4.0 | me before you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khổng Tuyết Nhi, em đến khi nào mới chịu học hành nghiêm túc đây, năm trước đã là học sinh cuối cấp rồi, lại để bị lưu ban, nếu không nhờ gia đình em thì trường đã không giữ em ở lại, em vẫn muốn học cao trung đến hết đời sao?" - giáo viên chủ nhiệm nhíu mày nhìn nữ sinh trước mặt.

"Em đâu cần trường giữ em ở lại, đằng nào em cũng chẳng muốn học." - nữ sinh trước mặt nhún vai, thản nhiên nói.

"Em... em mau đi về lớp, đừng để tôi nhìn thấy em nữa!"

...

Khổng Tuyết Nhi lẳng lặng ngồi trên ban công sân thượng, đưa mắt nhìn xuống sân trường không một bóng người, bây giờ đang là giờ học, làm gì có ai khác ngoài cô ở đây. Cô đối với chuyện trường lớp này hoàn toàn không có một chút hứng thú, ước mơ của cô là được nhảy múa, nhưng gia đình lại quyết liệt phản đối, ép cô phải thi vào một trường đại học danh tiếng, sau đó tiếp quản việc kinh doanh, nhưng cô không thích! Thế nên năm trước vào ngày thi đại học, cô đã lén không đến trường thi, nghĩ rằng sau này đã có thể tự quyết định mọi thứ, cuối cùng vẫn bị bắt ép trở lại cao trung mà tiếp tục ôn thi, vô nghĩa, thật sự quá vô nghĩa!

Vẫn là đang lơ đãng thả hồn theo bài nhạc đang phát, chuông báo giờ ăn trưa chợt reo lên, bụng cũng đã thấy đói, cô liền đứng dậy bước xuống lầu, hôm nay có hẹn ăn trưa cùng Tạ Khả Dần, đi xuống tìm em ấy thôi.

Tạ Khả Dần là bạn học cùng lớp với Khổng Tuyết Nhi, nhỏ hơn cô một tuổi, dĩ nhiên là như vậy. Em ấy có thể coi là người bạn duy nhất của cô trong ngôi trường này, người duy nhất có thể thấu hiểu cô, người duy nhất không ném cho cô một ánh nhìn soi mói cùng những lời bàn tán ra vào. Em ấy tâm tư vô cùng trong sáng, vì vậy khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm khi ở cạnh em ấy, không có gì phải kiêng dè.

"Lão Tạ~, đói rồiii!" - Khổng Tuyết Nhi thoải mái ôm lấy tay của Tạ Khả Dần lay nhẹ.

"Vậy thì đi ăn thôi, em cũng đói lắm rồi."

Trên đường hai người đi xuống nhà ăn, nhìn thấy một đám đông tập trung ở sảnh mà hóng hớt gì đấy, Khổng Tuyết Nhi cũng hiếu kỳ xoay sang hỏi Tạ Khả Dần.

"Này, đằng kia là đang có chuyện gì vậy?"

"Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển đến, là nữ, còn là một đại mỹ nhân, gia thế và học lực đều không tầm thường, hình như là vừa trở về từ Mỹ, nghe nói còn được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng."

"Lợi hại như vậy sao? Mà thôi kệ bọn họ, chúng ta đi ăn đi~" - Khổng Tuyết Nhi nói rồi nhanh chóng kéo tay Tạ Khả Dần bước đi.

...

Ngày hôm sau, Khổng Tuyết Nhi tiếp tục bị gọi lên văn phòng, cô cũng không lấy làm lạ gì với chuyện này nữa, cứ thong thả mà đi thôi.

"Gia đình em đã phàn nàn rất nhiều về thành tích học tập của em, vì vậy chúng tôi quyết định sẽ sắp xếp một học sinh ưu tú để kèm em học, có thể trở thành đôi bạn cùng tiến."

Gì chứ? Lại có chuyện phiền phức kéo đến rồi. Nhưng thôi kệ, những kẻ học giỏi đó chỉ cần doạ một chút sẽ liền hoảng sợ mà chạy mất thôi. Đây cũng không phải lần đầu họ muốn tìm cho cô một gia sư, Khổng Tuyết Nhi cũng chẳng thèm nói gì, chỉ khẽ gật đầu đáp lại, để cô xem kẻ lần này sẽ chịu được mấy ngày.

"Em ấy nhắn em 3 giờ chiều nay ở thư viện, nhớ đến đúng giờ!"

...

3 giờ rưỡi chiều, Khổng Tuyết Nhi ung dung mở cửa thư viện bước vào, lướt mắt qua tất cả các chỗ ngồi, nhận thấy còn đúng một chỗ trống, quyết định đến hỏi thử. Người này cũng thật kì lạ, hẹn cô ra học mà đến họ tên mặt mũi cũng không nói cho cô biết, muốn chơi trốn tìm trước giờ học với cô sao?

