Oneshort
Vừa về đến nhà, anh lập tức cảm nhận được cơn đau trong cổ họng mình liền chạy đi để tránh làm cô lo lắng. Thấy tình trạng của anh mình, cô liền nói với quản gia
Bác cất đồ hộ con với lại chuẩn bị giúp con một bình trà gừng để con chạy lên xem anh con thế nào!! - Cô
Dạ được thưa tiểu thư!! - QG
Con cảm ơn bác - Cô
Nói rồi cô liền theo anh lên phòng để xem anh như thế nào. Mở cửa phòng anh, cô liền chạy ngay vào nhà tắm và thấy anh mình đang nôn thóc nôn tháo ra những cánh hoa Tulip nhuốm tanh mùi máu tươi. Cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh giúp anh đỡ hơn rồi đưa anh về lại giường. Còn cô ở lại dọn dẹp....
Anh thiệt là....Phải chi nghe lời em chữa trị thì đâu có như vậy!! - Cô trách móc
Anh không nói gì mà chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Bởi vì anh biết, nếu không vì mình thì đứa em gái này đâu phải chịu cực như vậy. Cô tuy bề ngoài trách móc nhưng trong lòng lại đây xót thương cho tình cảnh hiện tại của anh.....
À..ngày mai anh có định đi học không??? - Cô
Anh.... - Anh
Anh đang định trả lời thì bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.....
* CẠCH *
Ai đó?? - Anh
Là tôi thưa thiếu gia! Tiểu thư nhờ tôi pha trà gừng cho thiếu gia - QG
Bác cứ để ở đây đi! - Anh
Dạ thưa thiếu gia! Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép! - QG
Được rồi bác lui đi - Cô
Dạ cảm ơn tiểu thư! - QG
Nói rồi bác QG lui xuống, cô quay qua hỏi anh mình đồng thời tay rót hai tách trà cho cả cô và anh....
Vậy câu trả lời của anh là gì?? - Cô
Anh sẽ đi học lại như bình thường - Anh vừa nói vừa uống một ngụm trà
Nhưng..... - Cô
Anh biết em lo lắng vì điều gì! Anh hứa, nếu bệnh trở xấu, anh lập tức nghỉ học - Anh
Được rồi! Anh nhớ giữ đúng lời hứa - Cô
Ukm - Anh
Anh nghỉ ngơi đi! Có gì nhớ gọi cho em - Cô
Được rồi, em về nghỉ ngơi đi - Anh
Dạ tạm biệt nii-chan! - Cô
***
Những ngày tháng đau thương của 3 tháng tiếp theo cứ lặng lẽ trôi qua như vậy. Anh thì cứ nhìn cậu hạnh phúc bên người con gái ấy mà lòng đầy chua xót. Cũng bởi lẽ điều này mà khiến cho bệnh tình anh trở xấu hơn. Anh ho ra nhiều cánh hoa hơn, số máu nhuộm vào cánh cũng vì thế mà tăng dần. Tình trạng của anh ngày càng tệ cho đến một ngày.....
Anh đang chuẩn bị thay đồ đi học thì từ trong cổ họng anh truyền lên một cảm giác đau đớn, anh lại ho lại nôn nhưng lần này lại khiến anh có cảm giác như muốn đem cả lục phủ ngũ tạng của mình ra bên ngoài vậy. Anh vì không chịu nổi nữa mà ngất đi. Trước khi ngất, anh thấy được bóng dáng của ai đó đang gọi tên mình với vẻ mặt lo lắng.Anh chỉ cười nhẹ rồi ngất đi.....
Cô vì chờ lâu mà chạy lên phòng xem như thế nào!! Khi vừa bước vào phòng anh, cô thấy anh mình nằm gục trên sàn nhà lạnh ngắt cùng một với những cánh hoa màu máu. Cô lập tức kêu tên anh nhưng ko thấy phản hồi liền đưa anh đi bệnh viện.
Tại bệnh viện......
Anh được đưa ngay vào phòng cấp cứu. Cô ở bên ngoài lo lắng không thôi. Cả 3 tháng kể từ khi anh cô bị bệnh, số lần anh cô cười gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Markky thì bận hèn hò với Jahja nên ngay cả một lời hỏi thăm anh, cậu cũng chẳng thèm nói. Cũng vì vậy mà bệnh của anh ngày càng trầm trọng...
Khoảng một lúc sau, BS bước ra...
