Kim Phong Ngọc Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Tháng ba cuối xuân cỏ mọc én bay, bên bờ sông mọc lên đủ loại nụ hoa đầy màu sắc, ngọn gió đưa hạt bồ công anh bay đến miếu nhỏ trong núi, đậu lên chóp mũi Lý Thạc Mân.

Con thỏ nhỏ hắt hơi một cái, một đám lông trắng mềm mại kéo dài đến eo, nó đổi tư thế rồi lại vùi mình giữa chân tượng thần tiếp tục ngủ gật.

Ngày trước tiên sơn còn chưa được mọi người gọi là tiên sơn, Lý Thạc Mân vẫn còn là một con thỏ nhỏ vừa mới tu luyện thành tinh được mấy tháng. Sư phụ của nó là một đạo sĩ trẻ tuổi, tại một ngày mùa xuân nào đó mang nó về và chỉ điểm nó có linh thức.

Trong mắt con thỏ nhỏ sư phụ của nó cho dù là ngày thường cũng là xinh đẹp giống như thiên tiên, mặc cho sư phụ thường cất giấu mấy quyển tranh bìa đủ loại cảnh xuân, lộ ra dáng vẻ chả có chút đứng đắn nào.

Năm đó sư phụ động nhiên được phi thăng, trước khi đi sự phụ vuốt vuốt lông nó mà liên miên nói:" Con thỏ nhỏ, vi sư không có gì tốt để lại cho ngươi, chỉ có miếng ngọc bội đồng tiền này có thể giúp ngươi giải trừ tai họa. Linh thức của ngươi vẫn chưa hoàn chỉnh, phải ở lại trông coi nơi này mà cố gắng tu luyện, đừng có lười biếng~"

Con thỏ nhỏ ngây thơ vẫn chưa thể hiểu được mấy lời này, chỉ có thể dùng răng thỏ khẽ cắn lấy ngón tay của sư phụ.

Sư phụ tháo xuống dây buộc tóc màu đỏ đeo ở trên cổ Lý Thạc Mân. Tóc dài đen nhánh bay trong gió, dưới chân xuất hiện mây tía, thoáng chốc kim quang không ngừng phát sáng.

Lý Thạc Mân ôm củ cà rốt, mắt nhìn vị sư phụ đầu tiên cũng là cuối cùng của mình từ lúc sinh ra đứng trên mây ngũ sắc bay tới Thiên Giới.

Sư phụ đi.

Trong núi nhật nguyệt xoay vần, Lý Thạc Mân một mình bắt đầu trải qua khoảng thời gian trông coi miếu con thỏ, bất tri bất giác không biết bao nhiêu năm thắng đã trôi qua.

Thời gian ngủ trưa còn chưa qua, Lý Thạc Mân theo thường lệ híp mắt nghỉ ngơi, ngoài cửa sổ tiếng chim líu lo bỗng nhiên im lặng, bên ngoài dường như có cái gì đó đang đến gần.

Miếu nhỏ nằm ở trong núi nên rất ít người đến đây vái lạy, cũng rất ít khi có các loài động vật xuất hiện, do đó nó đã rất lâu rồi không có nói chuyện cùng bất kỳ sinh vật sống nào.

Lý Thạc Mân dựng thẳng hai tai, bỗng nhiên từ bên ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng bước chân gấp rút chạy liên tiếp không ngừng, cửa gỗ cũ kỹ của đạo quán phát ra âm thanh nặng nề rồi ầm ầm sập xuống mặt đất.

Một cái bóng màu đỏ nâu cực nhanh xông vào bên trong đạo quán, chui vào màn che mỏng màu vàng nhạt, không biết trốn ở nơi nào. Đằng sau ngay lập tức xuất hiện người đàn ông không ngừng hét lớn.

Trên người tên nhân loại còn khoát một tấm lông, hai tay giương lấy cung săn, là thợ săn.

