Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8

Ô Hằng Cổ đứng trước mặt Lư Châu, giữ tư thế cúc cung, Lư Châu lật xem tấu chương.

Cảnh giữa bắt đầu.

"Trẫm đã nói bao nhiêu lần rồi!" Lư Châu cầm tấu chương nện vào mặt Ô Hằng Cổ, lạnh lùng nói, "Ai cho ngươi cho người đi xét nhà Động Tạp Nhật (từ này mình không tìm ra nên để nguyên) ?!"

Ô Hằng Cổ chấn động, cúi đầu, có chút e ngại, mắt liếc trái liếc phải, dáng vẻ như tâm trạng bất ổn.

Hai người này đều diễn rất khá, dự trù kế hoạch thấp giọng nói, "Ô Hằng Cổ bắt được ý của Lư Châu."

Tiêu Nghị hỏi, "Ô Hằng Cổ cũng được đào tạo chuyên nghiệp?"

Dự trù kế hoạch gật đầu, Tiêu Nghị đứng nhìn hai người diễn, lúc trước hắn có một khái niệm, là diễn viên thì ai cũng diễn được, nhưng hắn dần nhận ra không ở trong nghề sẽ không biết, diễn xuất thật sự rất khó, giống như để hắn vào vai của Ô Hằng Cổ, hắn không thể diễn được như vậy.

Lư Châu ngắn gọn nói vài câu, liền để trọng trách lên em trai Ô Hằng Cổ, đạo diễn vô cùng hài lòng với biểu hiện của hai người, một lần đã qua.

5h50, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, phát cơm, cơm tối của Lư Châu cũng tới rồi, hiển nhiên buổi chiều diễn mệt, chỉ ăn vài ba miếng đã vào trong xe nghỉ ngơi, Tiêu Nghị đưa hắn cục kẹo, để trợ lý khác xoa bóp cho Lư Châu, biểu tình của Lư Châu không mấy thoải mái, "Tiêu Nghị, cậu làm đi."

Tiêu Nghị bóp vai cho Lư Châu, biết hắn hơi mệt nên không nói chuyện với hắn, một lát sau có người kêu, chuyển chỗ quay, Tiêu Nghị liền lái xe đi.

Sắc trời dần tối, bối cảnh, ánh sáng đều đã được chuẩn bị đúng chỗ, lấy vách ngăn che đi một phần cung điện, dựng đèn, mở lên, Lư Châu ở trên xe thay trang phục, thay xong xuống xe thấy chiếc đèn đung đưa muốn chóng mặt, ngồi một bên trang điểm lại.

Lư Châu mặc bộ áo đen dùng để đi trong đêm, khoanh tay, bàn kịch bản với đạo diễn, sau đó khoác vương phục bên ngoài. Thư ký trường quay ra đập clapper board, Lư Châu bước đi trên hành lang.

Trợ lý quay phim quỳ rạp dưới đất, đẩy camera man nằm sấp.

Tiêu Nghị: "..."

Tiêu Nghị vẫn luôn nghĩ kiểu quay đi theo người này là có đường dây diện, không nghĩ là do nhân viên quỳ dưới đất đẩy... Vì thế, hắn lần thứ hai bị kinh hách.

Nhân viên cầm miếng lấy sáng chậm rãi di động.

Lư Châu chắp tay sau lưng, đi ở phía trước, hai nam phụ đi đằng sau.

"Chuyện này giao cho hai ngươi làm..."

Tiêu Nghị có chút mệt mỏi, ôm quần áo của Lư Châu, dựa vào xe chờ. Sau đó là cảnh khác, nữ phụ và cung nữ đi tới, gặp phải Thuật Luật Bình.

Cảnh này quay gần nửa tiếng.

Tiếp theo là cảnh sứ giá cưỡi ngựa.

Tiêu Nghị mơ mơ màng màng, cảm giác đầu mình tựa vào vai ai đó, lúc mở mắt ra đã thấy Lư Châu ngồi bên cạnh, mình thì dựa vào vai hắn.