Ai là người nhà của bệnh nhân Sitchana Jeajan?? - BS
Là tôi thưa BS! Anh hai tôi làm sao rồi BS?? - Cô
Cô và gia đình hãy chuẩn bị tinh thần đi! Bệnh nhân chỉ còn duy nhất 1 tháng nữa thôi! Nhưng nếu tinh thần của bệnh nhân ngày càng đi xuống thì e là thời gian sẽ bị rút ngắn từ 1 tháng xuống 1 tuần rồi xuống 1 ngày - BS
Ko...ko...ko thể nào! - Cô bàng hoàng
Cô hãy giúp cậu ấy thực hiện di nguyện cuối cùng của mình đi. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép - BS
Nói rồi vị BS kia bỏ đi, để lại cô đứng đó như trời
trồng. Khoảng một lúc sau cô định thần lại rồi vào phòng thăm anh. Lúc cô bước vào thì anh đã tỉnh rồi. Cô nhìn anh như muốn nói gì đó nhưng rồi có cái gì đó ứ nghẹn lại trong cổ họng cô làm cô không nói được gì cả....
Anh nhìn cô như đã biết được cô đang suy nghĩ cái gì. Anh bất giác thở dài....
Anh sao rồi?? - Cô
Anh khỏe hơn rồi! - Anh
Anh à....anh.... - Cô
Anh biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên coi như đây là lần cuối anh nhờ em chuyện này được chứ! - Anh
Nhưng anh.... - Cô
Em giúp anh được chứ Pickson?? - Anh kiên quyết
Thôi được em sẽ giúp anh lần này vậy!! Nhưng đổi lại..... - Cô
Sao??? - Anh rõ ràng đang vui nhưng khi nghe đến phần sau câu nói của cô thì sắc mặc thực sự rất khó coi
Anh phải nghỉ học hết tháng này cho em!! Em sẽ làm giấy xin rút học bạ cho anh - Cô
Được anh chấp nhận!! - Anh
Vậy lời đề nghị của anh là gì?? - Cô
Đừng cho Markky biết chuyện được không?? - Anh
Tại sao anh không cho anh ấy biết?? - Cô
Anh không muốn làm em ấy lo lắng - Anh
Được rồi! Em sẽ không nói cho anh Markky biết đâu - Cô
Cảm ơn em! Em gái - Anh
Vậy em đi làm giấy xuất viện cho anh, anh ở lại dọn đồ đi nha! - Cô
Ukm - Anh
Sau khi cô đi khuất bóng thì anh mới bộc lộ vẻ mặt thực sự đang che giấu sau nụ cười khi nảy. Một gương mặt buồn rầu, đôi mắt ánh lên vẻ bị thương, trái tim đầy rẫy những vết sẹo vì tình yêu không được đáp trả. Anh muốn khóc nhưng nước mắt còn đâu nữa mà rơi.....
Còn cô, sau khi bước ra khỏi phòng anh, cô đi làm giấy xuất viện nhớ đến nụ cười gượng gạo của anh mình khi nảy...Haizzz...khi nào anh cô mới có lại được sự tự do vốn có đây???
Một lúc sau, cô quay lại và trên tay là giấy xuất viện của anh. Cô nhìn quanh căn phòng bệnh và thấy đồ đạc đều đã được xếp gọn gàng và trên chiếc giường bệnh trắng phau kia là nơi anh trai cô đang nằm nghỉ....
Gương mặt thanh tú ngày xưa đã biến mất giờ đây chỉ còn lại gương mặt xanh xao, hốc hác do bị hành hạ bởi căn bệnh sinh ra từ mối tình đơn phương. Thân thể khỏe mạnh ngày nào giờ đây chỉ còn lại một thần hình gầy guộc thiếu sức sống. Có thể nói, nếu có một cơn gió mạnh thổi qua thì nó cũng có thể thổi bay luôn cả cơ thể của anh.