Lý Thạc Mân từ bé đã từng ham chơi chạy loạn khắp nơi, bỗng nhiên một lần bên ngoài một căn nhà nhìn thấy cảnh thợ săn lột da thỏ hoang bị hù dọa đến run rẩy, được sư phụ dỗ dành rất lâu mới trở lại bình thường.

Bây giờ nhìn thấy cung săn kia liền như cũ sợ đến mức hồn phi phách tán. Tên thợ săn cũng không để ý bụi đất mù mịt, hai chân từng bước từng bước tiến về phía màn che, mắt nhìn thấy hang nhỏ không dễ bị tìm thấy dưới chân tượng thần liền vội vã đi vào.

Trong cái hố lẽ ra phải im lặng và trống trải lại có tiếng thở của động vật gần ngay trước mặt, Lý Thạc Mân tim đập loạn, hai mắt hẹp dài híp lại, ánh mắt sáng quoắc nhìn nó lộ vẻ hung ác. Bốn mắt im lặng nhìn nhau.

Xấu số rồi!

Trong cổ họng Lý Thạc Mân chuẩn bị dâng lên một tiếng hét chói tai, toàn bộ lông trên thân đều muốn bay sạch lại nhanh chóng bị một cái đuôi lông xù mềm mại như nhung che lấy miệng.

"Xuỵt." Đây là thuật truyền âm vào tai.

Lý Thạc Mân run rẩy, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong lỗ nhỏ nhìn rõ yêu quái trước mặt. Lông màu đỏ, hai lỗ tai nhọn, là một con hồ ly.

Thợ săn theo sát phía sau, bên trong đạo quán rảo bước tiến lên, nghe được âm thanh cung tên trên tay được kéo căng Lý Thạc Mân không khỏi nổi một trận da gà. Nó xuyên qua lỗ hang nhìn thấy một đôi giày bọc lông từng bước từng bước dừng lại trước một vật gì đó phát sáng lấp lánh.

Lý Thạc Mân con ngươi khẽ ngẩn ra, tay liền sờ sờ cổ, dây đỏ vẫn còn, nhưng nút thắt lại tụt ra.

Đó là miếng ngọc đồng tiền sư phụ để lại cho nó. Vừa lúc hoảng loạn rơi trên mặt đất.

Thợ săn cúi đầu nhặt lên ngọc bội trên đất, lật tới lật lui nhìn qua hai lượt rồi tiện tay nhét thắt lưng. Hắn gắt gỏng giở màn che lục soát bốn phía. Ánh mắt sắp nhìn đến nơi tượng thần mà bọn nó đang lẩn trốn.

Lý Thạc Mân kinh hồn bạt vía toàn thân từ lưng đến cái đuôi đều không ngừng run rẩy. Mùi hương của hồ ly quanh quẩn bên cạnh nó, một chân vững vàng chế trụ sống lưng nó.

Nó nghe thấy hồ ly dùng âm lượng cực nhỏ mà thì thầm: "Gió."

Trướng sa phía trước cửa sổ nhẹ lay động, song cửa sổ va vào bệ cửa phát ra tiếng gỗ chạm nhau khe khẽ. Thợ săn lập tức nhìn về phía cửa sổ rồi tiến về phía đó, đoán chừng là nhìn thấy bụi cỏ bên ngoài bị gió thổi liền quay đầu về hướng cửa miếu mà rời đi.

Qua nửa ngày, bốn phía bụi đất mù mịt đều đã yên tĩnh trở lại. Toàn Viên Hựu cảnh giác ngửi ngửi không khí xung quanh xác nhận thợ săn đã quay về thị trấn dưới núi mới từ trong hang nhỏ chui ra, trên thân giũ ra bụi đất.

Tình huống bức người khủng bổ rốt cuộc biến mất, con thỏ nhỏ co lại trong bóng tối cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Lý Thạc Mân trong lòng thả lỏng, sờ lấy sợi dây đỏ trống không trên cổ không kiềm được mà khóc loạn cả lên.


"Ô ô..."

