh tình nguyện ngủ yên giấc." Lư Châu nói, "Rất sợ vừa mở mắt, sẽ nhìn thấy vô số người đang mắng anh. Nói anh là hán gian, quân bán nước..."

"... Nhưng vì em, cho dù chỉ là người duy nhất." Lư Châu thở dài, khóe miệng lại mang theo nụ cười ngọt ngào, vừa đau thương lại tuấn lãng, gò má dưới ánh nắng chiều tạo thành đường viền, tiện đà quỳ hai gối xuống, kéo bao tay ra, túm một nhúm cỏ ven suối.

Camera quay cận tay hắn.

"Cũng... sẽ không hối tiếc." Lư Châu chậm rãi nói, tiện đà đặt ngón tay lên môi mình.

"Tốt!" Đạo diễn Quách nói, "Hôm nay đến đây thôi."

Lư Châu lập tức đứng dậy, đi thẳng vào thay quần áo, đi ra bắt tay đạo diễn Quách, tiện đà chui vào xe, ngồi trong xe ăn cơm, Tiêu Nghị lái xe tới phim trường khác, kết quả bị kẹt xe.

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu: "..."

Không đợi Lư Châu phân phó, Tiêu Nghị lập tức gọi điện cho người bên đoàn phim, bên kia trả lời không cần gấp gáp, cũng bị kẹt xe, nếu bên này đến trước thì nghỉ ngơi đi, Tiêu Nghị cười haha, Lư Châu lập tức thừa dịp này đi ngủ.

Ban đêm, dưới đèn đường, mọi người bận việc cả buổi, rốt cuộc cũng bắt đầu quay.

Trên trán lư Châu dán băng keo cá nhân, mặt dính bụi bặm, cùng nữ chính đi dạo trong khu nhà nhỏ, tay cầm túi xách đáng giá một trăm ngàn của nữ chính.

Sau đó ngồi trong vườn hoa, cảnh chờ nữ chính, một chiếc xe dừng trước mặt Lư Châu, Ô Hằng Cổ kéo cửa kính xuống, hỏi đường Lư Châu, Lư Châu chỉ đường cho hắn.

Cảnh cuối còn mấy diễn viên phụ đánh Lư Châu, muốn kéo hắn tới một chỗ yên tĩnh đánh một trận.

"Cắt!" Đạo diễn nói, "Kết thúc công việc."

Lư Châu quả thật mệt muốn chết, lên xe về liền, lúc về tới nhà, Tiêu Nghị cầm lộ trình, Lư Châu nói, "Này."

Tiêu Nghị thấy Lư Châu nằm bật ngửa trên sô pha, "Cậu biết xoa bóp không?"

Tiêu Nghị đã nhiều lần xoa bóp cho Lư Châu, Lư Châu nói, "Biết bóp chân không?"

Tiêu Nghị thấy có chút kì lạ, cười nói, "Sao hôm nay khách sáo vậy?"

Tiêu Nghị cởi vớ cho Lư Châu, Lư Châu không vui nói, "Chẳng phải là sợ cậu nghĩ tôi vũ nhục cậu sao?"

"Làm sao lại vậy được." Tiêu Nghị nói, "Bình thường tôi cũng bóp chân cho bạn gái, cổ mang giày cao gót cả ngày, về nhà đau chân không chịu được."

"Cậu bóp đi." Lư Châu đắp mặt nạ, có chút ỉu xìu, "Bóp tốt tôi tăng lương... a!!"

Tiêu Nghị: "..."

"Lực vầy được chưa?" Tiêu Nghị nói.

Lư Châu nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Nghị nói, "Nhẹ hơn chút?"

"Bị cậu bóp tới sắp tiết nước tiểu luôn rồi!" Lư Châu giận dữ hét.

Tiêu Nghị đành phải nhẹ tay, Lư Châu nằm lười biếng, một lát sau ngủ mất.

Tiêu Nghị sợ hắn vừa dậy liền muốn gọi người, liền lấy chăn đắp cho hắn, mình nằm ngủ ở sô pha bên cạnh. Lư Châu ngủ suốt đêm, sáng hôm sau thức dậy, hai người đều luống cuống tay chân,Tiêu Nghị nghĩ thầm tối qua còn chưa xem kịch bản, lập tức thay quần áo cho Lư Châu nửa tỉnh nửa mơ, đẩy Lư Châu lên xe, ném kịch bản cho hắn, đọc trên đường đi tới phim trường.

Hôm nay quay 'Phong Phiêu Nhứ', lúc Tiêu Nghị rảnh rỗi ngồi một bên nghe đạo diễn dạy ghi chép trường quay, đạo diễn Quách tuy vẻ mặt ôn hòa, nhưng mọi người đều sợ ông, tất cả đều ngoan ngoãn, bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Nghị liên tiếp ở phim trường của 'Phong Phiêu Nhứ' vài ngày.