"Gia sư mới sao?" - Khổng Tuyết Nhi bước đến kéo ghế đối diện ngồi xuống, nhướn mày hỏi người đang chăm chú đọc sách kia.

"Trễ 31 phút." - người đối diện tay khép hờ sách lại, ngước mắt nhìn cô, giọng nói đều đều.

"Gì?"

"Chị đến trễ, vì thế chúng ta sẽ tan học trễ."

"Không cần phải như thế chứ, chỉ mới là buổi đầu tiên thôi mà, chúng ta còn chưa làm quen với nhau, đừng vội như vậy."

"Chị còn nói nữa thì thời gian sẽ còn kéo dài."

"Đừng cứng nhắc như vậy chứ, ít nhất cũng nên cho chị biết tên của em."

"Kim Tử Hàm."

"Lạnh lùng quá đấy, thế em học lớp nào?"

"Lớp A, năm nhất."

"Năm nhất??? Sao lại có thể để một học sinh năm nhất làm gia sư?" - Khổng Tuyết Nhi nghe xong không khỏi ngạc nhiên.

"Vì năm sau tôi cũng vào đại học." - Kim Tử Hàm từ tốn trả lời.

"Đại học? Làm sao có thể?"

"Tuyển thẳng."

"Vậy ra em là học sinh mới đến sáng nay sao?"

"Đúng."

"Thế em sẽ vào trường nào?"

"Thanh Hoa."

"..." - Khổng Tuyết Nhi trố mắt ngạc nhiên, không nghĩ người này lại lợi hại đến như vậy.

"Nếu chị đã hỏi xong thì chúng ta bắt đầu học."

...

"Chị tập trung một chút đi."

"Không thích, em thích thì tự học đi"

"Tôi vốn dĩ lúc nào cũng học, người cần học bây giờ mới chính là chị."

"Nhưng chị không muốn."

"Tôi không cần chị muốn, tôi cần chị giải hết những đề này, không xong không về."

"Như vậy thì sẽ rất trễ đó."

"Tôi không ngại, nếu chị ngại thì mau làm nhanh rồi về."

"Chị không hiểu, chị không biết làm."

"Là do chị không tập trung nghe giảng, tôi sẽ chỉ nói lại một lần thôi, nghe đây."

Khổng Tuyết Nhi có chút không ngờ người này lại bình tĩnh đến như vậy, còn có phần làm cô cảm thấy ức chế. Từ trước đến nay vốn không có ai dám đối xử bất cần với cô như vậy, bây giờ lại còn là một người nhỏ hơn cô tận 3 tuổi, thật không cam lòng mà! Nhưng thái độ của người kia thật sự rất kiên quyết, e là không ngoan ngoãn nghe theo sẽ không được về nhà mất, đành phải cắn răng làm bài vậy!

...

"Thấy chưa, chỉ cần tập trung một chút là làm được thôi, những bài này là dạng rất dễ."

"Như thế này mà là dễ sao?! Các người bọn em rốt cuộc đã học đến thứ gì rồi??" - Khổng Tuyết Nhi mệt mỏi nằm dài ra bàn, não cô hôm nay hoạt động quá nhiều rồi.

"Rồi chị sẽ biết, chiều mai vẫn 3 giờ ở đây, nhớ đừng đến trễ."

Nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối, thư viện cũng chỉ còn lẻ tẻ vài bóng người, Kim Tử Hàm và Khổng Tuyết Nhi cũng dọn dẹp đồ đạc đứng lên ra về.

"Em cũng đi xe buýt về chứ hả?"

"Ừm."

"Em đi xe số bao nhiêu?"

"34."

"Chị cũng đi xe đấy, muốn đi cùng không?"

"Tuỳ chị."

"Này, có cần kiệm lời như vậy không, em cũng nên nể mặt chị một chút chứ?"

"Ừm."

"..."

Khổng Tuyết Nhi như muốn phát hoả, người này là một khúc gỗ sao, quá chăng thì là một khúc gỗ thông minh xinh đẹp, nhưng suy cho cùng lại là một khúc gỗ vô cùng đáng ghét, đối với một mỹ nhân như cô đã ngỏ lời đi cùng vẫn có thể vô tâm như vậy sao? Được rồi, mặc kệ em ấy, cô không thèm nói nữa!

Đứng ở trạm chờ suốt một lúc như vậy cũng không thèm nói lấy một lời, xem có chán không cơ chứ! Xe đến rồi cũng đi thẳng một đường chẳng biết chờ ai, người này rốt cuộc là từ đâu rơi xuống vậy chứ!!!

