7. Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Phi Thanh đỗ xe dưới tầng hầm công ty, trợ lý Vô Nhan đã đợi hắn từ sớm ngăn cản hắn lên văn phòng.

"Cậu chủ, Giác tiểu thư đang ở trên tầng" Vô Nhan dùng gương mặt nghiêm trọng nói với Địch Phi Thanh.

Giác Lệ Tiếu là đàn em của Địch Phi Thanh từ thời hắn còn làm diễn viên, dù là nữ diễn viên đã có tiếng vẫn từ bỏ công ty cũ theo hắn về công ty Lotus cũng có thể coi là trưởng lão của công ty, vì sự kiên định này của cô Địch Phi Thanh rất ưu ái cô trong công việc lợi nhuận công ty không thiếu cô.

" Cô ấy lại muốn gì " Địch Phi Thanh hỏi Vô Nhan, công ty của hắn có nhiều diễn viên nam hạng A nhưng nữ diễn viên thì ít, Giác Lệ Tiếu có thể gọi là em gái nhỏ của cả nhà, hoa giữa tầng mây, luôn được hắn cưng chiều, trong công việc nếu ưu ái được hắn luôn ưu ái cho cô.

"Cô Giác muốn cậu Phương làm nam chính cho bộ phim sắp tới của mình ạ" Vô Nhan gãi đầu nói với Địch Phi Thanh, sau sự cố bảng đèn Phương Đa Bệnh đã bị Hà Hiểu Tuệ đón đi, ở nhà quả nhiên an toàn, cả tuần rồi cậu ra không gặp nguy hiểm gì.

Địch Phi Thanh đút tay vào túi quần nghĩ một lúc "Được thôi, diễn thì diễn" Phương Đa Bệnh mà không ra ngoài thì Liên Hoa chẳng có lý do gì mà đi theo cả, hắn là người thường cũng không thể ngày ngày đến đồn cảnh sát cả.

....

Đồn cảnh sát Vân Ẩn.

Cục trưởng Tất ngồi ngay ngắn nhìn về màn hình báo cáo với cấp trên "Tình hình cơ bản là như thê, Lý Liên Hoa sẽ gia nhập Lotus với tư cách quản lý của Phương Đa Bệnh, anh Vương, chúng ta có thể thông báo cho cậu ấy nhiệm vụ thứ hai chứ"

"Không cần, nhiệm vụ của Lý Liên Hoa là bảo vệ tốt Phương Đa Bệnh, kẻ sau màn không tấn công được cậu ta sẽ lộ đuôi nhanh thôi" Thứ trưởng Vương Khánh Đức bàn bạc với Tất Mộc Sơn ông hỏi tiếp "Lý Liên Hoa thật sự vô tình chuyển đến Vân Ẩn, không ai lộ thông tin cho cậu ta".

Tất Mộc Sơn xác nhận rồi trả lời Vương Khánh Đức "Vâng, đúng là vô tình" cục trưởng cục cảnh sát Tất Thành là Văn Bỉ Khâu- bạn thân của Lý Tương Hiển, thành Vân Ẩn này có không ít thế lực từng bị cha mẹ Lý Liên Hoa đưa ra ánh sáng, làm sao hắn có thể thả cho Lý Liên Hoa tự nguyện về đây để tìm chỗ chết.

"Tôi xin phép đi gặp Lý Liên Hoa, các vấn đề phát sinh rôi sẽ báo cáo lại cục trưởng sau".

Tất Mộc Sơn đã cúp máy, chỉ còn thứ trưởng Vương Khánh Đức ngồi ngửa cổ ra sau trầm ngâm, thư ký Hiên Viên Thấu ở bên cạnh đưa cho ông một cốc nước cam hỏi dò hỏi "Anh Vương, Tất Mộc Sơn sẽ không nghi ngờ chứ".

Vương Khánh Đức cầm cốc nước lắc đầu "Nghi ngờ thì làm được gì, ông ta chỉ là một cục trưởng nho nhỏ, muốn báo cáo vượt cấp chưa có cửa, Lý Tương Hiển nghĩ là ngăn được chúng ta thì để em trai cậu ta tiếp bước đi" những thứ gì Lý Tương Hiển lấy của lão, lão sẽ đòi lại từ Lý Tương Di.

....

Cục trưởng Tất Mộc Sơn cúp máy, ông thở dài cầm khung ảnh ở trên bàn tháo khung lấy bức ảnh ra vuốt phẳng phiu, ở góc bức ảnh đã được mở ra để lộ ra hai người đứng bên góc, Tất Mộc Sơn phủi bụi trên bức ảnh đã sạch đến không thể sạch hơn "Tương Hiển, Tương Di cuối cùng vẫn bước trên con đường của con, con ở trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho thằng bé, một kiêm phá cục, trần ai lạc định" cuộc chiếc của bọn họ đã kéo dài quá lâu rồi.

