Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng nek con reader đáng yêu <3 LittleSweetieBie 

_________________

Hôm nay có lẽ anh rất mệt, nhìn từ trên xuống dưới vẫn bộ đồng phục chẳng thèm thay, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối mù cùng với cặp kính gọng tròn chả khác mấy '' mọt sách '', anh chậm rãi những bước chân dồn dập :

'' Anh à! Ăn cơm này.... ''- Eun Hye nở nụ cười tươi trên đôi môi mọng màu đỏ mận.

'' Để sau đi, đang bận ''- Taehyung lạnh nhạt trả lời.

Nhìn anh cô không thể nhận ra được một Taehyung đáng yêu hay cười rạng rỡ đôi môi hình chữ nhật duyên dáng. Từ ánh mắt đến cử chỉ hành động, có lẽ anh đã chán chê Eun Hye cô rồi. Mọi suy nghĩ tiêu cực ''ù ù'' kéo đến và hiện diện trong tâm trí cô thật bất ngờ.

Đôi mắt mèo ngấn vài giọt lệ óng ánh. Môi run lắp bắp nói nhỏ vì tổn thương :

'' Tae....tae...Taehyung à! Chắc...em làm phiền anh... Em xin lỗi... ''

Cô quay lưng thì nước mắt đã chảy dài trên gương mặt xinh đẹp. Cổ họng bật lên vài tiếng nấc, cố gắng cắn chặt môi vì không muốn anh biết mình đang khóc.

Khi nhìn tấm lưng nhỏ bé quen thuộc, anh như thức tỉnh. Chợt nhận ra chỉ vì bản tính ghen tuông mà làm tổn thương người yêu, anh chồm nhẹ người ôm trọn tấm lưng nhỏ kia vào lòng ngực, xiết chặt tay hơn để cô không vùng vẫy mà rời xa anh. Nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, xuýt xoa cái mùi hương thơm nồng đặc trưng từ cổ.

Eun Hye nhận cái ôm bất ngờ từ đằng sau mà giật tít người rồi tròn xoe con mắt, cắn chặt quá làm môi cô cũng sưng đỏ lên. Làm sao đây, anh sẽ thấy cô khóc mất thôi!

'' Eun Hye! Anh xin lỗi em ''

Taehyung nhẹ nhàng cất chất giọng trầm ấm nên thơ khiến cô vỡ òa. Mới đây thôi, anh còn lạnh nhạt với cô nhưng sao bây giờ ngọt ngào thế kia, làm cô tưởng anh dần đang chán nản khi quyết định yêu mình.

Đúng rồi, suốt một tháng trời không hề liên lạc với anh dù đã có tình cảm. Thế nhưng Taehyung vẫn nhất quyết giữ cho mình thứ tình yêu sét đánh.

.......

Nghe lời xin lỗi từ anh mà cô bật khóc ra tiếng, cái cục nấc bé bỗng dưng nhanh dần. Đang khóc mà nói lại còn thêm nấc thế kia có phải trông cô lúc này đáng yêu lắm không? 

'' Đừng mà! Đừng xin lỗi em... Em mới chính là người phải xin lỗi anh. Là do em hết, vì em không tốt, em làm anh khó chịu, làm anh...chán em. Em xin lỗi, thật sự xin lỗi anh ''

Bỗng dưng khi nghe cô xin lỗi mà Taehyung lại cười khúc khích từ đằng sau. Cô ngạc nhiên quay lại phụng phịu hỏi :

'' Sao lại cười? Vui lắm hả!? ''

Anh đã nhịn rồi nhìn cô anh bật cười ra thành tiếng. Đáng yêu quá cơ mà, vậy là cứ thế lấy tay ôm miệng cười ra nước mắt.

'' Vì anh thấy em đáng yêu quá! '' 

Cô ngẩn người vô hồn chẳng hiểu cười lên nỗi đau người khác có phải là vô duyên hay không. Xem kìa, anh ấy cười sung sướng lắm đấy, hành động vô thức của anh làm cô muốn phát điên lên được.