Vốn dĩ cũng không muốn ngồi chung với Kim Tử Hàm, nhưng nghĩ lại thì trời cũng đã tối, ngồi một mình trên xe buýt cũng nguy hiểm, Khổng Tuyết Nhi đành thở dài bước đến chỗ trống bên cạnh Kim Tử Hàm ngồi xuống, ngồi với người-coi-như-quen này dù sao cũng tốt hơn.

"Em xuống trạm nào vậy?" - Khổng Tuyết Nhi ngồi một lúc lại tò mò xoay sang hỏi.

"Trạm cuối."

"Gì vậy chứ? Chị cũng xuống trạm cuối, đừng nói là em cũng ở..."

"Chimelong Paradise."

"Cái gì???" - Khổng Tuyết Nhi giật mình, chuyện gì thế này, ngày nào ở trường cũng phải gặp nhau, về đến nhà cũng không được yên nữa sao?

Ngồi một lúc nữa lại ngứa miệng muốn xoay sang hỏi, chợt nhận ra người kia là đã ngủ từ lúc nào mất rồi, thở dài chán nản, sao lại dễ ngủ như vậy chứ? Khổng Tuyết Nhi đành cắm tai nghe nghe nhạc cho mau hết đoạn đường dài.

"Này, dậy đi, đến rồi." - Khổng Tuyết Nhi đưa tay lay Kim Tử Hàm dậy, ngủ gì mà như chết trôi thế này, không biết bình thường em ấy đi xe một mình như thế nào nữa.

"Cảm ơn chị." - Kim Tử Hàm mơ màng dụi mắt thức dậy, cuối cùng cũng nói được một câu nghe lọt tai.

"Tạm biệt nhé, Kim học trưởng!" - Khổng Tuyết Nhi vẫy tay chào khi cả hai đã cùng đi đến sảnh lớn.

"Ngày mai nhớ đúng giờ." - Kim Tử Hàm nói rồi nhanh chóng bước đi, để lại Khổng Tuyết Nhi mặt mũi tối sầm, biết thế đã không thèm chào!

...

Ngày hôm sau, Khổng Tuyết Nhi cũng đã ngoan ngoãn đến đúng giờ, chắc là do quá mệt mỏi vì sự càm ràm của đứa nhỏ kia rồi. Đẩy cửa bước vào đã thấy em ấy ngồi đợi sẵn ở chỗ cũ, cúi đầu chăm chú đọc sách, khiếp, chăm gì mà chăm thế không biết, cái thứ đầy chữ kia thì có gì thú vị chứ!

"Chị đến đúng giờ rồi nhé!"

"Tốt, lấy sách ra đi, chúng ta học tiếp."

"Từ từ đã, cho chị nghỉ một chút, sao em cứ phải vội vã như vậy chứ?"

"Cho chị 2 phút."

Khổng Tuyết Nhi chán nản liếc nhìn Kim Tử Hàm, nhưng cũng không buồn cãi lại, kẻo lại chuốc bực vào mình, lẳng lặng lấy sách vở ra đặt ngay ngắn trên bàn.

.

.

.

Ba tuần nhanh chóng trôi qua, Khổng Tuyết Nhi mỗi ngày đều đến thư viện học cùng Kim Tử Hàm, sau đó sẽ cùng nhau về nhà. Nhưng mà Kim học trưởng đó vẫn là nói chuyện không quá ba câu, mặt mũi lúc nào cũng băng lãnh, thật khiến người khác phát bực!

Giờ ngoại ngữ hôm nay, giáo viên có việc không thể đứng lớp, nhưng đã sắp xếp một trợ giảng khác vào dạy thay. Và thật bất ngờ làm sao, người trợ giảng đó không ai khác chính là Kim học trưởng, Kim Tử Hàm.

"Là học sinh mới đó sao?"

"Phải người được tuyển thẳng vào Thanh Hoa không?"

"Hình như còn mới từ Mỹ trở về nữa!"

Từ lúc Kim Tử Hàm bước vào lớp học, tiếng xì xầm bàn tán dưới lớp không ngừng phát ra, đa số đều là những lời trầm trồ khen ngợi, duy chỉ có một người nào đó là bĩu môi rủa thầm trong lòng.

Sao lại là cái tên Kim đầu gỗ đáng ghét này nữa vậy!!!

"Khổng Tuyết Nhi." - vẫn là đang lầm bầm chửi rủa người kia, đột nhiên lại bị kêu tên khiến cô giật bắn người, lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây?

"Hôm trước đã học đến đâu rồi?" - Kim Tử Hàm giọng nói đều đều, vốn là đang muốn hỏi về tình hình của lớp, vô tình thấy người nào đó mặt mày nhăn nhó, cúi đầu né tránh ánh mắt của mình, tiện miệng gọi luôn.

