Chap 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thức dậy từ sáng sớm nhưng vẫn còn nằm ì trên giường ngó quanh quất vô định, đầu nghĩ chuyện không đâu. Chừng sáu giờ sáng, dưới bếp vang lên tiếng khua lách cách của xoong chảo- ắt là Nhân Tuấn bận bịu chuẩn bị đồ ăn sáng cho hai chúng tôi. Học xa nhà, cha mẹ đều ở quê, chỉ có tôi và Nhân Tuấn dựa dẫm vào nhau sống ngày qua ngày, cốt yếu cũng chỉ khiến phụ mẫu vui lòng, nào có ý muốn gì hơn. Chuyện của tôi thì chẳng đáng lo gì bởi vì cuộc đời tôi ngày qua ngày vẫn thế, việc thích Kim Đình Hựu suy cho cùng cũng không mấy bất ngờ. Duy chỉ có Nhân Tuấn- thân là con trai lại đem lòng thích người cùng giới, khiến tôi phải một lúc mới thông cảm được chuyện của nó. Thật ra thì tôi là người theo tư tưởng hiện đại, miễn là tình yêu đều ủng hộ, không ngần ngại chuyện thuần phong mỹ tục hay đạo lý xưa nay. Tình yêu là do trời se duyên, nam yêu nam hay nữ yêu nữ- tất cả đều là tình yêu, làm sao có thể cấm đoán? Huống hồ nếu tình yêu được đóng khung định sẵn thì đã không còn là tình yêu. Nhân Tuấn tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ thấu đáo, tình cảm với Đễ Nô sớm đã không giấu diếm được mà tuôn trào ra ngoài vì quá yêu thương, quá mến mộ. Tôi chỉ sợ một ngày Nhân Tuấn không thể dứt khoát thì đoạn tình cảm gây đau khổ này sẽ để lại vết thương lòng rất lớn. Thằng em trai nhỏ này của tôi, tại sao lại phải chịu khổ như thế? Thân là chị lớn, tôi nhất mực phải che chở cho Nhân Tuấn. Tuổi mười tám vẫn còn bé, chưa đủ lông đủ cánh, tôi sợ nó chịu thiệt thòi, sợ nó vì cái gọi là "đạo lý đời thường" mà đánh mất bản thân mình, sống dối trá với trái tim. Nếu như một ngày xã hội có cay nghiệt, cha mẹ có từ mặt- Nhân Tuấn vẫn còn có tôi. Tôi tuy không hoàn hảo, thậm chí tính cách còn không trưởng thành như nó, nhưng trái tim người chị của tôi thì không thể nào xoay chuyển được. Bằng mọi giá, tôi muốn Nhân Tuấn sống một cuộc đời vui vẻ và đầy sắc màu hơn tôi.

"Chị, cùng ăn sáng thôi."

Nhân Tuấn gõ cửa phòng, kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị. Tôi bật dậy mở cửa. Trước mặt tôi là đứa em trai nhỏ miệng cười thật tươi, đáng yêu như ánh sao trời trên cao chiếu sáng lấp lánh. Tôi gật đầu tỏ ý rồi xoa đầu Nhân Tuấn như thói quen. Mỗi ngày đều đặn- sáng nào Nhân Tuấn cũng gọi tôi dậy ăn cùng nó, tối thì chị em tôi người một bát cơm kể chuyện trong ngày thế này thế kia- cứ như thế sống ở đô thị mấy năm liền đều duy trì thói quen khó bỏ. Tôi không ngừng cảm thấy biết ơn, vì mình có được một người em trai hiểu chuyện như Nhân Tuấn.

Ngồi vào bàn ăn, tôi tấm tắc khen tài nấu nướng của nó- trăm lần như một, chẳng có gì đổi khác. Tuy là con trai nhưng Nhân Tuấn bếp núc rất khéo, món gì cũng nấu được, lại còn trang trí thích mắt. Chẳng bù cho tôi- phận nữ nhi nhưng chân tay hậu đậu, chẳng làm được việc gì nên hồn, đụng vào đâu lại đổ bể đến đấy trông phát ngán. Tôi nhấm khẽ một ngụm cà phê Nhân Tuấn pha vẫn còn nóng hổi rồi bắt tay vào ăn sáng. Chị em tôi trò chuyện vui vẻ, hơi ấm tình thân lan toả từ đáy lòng tôi.

