không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cà phê sách một chiều cuối đông….
Những giọt mưa tí tách rơi luồn qua nhánh cây bắt chéo trước hành lang cửa sổ. Cô thấy trái tim mình rất đỗi bình yên, lòng ấm áp, chẳng còn những ngày chớm đông ủ dột, cô cựa mình vùng vẫy trong chăn, rồi im lặng nuốt những cảm xúc của mình để giành cho thứ gọi là câm lặng.

Những ngày ấy sao trôi dài, dài lắm…dài cho cả nỗi nhớ và cả những tình cảm mãi mãi cô nghĩ mình chỉ biết chôn vùi vào sự tiếc nuối cùng nỗi buồn dễ khiến lòng người đê mê….

Một cô gái Kim ngưu biết quan sát, biết làm mọi người vui, đủ nhạy cảm để hiểu những gì xảy ra nhưng lại quá khép mình cho những tình cảm chỉ biết chôn giấu. Dẫu dặn lòng cô không nên sống tình cảm quá, cô không được mơ mộng quá, cô chẳng được hi vọng quá, cũng không thể sống nội tâm quá! Có như thế cô mới tránh cho mình khỏi những tổn thương, cô mới không phải ấm ức lòng mỗi khi quá yếu đuối…

Cấm mình yêu thương, dặn lòng không được nhớ, cố kìm đi cái yêu thương mà tim đã lỡ mở cửa…để đắng lòng những giây phút cô đơn….

Ánh đèn vàng hắt sáng cả một góc phòng, cái cảm giác yên bình mà nơi này mang đến cho cô chưa nơi nào có được, chỉ là cô muốn đi đâu đó,muốn viết một cái gì đó, muốn tìm một góc nào đó…để ngẫm, để chiêm nghiệm những ngày vừa qua và những chiều ấm áp sắp tới….

Gió vẫn lành lạnh lùa vào theo từng lỗ thông gió trên tường, mưa vẫn nhẹ nhàng hắt vào cửa kính, li ti bắn từng giọt rồi vỡ tan in từng đốm nhỏ trên nền kính trong. Cái không gian nơi này khiến ai bước vào cũng như đến một thế giới khác….

——————————————————
Những ngày trước….
Tháng mười một, vẫn nắng, nắng chói chang, nắng lạnh, nắng se sắt lòng cho những người cô đơn, cô vẫn thế, im lặng chịu đựng nỗi buồn, gán cái buồn tự định trong lòng mình bấy lâu, để những đêm dài nhẹ nhàng cô vẫn bước, lặng im qua từng cái thở dài, đủ xa, đủ yên cho cái tình cảm đã chôn quá lâu và móc khóa dần rỉ sét…Đôi lúc cô ước, giá mà cô không phải lòng nắng, nắng đã không hong khô trái tim cô như thế! Nắng đã không tốt với cô như thế, nắng đã chẳng quan trọng với cô như thế….

Và rồi Nắng cũng đã không in sâu vào lòng cô như thế!

Nắng – là màu mắt anh, anh là Nắng….khác hẳn với cô, một cơn mưa đông âm u, lạnh…đủ tê tái cho những ai xa lạ đến gần, đủ xa cách cho quãng nắng hè chói chang gặp phải, đủ buốt giá cho những chiều thu lá vàng rơi nhẹ….Đủ vô tình cho những yêu thương ai nỡ gieo nhầm người….ấy vậy mà Nắng, cũng là Nắng dám đến xóa tan cái lạnh lẽo trong cô, đẩy những yêu thương đứt quãng cách xa dần hiện tại, phá tan cả cái lạnh lẽo u mê trong cái khoảng trời mà cô có. Hình như, cái cô giữ, cô có, cô xây, chỉ gặp mỗi Nắng thôi là nó tự lui dần….

Nắng không chói chang, Nắng cũng chẳng gay gắt….Nắng nhẹ nhàng như nắng thu, nắng ấm áp như nắng đông, nắng len lỏi, nắng cứ thế….Lạnh lùng lắm, khó hiểu lắm, mà đi vào lòng cô lúc nào cô chẳng biết, đeo đuổi bóng nắng cả vào những đêm trăng…

Cô cứ thế yêu anh như Gió vẫn thường yêu Nắng, chỉ khác là Nắng bên Gió, chứ không bên cô….Và điều đó cô chấp nhận, chấp nhận đơn phương, chấp nhận nép mình nhìn Nắng hạnh phúc, chấp nhận cái cô đơn nghiễm nhiên vẫn tồn tại, chấp nhận hết cả, mặc kệ ai nói gì, mặc kệ cô có sao, mặc kệ những tổn thương, mặc cho cả những yêu thương chỉ mỗi cô có…Nắng à! Chỉ cần anh hạnh phúc….

