Chương 2 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản gốc: 

https://archiveofourown.org/works/38936403/chapters/103105434

-----------------------

Khi Chay tỉnh dậy, điều đầu tiên em nhìn thấy là ánh nắng ban mai của buổi sáng. Những tia nắng xinh đẹp chói chang đến nỗi em bị đau mắt và phải nhăn mặt, thở hổn hển khi chuyển động đó cũng đủ khiến một cơn đau chạy dọc cơ thể em. Cảm giác như thể em đã bị quay đều trong máy xay sinh tố rồi đổ ra, không hề để tâm đến sức khỏe hay đau đớn của em. Cảm giác như thể có cả ngàn ngọn núi đè lên cơ thể em cùng một lúc, chôn vùi em dưới biển sâu.

Em cảm thấy lưỡi mình như tờ giấy nhám lởm chởm trong khoang miệng, cào lên vòm miệng đẫm máu. Cổ của em bỏng rát vì cơn sốt mà em chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, và sự bối rối của em tăng lên theo từng giây, chiếm hữu tâm trí em và mọi thứ khác.

Tay chân em không chịu nghe lời em, em thậm chí không thể nhấc nổi một ngón tay hoặc co giật một ngón chân. Em cảm thấy mình giống như một con rối với những sợi dây bị cắt rời, thiếu đi chủ nhân để điều khiển.

Cái gì -

Em cảm thấy một cánh tay quấn quanh người mình, như nó vốn  luôn luôn thuộc về nơi ấy. Đó là một cánh tay mềm mại nhưng đầy chắc khỏe, như thể nó biết cách cầm cả một cây đàn và một cây đao. Mắt em nhìn xuống cổ tay nhợt nhạt, cảnh tượng hình xăm chốt an toàn ở mặt dưới của lòng bàn tay ấy khiến tâm trí em đầy hoang mang.

Em biết hình xăm đó. Em đã từng thấy nó đủ nhiều trong các video và bản cover, bị ám ảnh bởi nó trong nhiều tháng và thậm chí đã cố gắng sao chép nó trên cổ tay của mình như một người hâm mộ nhút nhát.

Em nhớ anh trai đã trêu chọc mình, bật cười vì sự ngượng ngùng của em sau khi bắt gặp nét vẽ nguệch ngoạc trên cổ tay em như một kẻ kỳ lạ, "Chà, nếu em yêu cậu ta nhiều như vậy, vậy tại sao em không lấy cậu ta đi?"

Mặt em đỏ bừng và nhanh chóng chạy lên phòng ngủ của mình trên tầng, lời nói lảm nhảm của anh trai không giúp gì trong việc xoa dịu nỗi lòng tuổi mới lớn của em.

Sau đó, em nhớ mình đã mua vô số đồ có hình chốt an toàn, đặc biệt là một chiếc vòng cổ mà em đã mua sau khi tiết kiệm tiền bằng việc chơi đàn. Em nhớ mình đã đeo chiếc vòng cổ đến trường hàng ngày, vuốt ve lớp kim loại lạnh lẽo giữa các tiết học chỉ để cảm thấy gần gũi hơn một chút với người đàn ông mà em ngưỡng mộ.

Người đàn ông mà em mơ ước được hôn dưới bầu trời đầy sao, tự hỏi liệu đôi môi của anh ấy có ngọt ngào như vẻ bề ngoài hay không. Ngây thơ trong ham muốn và dục vọng của chính mình.

Cơn đau trên cổ em xoay quanh vùng chính giữa gáy, vết thương nhỏ từ vết răng cắn đến bật máu hoặc một thứ gì đó tương tự, nhưng đáng sự hơn nhiều. Một cái gì đó in hằn dấu lâu hơn rất nhiều. Em tự hỏi liệu những con chim hoàng yến bên ngoài cửa sổ phòng em có thể cảm nhận được vết hằn trên gáy em như em không.

Trong một giây, tất cả những gì em có thể làm là nằm trên giường của mình, xung quanh bao vây bởi mùi của một Alpha mà em biết quá rõ và bị giam giữ trong vòng tay đáng nguyền rủa đó. Trong một giây, em tự hỏi bản thân rằng đây không phải là tất cả những gì em từng muốn sao?

Sau đó, em hét lên.

Tiếng hét to và chói tai, khiến những con chim xanh đang hót bình yên trên ô cửa sổ phải giật mình và người bạn đời của em, tỉnh dậy giấc ngủ của hắn. Em điên cuồng hét lên và thút thít như tiếng khóc của một con vật bị thương, âm thanh khiến sự căm ghét trong em giải thoát khỏi cơ thể.

Em hét lên vì anh trai của mình.

Em hét lên như mẹ em đã từng trước khi ánh sáng bị dập tắt trong đôi mắt của bà.

Và khi một vòng tay kéo em lại gần, em tưởng tượng đó là vòng tay của mẹ kéo em vào lòng, giống như bà đã từng nhiều năm trước khi em khóc quá lâu vì ác mộng. Em tưởng tượng đó là mùi hương hoa tulip dịu nhẹ của bà bao bọc em như một tấm chăn, thay vì là mùi hương từ Alpha của em.

Em cảm thấy như thể mình sẽ tan vỡ nếu em không làm vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net