"Chị, em suy nghĩ rồi. Chuyện với Đễ Nô..."- Nhân Tuấn bỗng ngập ngừng nói.

"Hửm?"- Tôi nghiêng đầu nhìn nó, dò xét hỏi.

"Em muốn từ bỏ đoạn tình cảm với Đễ Nô. Em... Em sẽ không đơn phương cậu ấy nữa."- Nó nắm chặt tay lại, có vẻ gì đó suy tư lắm, "Em không muốn mất đi tình cảm với cậu ấy, nếu như em không nhịn được nữa thì sao? Chỉ một lời hớ hênh cũng có thể biến em và cậu ấy trở thành người xa lạ. Mấy năm trôi qua rồi, Đễ Nô có lẽ cũng đã có người trong lòng, chỉ là không nói với em..."

Thằng bé ngốc này, tôi thầm thở dài, cớ sao lại dẫm vào con đường của chị chứ? Ngày hôm qua tôi cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, hễ cứ nhắm mặt lại nghĩ đến Đình Hựu và câu chuyện người trong lòng. Tình cảm tôi dành cho Đình Hựu chỉ mới chớm nở gần đây, huống hồ Nhân Tuấn đã tương tư Đễ Nô năm sáu năm nay, làm sao nói bỏ là bỏ? Đễ Nô không chỉ là bạn bình thường- Nhân Tuấn đã sớm xem cậu ta là tri kỉ, là thân thiết nhất, đời này không thể tìm đâu một người bạn như thế. Thằng bé lo sợ cũng là chuyện phải. Đè nén trong lòng Nhân Tuấn tôi sớm đã hiểu rõ, chỉ là không có cách nào giải quyết giúp đỡ. Có một chuyện tôi rất chắc chắn: Tôi không tin Nhân Tuấn có thể vứt bỏ được mảnh tình cảm này với Đễ Nô một cách dễ dàng như lời nói thoát đầu môi.

"Tuấn, có một số chuyện nếu không biết nắm bắt, sau này lỡ làng thì ân hận cũng đã quá muộn."- Tôi nắm lấy tay nó, nhẹ nhàng trấn an, "Em hiểu chị nói gì chứ?"

"Nam nhân yêu nam nhân, rốt cuộc là đúng hay sai hả chị?"- Em tôi bắt đầu buồn bã nói, vẻ như sắp khóc. Tôi cuống cuồng ôm lấy nó vỗ về, lòng dấy lên một cảm giác đau đớn không thôi. Nhân Tuấn ngốc của chị, có gì là sai đâu em? Yêu là yêu thôi, có gì mà phải nghĩ ngợi hả em?

"Khi yêu không có gì là đúng hay sai cả. Em đừng trách cứ bản thân nữa. Em nhìn xem, thế kỉ 21 mất rồi- người đời có còn quan tâm vuông tròn méo mó ra sao hay không? Chị có cách thuyết phục cha mẹ, em đừng lo gì nữa. Cha mẹ chúng ta không phải là người không hiểu lý lẽ, chắc điều này em cũng rõ."

Tôi nói chắc nịch, nhìn Nhân Tuấn đau khổ mà xót thương trong lòng. Em tôi, suy cho cùng vẫn còn dễ tổn thương. Tôi đến thành phố học trước nó, đương nhiên tinh thần cũng rắn rỏi hơn, dần tập quen sống sắt đá, chuyện của mình tự lo, không đợi kẻ khác xía mũi vào. Đà này, chắc có lẽ ai đó đã nói gì với em tôi, gây kích động đến nó...

