Lên giường mà giải quyết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp sau đó, Rengoku liên tiếp đến, ngồi bên cạnh ta, hết kể chuyện lại động viên an ủi. Ta nhìn người đàn ông đầy nhiệt huyết trước mắt, trong lòng một mảnh lạnh giá, nghĩ rằng nếu em trai ta có thể lớn lên, nhất định cũng sẽ trở thành một người đàn ông giàu lòng nhiệt huyết như Rengoku.

- Mai ta xuất viện rồi, anh không cần lo lắng nữa đâu. Cám ơn anh vì đã lo liệu hậu sự cho mẹ và em trai ta! Tiền...

- Cô không cần tính toán mấy chuyện đó đâu.

Rengoku ngắt lời ta, xích lại gần ta một chút, ta cũng không né tránh anh.

- Cô phải mau khỏe để tiếp tục bán mỳ, ta nhớ hương vị đó lắm!

- Vâng.

Ta nhàn nhạt trả lời, nhưng trong lòng đã không còn có ý định sẽ tiếp tục công việc kinh doanh nữa. Ta không còn động lực nào để làm như vậy.

- Được sống là một điều may mắn!

Rengoku như đọc được suy nghĩ của ta, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng của sự tin tưởng.

- Đừng kết thúc mạng sống của mình chỉ vì sự ra đi của ai đó. Cô phải mạnh mẽ lên, mẹ và em cô chắc chắn không muốn nhìn thấy cô như thế này!

- Ta không còn nơi để đi nữa rồi...

Ta mất nhà rồi, làm sao ta có thể quay về cái chỗ đó. Mẹ và em đã chết không toàn thây ở đó, chỉ cần nghĩ, ta cũng không dám nghĩ.

- Dĩ nhiên sẽ còn!

- Vậy thì chắc nên lấy chồng rồi.

Trong đầu ta nảy ra cái suy nghĩ này. Thật ra ta đã quá tuổi lấy chồng từ lâu, các mối đến hỏi đều bị ta một mực từ chối, vì nếu như theo chồng, ta sẽ không thể chăm lo cho mẹ và em được. Bây giờ đi lấy chồng, chắc sẽ chịu cảnh làm thiếp, hoặc cũng lấy người đàn ông không có tiền đồ. Nhưng có cách nào khác không? Vốn dĩ là không, phụ nữ thời này vẫn phải dựa vào đàn ông mà sống, mà ta tứ cố vô thân, ta biết phải làm sao?

- Trong chỗ của Kochou có lẽ cần thêm người, để ta đưa cô đến đó.

- Kochou?

- Đó là một Trụ cột.

Bây giờ ta mới nhớ ra, Rengoku Kyoujuro là Hỏa trụ.

- Vậy là cả nhà đều bị quỷ ăn rồi sao?

Kochou Shinobu, Trùng trụ, dáng người cô thấp hơn ta một chút. Nghiêng nghiềng đầu đánh giá ta một lượt, rồi nở nụ cười.

- Có thể làm những gì?

- Ta cái gì cũng có thể làm, từ giặt quần áo đến nấu nướng bếp núc. Xin cô hãy nhận ta!

Ta ra ngoài bươn chải từ sớm, trước khi có thể mở được quán mì ở trục đường chính, ta đã phải lăn lộn rất nhiều nơi.

- Cô ấy nấu mỳ rất ngon!

Rengoku đừng bên cạnh khoanh tay, nói dõng dạc. Thật ra ngoài mỳ cái gì ta cũng nấu ngon, chỉ có điều, mỳ là đồ gia truyền nhà ta, nên ta mới mở quán mỳ.

- Vậy nấu thử mỳ cho ta xem!

Ta sắn tay áo, một phen mang toàn bộ bệnh viện dành cho Kiếm sĩ diệt Quỷ của Kochou tràn ngập mùi hương thơm nức mũi.

- Việc bếp núc từ nay giao cho cô!

Ta vui mừng, trong mắt có chút ánh sáng.

Cuối cùng không ngờ, ta vậy mà lại mở tiệm mỳ trong chỗ này!

Ta day day thái dương, cái này là không kiểm soát được, cái này nằm ngoài dự tính của ta. Theo như lời Kochou: "Bọn chúng ăn quá nhiều, thay vì phục vụ, chúng ta bán đi, thu lại ít lợi nhuận. Bên trên sẽ không nói gì cô đâu!"

Từ đó trong cái quán nhỏ của ta mỗi ngày đều đón hàng ta những người kỳ lạ. Nhưng ta chỉ ngóng duy nhất có mình Rengoku, lần nào anh đến cũng sẽ làm một bát mỳ thật lớn nhiều thịt. Có thể nói, Rengoku là người đã cứu sống cuộc đời ta. Cái cảm giác từ biết ơn chuyển thành những rung động nhỏ nhỏ, không biết từ bao giờ ta thật sự mang tâm tư đặt lên anh.