"Quay xong chưa?" Tiêu Nghị hỏi.

"Sắp." Lư Châu nói, "Còn mấy cảnh lướt thôi, có khi quay tới quay lui, mệt thì lên xe ngủ đi."

Tiêu Nghị đương nhiên không dám lên xe ngủ, một lát sau, tiếng rống giận làm hắn giật mình.

"Điệt Lạt ---!"

Nghe giọng nói cũng biết là Lư Châu ra diễn, Tiêu Nghị đứng lên xem.

"Điệt Lạt!" Lư Châu đuổi theo nam phụ diễn vai Điệt Lạt, từ từ dừng bước.

"Cắt!" Đạo diễn nói, "Điệt Lạt chạy ra khỏi khung hình rồi, quay lại."

Lư Châu: "..."

Mọi người làm lại.

"Điệt Lạt ---!"

"Điệt Lạt!" Lư Châu lại đuổi theo, vừa dừng bước.

Đạo diễn: "Cắt! Lư Châu chạy gần quá!"

Lư Châu thật sự thua bọn họ, lần thứ ba đuổi theo, Điệt Lạt vẫn đưa lưng về phía Lư Châu, Lư Châu đau xót nói, "Bây giờ ngay cả đệ cũng muốn rời xa ta sao?!"

Tuy rằng Tiêu Nghị không biết cảnh này là cảnh nào, nhưng bản thân lại lạc vào cảnh giới kỳ lạ, có thể cảm nhận được nỗi đau của Lư Châu, Điệt Lạt nghẹn ngào, đưa lưng về phía Lư Châu, rưng rưng nói, "Bệ hạ, An Đoan đã chết, Cát bị tịch thu nhà, bây giờ ngài đã không cần tới Điệt Lạt nữa, khẩn cầu bệ hạ, cho ta một con đường sống đi!"

Điệt Lạt xoay người quỳ xuống, Lư Châu lập tức đỡ, đạo diễn hô cắt.

"Đỡ không đúng, quỳ quá nhanh, câu cuối không động lòng người, làm lại."

Tiêu Nghị lần nào cũng bị cảm động tới lúc đó, tựa như bị rút ống thở, thấy rất khó chịu.

Quay tới quay lui, mãi cho đến khi làm Tiêu Nghị cảm động tới muốn tiêu hao hết sức lực, Lư Châu mới phát ra được tiếng kêu đau đớn.

"Điệt Lạt ---!"

Tiếng của Lư Châu rất vang, làm mọi người chấn động, đạo diễn lập tức hô cắt, "Thế thân chuẩn bị!"

Ngay sau đó, ở chân tường được dựng lên cây cầu thang, thế thân leo lên, "Điệt Lạt" té vào lòng Lư Châu, bị thích khách phía xa bắn chết. Tiêu Nghị thầm nghĩ, mặc dù kịch bàn này có chỗ rất là tào lao, nhưng vẫn được lắm! Ai giết em trai của Lư Châu... không, là em trai của Bảo Cơ? Còn dám giở trò giết người trước mặt hoàng thượng?

Có phải là Thuật Luật Bình phái thích khách không?! Tiêu Nghị lật kịch bản, quả nhiên!

Lư Châu đè nén phẫn nộ lẫn đau thương nghẹn ngào, Điệt Lạt còn nằm trong lòng Lư Châu, dự trù kế hoạch, đạo cụ, quay phim, hậu cầu đều cùng nhau tặc lưỡi, Lư Châu toàn thân run run, khom người chôn đầu vào người nam phụ, tay run run sờ lên gương mặt hắn, mấy đứa con gái sắp nhìn hết nổi, ai cũng nhỏ giọng nói, "Hủ quá... hủ quá mà..."

Tiêu Nghị lại không nghe thấy, hắn hoàn toàn bị Lư Châu chinh phục, thậm chí mũi có chút xót, cách chừng mười bước cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của Lư Châu. Em trai mình bị mũi tên độc bắn chết ngay trước mặt mình, là ai cũng không chịu nổi. Đó là em trai hắn, cái cảm giác đau đớn mất đi người thân này, Lư Châu chỉ thông qua sự run rẩy, lần mò lên gương mặt đối phương, cũng đủ biểu hiện chân thành.