"Tuấn, trên đời dù là chuyện tình yêu hay sự nghiệp, cũng đều đáng để bản thân đánh đổi nếu nó là chuyện không trái với lương tâm. Chị chỉ nói thế thôi, em hãy suy xét cho kỹ. Em với Đễ Nô đều bước sang tuổi mười tám, cũng dần trưởng thành rồi. Nếu cả hai đứa thật sự yêu nhau, xem nhau là tri kỉ thì nó sẽ như thế, không cách nào xoay chuyển được. Nếu em không thử nói với cậu ta, làm sao em biết Đễ Nô không thương em như cách em thương Đễ Nô? Chị ít khi nói nhiều như vậy, chỉ mong em về sau không hối hận vì những chuyện đáng ra có thể làm nhưng lại thôi."- Tôi vuốt đầu Nhân Tuấn cười nhẹ, chỉ thấy nó ngây người nhìn tôi hồi lâu. Nói như thế chắc là nó cũng hiểu. Trời sinh Nhân Tuấn nhanh nhạy thì rất mau thôi, nó cũng sẽ nhìn được ý tứ trong lời nói của tôi.

Sau bữa ăn, tôi và Nhân Tuấn tạm biệt nhau, người đi trước kẻ theo sau. Chúng tôi học cùng một trường, Nhân Tuấn có năng khiếu âm nhạc nên gia đình tôi dốc sức nuôi dưỡng giấc mơ của nó. Như vậy mà nó năng nổ hơn, vào câu lạc bộ âm nhạc rồi mới biết đến Đình Hựu- từ đấy mới có cớ để chọc ghẹo sau khi phát hiện tình bạn bí mật giữa hai đứa tôi. Hôm nay Nhân Tuấn có lớp lúc 9 giờ, vì vậy mới xuất phát khỏi nhà trễ đến thế. Tôi thì vẫn vậy, đến lớp đều đặn mỗi sáng, ghi chép bài vở, chán quá thì lôi điện thoại ra nghịch, hoàn toàn giống như kẻ sống không có mục tiêu. Tình trạng này đối với tôi mà nói kéo dài khá lâu, giống như bệnh nan y từ từ bám rễ không có thuốc chữa. Tôi sống ngày qua ngày nhàm chán như vậy cũng đã quen. Riết rồi tự nhấn chìm chính mình trong bể buồn khổ- tôi chẳng màng bận tâm nữa. Bây giờ việc nuôi lớn Nhân Tuấn tôi cũng đã giúp được cha mẹ phần nào. Tôi chỉ mong học xong có thể ra trường đúng thời hạn, kiếm một công việc, tiền lương không quá tồi, mỗi tháng trích ra một khoản tiền nhỏ giúp đỡ ước mơ được đứng trên sân khấu lớn của Nhân Tuấn trở thành hiện thực. Có như vậy là tôi đã vui lắm rồi.

Tôi chợt nghĩ đến Đình Hựu, nếu như có được tình cảm của anh thì cuộc đời tôi sẽ càng hoàn thiện hơn nữa. Trước giờ tôi luôn vô tâm, không suy nghĩ gì về cảm xúc của mình đối với Đình Hựu, nay biết rồi lại không thể ngăn cản bản thân khao khát muốn có được anh. Nhưng như tôi đã nói, vốn dĩ xuất phát điểm của chúng tôi khác nhau, mà ông trời lại càng không se duyên cho tôi lẫn anh được bên nhau. Tôi lo lắng cũng chẳng làm được gì. Chi bằng cứ như vậy sống, bình thản mong chờ tương lai sau này, ắt có lẽ là cách tốt hơn.

"Đình Hựu, lại đây nào."

Theo thói quen khi nghe đến tên anh, tôi đều dừng chân lại ngó quanh quất hồi lâu. À, thì ra không để ý, cuối cùng tôi cũng dừng chân trước cửa phòng câu lạc bộ âm nhạc. Tuy mới sáng sớm mà người ra kẻ vào đông đúc như hội, đúng là project lớn có khác. Tôi nép mình bên cửa sổ nhìn trộm thấy bóng dáng của anh thì mỉm cười ngây ngốc. Kim Đình Hựu hôm nay quá sức đẹp trai, đẹp trai đến chết tôi rồi. Tôi nhìn đồng hồ trên tay, mẩm chắc còn rất lâu nữa mới đến tiết học liền nhẹ nhõm nhìn lén anh thêm một hồi nữa.

"Đình Hựu, mau lại đây. Anh giới thiệu với cậu một người."- Trưởng câu lạc bộ, Lý Thái Dung vẫy tay gọi Đình Hựu. Đứng kế bên anh ta là một cô gái tôi không nhìn rõ mặt. Chắc có lẽ là thành viên mới.