Từng viên nước mắt to cỡ hạt đậu không ngừng lăn xuống, một thân lông thỏ dính đầy bụi đất đã ướt sũng bếch lại với nhau thành từng khối. Lý Thạc Mân vốn là nhát gan, đột nhiên chịu giật mình đả kích khịt khịt mũi, gần như đem nước mắt tích lũy mấy năm nay mà khóc ra, "Sư phụ...cho ta...ngọc bội làm mất rồi..."

Toàn Viên Hựu trực giác được bên tai bắt đầu ồn ào liền nhấc chân muốn rời đi.

"Nè! Nhìn thấy người khác khóc, ngươi cứ như thế mà bỏ đi." Lý Thạc Mân khóc cũng không quên cấp tốc ôm lấy chân của Toàn Viên Hựu, dáng vẻ vô cùng đáng thương, mặt mũi đều lấm lem nước mắt.

Con thỏ nhỏ quấn lấy hồ ly, đúng là kì lạ.

"...Làm sao, ngươi không sợ ta ăn tươi nuốt sống ngươi sao?" Toàn Viên Hựu quay người chằm chằm nhìn con thỏ nhỏ, nhe răng nanh mà nói.

Lý Thạc Mân khịt khịt mũi hai móng cũng không có buông lỏng, nó co lại thành một đoàn hấp háy mắt nhìn hắn:" Ta cảm thấy ngươi từ đầu đã không giống bộ dáng sẽ ăn thịt ta."

"..." Vừa rồi lá gan của ngươi như thế nào lại không lớn như vậy.

"..Ngươi...Là đệ tử môn phái nào nha, cũng được chỉ điểm linh thức sao?" Con thỏ nhỏ mang theo giọng mũi còn chưa khóc xong líu lo mà hỏi, "Vừa rồi pháp thuật của ngươi thật lợi hại. Sư phụ của ta phi thăng quá sớm, ta chưa thể tu luyện thành pháp thuật công phu gì, một mực tầm thường vô vị, lại còn làm mất ngọc bội của sư phụ."

Ánh mắt con thỏ nhỏ trở nên buồn bã.

Toàn Viên Hựu nói:" Ta đột nhiên bị người ta chỉ điểm linh thức. Tự mình học một chút pháp thuật. Ta còn còn có việc, cáo từ."

"Không được, không được đi, ngươi...Ngươi còn phá hủy Tiên môn nhà của ta đây!" Lý Thạc Mân lại vừa nói vừa khóc. Toàn Viên Hựu quay đầu lại mà quan sát, miếu nhỏ bởi vì hắn lao vào, biển tên ghi ba chữ "Miếu con thỏ" đã tróc sơn từ lâu lung lay như như sắp đổ, cửa miếu cũ kỹ cũng sập xuống đất, bản lề đều bị bẻ cong đến không nhìn ra hình thù gì.

"..." Được rồi đúng là như vậy thật.

Toàn Viên Hựu mặc dù là một con hồ ly nhưng lại là một con hồ ly vô cùng có lý. Hắn trầm mặc liếc mắt nhìn con thỏ yếu ớt mềm mại cuối cùng bình tĩnh lên tiếng.

"Ta nên làm gì chuộc lỗi?"

"Ngọc bội là bảo bối duy nhất sư phụ để lại cho ta, ta phải lấy lại nó...Ngọc bội cùng gắn liền với linh thức của ta...Ta có thể mơ hồ cảm nhận được khí tức biết được vị trí của nó,...nhưng...Nhưng.... "

Nó sợ thợ săn, nhắc tới toàn thân liền run rẩy.

Toàn Viên Hựu thở dài.

"Được rồi. Ta đang muốn xuống núi mua chút thuốc cho sư phụ, có thể cùng đi với ngươi."

Lý Thạc Mân lập tức ngừng khóc, ánh liền sáng lên, nước mắt trên lông còn chưa khô, vẻ mặt lại vô cùng sáng lạng.

"Ngươi biến hóa nhân sao?" Toàn Viên Hựu lên tiếng.

