Tính chiếm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 1 ngày 1 đêm trôi qua mà Jisoo vẫn trong trạng thái hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này khiến trên dưới Kim* gia và cả Jennie lo lắng không thôi.

Chỉ 1 ngày ngắn ngủi nhưng lại khiến Jennie tiều tụy rất nhiều. Một bên thì lo lắng cho Jisoo, 1 bên thì trấn an người nhà Kim* gia.

Từ khi Jisoo bất tỉnh tới bây giờ nàng đã suy nghĩ rất nhiều lí do khiến cô phát bệnh như vậy. Nhưng lại chả có cái nào hợp lí, vậy rốt cuộc về nguyên nhân gì lại khiến một người vốn bình thường mà lại thành ra thế này? Điều này nàng nhất định phải đợi Jisoo tỉnh dậy điều tra rõ ràng mới được.

Lại thêm một ngày, ban đêm ở bệnh viện không gian rất yên tĩnh. Vì Jisoo không phải nhân vật tầm thường nên được sắp xếp cho phòng Vip nhất tại bệnh viện. Nhìn người vẫn hôn mê bất tỉnh Jennie đau lòng đến hít thở không thông, bác sĩ bảo với nàng, cô tỉnh dậy hay không là do ý thức của cô, ngoài ra trước khi rơi vào trạng thái hôn mê cô còn chịu đả kích lớn điều này cũng làm ảnh hưởng đến việc hồi phục của Jisoo. Jennie ngắm khuôn mặt xinh đẹp nhớ lại người con gái này khi ở cùng nàng phải chịu đau khổ đến cỡ nào, người mà bỏ mặc tất cả lúc nào cũng xoay quanh nàng lôi lôi kéo gọi Nini bây giờ lại im lặng bỏ mặc nàng đau lòng đến như vậy
- Kim Jisoo chết tiệt, chị mà không chịu tỉnh, tôi bỏ trốn cho chị coi

"Đã 2 ngày một đêm rồi, Kim Jisoo rốt cuộc chị muốn ngủ đến khi nào đây"

Nhìn đôi môi tái nhợt kia khô lại nàng liền lấy ly nước đặt trên bàn gần đầu giường bệnh múc một muỗng đưa đến miệng cô
- Ji....soo!

Được vài muỗng nàng liền thấy đôi môi vốn 2 ngày nay luôn im lặng mà bây giờ lại hơi mấp máy khiến nàng vui mừng kêu lên một tiếng. Người nằm trên giường bệnh nhẹ nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra. Có vẻ còn mơ màng với mọi vật xung quanh nên cô vẫn im lặng.

- Jisoo
Jennie thấy người mà nàng mong đợi từ 2 ngày nay cuối cùng cũng tỉnh dậy thì vui mừng nhưng đối diện với cặp mắt thẫn thờ mơ màng kia thì Jennie lo lắng gấp gáp vội kêu tên cô.

Jisoo qua một hồi lâu mới lấy lại được cảm giác. Ánh mắt đau khổ nhìn người con gái gần ngay trước mặt mình
- Nini

- Em đây. Chị cảm thấy như thế nào rồi?
Nàng nhẹ đỡ cô dậy để cô ngồi dựa vào đầu giường quan tâm hỏi.
Nhưng Jisoo không trả lời nàng mà chỉ mấp máy miệng lẩm bẩm "Nini" sau đó là nước mắt thi nhau chảy xuống gương mặt cô.

May quá, Nini còn ở đây với cô. Nàng không có đi, không có rời xa cô. Dường như cô đã mơ một giấc mơ rất dài. Mơ thấy nàng đối xử tốt với cô rồi sau đó người đàn ông kia xuất hiện dẫn Jennie của cô đi. Cho dù cô có đuổi theo thế nào thì vẫn đuổi không kịp. Nàng gần như biến mất khỏi thế giới của cô. Điều này khiến Jisoo không thể nào chấp nhận được. Nhưng cảm giác khó chịu đau đớn đó liền mất đi ngay sau khi cô mở mắt ra thấy nàng, tâm trạng liền trở về trạng thái vui vẻ.

Jennie nhìn từng giọt nước mắt của cô rơi xuống khiến lòng nàng thắt lại. Nàng cũng khóc, nhưng đây là những giọt nước mắt vui mừng. Vui vì cuối cùng người nàng yêu cũng đã tỉnh lại.

- Soo~~~
Vòng đôi tay ôm lấy người con gái kia. Jisoo cũng ôm chặt lấy nàng. Bên trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn phát ra vài tiếng nấc nhẹ của cả 2

Đến khi bác sĩ tới thì tâm tình của cả 2 đã dần ổn định. Jisoo dùng tay không bị thương của mình lắm chặt tay nàng. Cho dù là bác sĩ tới kiểm tra cũng nhất quyết không chịu buông ra.

Tin Jisoo đã tỉnh rất nhanh được truyền tới Kim*gia. Ông nội và cha của Jisoo khi nghe tin đều vui mừng muốn rơi nước mắt liền vội vàng chạy tới bệnh viện.