Hắn bỗng nhiên chờ mong bộ phim này, không biết sau khi cắt nối, phát lên truyền hình sẽ thế nào, tiền đầu tư cũng quả là đáng giá.

Diễn xong, đạo cụ lại chạy lên dọn hiện trường, Lư Châu thở hồng hộc, trong mắt ngấn lệ, bước qua chỗ Tiêu Nghị nghỉ ngơi, khom người không ngừng thở dốc, cầm lấy nước của Tiêu Nghị, hớp một ngụm, Tiêu Nghị bị dọa, Lư Châu lại phất tay, ý bảo không sao.

Sau đó là cảnh đặc tả toàn thân Lư Châu, hắn cởi hoàng bào, bên trong là trang phục hắc y, đứng trước màn ảnh, che mặt đi, sau đó bắt đầu chạy trốn, ở chân tường làm vài động tác, chỉ đạo võ thuật đã chỉ hắn cách leo tường, còn sau đó thì giao cho bên hậu kỳ.

"Rất đẹp!" Đạo diễn nói, "Hôm nay đến đây thôi, kết thúc công việc!"

Mọi người đều tháo trang sức, Tiêu Nghị nhìn đồng hồ, đã mười một giờ.

"Trở về nghỉ ngơi cho khỏe, nhất là những người lần đầu tiên gia nhập càng phải canh thời gian, ngày mai đúng bảy giờ có mặt tại phòng hóa trang." Đạo diễn nói, "Sáng mai còn định hình nhân vật lần nữa."

Tiêu Nghị sắp bị mệt chết, chờ Lư Châu tẩy trang xong, về tới khách sạn đã mười hai giờ, Tiêu Nghị hỏi, "Có ăn khuya không?"

Lư Châu ngồi trên sô pha, có chút cô đơn, không nói gì.

Tiêu Nghị hỏi lại, Lư Châu mới hồi phục tinh thần, "Không cần, lui xuống đi."

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu xua tay, "Còn chưa thoát vai, đi ngủ đi."

Tiêu Nghị về phòng, trong đầu có một suy nghĩ duy nhất: Quay phim thật cực khổ.

Tắm rửa chuẩn bị đồ đạc xong, một giờ rưỡi, sáu rưỡi phải dậy rồi, chỉ ngủ được năm tiếng.

Hôm sau không biết sao chưa gì đã sáu giờ, Tiêu Nghị vội vàng thức dậy, mệt mỏi giúp Lư Châu đánh răng rửa mặt, vác hắn lên xe chở tới phòng hóa trang, hôm nay hắn đại khái đã quen với cách làm việc của đoàn phim, biết lúc nào phải ở cạnh Lư Châu, lúc nào có thể tranh thủ đi.

Sáng sớm Lư Châu chụp bộ trang phục thứ hai, Tiêu Nghị vẫn theo sát, sau khi xem bên kỹ thuật photoshop xong, hắn đưa Lư Châu đến chỗ quay, để lại một trợ lý nghe phân phó, rồi liền lái xe đi, chuẩn bị cơm trưa với cơm tối, xem thời gian biểu, còn có cảnh khuya, vì vậy phải chuẩn bị thêm một bữa.

Chuẩn bị bữa trưa xong thì mang tới, vừa lúc Lư Châu quay xong cảnh họp quân sự, kết thúc công việc đi ăn trưa, hôm nay giám chế không có ở đây, hôm qua Tiêu Nghị đã đồng ý làm bốn phần rau, nhưng chỉ có Lư Châu ăn.

"Làm nhiều rau như vậy làm gì?" Lư Châu hỏi.

"Tôi nghĩ giám chế lão sư muốn ăn." Tiêu Nghị nói.

Lư Châu lại đáp, "Bọn họ chỉ tùy tiện, không cần để ý tới."