"Ta biết, ta hiểu nha."

Lý Thạc Mân nhíu mày vận khí, nghẹn đến mức mặt mày đều méo xệch như heo, mồ hôi chảy thành thác, thử đi thử lại cả nửa ngày, chính là do bao nhiêu năm đều không có tiến bộ, hóa ra bản lĩnh sư phụ dạy cũng nhanh quên mất, nó ủ rũ cúi đầu.

"Không sao. Ngươi quan sát ta thật kỹ." Toàn Viên Hựu nói.

Hồ ly vừa rồi trước mắt liền không thấy đâu, thay vào đó là chàng thư sinh trắng trẻo khôi ngô tuấn tú, tay áo bay khẽ trong gió bên hông giắt lấy một cây quạt xếp.

Toàn Viên Hựu đem hay lòng bàn tay đặt lên trên lưng Lý Thạc Mân:" Ngươi vốn dĩ đã biết chỉ là do quên lãng. Ta truyền cho ngươi một ít chân khí, kích thích linh lực trong cơ thể ngươi, giúp ngươi tập luyện hóa thành hình người."

Chân khí giống như một dòng nước ấm từ trên lưng thông suốt lục phủ ngũ tạng, toàn thân khoan khoái mà thông suốt. Lý Thạc Mân tập trung tinh thần, đẩy linh lực đến tứ chi, lớp lông thỏ dần dần dãn ra, hóa thành hình dáng một thiếu niên mặc y phục trắng, tướng mạo đối với Toàn Viên Hựu có mấy phần giống nhau. Chỉ là mơ hồ có thể nhìn thấy hai chiếc răng thỏ con, có chút đáng yêu.

"Đuôi thỏ chưa có giấu đi." Toàn Viên Hựu chỉ chỉ ngón tay.

Lý Thạc Mân vương ta ra sau sờ sờ một cái, trên mông vẫn còn lông đuôi.

"Ta không thu lại được...Nhanh biến mất nào!" Lý Thạc Mân chu môi, lấy tay vỗ vỗ quả cầu lông ngoan cố kia, cái đuôi nhỏ rốt cuộc cũng chịu thu vào.

Lý Thạc Mân nhìn ống tay áo rộng lớn của của chính cảm thấy vô cùng mới mẻ. "Cảm ơn ca ca."


"Ta không phải ca ca của ngươi. Có quan hệ thân thuộc mới gọi là huynh đệ."

"Sư phụ ta nói ta quá yếu, phải học hỏi người khác dưới cây tốt hóng mát, về sau hành tẩu giang hồ nhất định phải nhớ được đi khắp nơi cũng phải gọi ca ca, phải có quan hệ tạm bợ mới có thể đi được lâu dài."

Toàn Viên Hựu nghẹn lời.

"Sư phụ của ngươi nghe ra cũng không phải là bộ dáng đức hạnh gì nhỉ."

"Làm sao nào! Sư phụ ta tuổi còn trẻ liền được phi thăng, nhất định là người có rất có tu vi. Đáng tiếc ta tu luyện chậm trễ, lúc còn nhỏ còn không biết nói chuyện, chưa từng hiểu rõ chuyện xưa của sư phụ."

Biểu cảm của Toàn Viên Hựu cũng không tỏ rõ ý kiến. Lý Thạc Mân đắn đo suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại một chuyện.

"Sư phụ từng cho ta một cái túi gấm, dặn dò ta lúc nguy cấp hãy sử dụng, nhất định biến nguy thành an, lần này mang theo, nhất định có thể sử dụng."

Lý Thạc Mân bới ra từ dưới một đoạn mái ngói bị vỡ được chôn dưới đám cỏ khô một cái túi gấm cũ đến rách rưới, bên trong có một trang giấy cũ mèm bám đầy bụi đất. Lý Thạc Mân vui vẻ mở ra, dân lá thư với bốn chữ lớn rồng bay phượng múa đến trước mắt Toàn Viên Hựu.

[ Hảo hán tha mạng .]