10 tháng…có quá dài cho những nỗi nhớ triền miên, có đủ dài để một cơn mưa quên đi chàng Nắng, có đủ cho những kỉ niệm chịu nằm im….Hay chất chứa thêm bao nỗi nhớ, trải dài theo những tiếng lòng hoang hoải và cho cả những đêm dài mình cô còm cõi….Chẳng biết, chỉ biết là cô vẫn thế vui tươi, vui cười, chọc anh những khi nổi hứng, nhìn anh dưới con mắt của những người quen bình thường….Chỉ khác là, cô hiểu những gì anh có, cô cảm cái hạnh phúc trong tim anh, cô muốn nụ cười của Nắng như thế, mãi nhẹ, ấm….Đủ rồi, đủ cho cô….

Rồi bắt đầu quên, chẳng còn cho phép mình được mơ….Viết những dòng cảm xúc chôn chặt nhiều hơn, thỏa mãn cho cái tình cảm bấy lâu, đủ cho cái cô đơn nắm giữ, nhường bước cho những tình cảm đơn phương sâu đậm….Mỉm cười, thế là đủ, Nắng mãi là Nắng trong em, nhưng không phải của em….

Những ngày cuối tháng mười một – Mùa đông có nắng chói chang, có mưa rào ầm ĩ – có cả những thứ chẳng ai nói được thành lời…..

Một đêm dài trằn trọc, cô để mình buông theo những giai điệu nhẹ nhàng của bên tai, cô nghĩ về anh, về Nắng không của cô…về những điều đang hiện hữu, về một cái gì đó không yên đang tới với anh. Anh trầm mặc hơn, thở dài nhiều hơn, nặng nề bước chân hơn….Chẳng biết nữa, cô đổi tội cho cái nhạy cảm quá thừa mà Kim ngưu nắm giữ, an ủi lòng cô rằng Nắng vẫn bình an.

Chuông điện thoại reo, là Nắng….

- Em đã từng yêu ai thật lòng chưa ?

Nắng nhắn tin với cô rất lạ, lạ lắm, chưa bao giờ anh như thế, cũng lâu lắm rồi anh mới nhắn tin cho cô. Lâu lắc cũng chỉ đôi ba câu chuyện phiếm, vài lời hỏi thăm, một số cái vụn vặt, cô cũng chẳng còn thân thiết với Nắng như trước, cô tự tạo ra khoảng cách, khoảng cách giúp cô có thể nhẹ nhàng quên anh hơn, giấu lòng mình hơn….Cô sợ anh biết, nếu anh biết thì sao???

- Có anh ạ, nhưng mà hết cách đây 3 năm rồi, bây giờ thì em một mình

Cười nhẹ, cô biết mình đang dối lòng, đang dối Nắng, Nắng của ban ngày, không phải của đêm, đêm nay cô cho phép mình nói dối….Vì mới chỉ ba tháng thôi cô không còn trằn trọc, mới ba tháng thôi cô mới thôi khóc khi thấy Nắng bước đi cùng ai. Ba năm ư? có đủ thời gian để quên với một Kim ngưu như cô hay không?

- Ừ, bây giờ anh cũng muốn được như em…

….Câu chuyện diễn ra, anh nói, cô nghe, anh im lặng, cô kể chuyện cười, chuyện của cô, chuyện bạn bè cô, chuyện linh tinh trên trời dưới đất, mong anh vui…Ít ra, Nắng cũng tìm đến cô, Nắng vẫn coi cô là một điều gì đó. Nắng ơi! Anh lại khiến em chùn bước, lỡ tay, cắn lòng….thương anh lại nữa rồi!

Rồi cứ thế, ngờ ngợ cô đoán ra, ngờ ngợ cô cảm nhận được…Cô biết anh buồn, cô hiểu anh đang gặp chuyện gì. Cô chỉ im lặng, đến bên anh, ngăn anh không tìm tới men rượu…Cô mong anh vui, chỉ thế thôi, rồi sao cũng được…Nắng à, anh vẫn mãi là Nắng trong em…

Một ngày lành lạnh gió, anh đi bên cô, ngồi bên cô, kể chuyện nhưng tâm hồn phiêu lưu tận nơi nào cô không rõ. Chỉ biết trong mảnh trời đó không có cô, chỉ có sự xuất hiện của một người, có sự đau đáu của anh, có sự vô tình của một ai đó, có cả cái hi vọng mà anh vẫn giữ, có hết cả những kỉ niệm mà bấy lâu anh cố níu kéo.

Nắng à, anh đang bị mây che đấy! Bia khiến cho anh lạnh, cô xích gần anh hơn, Mưa lạnh lắm, nhưng ít ra Nắng bây giờ cần một cái gì đó chở che….

- Anh à, hôm trước anh có hỏi em đã yêu ai chưa, em bảo 3 năm là nói dối đấy! 3 tháng thôi anh ạ!

Anh đưa mắt nhìn cô, lại chọc cô như chưa có gì xảy ra, chưa có cả nỗi buồn đang khiến anh u ám, chẳng có những tháng ngày anh buồn bã quẩn quanh.

- á à, em dám lừa anh nhé, được lắm !

Cô cười, nhẹ nhàng lắm, cô sẽ nói với anh, nói hết tình cảm của mình, nói đủ cả những yêu thương chưa kịp gửi, nói để thanh thản cô ra đi, bỏ anh vào ngăn kéo kí ức, đưa anh về quãng sáng của những ngày nắng…..