Cảm thấy có người đang nhìn mình, với trực giác của một kẻ chiếm lĩnh trái tim thì anh lập tức mở mắt và thấy em gái mình. Thấy cô cứ nhìn mình chẳm chẳm thì anh bất giác hỏi
Có gì đó dính trên mặt anh sao?? - Anh
Đâu...đâu có gì đâu - Cô
Vậy sao em nhìn anh hoài vậy?? - Anh
Tại vì....À mà thôi anh mau dậy đi em làm thủ tục xuất viện xong rồi nè - Cô đánh trống lảng
À..ờ..ừm.... - Anh
Sau đó, cô bắt taxi đưa anh mình về nhà còn bản thân mình đến trường làm giấy phép xin rút học bạ. Vừa đến trường thì đi ngay vào phòng hiệu trưởng. Thấy cô, hiệu trưởng không mấy bất ngờ mà còn rất thản nhiên vì trong trường này, hai anh em cô được gọi là "Con cưng" của GV nhờ thành tích học tập xuất sắc cũng như thái độ ngoan ngoãn, lễ phép của mình. Hiệu trưởng hỏi:
Có chuyện gì sao em lại tới đây giờ này?? - HT
Em đến xin rút học bạ của anh hai em ạ - Cô
Tại sao vậy??? - HT
Dạ tại nhà em có việc gấp ở nước ngoài sắp chuyển đi nên mới xin rút học bạ ạ - Cô bịa chuyện
Sao chỉ có mình anh hai em vậy?? - HT
À tại vì em không đi nước ngoài nên mới tiếp tục học ở đây đó ạ - Cô nói dối
Thôi được rồi! Để thầy làm giấy xin rút bạ cho anh hai em. Đợi thầy xíu - HT
Dạ - Cô
10 phút sau,....
HT đã làm xong giấy xin rút học bạ cũng như sổ học bạ của Kim đã được phê duyệt. Thầy HT đưa cho cô và nói...
Của em đây! - HT
Dạ em cảm ơn thầy - Cô
Ừ không có gì đâu - HT
Dạ không còn gì nữa thì em xin phép - Cô
Được rồi em đi đi - HT
Dạ em chào thầy - Cô
Nói rồi, cô đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô bước lại gần nơi mà chiếc taxi đang đậu sẵn. Chiếc taxi đó chở cô thẳng về nhà mình. Về nhà, cô tắm rửa rồi xuống ăn tối và cũng không quên dặn QG đem bữa ăn tối lên phòng cho anh hai mình.....
Còn cô thì về phòng của mình, nằm dài trên giường rồi suy nghĩ gì đó rồi dần dần thiếp đi lúc nào không hay....
Một tuần sau đó, cô cùng Kim không ai đi học vì thứ nhất là Kim bị bệnh dù cô có thể đi học nhưng cô muốn đảm bảo là anh mình vẫn ổn khi mình không ở đây nên cô cũng xin nghỉ học theo và đó cũng chính là lý do thứ hai....
Kim sức khỏe ngày càng đi xuống. Ăn cũng ít hơn bình thường nhưng số lần ho ra cánh hoa tăng rất nhiều vì thế máu cũng ra nhiều hơn. Có vài lần vì ho nhiều quá mà ngất xỉu may là được cô phát hiện không thì.....
Trong một tuần này, lớp cô có rất nhiều chuyện xảy ra như: Có học sinh mới chuyển đến rồi đến chuyện Markky và Jahja đã chia tay.....
Còn về phần cậu thì trong 1 tuần Kim nghỉ học thì không biết tại sao lại có cảm giác nhớ mong và lo
sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra với Kaito. Vì thế trong một tuần cậu đã suy nghĩ và xác định tình cảm thật sự của mình dành cho ai vì thế nên cậu quyết định chia tay Ran.
Sau khi chia tay, cậu không ngừng gọi điện, nhắn tin cho anh nhưng không thấy trả lời. Muốn đến nhà tìm anh nhưng lại không biết nhà anh ở đâu.....Cậu lo lắng, bất an và mong muốn nhìn thấy anh để thổ lộ tình cảm nhưng liệu...còn kịp không???
Cô quyết định hôm nay sẽ đi học lại cùng với tâm trạng tương đối u ám....
Đến trường, cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi bước thẳng vô lớp. Thấy cô,Markky lập tức đi lại hỏi:
Có chuyện gì xảy ra với Kim mà sao 1 tuần nay cậu ấy không đi học vậy?? - Cậu
Cần anh quan tâm sao?? - Cô
Em....Tại sao anh không được quan tâm?? - Cậu
Anh có tư cách sao?? - Cô
Em...em... - Cậu cứng họng
Nói rồi cô bỏ về chỗ ngồi của mình. Một lúc sau.....
RENG RENG RENG
GVCN bước vào lớp và nói....