'' Đồ điên... ''- Eun Hye lấy hai tay dụi dụi đôi mắt ướt đẫm nước, xoay nhanh bước đi. 

Mới bước chưa được nửa bước thì từ đâu một cánh tay níu lại rồi lật ngược cô ôm chầm lấy cái cơ thế bé tí kia. Hai tay luồn qua eo cô xiết chặt lại để cô không còn lối thoát mà kiếm cớ ra khỏi vòng tay anh. 

'' Thả em ra, ngợp...ngợp thở ''- Eun Hye ra sức đẩy anh ra cho dù cô có làm điều đó hay không cũng chẳng ăn nhằm gì với Kim Taehyung anh cả. 

'' Anh yêu em bé mèo của anh! '' 

( Au : Úi! Nó thả thính kìa :> ottoke ).

Đang vùng vẫy xô đẩy kịch liệt thì cô dừng hẳn lại, nhẹ giọng hỏi anh : 

'' Vậy sao anh lại cười thế hả Kim Taehyung? '' 

'' Vì anh giận em chuyện khác. Anh yêu em cơ mà, lại còn đáng yêu như thế bảo sao anh chán cho được!  '' 

'' Vậy anh giận em chuyện gì? '' 

Nói đến đấy anh lại ôm trọn cô vào lòng, tựa đầu thắm thiết. 

'' Em đừng gần với tên Chim Chim kia quá! Taehyung chẳng thích tí nào hớt... ''- Anh bĩu môi, nhắm tịt đôi mắt to tròn dễ thương. 

Eun Hye nghe anh nói mà lòng vui như mở hội, thở phào nhẹ nhõm. Vậy là Taehyung của cô biết ghen rồi đấy. Cô mừng thầm khi biết anh đã thật sự ghen khi thấy mình gần gũi với người khác không phải anh. 

Cô thấy vậy liền ôm lại cái ôm đáp trả sự dễ thương trong bản tính ghen tuông giận hờn của kẻ cuồng si tình yêu. Taehyung cao quá làm cô khi ôm cũng phải nhón chân lên mới ôm được, vòng hai tay sau cổ anh nhỏ nhẹ chút vài lời ong bướm :

'' Vâng thưa cậu chủ! Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu chủ... '' 

'' Ngoan lắm! Như vậy có phải tốt hơn không!? ''

........

* Tại tiệm cà phê Palette- Nơi Eun Hye đang làm phục vụ bàn bán thời gian *  

'' Kính chào quý khách! Cho hỏi anh dùng gì ạ? ''

Một dáng người cao ráo quen thuộc khoác trên mình bộ đồng phục của ngôi trường danh  giá. Người ấy đi đến chiếc bàn ở phía trước quầy thu ngân, nơi cô phục vụ đáng yêu đang đứng. 

'' Em vào trong chuẩn bị đồ đi, để chị ngoài này order món cho khách ''- Cô chủ vui tính của tiệm cà phê mỉm cười. 

'' Nae! ''- Eun Hye mạnh dạn trả lời. 

Eun Hye làm việc tại quán cà phê này cũng khá lâu rồi nhưng chưa lần nào cô cảm thấy mệt mỏi  bởi công việc hay thậm chí là áp lực cũng không có. Cũng may mắn cho cô khi tiệm cà phê nơi cô làm việc cách trường không xa nên việc di chuyển quá đổi dễ dàng. Cô chủ xinh đẹp lại còn thân thiện như thế bảo sao nhân viên đến tuyển toàn là nam thôi. Ngó đi ngó lại chỉ lác đác vài người khách là chị em phụ nữ còn lại là đấng nam nhi. 

'' Cho em một Americano... ''

'' Vâng! Sẽ có ngay cho quý khách ''- Cô chủ vui vẻ trả lời.

'' Của quý khách là..... '' 

Cô chủ quán kia đang nói thì khẽ vuốt mái tóc thướt tha che khuất đi gương mặt xinh đẹp của mình, ngước nhìn chàng trai đang chăm chú thanh toán tiền. Cả hai nhìn nhau không rời, cô chủ quán như lạc mất một nhịp tim khi trông thấy vẻ đẹp trong người anh chàng thư sinh kém mình chỉ mấy tuổi. Trước đây chị chưa từng rung động như vậy bao giờ, nhưng sau khi gặp cậu ấy, tim chị lại đập nhanh liên hồi, cứ như nó muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy.