"Cộc cộc" tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, cục trưởng Tất cất bức ảnh mời người vào, khi nhìn thấy Lý Liên Hoa ánh mắt ông hơi nâng lên rồi trở lại như bình thường, đã lớn thế này rồi.

-Đồng chí Lý Liên Hoa, đã nhận được quyết định bổ nhiệm chưa, có tự tin làm tốt nhiệm vụ không.

"Tôi nhất định làm tốt nhiệm vụ được giao" Lý Liên Hoa đã mặc quân phục chỉnh tề đứng đó, ánh mắt kiên định nói với cục trưởng Tất.

....

Nhà họ Phương.

Phương Đa Bệnh ngồi trong phòng chiếu phim ôm một thau bỏng ngô nhìn về phía màn hình, nước mắt cậu ta đầm đìa sụt sùi theo hành trình của vị đại hiệp trong phim.

Khung cảnh bờ biển kéo dài ra xa cùng dòng chữ kết thúc hiện lên trên màn hình khiến Phương Đa Bệnh ngơ ngẩn cậu lầm bầm, sụt sịt "Đại thần ơi, sao ngài ăn bao nhiêu thứ mà không ăn hoa vong xuyên".

Phương Đa Bệnh hít một hơi dài tắt máy chiếu, cậu đi ra sau bình phong phòng chiếu, trong đó là một phòng thờ nhỏ theo phong cách cổ, không có ảnh thờ chỉ có một ban thờ bằng ngọc ghi tên Lý Tương Hiển.

"Lý thần, anh ở trên trời có linh xin phù hộ cho em tai qua nạn khỏi, bắt được hung thủ hại chết Vinh Phúc" Phương Đa Bệnh và Vinh Phúc từ nhỏ đã được đào tạo để làm nghệ sỹ cùng nhau, cũng lớn lên, cùng ra mắt, cùng có chung thần tượng là Lý Tương Hiển, thậm chí Vinh Phúc càng lớn càng giống Lý Tương Hiển đến nao lòng khiến người người nhà nhà ưu ái cậu, đôi khi còn làm Phương Đa Bệnh ghen tị.

Nhóc Phương đu thần tượng qua tâm linh được vài phút thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, đầu dây bên kia là một giọng nư với điệu cười vang như chuông.

"Phương Tiểu Bảo à, chị là chị Giác đây, chị đã gặp em trong dịp mừng công năm ngoái" Giác Lệ Tiếu ngồi trên tháp Quý phi gọi điện Phương Đa Bảo để bàn bạc về lịch trình quay phim sắp tới "Chị có một bộ cổ trang nữ chủ, đã xin được đầu từ, vốn muốn mời Vinh Phúc, nhưng cậu ấy..., chị nghĩ mãi chỉ có em thích hợp, em sẽ tham gia chứ".

Phương Đa Bảo nghe lời Giác Lệ Tiếu nói hơi do dự, xưa nay phim có Giác Lệ Tiếu luôn có tỉ suất người xem tốt, chỉ là một tháng nay cậu luôn gặp xui nhỡ may đang treo dây lại bay tự do thế thì mẹ cậu sẽ đau lòng lắm "Em rất muốn đi chị ạ, nhưng mẹ em"

"Chỉ cần em đồng ý thôi, bác gái để cậu em lo nhé" Giác Lệ Tiếu thuyết phục Phương Đa Bảo, người ngồi bên cạnh đấm lưng cho cô.

"Vậy em nghe lời chị, hy vọng không phụ lòng chị" Phương Đa Bệnh nhận lời Giác Lệ Tiếu, cậu đã nói sẽ đưa thêm quản lý đến cho mình mà, quản lý mà cậu đưa đến chắc chắn không bình thường, nếu như tên hung thủ đó tự ra mặt thì càng tốt, cậu sẽ hô hoán lên, báo cảnh sát bắt người đó đền tội cho Vinh Phúc.

"Sao hôm nay anh tốt với em thế" Giác Lệ Tiếu tựa vào người ngồi phía sau mình, dù quen nhau vào năm rồi nhưng Thiện Cô Đao ít khi chăm sóc cô về tinh thần thế này.

Thiện Cô Đao- giám đốc văn phòng luật sư Vạn Đạo - bạn trai của Giác Lệ Tiếu nhẹ nhàng đấm lưng cho cô cười cười "Anh luôn quan tâm em mà, em vừa điện thoại cho Phương thiếu gia ư" hắn hơi hạ mắt hỏi Giác Lệ Tiếu.

"Đúng, cảm ơn anh đã cho em lời khuyên không có anh nhắc em cũng chẳng nhớ ra còn có cậu ấy, tác phẩm cổ trang đầu tiên trong năm của em anh có muốn đi xem không.

"Tất nhiên anh sẽ đến, còn mang trà bánh đến mời mọi người nữa" Thiện Cô Đao ôm Giác Lệ Tiếu vào lòng mình nhẹ nắm bàn tay cô, thứ gì là của hắn sẽ mãi là của hắn, có bao lâu hắn cũng sẽ tìm về.

...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net