C11. Con người cũng trở nên tệ hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ra, Ami tỉnh dậy trên chiếc giường xa lạ thoang thoảng mùi gỗ mộc dễ chịu. Cửa sổ được mở toang đón hương nắng sớm mai, ánh mặt trời xuyên cửa sổ loang lổ trên giường những đốm trắng sáng. Ami chợt thấy đầu mình hơi choáng không nhớ rõ những gì tối qua. Lúc này, cô mới đưa mắt lướt nhìn mọi thứ xung quanh, nhận ra đây chẳng phải căn hộ nơi mình ở.

Vén chăn qua một bên, Ami bước xuống giường. Chân chạm lên sàn truyền đến cảm giác lạnh lẽo khắp người. Vừa mới đẩy cửa đi ra ngoài hành lang thì Ami đã gặp phải một người đang ăn mặc thường phục tay cầm sách. Cô đơ người nhìn Taehyung đang đi về phía mình, nét mặt anh trông chẳng có vẻ gì bất ngờ cả.

"Anh..." Ami ngập ngừng xen lẩn chút xấu hổ.

"Tỉnh rồi? Rửa mặt đi rồi xuống."

Taehyung không nhanh không chậm nói.

"Ừm." Thấy mình quả thật có chút gì nên Ami đành đáp một tiếng rồi nhanh trở vào đánh răng rửa mặt.

Lát sau, khi đi xuống trên người cô vẫn là bộ đồ đó, rất may là hôm qua Ami không ăn mặc quá đáng chỉ diện một chiếc áo kiểu phối với quần ống rộng cao chứ không chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.

Taehyung đang ngồi bên bàn ăn, anh hơi ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi nói:"Ngồi xuống ăn sáng đi."

Ami kéo ghế ngồi xuống. Từ trong phòng bếp đi ra Seokjin dọn lên thức ăn lên bàn, hồ hởi nói:

"Cùng ăn nào."

Trước mắt là một bàn đồ ăn đầy đủ món hơi hướng vị gia đình. Chợt cảm thấy lòng đanh lại, cô thấp giọng:

"Tôi không ăn có được không?"

Bản thân thức thời biết đang là khách ở nhà người ta nên Ami lịch sự nói, không thể thẳng thắn bảo không muốn ăn được.

"Sao lại không ăn? Tôi thức sớm để nấu đấy."

Kim Seokjin đang ăn ngon miệng thì liền ngẩng đầu nhìn cô.

Ami ngập ngừng không biết nên nói sao thì lúc này Taehyung đưa mắt nhìn mình:"Cô không muốn?"

Cô ý nhị nhẹ gật đầu một cái.

Taehyung khẽ chau mày:"Cô định bỏ đói vì một lý do vớ vẩn rồi để bản thân đau dạ dày?"

Ami nhất thời cứng họng không trả lời được, càng mất tự nhiên hơn bởi ánh nhìn từ anh.

"Vậy mà cô nói muốn sống tốt hơn là..." Nói giữa chừng chợt ngừng lại, Taehyung không buồn nói nữa, mặt xoay sang hướng khác, hít một hơi rồi nói:"Bỏ đi!"

Kim Seokjin thấy tình hình có hơi căng bèn nhỏ giọng nói với Ami:

"Dù không muốn cô cũng hay ăn một ít đi nhé."

Cô mím môi dường như suy nghĩ gì đó, mục đích tới đây cô biết rõ là gì, muốn sống tốt hơn, vậy thì chẳng thể vì một điều gì mà bỏ bữa. Tầm vài giây sau, Ami mới bắt đầu cầm đũa lên và ăn. Ami lấy cho mình một ít cơm cá ngừ trộn cùng sốt ăn thử.

Seokjin nhìn về phía cô:"Ngon không?"

Nhìn thấy ánh mắt trông đợi của anh, cô liền nhẹ gật đầu một cái, quả thật rất ngon.

Nhận được sự tán thưởng của cô, Seokjin cười tươi rói:

"Tôi biết mà. Đấy là món Taehyung thích ăn đấy!"

Ami chợt nhìn sang, thấy anh đang liếc Seokjin một cái, ánh mắt vô tình hờ hững nhìn thoáng qua cô rồi tiếp tục ăn trong yên lặng.

