9.Vừa mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe thùng dừng trước cửa nhà họ Phương

Phương Đa Bệnh gật gù đi vào xe thùng, trong xe đã có thợ trang điểm và quần áo sẵn để cậu thay đổi, Phương Đa Bệnh gật gù vừa ngủ vừa trang điểm đến địa điểm quay phim, ngày hôm nay họ sẽ quay vài cảnh trước khi bắt đầu họp báo, lần này cậu đã chuẩn bị đầy đủ rồi, cho Tông Chính Minh Châu đến địa điểm quay kiểm tra trước, còn cậu sẽ đi đón anh trợ lý mới mà cậu họ sắp xếp cho mình theo địa chỉ Vô Nhan cho trước, nhất định không bị xui xẻo nữa.

Lý Liên Hoa muốn chào cậu nhóc lại thấy cậu vẫn gật gù cứ thế ngồi một bên chờ đợi, đợi mãi đến hai tiếng sau, Phương Đa Bệnh đã tỉnh ngủ cũng trang điểm xong.

Diễn viên Phương hóa trang xong, cũng ngủ đủ giấc rồi mở mắt ra chào hỏi mọi người, khi liếc sang bên cạnh cậu bật dậy hét ầm lên "Ma" đêm qua mình vừa xem phim tưởng nhớ anh còn xin anh phù hộ nên giờ anh xuất hiện thật à, Phương Đa Bệnh sợ đến mức húc đầu vào nóc xe.

Lý Liên Hoa thấy Phương Đa Bệnh bị cụng đầu đau vội kéo tay cậu giúp cậu chỉnh lại tóc "Cậu Phương, tôi là quản lý mới của cậu, tên tôi là Lý Liên Hoa, ai cũng nói tôi giống anh để Lý Tương Hiển, chắc là cùng họ"

"Làm tôi sợ hết hồn, cảm ơn anh" Phương Đa Bệnh cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng trên đầu mình cảm ơn anh "Chắc anh lợi hại lắm nên cậu tôi mới thuê anh" Phương Đa Bệnh bắt đầu vui vẻ, có một người giống thần tượng lượn đi lượn lại trước mặt cũng vui rồi, việc bảo vệ an toàn của cậu giao hết cho Tông Chính Minh Châu cũng được.

"Đúng vậy, trước đây tôi làm ở cảnh cục nhưng chỉ được làm hồ sơ nên xin ra ngành, bạn cũ đều nói tôi giống minh tinh, ngài Địch cần tìm người bảo vệ cậu nên thủ trưởng cũ giới thiệu tôi" cách tốt nhất để nói dối là nửa giả, nửa thật.

-Thế thì tốt quá.

Phương Đa Bệnh nắm tay Lý Liên Hoa "Mạng của em nhờ cả vào anh" đấy người gì vừa có nhan sắc lại có cả thực lực thế, Phương Đa Bệnh càng lắc tay Lý Liên Hoa mạnh hơn khiến anh phải vỗ vỗ mu bàn tay cậu.

"Tôi cần biết tình hình cụ thể, cậu Phương kể cho tôi nghe được không" Lý Liên Hoa hỏi Phương Đa Bệnh, dù trong tay anh có bức phác thảo hung thủ mà Phương Đa Bệnh khai lại nhưng nó chẳng khớp với dữ liệu nào cả.

"Anh muốn nghe từ đâu, sau tai nạn của Vinh Phúc hay từ đầu" Phương Đa Bệnh vừa ăn bánh uống sữa vừa hỏi anh, Lý Liên Hoa nhìn đồng hồ ước chừng còn một tiếng nữa mới đến đia điểm quay mở lời.

-Từ đầu đi, tôi cũng thích nghe mấy chuyện trong giới giải trí lắm.

"Được, em sẽ kể cho anh nghe từ đầu" Phương Đa Bệnh để gọn đồ ăn sang một bên, chẳng hiểu sao vừa gặp người này cậu đã thấy rất tin tưởng, cậu có cảm giác ở bên cạnh người này rất an toàn.