Mỗi lần nhìn thấy anh, hai má ta không tự chủ được mà lại hồng lên. Chút tâm ý nhỏ này lập tức bị Kochou nhìn thấu.

- Sao? Muốn ta chỉ cô cách không?

Ta cắn cắn môi gật đầu.

- Rengoku thuộc kiểu đàn ông không có khả năng nhìn thấu tâm tư phụ nữ. Cô có bật đèn xanh hay bày tỏ tâm ý cũng không cưa đổ được anh ta đâu.

- Vậy phải làm như thế nào?

- Trực tiếp ném anh ta lên giường mà giải quyết! Với tính trách nhiệm cao, anh ta nhất định không để cô chịu thiệt. Chỉ có điều...

Kochou đưa mắt đánh giá cơ thể ta, ta không tự chủ được mà co rúm người lại.

- Cô là không có sức hấp dẫn!

Một câu nói của Kochou đã mang toàn bộ lòng tự tin ít ỏi của ta đánh tan. Ta biết điều này rất rõ, những nam nhân trước đây đến hỏi cưới ta cũng chỉ vì thấy ta thật chăm chỉ, biết lo toan, nếu như cưới về thì công việc nội trợ, chăm sóc gia đình sẽ không còn phải lo lắng gì nữa. Còn bản thân thì có thể đến phố đèn đỏ, tìm vui với những người phụ nữ khác. Vốn dĩ đàn ông chính là năm thê bảy thiếp, cũng sẽ chẳng có ai nói gì họ. Đây cũng là một trong các lý do khiến ta không muốn lấy chồng. Ta tuy bình thường nhưng cũng có lòng tự trọng của mình, ta thật hi vọng đấng phu quân của ta sau này có thể chỉ có một mình ta làm vợ.

- Vậy hết cách rồi.

Ta buồn bã cúi đầu, coi như tâm tư này của ta chư thành nụ đã bị vặt khỏi cành đi.

- Không phải là không thể.

Kochou vừa ăn món cá nấu với đường và rượu gừng, đôi mắt cong cong nhìn ta.

- Vì cô nấu món này rất ngon, nên ta cho cô xuân dược. Chờ nào Rengoku đến, cứ đổ cả lọ vào bát anh ta. Sau đó lôi về phòng, ta tạo điều kiện cho cô!

Ta trợn tròn hai mắt. Chỉ vì một món cá mà đưa đồng đội mình lên thớt!

Trong lòng ta thầm cảm tạ ý tốt của Kochou, nhưng quả thật ta không có gan đấy. Rengoku là vì tốt bụng mà giúp ta, người ta có ơn với mình không thể đền đáp lại còn bầy mưu tính kế đưa người ta vào tròng. Chuyện này thật thất đức, ta vẫn là không làm được.

- Ý tốt của cô Kochou, ta xin nhận, nhưng loại chuyện này, ta không làm được.

Ép dầu, ép mỡ, ai nớ ép duyên. Hơn nữa dưa chín ép cũng sẽ không ngọt, lấy được một người không có mình trong tim về làm chồng, sớm muộn gì ta cũng vì đau khổ sầu não mà sinh bệnh. Ta đã nghĩ thông, may mắn được sống sót, chi bằng cứ như vậy an phận đi.

Nhưng ta an phận không có nghĩa Kochou sẽ cho ta an phận!

Tối hôm đó trời mưa rất to, ta đóng cửa quán sớm.

- Khoan đã, cô chủ, cho ta bát mỳ!

Kochou dẫn Rengoku trên vai áo còn dính chút nước mưa đi vào.

- Chuẩn bị chút đồ, ta với Hỏa trụ muốn uống rượu.

Kochou không nhanh không chậm, ngồi xuống bàn, bảo ta.

- Hai người chờ chút, lên ngay.

Một lúc sau, ta đã đem đồ cũng rượu lên. Để hai người họ ăn uống, tám chuyện. Ta lui về gian nhà nhỏ phía sau, tắm giặt, nghĩ bụng lát nữa họ ăn xong sẽ lên dọn đồ sau.

- Của cô này!

Ta đang lúi húi trả nệm futon thì Kochou đem Rengoku say mềm ném lên sàn nhà.

- Khoan đã, cô Kochou!

Ta không kịp nói thêm bất kỳ thứ gì thì Kochou đã biến mất, còn không quên đóng cửa.

Nhìn ngoài trời mưa lớn, lại thêm Rengoku đã say mèn, ta cắn môi, quyết định để anh ngủ lại đây, còn ta có thể ra ngoài quán, kê ghết lại rồi nằm ngả lưng một đêm.

Rengoku thật sự rất nặng, ta khóc khăn lắm mới đem anh đặt vào trong tấm nệm futon, giúp anh cởi giày cùng áo choàng, cẩn thận đắp chăn cho anh.

- Anh Rengoku, ngủ ngon nhé!

Ta đặt tay lên trán anh, nhẹ nhẹ vuốt vài cái.

Đột nhiên, Rengoku túm lấy tay ta, xoay người, dễ dàng đem ta đặt dưới thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net