Vậy sao? Tiêu Nghị còn xem lời nói giỡn thành thật, Lư Châu lại dạy dỗ, "Cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, có hiểu không?"

Tiêu Nghị vội vàng gật đầu, bữa cơm này có vẻ rất hợp ý Lư Châu, hôm nay hắn ăn rất nhiều, giám chế vừa lúc quay lại.

"Ngày nào cũng thấy mấy đứa ăn chung ha." Giám chế cười nói.

"Vương lão sư." Lư Châu nói, "Tiêu Nghị có chuẩn bị riêng cho anh, cùng ăn đi."

"Ai chà, thiệt ngại ghê." Giám chế cười nói, kéo ghế ngồi xuống, vỗ vai Tiêu Nghị, trêu ghẹo nói, "Rất thực tế, không tệ."

Lư Châu nói, "Tiêu Nghị không hề lười biếng, đầu óc thực tế, anh nói với hắn cái gì, hắn sẽ cho là cái đó."

Tiêu Nghị cười ngại ngùng, giám chế khen không dứt miệng với tay nghề của Tiêu Nghị, lát sau còn nói, "Ai chà, ăn không một bữa cậu nấu, phải làm sao đây?"

Lư Châu nói, "Nếu Vương lão sư muốn, cứ tới ăn."

Giám chế lại nói, "Lần sau có cảnh, cũng nên cho cậu xuất hiện, haha."

Tiêu Nghị: "..."

Lư Châu: "Còn không mau cám ơn Vương lão sư?!"

Tiêu Nghị nhất thời bị chấn kinh rồi, "Cám ơn... Vương lão sư!"

Giám chế phất tay, ăn cơm xong, hắn đi tìm đạo diễn bàn chuyện, Tiêu Nghị nghĩ thầm, là thật hả? Có thể xuất hiện sao?

Tối hôm đó vào giờ nghỉ ngơi, Tiêu Nghị hỏi Lư Châu chuyện này, Lư Châu giật khóe miệng, "Cậu cứ nghe thôi, mấy hôm nữa người ta cũng quên mất tiêu rồi."

Tiêu Nghị nghĩ thầm, mấy người nói lời không giữ, hứa hẹn y như uống nước dễ quá ha, hại tôi thiếu chút nữa tưởng là thật.

Những ngày trong đoàn phim vừa chán vừa khô khan, mỗi ngày đều chỉ có nhiêu đó chuyện, quay phim, đi chợ, ngủ, thỉnh thoảng có người tới tham ban, có khi fan mang đồ ăn tới cho Lư Châu, còn có quà, cũng có bạn bè nghệ sĩ tới thăm Lư Châu.

Lúc không có cảnh đêm, Lư Châu sẽ đi gặp bạn, hát karaoke, xây dựng quan hệ với giám chế, nhà sản xuất, Tiêu Nghị ở bên ngoài chờ, mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn tiếng, một hai ngày thì không sao, mà cả tháng thì thật không xong.

Mọi người đều vật và vật vờ, ngày nào cũng thiếu ngủ, lúc rảnh, ở trên xe, ở trường quay, tất cả đều tìm chỗ dựa vào ngủ, còn phải phập phòng lo sợ, phòng ngừa fan tới tham ban chụp ảnh.

Tiêu Nghị lên taobao mua một xấp mặt nạ cho mắt, mỗi ngày lúc Lư Châu đc nghỉ, Tiêu Nghị liền đắp lên cho hắn.

Không ít nghệ sĩ đến tìm Lư Châu, đồng thời còn mua trái cây cho hắn, Tiêu Nghị rất nhanh tạo được mối quan hệ tốt trong đoàn phim, có không ít người nghị luận sau lưng hắn, nghe xong cũng chỉ cười cười, vì hắn là trợ lý riêng của Lư Châu, có không ít người vô tình hoặc cố ý nịnh bợ hắn.

"Anh bị táo bón, ăn táo nhiều chút." Tiêu Nghị nói.

"Cậu..." Lư Châu hung ác nói, "Không được nói! Tôi không có bị táo bón!"