Buổi tối lúc ăn cơm, mới biết nam thứ hai là bị đạo diễn đánh rớt.

Nam thứ hai lần đầu đến diễn thử, lại không diễn được như đạo diễn muốn, giữa chừng còn xem lịch trình, đi quay quảng cáo, sau khi trở về, đạo diễn Quách khách sáo nói, "Ngày mai cậu không cần tới, tìm giám chế nói chuyện đi."

Vì vậy nam thứ hai liền tức giận bỏ đi, giám chế vậy mà cũng không nói gì, thiếu nam thứ hai, đạo diễn Quách nói tự ông đi tìm diễn viên, bảo đảm tốt hơn giám chế, thế nhưng ngay lúc đi tìm nam thứ hai cứu cánh, nam chính lên tòa với công ty, khả năng không lấy được thù lao, cũng đi.

Mọi người đều cho rằng đoàn phim phải giải tán, đạo diễn Quách để mọi người quay cảnh phụ trước, cùng nhà sản xuất ra ngoài đi dạo một vòng, trở về liền đổi người. Đỗ Mai còn định thừa dịp này, dùng sức đẩy người của mình vào, ngay cả Ô Hằng Cổ cũng muốn Lư Châu đưa vào, nhưng mà đạo diễn Quách không cho, người cuối cùng cũng không muốn.

Tiêu Nghị quả thật không nói gì, xem ra Lư Châu dễ bảo như thế không phải không có nguyên nhân, với lại đi theo đạo diễn Quách, hình như có thể học được rất nhiều chuyện, mặc dù phần lớn đều không xài được, nhưng nghe ông dạy diễn viên thế nào, làm sao đọc hiểu kịch bản, cũng rất tốt.

Một buổi đẹp trời, đạo diễn Quách gọi Tiêu Nghị.

"Tiêu Nghị." Đạo diễn Quách hỏi, "Bài hát của cậu chừng nào có?"

Tiêu Nghị: "..."

"Bài bài bài... bài hát của tôi?" Tiêu Nghị hỏi lại.

Đạo diễn Quách nói, "Đỗ tổng của các cậu không phải nói cho cậu viết ca khúc cho Hứa Phong Thiềm sao?"

Tiêu Nghị nghe xong đứng hình, cằm muốn rớt ra.

Đạo diễn Quách chậm rãi nói, "Viết xong thì cầm tới cho tôi nghe thử?"

"À... được." Tim của Tiêu Nghị đập nhanh tới muốn ngừng, trong lòng nghĩ tại sao không nói cho tui biết dậy!!! Tại sao không có ai... nói cho tui biết!!

Tiêu Nghị muốn điên rồi, ngồi một hồi, đạo diễn Quách còn chưa phát hiện có gì lạ thường, đứng lên đi, Tiêu Nghị nghĩ thầm là thế phải không? Vì sao mình không biết? Là Đỗ Mai đề cử sao? Nhưng sao Đỗ Mai không nói gì cho mình hết! Thậm chí ngay cả Tiêu Nghị hát còn chưa nghe qua, là Lư Châu đề cử với Đỗ Mai sao?

"Tiêu Nghị?" Giọng của Đỗ Mai vang lên ở phía sau, Tiêu Nghị càng thêm hoảng sợ, lập tức đứng lên, thấy Đỗ Mai tới tham ban.

"Sao lại ngồi một mình ở đây?" Đỗ Mai hỏi, "Lư Châu đâu?"

Phía sau Đỗ Mai còn có hai trợ lý của công ty đi theo, Tiêu Nghị nói, "Châu ca đang ở phòng hóa trang."

"Vậy à." Đỗ Mai nói, "Hôm qua chúng tôi mới thương lượng... Ai da, đạo diễn Quách! Xin chào! Đang nói về ngài đây!"

Đạo diễn Quách đi tới bắt tay với Đỗ Mai, Đỗ Mai nói với Tiêu Nghị, "Tiêu Nghị, cậu viết một ca khúc mất bao lâu?"

Tiêu Nghị rốt cuộc trấn định lại, "Có thể là... hơn một tháng."

"Có thể vừa làm việc vừa sáng tác không?" Đỗ Mai lại hỏi.

Tiêu Nghị vội nói có thể, Đỗ Mai sảng khoái nói, "Vậy được, tôi qua bên kia chào hỏi công ty điện ảnh, chúng ta cũng tự thu ca khúc nhân vật, đến lúc đó đặt phối âm, để bọn họ chọn ca khúc chủ đề."

Tiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net