11. Sơ kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng Bắc X, cách trường quay không xa.

Nhân viên đoàn làm phim cùng với các diễn viên tập trung xếp hàng ngay ngắn ra về sau buổi liên hoan, Lý Liên Hoa cũng không ngoại lệ, anh đứng đó nhìn Phương Đa Bệnh leo lên xe cùng Vô Nham cầm lái mới yên tâm chuẩn bị bắt xe ra về.

Lúc này, Thiện Cô Dao cõng Giác Lệ Tiếu ra đứng cạnh anh, hắn ta nhanh chóng vào thẳng vấn đề "Cậu Tương Di, đã lâu không gặp" đúng là nhìn gần thì tinh xảo hơn Lý Tương Hiển, hắn là luật sư đại điện cho hung thủ đã khiến Lý Tương hiển đăng xuất, suốt bốn tháng tố tụng hắn chỉ gặp Lý Tương Di một lần duy nhất vào phiên đối chất kín giữa cậu ấy và hung thủ.

"Ngài Thiện đây nhầm rồi, tôi là Liên Hoa" Lý Liên Hoa giơ tay gọi taxi, chỉ đứng hít thở chung một bầu không khí với người này thôi anh cũng thấy khó chịu.

Xe của Thiện Cô Đao được đưa đến, hắn bế Giác Lệ Tiếu vào xe sau đó ra ngoài đứng cạnh Lý Liên Hoa"Tôi làm sao nhầm được, khi đó cậu định đánh cả tôi mà, cậu Tương Di, muốn biết hắn ở đâu không, tôi có thể cung cấp thông tin" Thiện Cô Đao đột nhiên đề nghị với Lý Liên Hoa.

"Điều kiện là gì" Lý Liên Hoa buông tay không gọi xe nữa mà quay sang nhìn hắn "Tôi nghèo lắm, không có nhiều tiền như lũ súc vật đó, và tên đó đã bị cấm lại gần tôi" cả cơ thể anh run rẩy lên khi nghĩ đến quãng thời gian đó.

"Anh trai cậu còn giữ của ông chủ chúng tôi một số thứ, chỉ cần cậu trả lại, tôi có thể đưa hắn và cả những người kia đến gặp cậu" Thiện Cô Đao ghé vào tai Lý Liên Hoa "Bọn họ có lẽ cũng mong gặp cậu lắm, cậu chỉ cần nói một lời, muốn gì không được, việc gì phải chui lủi dưới cái tên này, làm một cảnh sát quèn chỉ đâu đánh đó" con người mà, không có được lại càng muốn có, Lý Tương Di bây giờ bớt gai góc cũng "chậm" hơn trước đây rất nhiều, là một loại mĩ cảm khác.

"Cậu Lý cứ suy nghĩ nhé, cậu biết cách liên lạc với tôi mà" Thiện Cô Đao lên xe rời đi để lại Lý Liên Hoa đứng đó, bàn tay anh nắm chặt quai túi xách, mắt lại hoa lên, Lý Liên Hoa lảo đảo tìm một vệ đường ngồi xuống, rốt cuộc anh trai đã lấy thứ gì của chúng, liệu anh ấy có ở trong đường dây đó không, ông chủ mà Thiện Cô Đao nói là ai, anh cúi đầu cười lớn.

"Lý Liên Hoa, chắc mày là cảnh sát vô dụng nhất" biết rõ cái ác đang nhảy múa ngoài kia lại không thể làm gì.

Bầu trời về đêm càng lúc càng xám xịt, mưa nhỏ trút xuống, Lý Liên Hoa rút chiếc ô trong túi bung lên, một mình ngồi dưới cơn mưa, chuông điện thoại trong túi áo anh reo vang, là một số lạ, Lý Liên Hoa run rẩy buông ô cố gắng nhấn nút nhận điện thoại.

-Cảnh sát Lý, tôi là Địch Phi Thanh, tôi nghe Vô Nhan nói cậu có chuyện cần gặp tôi.

Địch Phi Thanh lái xe trong cơn mưa hướng về phía nhà hàng mà đoàn phim vừa tụ tập, vừa xong việc hắn đã đến trước chung cư của Lý Liên Hoa chờ đợi, nếu không phải đón Phương Đa Bệnh từ nhà Lý Liên Hoa đến phim trường chỉ tốn 30 phút đi ô tô sao người mãi không thấy về.

- Có thể hẹn anh hôm khác được không, tôi vẫn đang ở nhà hàng chưa về.