Và, một lần khuyên anh chân thành về bên Gió. Vì Gió mới thật sự bên anh, Gió mang anh hạnh phúc, Gió là nơi anh yên bình nhất…

- Anh này, những bài em viết, những cảm xúc em chia sẻ, đều giành cho một người…..là anh!

Câu nói chợt ngắt quãng, cô thấy nhoi nhói, một cánh tay ấm áp vòng qua cô, nhẹ ôm cô vào lòng, anh cười, anh im lặng, cô im lặng, quãng thời gian ấy cô rối bời với trăm ngàn câu hỏi.

Đúng không khi chọn lúc này nói ra, đúng không khi thêm phần khiến anh khó xử, đúng không khi cô nói ra và nói ra nhẹ nhàng…

- Anh biết, anh cũng ngờ ngợ, những bài đăng của em chẳng biết vì sao anh tìm thấy mình trong đó, anh cũng chẳng hiểu tại sao. Dường như em không biết, anh không nói thôi, nhưng mà những gì em viết, những gì em tâm sự…tất cả anh chẳng bỏ sót một bài nào. Chỉ là, em xa vời, em khó hiểu, em cứ như gió, anh chẳng nắm được, chẳng hiểu được, cứ mãi quẩn quanh…Nhưng mà, anh thật sự yên bình khi bên em. Thật đó, chỉ là hồi ấy, em xa anh lắm, bên cạnh mà ngỡ ở đâu cơ…Cho nên, anh …

Cô lấy tay che miệng anh lại, cô cười, nép nhẹ vào lòng, chỉ cần thế thôi, đủ rồi anh ạ! Nắng cũng đã từng thương em, như vậy là được rồi…Chỉ là, bây giờ Nắng của người ta, em chỉ mượn Nắng một chút thôi, để em được an ủi…

- Anh buông rồi, anh vẫn hi vọng, nhưng mà hình như người ta không hiểu cho anh….Dường như, vẫn mãi chỉ là những vạch thẳng, lỡ dứt quãng đi qua nhau, rồi gặp nhau….nhưng không thuộc về nhau, giả dụ chăng anh vẫn hi vọng, nhưng nó đã tắt cách đây 2 ngày rồi em ạ! Anh cô đơn, anh một mình, lỗi anh nhận hết…Như thế được em nhỉ?

- Anh này, yêu một người không dễ, bên một người lại càng không dễ đâu…Đừng buông tay nhẹ nhàng như thế! Em biết, người ta vẫn đợi anh….Giữ lại nếu còn tiếc nuối…Em ổn, em vẫn bình thường…Chỉ là em nói ra cho những ngày em ấm ức, thỏa nỗi lòng…em chỉ muốn thế thôi!

………….
Câu chuyện kéo dài mãi gần 4 tiếng đồng hồ, chủ yếu anh nói, cô nghe…Anh cười nhiều hơn, anh ôm cô chặt hơn. Những câu hỏi cứ âm ỉ trong cô….Chẳng biết điều gì xảy ra, nhưng cô muốn nắm lấy tay anh, bên anh, chia cho anh tất cả những gì đã qua. Gió mãi là người anh yêu, nhưng Gió có chắc sẽ mãi bên anh, anh chỉ cần một người hiểu anh.

Quá đủ cho 1 cuộc tình, 1 cuộc tình thầm lặng  sau bao thăng trầm bao nỗi đau, bao nỗi giày vò, cả những đêm dài triền miên thì bây giờ cô đã nói được với anh tình cảm của cô. Cũng có thể ông trời muốn như thế, cũng có thể cơ duyên gieo rắc khiến ta mải miết đi tìm những thứ xa vời mà ta chẳng hình dung được rằng hạnh phúc ở ngay bên ta, xung quanh ta, chỉ cần ta đưa tay nắm, chỉ cần ta mở lòng, chỉ cần ta hiểu, ta tin đợi chờ là hạnh phúc, thêm một chút duyên trời ban, một chút tình phai phôi khi tim chẳng đứng vững….Đủ hạnh phúc rồi phải không?

Cô biết rồi sẽ cần một thời gian để quên tình cảm với anh , một thời gian nữa để cô làm lại từ đầu, cần nhiều hơn nữa...Rồi chưa biết số trời định như thế nào? Rồi chưa hiểu hết chông gai khó khăn nó sẽ ra sao? Cũng chẳng đong nổi tương lai nó kéo cô và anh đi đâu.Nhưng mà, cô chỉ cần anh hạnh phúc, cô chỉ cần anh vui….Mặc ai nói gì cô không biết, cô hạnh phúc, anh vui vẻ. Vậy cần gì nữa không?

Sống cho hiện tại, sống để không tiếc nuối….Đủ rồi anh nhỉ? Kim ngưu đỏng đảnh kiêu sa bỏ hết tự trọng,lấy hết can đảm đến bên một Song ngư  ấm áp…Vì cái gì cơ chứ ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net