Hôm nay cô có thông muốn nói với các em là bắt đầu từ hôm nay bạn Sitchana Jeajan rút học bạ để chuyển trương sang nước ngoài học tập - GVCN
Cả lớp sau khi nghe thông báo thì sửng sốt nhưng vẫn thắc mắc tại sao Kim nghỉ học mà Pickson thì lại không?? Cô thừa biết mọi người đang thắc mắc chuyện gì nên trực tiếp lên tiếng giải đáp:
Không thích đi - Cô lạnh lùng
Uẩn khúc trong đầu mọi người lập tức được giải đáp nhưng chỉ có một mình Markky là không tin điều đó. Cậu với trực giác của một thiên tài thì thừa biết rằng cô đang nói dối. Nhưng cậu cũng thắc mắc tại sao cô lại phải nói dối chứ???
Nếu không còn gì nữa thì chúng ta bắt đầu học bài mới - GVCN
Cả lớp sau khi giải đáp được thắc mắc liền tập trung vào bài giảng của GVCN chỉ một mình cậu là không tập trung nổi mà thôi.
2 tiết sau,...
RENG RENG RENG
Cả lớp lại tiếp tục chạy ào ra khỏi lớp để chạy xuống canteen dành chỗ ngồi. Riêng cậu thì chạy lại bàn cô, nắm tay cô rồi kéo cô lên sân thượng. Do lực khá mạnh nên làm cổ tay cô hơi đau.
Trên sân thượng....
Bỏ tay tôi ra mau! - Cô
Xin lỗi! - Cậu
Nói tại sao lại kéo tôi lên đây??? - Cô
Mau nói thật cho anh biết rốt cuộc tại sao Kim lại nghỉ học?? - Cậu
Tại sao tôi phải nói??? - Cô
Em..... - Cậu
Tại sao anh lại muốn biết?? Không phải là anh đang hẹn hò với Jahjahay sao??? - Cô
Anh với Jahja chia tay rồi! - Cậu
Thì sao?? Liên quan gì tới tôi?? - Cô
Anh đã xác định được tình cảm của mình dành cho Kim là gì rồi nên làm ơn cho anh gặp Kim đi được không?? - Cậu
Cô nhìn cậu thành khẩn như vậy mà cũng xiêu lòng...
Được rồi! Em sẽ nói cho anh biết tất cả sự thật - Cô
Thật sao??? - Cậu
Thật chứ! - Cô
Thật anh Kim yêu anh từ năm 14 tuổi tính ra tới giờ cũng được 6 năm rồi. Hồi mới đầu ảnh không biết biết là mình yêu anh đâu nhưng sau khi được em cho lời khuyên thì ảnh mới biết được là ảnh yêu anh như thế nào - Cô
Sau đó thì như thế nào?? - Cậu
Sau đó là cái ngày anh công khai chuyện mình có bạn gái thì anh Kim ngày hôm đó đã uống rượu. Ảnh uống rất nhiều và miệng luôn nhắc tên anh và đó cũng là lần đầu tiên em thấy ảnh khóc vì một người. Sau ngày hôm đó, tối nào ảnh cũng ngồi gục đầu gối khóc. Cho tới một ngày.... - Cô
Có chuyện gì sao?? - Cậu
Anh ấy đột nhiên họ ra rất nhiều cánh hoa vì ho quá nhiều mà anh ấy ngất đi. Sau khi được đưa vào bệnh viện thì bác sĩ chẩn đoán anh ấy mắc bệnh Hanahaki _ Một căn bệnh sinh ra từ tình yêu đơn phương khi có từ cơ thể người bệnh sẽ sản sinh ra những cánh hoa và giải phóng chúng qua đường miệng - Cô
Có cách chữa trị không?? - Cậu
Có nhưng anh ấy đã chọn cách thứ 2 - Cô
Cách gì ?? - Cậu
Đó là: Cách 1 Khi tình yêu....bla....bla.... Cách 2: Chữa trị bằng phương thức.....bla...bla... - Cô
Không...không thể nào - Cậu bàng hoàng
Còn lý do tại sao anh ấy xin nghỉ học là vì...... - Cô cắn răng
Vì sao??? Mau nói cho anh biết đi Riko - Cậu mất bình tĩnh
Anh ấy chỉ còn duy nhất 1 tháng để sống trên cõi đời này nữa mà thôi! Bệnh anh ấy đã ở giai đoạn cuối rồi không thể chữa được nữa đâu. BS nói nếu tinh thần anh ấy càng đi xuống thì thời gian sẽ bị rút ngắn lại. Nên em mong anh trong những ngày cuối đời của anh ấy hãy chăm sóc và yêu thương anh ấy đi và giúp anh ấy chữa lành những vết thương trong tim anh ấy - Cô
Được rồi....chiều nay anh sẽ qua thăm Kim - Anh
Được chiều nay em chờ anh ở cổng trường. Còn bây giờ thì em xin phép - Cô
Nói rồi cô quay đi, trong đầu thầm nghĩ: "Em xin lỗi vì đã thất hứa với anh nhưng em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi! Kim à "
Còn cậu đứng ở đó như trời trồng vì không ngờ anh lại hy sinh nhiều thứ như trong khi cậu chẳng làm gì được cho anh mà còn làm cho anh đau lòng nữa chứ. Cậu đúng là đồ tồi mà!! Đứng đó một hồi thì cậu cũng lê từng bước nặng trĩu xuống lớp học...