.
.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Ami trực tiếp theo Taehyung vào phòng làm việc. Cô một lần nữa ngồi đối diện trước người này. Taehyung khác hẳn với lúc dùng bữa, bây giờ trên người anh đã là áo sơ mi cùng quần tây nghiêm chỉnh ngồi trên ghế.

Tay anh theo nhịp gõ nhẹ lên bàn, Taehyung muốn xác nhận một lần nữa:"Cô có chắc chắn là mình nghiêm túc?"

Ami gật đầu một cái.

Anh tiếp tục:"Sẽ không bỏ về giữa chừng?"

Ami khựng lại hai giây, rất nhanh sau đó liền dứt khoát gật đầu.

Kim Taehyung nhìn cô một cái rồi nhanh chóng tìm trong ngăn kéo một thứ gì đó rồi đặt lên bàn. Là một chiếc máy ghi âm, Taehyung mở máy bắt đầu ghi.

"Cô cứ thoải mái. Lần trước, tôi nhớ không lầm là cô bảo mình gặp ác mộng, dễ cáu gắt?"

"Đúng. Tôi thường hay gặp ác mộng, dễ cáu gắt."

Taehyung đan chặt hay tay vào nhau:

"Cáu gắt là do tính cách hay...?"

"Tôi không kiểm soát được cảm xúc." Ami nhanh miệng trả lời.

"Cô gặp ác mộng về cái gì? Cụ thể?"

Anh hỏi rất thẳng thắn, ánh mắt nhìn chằm biểu hiện của Ami. Taehyung biết rõ, lần trước tới đây đề cập về vấn đề này cô đã phản ứng như thế nào, cho nên chắc chắn nguồn cơn đều xuất phát từ nó.

"Tôi..tôi..."

Taehyung thấp giọng nhẹ nhàng như trấn an con nít đừng sợ :"Từ từ, bình tĩnh không gì phải vội. Tôi sẽ lắng nghe."

Tim Ami trở nên đập liên hồi, cô nói:

"Đêm, tôi mơ thấy cảnh..cảnh ba đánh đập, mắng nhiếc. Tôi đã khóc rất nhiều."

"Quá khứ của cô? Chuyện từng trải? Cô nói tôi nghe cứ từ từ từng chút một..."

Park Ami là đứa em út trong gia đình nhỏ gồm ba, mẹ và chị. Vốn cứ tưởng trong gia đình cô chính là người được thương, được cưng, được chiều chuộng nhất nhưng thật ra lại không phải thế.

Chị hai cô, Park Soyoung mới là người được lòng mọi người nhất kể cả họ hàng hay anh chị em. Tình yêu thương cứ nghĩ sẽ được chia đều nhưng không, nó có sự bấp bênh, không cân bằng rõ rệt.

Từ bé, mọi người trong nhà cho rằng cô không hiểu chuyện, không bằng chị mình, một người rất chi là hoàn mỹ trong mắt họ.

Dường như đó cũng là phần nào lý do làm khoảng cách giữa cô và ba mẹ càng ngày xa dần. Ba cô là một người gia trưởng, khá cổ hữu và bất đồng quan điểm, ý kiến giữa ba và cô ngày càng lớn làm hai người trở nên khắc khẩu, không thể trò chuyện cùng nhau. Điều cô không bằng chị mình chính là Ami không biết lấy lòng ba, cũng chẳng thể làm ba nguôi ngoai cơn giận nhanh như mẹ. Chỉ cần ba có việc gì bực bội là lại trút hết trên đầu cô dù đó có phải lỗi của cô hay không. Có một vụ việc cô còn nhớ rất lâu, chính là ông một lần say rượu đã đánh đập cô vô cùng thậm tệ, vết bầm in lằn ở đầu gối, đùi non rất lâu sau mới hết nếu lúc đó mẹ không can ngăn thì chắc cô không còn lành lặn.

Mẹ và chị hai như là bạn của nhau, luôn trò chuyện thân thiết với nhau về những gì mình đã gặp, trải qua trong ngày rồi họ cười khúch khích cùng nhau. Quan hệ giữa Park Soyoung và Park Ami cũng không được tốt đẹp, cảm giác như chị ấy không thích cô, muốn dành hết tình yêu từ ba mẹ. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, đúng là tình yêu ấy dành trọn cho chị còn chút dư thừa để lại cho em...

Cùng dần dần từ đó cô dần trở nên khép kín, luôn giấu tâm sự ở trong lòng và từ từ mọi thứ càng tệ hơn kể cả con người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net