Toàn Viên Hựu:"...Xuống núi thôi."


2.

Trên đường cả hai xuống núi, khung cảnh trên đường tràn đầy sức sống, Lý Thạc Mân líu ra líu ríu kể chuyện xưa của nó cùng sư phụ.

"Sư phụ của ta tên là Doãn Tịnh Hán, Hán trong ngân hà,  là tâm ý thanh khiết trong sạch của sông Ngân. Sư phụ nói khi trên trời đầy sao ta ngẩng đầu nhìn thấy ngân hà liền biết người lại nhớ đến ta."

Lý Thạc Mân gương mặt tràn đầy rực rỡ, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

"Nếu như hắn lừa ngươi thì sao?" Toàn Viên Hựu nói:" Phàm nhân một khi phong thần bái tiên, kỳ hoa cỏ ngọc, sơn hào hải vị đếm mãi không hết, cả ngày đều ngoảnh mặt về thời gian vui sướng. Một ngày trên Thiên Đình bằng một năm ở nhân gian, hắn làm sao nhớ được ngươi, ngươi chỉ là một tiểu yêu tinh hoang dã."

Huống chi nhân gian thế sự xoay vần, ai có thể cam đoan được ai có thể nhớ được ai.

Lý Thạc Mân im lặng không còn lên tiếng. Chân tướng tựa như giết chết lòng người. Toàn Viên Hựu có chút mềm lòng liền thay đổi chủ đề, "Tên của ngươi được đặt như thế nào?"

"Là sư phụ đặt cho ta. Sư phụ tìm thấy ta ở một con sông ngọc thạch của Lý gia trấn, sư phụ nói Thạc tự là Bồng Bột, Mân là ngọc thạch, hợp lại nghĩa là viên ngọc đẹp quý giá."

Lý Thạc Mân vừa nói vừa ưỡn ngực, dây đỏ đeo ngọc lắc lư trên cổ.

"Rất hợp với ngươi."

"Nhưng ta lại làm mất ngọc thạch." hai lỗ tai con thỏ không nhìn thấy nhưng rõ ràng là đang rũ xuống.

Toàn Viên Hựu an ủi thỏ nhỏ: "Không cần lo lắng, nhất định sẽ tìm được."

"Còn ngươi tại sao lại lấy tên này?"

"Sư phụ bảo ta tự chính mình chọn lấy, ta từ trong sách vở chọn lấy vài chữ." Toàn Viên Hựu suy nghĩ một chút: "Sư phụ của ta cũng là một vị kỳ nhân. Ta ngẫu nhiên luyện thành tinh, một mực luôn ẩn cư trong rừng núi, được hắn chỉ bảo học được một chút đạo thuật, bình thường hắn ủy thác ta giúp đỡ một ít việc, ví dụ như lần này."

"Sư phụ ngươi mắc bệnh gì?" Lý Thạc Mân hiếu kỳ hỏi.

"Không có nhiễm bệnh." Toàn Viên Hựu cười cười, "Trong lúc luyện tiên đan mắc chút sai lầm nhầm lẫn lưu huỳnh là bột xương trâu, không cẩn thận làm nổ nóc phòng, bị xà ngang đập trúng chân."

"Ồ..." Lý Thạc Mân nhìn Toàn Viên Hựu rất có loại cảm giác đồng cảm không một sư phụ nào trên thế gian này có thể tin tưởng được.

Toàn Viên Hựu không ngờ rằng chính mình thường ngày đều trầm mặc ít nói, bị một con thỏ nhỏ quấn lấy cuối cùng lại nói chuyện một cách hoàn hợp như vậy. Hai người một đường đi đến thị trấn dưới núi. Trên đường rộn rộn ràng ràng, chính là lúc lễ hội khai sông, tiểu thương họp mặt, bánh xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt chạy trên đường đá xanh.

Lý Thạc Mân lần đầu tiên xuống núi, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, xung quanh muôn màu sắc rực rỡ không thôi mới lạ. Toàn Viên Hựu nếu không chăm chú quan sát không để ý bên cạnh người liền sẽ không thấy đâu.