"Là ai vậy anh?"- Tôi nghe tiếng Đình Hựu đáp.

"Cứ lại đây đi đã."

Đợi Đình Hựu đến rồi, cô gái và anh cùng một lúc gật nhẹ đầu chào. Cô ấy ngẩng mặt lên, trời ơi, tôi thảng thốt, thật sự quá xinh đẹp rồi. Đúng là mỹ nữ mà!

"Đây là em gái anh, Lý Thái Kỳ. Con bé là sinh viên năm nhất mới vào câu lạc bộ, anh sợ nó lạ lẫm không biết điều gì, mà anh lại bận bịu nên nhờ cậy em giúp đỡ con bé. Thật ngại quá, việc này mà anh cũng phiền đến em... Trong đầu anh liền nghĩ đến em nên mới mạo muội nhờ vả. Mong em không phiền."

Thái Dung gãi đầu cười hối lỗi, em gái anh ta mặt phiếm hồng nhìn Đình Hựu không chớp mắt. Trong tôi dấy lên một dự cảm kì lạ. Thái Kỳ này, việc nhìn nhan sắc cũng đã hơn tôi, hơn khối cô gái của trường đại học này rồi. Đã vậy cứ như Thái Dung cố ý dẫn em gái anh ta đến làm quen với Đình Hựu vậy. Tôi cảm thấy mình quá ấu trĩ liền thở dài quay lưng bước đi. Lý Thái Kỳ vào trường sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành hotgirl, đã vậy Đình Hựu còn là hotboy nổi danh, nay đi bên nhau không phải là tiên cảnh hoá đời thực à? Tôi giật đuôi mắt, cứ cái đà này tình cảm của tôi sẽ bị bịt kín đường tiến mất!

Tôi giật mình nhìn lại mình. Ghen sao? Tôi có tư cách gì mà ghen kia chứ? Vốn dĩ Đình Hựu đâu phải là của tôi? Tôi ngoái đầu nhìn anh thêm lần nữa, đã thấy anh cùng cô gái kia sớm chào hỏi nồng nhiệt. Anh nở một nụ cười rực rỡ, như khắc sâu vào tim tôi thêm một nhát dao chí mạng. Tôi không còn tâm trạng gì nữa, xoay người bước thẳng về cầu thang, lên thẳng giảng đường thả cặp ngồi xuống. Tôi chống cằm, thả trôi đầu óc theo gió mây, không quên thở dài lần nữa.

Đình Hựu, em nói anh nghe, thả thính đâu phải là chuyên ngành của anh, mà sao anh thả mượt dữ vậy?

--------

(Phiên bản đã được beta) 

Xin chào, là mình kkyorae đây. Chap 2 (bản đã được beta) lên sóng rồi nhỉ? Dạo gần đây mình suy nghĩ rất nhiều về việc tiếp tục viết Friends, và cuối cùng đã có một chút động lực kha khá để chỉnh sửa những chương trước. 

Hôm nay nhân dịp đăng lại chương 2 nên nghĩ là mình sẽ câu tương tác một xíu bằng vài câu hỏi nhỏ về nhân vật Doãn Hy và Đình Hựu của chúng ta nhé! Hãy trả lời thật chi tiết vì điều ấy sẽ giúp mình nhiều lắm á!

Câu hỏi 1: Bạn muốn được thấy Doãn Hy "phá kén" không? Nếu có, Doãn Hy có thể trở thành một cô gái ra sao trong lòng bạn? Xin hãy cho ví dụ nhé!

Câu hỏi 2: Đình Hựu nên là người giúp Doãn Hy "phá kén" hay chỉ nên là một nguyên nhân khiến cô ấy thay đổi? Và anh có thể làm gì để chứng minh với nữ chính rằng mình yêu cô ấy? Cho mình xin vài ví dụ luôn nhé ^^

Câu hỏi bonus: Bạn muốn nghe thêm về đôi trẻ Nhân Tuấn và Đễ Nô không? Nếu có thì là gì? Xin hãy cho mình biết thêm nhé!

"Khảo sát" nhỏ đến đây là hết rồi, cảm ơn các bạn đã đọc đến đây và trả lời bảng câu hỏi của mình. Nó giúp ích cho mình nhiều lắm đấy! See you in the next chapters!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net