Vẻ ngoài của chị ấy cũng đã khiến cậu học sinh kia bị choáng ngợp bởi nó mang nét đáng yêu tìm ẩn, không lạnh lùng nhưng lại huyền bí lạ kì.

'' Sao ạ? ''

'' À...à của quý khách là 2 ngàn won ''

'' Đây ạ! ''

'' Cảm...cảm ơn quý khách ''- Cô chủ lắp bắp.

Chàng trai quay đầu cười nhếch môi, rồi nhìn lại người phụ nữ đáng yêu ở đằng kia. Cậu thầm nghĩ; 

'' Dễ thương quá ta!~ '' 

Một lúc sau, Eun Hye mới mang ly Americano mà vị khách trẻ tuổi kia đặt. Cầm trên tay ly cà phê thơm nồng, cô đặt nhẹ xuống bàn khách rồi mỉm cười : 

'' Americano của quý khách đây ạ! ''

Bỗng nhiên người khách ấy lại cầm tay Eun Hye giật về phía cậu. Cô như chết đứng vì trước giờ chả có người khách nào kì lạ như vậy cả. Nhìn lại gương mặt tuấn tú kia cô mới nhận ra vị khách kia là ai. 

'' Jeon Jungkook! Mày làm gì ở đây vậy ?  ''

'' Vậy mày đến đây làm gì? ''

'' Tao đến đây làm việc. Ơ cơ mà tao hỏi mày đến đây làm gì? ''

'' Con nhỏ kia, mày đui hả? Không thấy tao đang uống cà phê sao còn hỏi! Nói chính xác là mày mang ra cho tao luôn đấy! ''- Jungkook đáp trả mạnh dạn. 

Thế là cả hai người họ đều có một trận cười nghiêng ngã cho đến khi Jimin bước vào. 

.......

Khi Eun Hye đi vào quầy thì cô chủ liền giật cô lại gặng hỏi chuyện :

'' Người khách vừa bước vào ấy, em quen biết cậu ấy hả? ''

'' Dạ vâng! Cậu ta là bạn của em từ nhỏ... Sao vậy chị? '' 

'' À không, không có gì đâu! Em đừng để ý... ''

Một lúc sau, chị ấy lại hỏi toàn mấy câu về đời tư của cậu bạn Jeon Jungkook nhưng ai nào ngờ đâu, Eun Hye tưởng rằng cô chủ của cô đang hỏi về Jimin nên toàn bộ về sơ yếu lý lịch của Jimin cậu thì cô chủ quán cà phê đều nắm rõ. 

( Au : Chiện của Au bây giờ mới chỉ là khởi đầu :> ).

( Au : Chắc có người đoán đc cô chủ dễ thương kia là ai rồi nhỉ? Nếu chưa đoán đc thì tìm manh mối đi hoặc kiên nhẫn chờ chap sau nhá!~~~~ ).    

.......

'' Tén tèn ''- Eun Hye vui vẻ nhảy đến trước mặt Taehyung. 

''  Gì vậy? ''

'' Vé xem phim đấy! Vào tối mai. Anh đi không? ''

'' Tối mai hả? Anh bận mất rồi. Làm sao đây? ''- Taehyung giả lơ nói dối.

'' Thôi đi với em đi mà! Chỉ một lần thôi! Đi mà anh!~ ''- Eun Hye chụm đôi bàn tay nhỏ nhắn tạo dáng "cánh hoa" truyền thống của Taehyung.

'' Đương nhiên là phải đi rồi! Không đi chắc phí cả đời. Cơ hội ngàn năm mới có một lần bảo sao không đi cho được! ''- Taehyung lấy tay véo đôi má phúng phính hồng hào của cô. 

.........

Au cho mấy thím hóng chơi :))))










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net