Đến lần thứ ba Toàn Viên Hựu xoay đầu tìm, đứa nhỏ đang vùi mình vào gian hàng bán đèn hoa, tập trung tin thần xem người bán hàng rong khéo tay đem nhánh trúc xếp thành một đóa hoa sen, hai mắt đều mở lớn.

Lý Thạc Mân bị Toàn Viên Hựu kéo đi, hưng phấn bày tỏ:" Hóa ra giữa lúc náo nhiệt sẽ vui như vậy, về sau ta nhất định phải thường xuyên xuống núi chơi."

Duy nhất chỉ có Toàn Viên Hựu là còn nhớ đến nhiệm vụ khi xuống núi:"...Ngươi đã cảm giác được vị trí của ngọc bội chưa?"

Lý Thạc Mân vô cùng nghe lời nắm chặt lấy cánh tay Toàn Viên Hựu, nhắm chặt mắt xoay đầu về bốn phía để cảm nhận.

"Trực giác của ta là ở...Hướng này."

Toàn Viên Hựu thuận theo ánh mắt của Lý Thạc Mân mà nhìn. Một cái que tre xiên chuỗi từng viên quả sơn tra đỏ như lửa cắm trên bó rơm, người bán hàng rong trên tay đang cầm hay que kẹo hồ lô nhúng trong nồi sắt đựng nước đường nóng chảy, mùi hương ngọt ngào xông vào trong mũi.

Toàn Viên Hựu:"..."

Một đứa nhỏ mập mạp đứng ở bên cạnh móc ra mấy đồng tiền lẻ mua lấy một xâu, cắn vào hoa quả chua chua ngọt ngào rồi rời đi.

Lý Thạc Mân nhìn lấy kẹo hồ lô, lại nhìn lấy Toàn Viên Hựu, khóe miệng không kiềm được mà chảy nước mắt.

Toàn Viên Hựu trợn mắt nói:" Ta không có mang theo tiền."

"Ngươi xuống núi mua thuốc cho sư phụ không thể nào không mang theo tiền." Lý Thạc Mân nghi ngờ lên tiếng.

Hết một ngày một đêm, Toàn Viên Hựu rốt cuộc lên tiếng, giọng điệu có chút dao động:" Ta đáp ứng giúp ngươi tìm ngọc bội, nói muốn mời ngươi ăn kẹo hồ lô khi nào!"

"Ô ô." Con thỏ nhỏ thút thít khóc khóc.

"Bằng không thì." Lý Thạc Mân đắn đo suy nghĩ một lúc, liền lặng lẽ kéo Toàn Viên Hựu đến chỗ ngoặt vào trong hẻm nhỏ:" Bằng không thì lén cho ngươi sờ tai thỏ một chút. Sư phụ ta nói lỗ tai thỏ của ta là vô cùng trân quý, không cho phép người khác sờ vào, sờ đến là phải lập gia đình."

Toàn Viên Hựu trầm mặc.

"Ngươi thử xem, vô cùng mềm mại nha." Hai lỗ tai thỏ bịch một tiếng mà xuất hiện. Bên trong lỗ tai thỏ hiện ra sắc hồng nhạc, ánh nắng xuyên qua da thịt nhìn thấy thịt màu đỏ cam, bởi vì Lý Thạc Mân đều đặn hô hấp mà không ngừng nhẹ nhàng run động.

Có lẽ là do vẻ mặt mong đợi không ngừng áp sát của Lý Thạc Mân, Toàn Viên Hựu ma xui quỷ khiến vươn tay sờ lấy hai tai thỏ.

Lỗ tai thật mỏng, lông tơ non mịn, mang theo nhiệt độ ấm áp hút lấy ngón tay ẩm mồ hôi, xúc cảm mềm mại quanh quẩn trên đầu ngón tay.