Tiêu Nghị nói, "Sáng anh đi toilet ngồi lâu gần chết... Bị táo bón lâu quá dễ bị ấy ấy lắm, ăn nhiều trái cây đi."

Lư Châu: "..."

Hết cách, tìm trợ lý chính là như vậy, chuyện ăn uống phải lo lắng từng chút, Lư Châu chộp lấy quả táo, cả giận nói, "Cậu còn dài dòng hơn má tôi nữa!"

Vẻ mặt Tiêu Nghị thành khẩn, cố gắng khống chế nội tâm đang chửi Lư Châu, không để Lư Châu nghe thấy.

"Cậu gọi cho ai mà ngày nào cũng gọi vậy?" Lư Châu cảnh giác hỏi.

"Gọi cho bạn gái tôi." Tiêu Nghị vừa gọt táo cho Ninh Á Tình vừa nói.

Ninh Á Tình ngồi xuống, cười cười với Tiêu Nghị, Tiêu Nghị không chỉ nghe Lư Châu cảnh cáo một lần, người khác nịnh hót hắn, tâng bốc hắn, khách sáo với hắn, toàn bộ đều là vì hắn ở gần Lư Châu, một ngày nào đó mất đi thân phận này, người ta lập tức liền trở nên lạnh nhạt, cho nên không được đối xử với người ta quá tốt, nếu không rất dễ bị lợi dụng.

Tiêu Nghĩ thật ra nghĩ rất lâu, giữa người với người cũng đâu có nịnh bợ gì, ở trong đoàn phim y như ngồi tù, có thể vui vẻ một chút, tại sao lại không làm?

"Cậu gọi điện thoại cho cô ta làm gì?" Lư Châu dạy dỗ, "Cậu có phải đàn ông không vậy, ngựa khôn không ăn cỏ đầu mùa, có hiểu không?"

Tiêu Nghị nói, "Cô ấy tắt điện thoại, dù sao cũng phải nói một tiếng chứ."

Ninh Á Tình cười nói, "Tâm tư của con gái anh đừng nói làm gì, là như thế đó."

"Phải không?" Tiêu Nghị mong đợi hỏi.

Lư Châu hừ một tiếng, không đánh giá gì nữa, Ninh Á Tình dạy Tiêu Nghị, "Cô ấy tắt điện thoại, anh gọi vào điện thoại nhà, QQ, weixin, tất cả những chỗ có thể tìm ra cô ấy, nếu anh để tâm tới cô ấy, nên nghĩ cách liên lạc, con gái có nhiều chuyện không nói ngoài miệng, rất nhiều chuyện anh phải tự hiểu."

Tiêu Nghị suy nghĩ một chút, "Cám ơn, tôi hiểu rồi."

Ninh Á Tình cười thiện ý, lại nhìn Lư Châu, "Anh Lư chắc hẳn rất hiểu tâm tư con gái, đàn ông mà, nên chủ động một chút." Vừa nói vừa gọi Tiêu Nghị, "Ý của anh ấy là kêu anh chủ động."

Lư Châu ừ đại, Tiêu Nghị cười hỏi Ninh Á Tình, có phải lúc cô yêu cũng nghĩ như vậy, Ninh Á Tình đáp tới bây giờ cũng chưa có bạn trai.

Vừa lúc đó, fan tới tham ban từ xa đã kêu to, đồng thời còn chụp ảnh, Lư Châu biến sắc, Tiêu Nghị lập tức đứng dậy, chạy tới chỗ bọn họ, "Không được chụp ảnh nha, qua đây qua đây, tôi sẽ sắp xếp thời gian, để mọi người chụp ảnh chung với Lư Châu, được không?"

"Chỉ có thể chụp ảnh nhóm." Tiêu Nghị nói, "Không được chụp riêng, qua đây, mọi người ngồi đây chờ một lát, quay xong cảnh sẽ gọi mọi người."

Lúc Tiêu Nghị trở lại, hắn thấy Ninh Á Tình ngồi vào chỗ của mình, kế bên Lư Châu, vừa nói vừa cười.