"Cậu ở đó đợi tôi, tôi cần gặp Quan Hà Mộng nên đang trên đường đến đó" Địch Phi Thanh nhấn chân ga tăng nhanh tốc độ, hắn quên mất em ấy đã rời Vân Ẩn gần chục năm, đường xá thay đổi nhiều lắm, Địch Phi Thanh cúp máy.

"Không cần phiền anh" Lý Liên Hoa chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếp ngắt điện thoại, anh lắc đầu cầm ô ngồi nép vào vỉa hè chờ đợi.

Mười năm trước.

Lý Tương Di đứng trong góc phòng nhìn chằm chằm về phía khán đài như chăm chú lắm, trên màn ảnh là các đoạn phim tiêu biểu của Lý Tương Hiển và Địch Phi Thanh- người luôn được so sánh với Lý Tương Hiển.

"Anh, em có việc đi trước, anh ở lại sau nhé, khi về nhớ mua cháo cho Tương Di" Kiều Uyển Vãn cầm ly rượu gõ nhẹ lên ly của Lý Tương Di, bạn trai cô hôm nay hơi lạ cứ xem màn hình suốt, lẽ nào vẫn khó chịu việc bị so sánh Địch ảnh đế.

"Ừ" Lý Tương Di gật đầu với Kiều Uyển Vãn rồi tiếp tục nhìn lên màn hình, còn nói chuyện nữa thì lộ mất, nghĩ đến ông anh trai đang đau dạ dày đến bò không nổi ở nhà cậu hơi lo lắng, rốt cuộc Địch Phi Thanh nguy hiểm đến mức nào mà anh mình không muốn lộ điểm yếu trước mặt hắn ta, để mình phải đi thay.

Đoạn băng được fan tổng hợp đã chiếu hết, mọi người cùng lên chụp ảnh để kết thúc lễ mừng công, Lý Tương Di cũng nhanh chân leo lên bục, lên rồi chẳng biết đứng ở chỗ nào, hình như anh là diễn viên chính, cậu lò dò đi vào khoảng giữa chuẩn bị tạo dáng, lúc này mội bàn tày kéo tay cậu làm.

-Lý Tương Hiển, cậu định bày trò gì thế.

Địch Phi Thanh - người đã đứng ở phía đối diện quan sát biểu hiện kỳ lạ của Lý Tương Hiển trong suốt buổi tiệc thấy cậu cắm đầu lao vào C vị không để ý đến các lão làng trong ngành nhịn không được nữa giữ tay cậu lại.

"Tôi đi chụp ảnh" Lý Tương Di rất tự nhiên đáp lại Địch Phi Thanh sau đó lại lấy tay che miệng, giọng nói của họ khác nhau. Địch Phi Thanh nhìn biểu cảm ngây ngốc của cậu kéo cậu sang đứng một bên.

-Bị ốm thì ở nhà đi, còn cố đến đây, giọng hỏng hết cả.

Địch Phi Thanh giữ eo Lý Tương Di chỉnh hưởng cho cậu nhìn ống kính, hôm nay sao lại có tính người thế, bình thường chẳng nói với hắn được hai chữ, đi hoạt động chung với Lý Tương Hiển như chui tủ lạnh ấy, đó là tổng kết của Địch Phi Thanh.

"Còn không phải tại anh" Lý Tương Di hạ mắt lầm bầm sau đó ngước lên tươi cười, đèn nhập nhòe thế này ai nhận ra ai. Địch Phi Thanh lần đầu tiên thấy biểu cảm trách móc trên mặt "Lý Tương Hiển" nhịn không được rút điện thoại ra bấm lại một bức.

...

Buổi tiệc kết thúc, Lý Tương Di nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh thay đồ rồi đeo kính bước ra bến xe, bắt xe về.

Gió nhẹ thổi lên, từng hạt mưa nhỏ bay lất phất vướng vào làn tóc cậu, Lý Tương Di đưa tay đỡ vài hạt chép miệng, làm minh tinh tự do như anh trai thật khổ, chẳng có một người quản lý chăm sóc, đau ốm cũng không dám về nhà, nghĩ đến sự gay gắt của ba mẹ mỗi lần anh trở về cậu lại đau đầu.

"Cậu chủ, về nhà chính hay đến ký túc xá công ty ạ" Vô Nhan điều khiển xe đi chầm chậm bên đường hỏi Địch Phi Thanh, hắn rời mắt khỏi điện thoại nhẹ giọng "Về nhà riêng của tôi đi" bây giờ về nhà Chính sẽ có ba và gia pháp đang đợi hắn, về ký túc xá lại có anh chị ở đó khuyên răn, Địch Phi Thanh chẳng thích điều đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net