Về cơ bản quá trình Phương Đa Bệnh chứng kiến Vinh Phúc rơi từ trên tầng cao xuống và nhìn thấy tận mặt hung thủ không khác gì báo chí và trong họp báo cậu công bố, điều khác biệt là ở đoạn nhìn thấy người khả nghi theo hướng mắt của Vinh Phúc.

"Khi đó cậu ấy cứ nhìn chằm chằm về một phía, em nhìn theo, người đó đứng trong góc hẹp đoạn nối giữa hai tòa nhà" , dáng người cao, vai rộng, cả gương mặt bị bóng đổ che khuất, mũi cao, mắt sâu lắm chỉ có mái tóc dài tết hai bên là nổi bật. "em cũng không nhìn rõ màu sắc của quần áo luôn nhưng chắc chắn là tóc dài không phải tóc ngắn" cậu đến cảnh cục mấy lần chỉ để khai đi khai lại chi tiết này, lần nào các chú cảnh sát cũng vẽ mặt không, chẳng vẽ tóc.

"Từ khi nhìn thấy người đó em luôn gặp xui xẻo tai nạn giữa đường, vật liệu xây dựng rơi từ trên xuống, fan cuồng, anti fan chặn đường, may mà ngay lần đầu gặp tai nạn đã có anh Tông Chính Minh châu đến giúp đỡ em" lần đầu tiên bị bảng hiệu rơi vào đầu cậu đã sợ hết hồn.

Phương Đa Bệnh nói đến Tông Chính Minh Châu với vẻ mặt ngưỡng mộ "Anh ấy là trợ lý đắc lực của mẹ em, sau anh Tương Hiển và mẹ em, em cảm thấy anh Minh Châu lợi hại nhất, rồi mới đến cậu họ"

"Thế à, hôm nay anh Minh Châu đâu" Lý Liên Hoa đột nhiên hỏi Phương Đa Bệnh.

"Em để anh ấy đi trước dò đường rồi, hi vọng đường đến phim trường không có bất trắc gì".

Lý Liên Hoa rút điện thoại cho Phương Đa Bệnh quét mã âm thầm hỏi cậu " Đêm trao giải hai cậu đi cùng nhau, Vinh Phúc có biểu hiện gì là không" Vinh Phúc trong hoảng loạn thậm chí hấp hối vẫn cố tình nhìn về hướng đó chứng tỏ cậu ta biết có người sẽ ở đó hoặc là cậu ta hẹn người ta ở đó.

"Hôm đó anh ấy rất vui, nói là tâm nguyện bao năm đạt thành rồi" Phương Đa Bệnh rút điện thoại quét mã của Lý Liên Hoa sau đó chắp tay lầm bầm "Bách vô cấm kỵ" hy vong không có anh Tông Chính đi theo cậu cũng không gặp bất trắc gì.

Lý Liên Hoa chắp tay niệm theo cậu "Bách vô cấm kỵ" thông tin về Tông Chính Minh Châu đang đổ ầm ầm về máy anh, Lý Liên Hoa rút điện thoại hai mắt liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình đọc thông tin, mấy phút sau anh vỗ vỗ vai Phương Tiểu Bảo "Cậu yên tâm ngủ đi, sẽ không có chuyện gì đâu"

Đúng như lời Lý Liên Hoa nói, cả quãng đường đi rất bình thường, không hề có tai nạn giữa đường, vật liệu xây dựng rơi từ trên xuống, fan cuồng, anti fan hay người ăn vạ như Phương Đa Bệnh từng kể.

...

Phim trường.

Giác Lệ Tiêu nhân lúc sáng sớm còn sung sức đã thực hiện mấy cảnh treo mình trên cao đầu tiên, bên dưới ngoài các nhân viên đang treo dây cho cô còn có Tông Chính Minh Châu đang đi kiểm tra từng dụng cụ một.

Tổ đạo cụ vừa thả Giác Lệ Tiếu xuống sau ba cảnh quay thì xe của Phương Đa Bệnh cũng tới nới, Lý Liên Hoa xuống xe đầu tiên đưa tay chắn góc trên cao cho Phương Đa Bệnh đỡ cụng đầu rồi che ô cho cậu đi vào trường quay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net