Cuống họng không khỏi khô khốc, Toàn Viên Hựu ho khan một tiếng, vô thức tráng khỏi người Lý Thạc Mân. Lý Thạc Mân nhưng lại là càng tiến đến gần hơn mà hỏi: "Có phải vô cùng đáng yêu không?"

"Ngươi...ngươi ở tại đây chờ -- thu lỗ tai lại, không được phép chạy loạn. Đầu tiên ta đến tiệm thuốc một chuyến, thuận tiện tìm thêm manh mối, rất nhanh sẽ quay trở lại."

Toàn Viên Hựu đẩy lỗ tai của Lý Thạc Mân ra bổ nhào về phía trước giả bộ mang dáng vẻ sốt ruột mà đi mất, để lại Lý Thạc Mân ngơ ngác đứng lại vò đầu.


3.

Toàn Viên Hựu đi dọc theo phiên chợ đánh một vòng lớn, cũng không tìm thấy bóng dáng của thợ săn, đoán rằng hắn hẳn là đã về nhà đoàn tụ cùng vợ con. Toàn Viên Hựu liền đóng giả cùng người xung quanh nói chuyện phiếm hỏi rằng có thể mua một ít da lông mới ở đâu, rất nhanh sau đó lần theo manh mối liền tìm được nhà của thợ săn.

Hắn đứng ở ngoài hàng rào quan sát, trong sân viện có chó săn đang ngủ. Còn có một người phụ nữ đang ngồi dệt vải ở trước cửa, nam nhân bên cạnh đang tập trung mài tên, sẽ không sớm rời nhà, không nên tùy tiện lẻn vào.

Ban ngày không phải là thời điểm thích hợp để lấy lại ngọc bội, huống chi còn có có chó canh nhà. Tốt nhất nên đợi buổi tối mà hành động. Trong lòng Toàn Viên Hựu đã vẽ ra một kế hoạch chu toàn liền quay người đi tìm Lý Thạc Mân. Trên đường quay về gặp người bán kẹo hồ lô, nhớ tới lỗ tai thỏ thật mỏng nhưng vô cùng mềm mại kia do dự một khắc rốt cuộc vẫn là mua một xâu kẹo.

Đến khi hắn quay lại chỗ cũ nhưng người lại không thấy đâu, đầu hẻm bên cạnh lại ầm ĩ ồn ào, mấy nam nhân đều đang vây quanh một tiểu thiếu niên, xô lấy hắn mà hỏi: "Tiểu công tử đến đây uống rượu sao?"

"Ta còn nhỏ tuổi, không thể uống rượu." Lý Thạc Mân bị vây quanh yếu ớt trả lời.

"Nếu rượu không được, thì trà liền có thể đi, cùng các ca ca nói chuyện phiếm một chút." Nam nhân cợt nhả cười đùa, đưa tay kéo lây hông của Lý Thạc Mân, nhân cơ hội muốn ôm lấy hông của Lý Thạc Mân.


"Ai, không thể được, ta còn có việc bận, ta xin - cáo - từ - "


Lý Thạc Mân không có chỗ trốn đang lảng tránh cánh tay của tên nam nhân. Bỗng nhiên cuồng phong gào thét, mấy đống cỏ dại cùng đá vụn từ cuối hẻm bị gió tốc lên bay thẳng về phía đám nam nhân, cảm bọn bị đá đập vào người lập tức ngã nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Lý Thạc Mân nhìn đám nam nhân nằm la liệt trên mặt đất, lại nhìn thấy Toàn Viên Hựu ở đầu hẻm liền nói:

"Quan nhân, tiểu nữ không có gì để báo đáp, nhưng có thể lấy thân báo đáp."

"..."

"Trong sách của sư phụ đều viết như vậy, được người khác cứu giúp đều nói như vậy a."

"Sư phụ ngươi không dạy ngươi lĩnh hội được cái gì tốt cả." Toàn Viên Hựu nhét que kẹo hồ lô vào tay Lý Thạc Mân, "Đi thôi, ta đã tìm ra nơi ở của thợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net