Tại bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra sơ qua cho Jisoo rồi thông báo cô đã không còn vấn đề gì đáng lo ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi vài hôm thì đã có thể xuất viện. Nhưng người nào đó từ khi tỉnh lại liền trở nên rất trẻ con, đã vậy còn dở chứng đòi về.
- Nini, chúng ta về nhà đi có được không?
Đôi mắt long lanh trưng cầu ý kiến của nàng.

- Không được. Bác sĩ dặn phải ở lại đây vài ngày để tiện theo dõi

- Nhưng chị không thích ở đây tí nào. Chúng ta về nhà của mình đi nhá Nini.
Jisoo nắm lấy tay nàng lắc qua lắc lại

GÌ....TỎ VẺ DỄ THƯƠNG Á, ĐỪNG COI THƯỜNG NÀNG

- Đã nói không được. Đừng có giả vờ với em. Ngoan ngoãn ở lại đây tịnh dưỡng vài ngày. Nếu không em sẽ bỏ mặc chị, rồi đưa chị về Kim*gia. Giờ có muốn thế không?
Jennie trừng mắt dùng biện pháp cứng rắn đe doạ Jisoo

- Không muốn!!!
Nghe nàng nói không quan tâm mình cô liền lo lắng không suy nghĩ mà hét lên.

Jennie trong lòng cười thầm vì thấy cá đã cắn câu liền rặn hỏi tới cùng
- Vậy chị muốn ở lại đây hay về Kim*gia

-Ở lại đây .....

Giọng nói mếu máo yếu xìu phát ra từ người đang ngồi trên giường bệnh

Cạch

Lúc này cửa phòng bệnh liền bật ra, tiếp sau đó là Kim đại lão gia cùng với ông Teusu cha của Jisoo tiến vào. Ông lão gần 81 tuổi nhìn đứa cháu nội duy nhất mà ông yêu thương cuối cùng đã tỉnh thì vui mừng đến nỗi các nếp nhăn đều tụ lại.

- Chào Kim đại lão gia, chào Kim* tổng
Jennie thấy 2 người lớn tiến vào liền muốn buông tay của Jisoo ra nhưng Jisoo đương nhiên không chịu. Thấy nàng muốn rút tay ra thì cô càng nắm chặt hơn vì vậy Jennie đành miễn cưỡng quay đầu chào 2 người kia.

Toàn bộ cử chỉ của nàng cùng Jisoo đều rơi vào mắt của 2 người. Nhìn bọn trẻ khăng khít bên nhau như vậy người làm ông nội như ông cũng thấy vui.

- Được rồi, được rồi. Jennie này, bác sĩ nói Soo như nào vậy cháu

Jennie nghe ông điểm danh mình thì thành thật truyền đạt lại tất cả lời nói của bác sĩ khi nãy cho ông nghe.
- Ừ, vậy cũng tốt rồi. Soo ở đây ông đều nhờ cháu. Cảm ơn cháu rất nhiều Jennie.
Kim đại lão gia hiền từ nói

- Dạ không có gì đâu ạ. Đây là chuyện cháu nên làm....
Nàng đang nói liền bị một giọng nói khác chen ngang

- Nini chăm sóc cháu là điều hiển nhiên. Vậy mà ông nội cũng nói được
Jisoo mặt phụng phĩu lên tiếng, Jennie thấy vậy cũng không chấp nhặt gì cô, vì đơn giản đứa trẻ con nào chẳng cho  rằng bản thân còn nhỏ nên được chiều chuộng

- Tiểu Soo nói phải
Kim đại lão gia thấy Jennie không phản ứng thì bản thân ông cũng không nói nữa sợ làm Jisoo mất hứng.

Lúc này Teusu mới bước lại gần nàng lên tiếng
- Jennie, cháu có thể theo ta ra bên ngoài nói chuyện một chút được không?

- Dạ được ạ
Vừa định theo ông Teusu ra ngoài thì cả người nàng liền bị kéo lại. Nhìn bàn tay kéo lấy nàng mà Jennie lại quên rằng từ nãy tới giờ cả 2 vẫn nắm tay nhau. Muốn rút tay ra nhưng Jisoo dùng lực rất lớn khiến nàng không rút ra được

- Jisoo, chị có thể thả tay em ra một tí được không? Cha chị có chuyện muốn nói với em.

- Không được!!!!!
Jisoo bất mãn trừng mắt với cha mình như muốn lên án ' tại sao ông lại muốn bắt Nini của cô đi chưa'

- Kim Jisoo, giờ chị không nghe lời em nói nữa có phải không?
Jennie giả vờ cao giọng

- Không có

- Không có vậy sao còn chưa buông ra? Em ra ngoài nói chuyện rồi sẽ quay lại. Chị ở đây nói chuyện với ông nội đi.

Jisoo đáng thương nhìn nàng nhưng cuối cùng cũng chịu buông tay. Ánh mắt chăm chú nhìn Jennie đi ra khỏi phòng




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net