"Hôm trước.. đã đến.. đến.." - Khổng Tuyết Nhi lắp bắp, đá chân Tạ Khả Dần cầu cứu, cô chỉ là đi học cùng Kim Tử Hàm, đâu có nghĩa là sẽ đi học trên lớp đâu chứ.

"Lại nghỉ học nữa sao? - Kim Tử Hàm nhíu mày tỏ ý không hài lòng

Thôi xong, chiều nay sẽ lại bắt mình học tăng tiết nữa cho xem...

"Ngồi xuống đi."

...

"Nếu mọi người đã hiểu hết rồi thì bây giờ chúng ta sẽ giải bài tập." - Kim Tử Hàm nói rồi lướt mắt qua khắp cả lớp, chợt dừng lại khi nhìn thấy một thân ảnh đang gục mặt xuống bàn.

"Tuyết tỷ, dậy mau!" - Tạ Khả Dần bên cạnh khẩn trương đánh thức Khổng Tuyết Nhi.

Khổng Tuyết Nhi lồm cồm ngẩng đầu dậy, bắt gặp ngay ánh mắt của Kim Tử Hàm đang nhìn thẳng vào mình, thôi chết rồi, đêm qua xem phim đến tận khuya nên bây giờ hai mắt không tài nào mở nổi, ngủ gật lúc nào cũng không hay.

"Khổng Tuyết Nhi, lên bảng giải bài tập."

...

"Này, sao em lại làm như vậy hả?" - Khổng Tuyết Nhi bước đến chỗ ngồi quen thuộc trong thư viện, bất bình lên tiếng với người đã ngồi sẵn ở đó.

"Làm gì?" - Kim Tử Hàm mắt vẫn nhìn vào sách, chậm rãi trả lời.

"Làm xấu mặt chị trước lớp!"

"Là do chị không tập trung." - Kim Tử Hàm ngước mắt nhìn Khổng Tuyết Nhi tỏ vẻ không hài lòng - "Còn chưa nói đến việc chị không đi học trên lớp."

"Chị..." - Khổng Tuyết Nhi không cãi lại được, Kim học trưởng nói đâu có sai.

"Chị thật sự không thích học như vậy sao?" - Kim Tử Hàm hướng Khổng Tuyết Nhi nghiêm túc hỏi.

"..."

"Vậy thì từ nay chúng ta không cần học nữa, chị có thể về."

Khổng Tuyết Nhi ngây người đứng nhìn Kim Tử Hàm đeo cặp lên, bước ra khỏi thư viện.

Em ấy... giận rồi sao?

Thôi kệ, như vậy cũng tốt, từ nay không còn ai bắt ép cô học bài mỗi ngày nữa, cũng có thể về nhà sớm hơn rồi. Đây là do em nói nhé Kim Tử Hàm!

.

.

.

Một tuần nữa lại trôi qua, Khổng Tuyết Nhi quay trở về cuộc sống bình thường, không còn những buổi học căng não cùng Kim Tử Hàm, không phải nhìn thấy gương mặt của đồ lạnh lùng đó nữa, không phải nói chuyện với đồ cục súc đó nữa, đương nhiên cũng không còn về nhà chung nữa. Theo lý thuyết thì phải cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng không hiểu vì sao Khổng Tuyết Nhi lại cảm thấy... trống vắng, có lần vô thức ghé ngang thư viện mới nhận ra là đã ba ngày rồi hai người không gặp nhau nữa, tự nhiên lại cảm thấy một chút hụt hẫng, rốt cuộc là cô bị làm sao thế này?

Một buổi tối nọ khi Khổng Tuyết Nhi xuống công viên dưới nhà đi dạo, vô tình bắt gặp dáng người quen thuộc đang đi ngay trước mặt, đột nhiên cảm thấy lúng túng. Thật ra cũng suy nghĩ mấy ngày nay rồi, chỉ là bây giờ gặp mặt lại có chút ngại ngùng không dám mở lời.

"Kim Tử Hàm..." - Khổng Tuyết Nhi ngập ngừng bước nhanh đến bên cạnh người kia khẽ gọi.

Kim Tử Hàm tháo dây tai nghe xoay sang nhìn Khổng Tuyết Nhi có chút ngạc nhiên, không nghĩ chị ấy lại chủ động bắt chuyện với em.

"Sao thế?"

"Chị.. xin lỗi.."

"Vì điều gì?"

"Vì.. làm em giận.."

"Tôi không giận, không cần phải xin lỗi." - Kim Tử Hàm vẫn rất từ tốn trả lời.

Hai người nhìn nhau im lặng một lúc, đến khi Kim Tử Hàm toan bước đi, Khổng Tuyết Nhi đột nhiên khẽ níu tay em lại, cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Ngày mai chúng ta lại học bài cùng nhau có được không?"

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net