"Có thể chụp ảnh chứ?" Tiêu Nghị hỏi.

Cái này là do trước khi đến đây, Đỗ Mai và Lâm Nghiêu đều đồng ý cho Tiêu Nghị, hắn có quyền hạn ở một mặt nào đó, có thể thấy tình hình thích hợp, để Lư Châu chụp ảnh với fan, tăng sự thân thiện. Lư Châu không nhịn được đứng lên, Ninh Á Tình cười đi theo, mới vừa ra ngoài, sắc mặt Lư Châu liền thay đổi, thân thiện ôn hòa.

"Trời lạnh như vậy." Lư Châu nói, "Mấy ngày nữa cũng đừng tới, phải đi quay ngoại cảnh rồi."

Tất cả fan đều ồ một tiếng, nam thần nói chuyện với tụi mình kìa! Tâm trạng kích động khó nói thành lời, phụ trách đưa quà là một nam sinh, kích động tới lắp ba lắp bắp.

"Tụi em mang quà cho anh, cho anh... cho anh..." Nam sinh bước tới, hình như muốn hôn Lư Châu.

Tiêu Nghị ở bên cạnh thầm la trong lòng, mau hôn đi, lẹ lên, hắn vì giữ hình tượng, sẽ không la fan đâu, liếm mũi hắn đó, mau lên! Tôi nhìn trúng cậu rồi! Chỉnh chết hắn cho tôi! Lên! Tiêu Nghị muốn nhìn thử, Lư Châu bị fan làm xấu hổ sẽ có biểu tình gì.

Lư Châu cười nói, "Cậu tên gì?"

"Em em em... em là $#." Đầu lưỡi nam sinh luống cuống, "Em rất thích xem anh diễn, em em em... em sẽ học theo anh!" Nam sinh ý thức được, hôn Lư Châu thì không thỏa đáng so với giới tính, Tiêu Nghị nghĩ thầm lúc này, Lư Châu thật ra chỉ cần sờ đầu hắn một cái, hay khoát vai một cái, cũng đủ làm hắn vui tới té xỉu.

Lư Châu cười ôn hòa, "Lần sau mọi người tới tham ban không cần mua đồ, anh không thiếu, muốn xem thì tới xem được rồi."

Nói xong Lư Châu khoát tay lên vai nam sinh, Tiêu Nghị mỉm cười, đột nhiên cảm giác, mình bị fan đó cảm động lây, cái loại mỹ cảm này, gần như có thể truyền nhiễm, thấy hắn và Lư Châu đứng cạnh nhau, tựa như nhìn thấy mình, mọi người đều đột nhiên có chút hạnh phúc. Lư Châu có thể chỉ trong một giây làm người ta vui vẻ, xem như cũng diễn tốt... Haiz, nếu Lư Châu có thể giữ trạng thái này mỗi ngày, Tiêu Nghị nghĩ mình nhất định sẽ... Không biết hình dung thế nào.

"Tới đây, mọi người chụp hình chung." Lư Châu thoải mái nói, "Á Tình cô... Tiêu Nghị cậu đi đâu vậy? Quay lại đây cho tôi!"

Tiêu Nghị muốn ra ngoài, Lư Châu không cho hắn đi, muốn hắn đứng giữa mình và Ninh Á Tình, fan lại không chịu, muốn Tiêu Nghị chụp ảnh giúp, Tiêu Nghị nói, "Tôi giúp mọi người chụp ảnh, đứng sát vô."

Vì vậy, Lư Châu và Ninh Á Tình ở giữa, mọi người đứng xung quanh, tiếng tách tách vang lên.

Tối hôm đó.

Đỗ Mai gọi điện tới, Tiêu Nghị đang sắp xếp quà fan tặng Lư Châu, gối ôm, khăn quàng cổ, bao tay và đồ ăn vặt.

Lư Châu nghe điện thoại, giọng điệu không mấy tốt, "Tôi không gọi điện cho cô ta đâu!"

Hết chương 8.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net