***
Giờ ra về....
Cậu chạy ngay ra ngoài cổng và thấy cô đang đứng chờ mình với gương mặt đầy ấp những suy nghĩ. Thấy cô cứ đứng đó mà không nói gì, cậu mới kêu tên cô..
Pickson - Cậu
À...hả...anh gọi em có chuyện gì hả?? - Cô
Em làm gì cứ đứng trơ ra vậy?? - Cậu
Không có gì đâu! Mau lên xe đi - Cô
Cậu không hỏi gì thêm nữa mà lẳng lặng bước lên xe. Chiếc xe đó liền đưa cả cô và cậu về nhà. Vừa bước xuống, cô đã chạy vào nhà và hỏi bác QG vì khi nảy cô có cảm giác bất an về anh mình...
Bác QG ơi! Hôm nay anh hai có ăn uống gì không ạ??? - Cô
Dạ thưa tiểu thư! Thiếu gia hôm nay tôi thấy không ra khỏi phòng. Khi tôi đem bữa ăn sáng lên thì thiếu gia bảo để ở ngoài nhưng tới trưa tôi đem bữa trưa lên thì bữa sáng vẫn còn nguyên. Tôi có gõ cửa thì không thấy ai trả lời nên tôi nghĩ thiếu gia đã ngủ rồi ạ - QG
Dạ rồi con cảm ơn bác - Cô
Còn cô sau khi cảm ơn bác QG thì lập tức chạy lên phòng anh hai mình. Vẻ mặt hốt hoảng và đầy lo lắng đã khiến cho Markky thắc mắc:
Có chuyện gì vậy??? - Cậu
Mau đi theo em! Anh Kim có chuyện rồi - Cô
Nghe vậy, cậu hốt hoảng chạy theo. Vừa tới cửa, cô đã gõ cửa rất nhiều lần mà không thấy hồi đáp, điều đó càng làm cho cô và cậu lo lắng hơn ( So: Vì cửa phòng cô và Kim là cửa khóa mã chỉ có chủ căn phòng mới mở được mà thôi!!) Thấy vậy cô mới nói..
Không được rồi phải phá cửa thôi - Cô
Ukm - Cậu
Cậu dùng chân mình đá vào cánh cửa cửa, lập tức cánh cửa bung ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt họ là Kim; anh đang nằm trên sàn và kèm theo đó là một vũng máu tươi cùng với các cánh hoa Tulip trắng. Cô liền chạy lại lay người anh nhưng không thấy có hồi đáp liền quát lớn.....
Anh hai! Anh có nghe em nói ko?? - Cô
Có chuyện gì vậy ???? - Cậu
MAU GỌI XE CẤP CỨU NHANH LÊN!! - Cô
Được....được anh gọi liền - Cậu cũng hơi giật mình vì tiếng quát của cô
Một lúc sau, xe cấp cứu đến đưa cả ba vào bệnh viện. Cô ở ngoài thì cầu mong cho anh mình không có chuyện gì còn cậu thì ngồi trên chiếc ghế chờ mà lòng thầm trách mình. Tại sao không nhận ra tình cảm của mình dành cho anh sớm hơn để bây giờ cảm thấy hối hận.
Cậu ngồi đó nghĩ lại cách hành xử của mình bấy lâu nay rồi bỗng có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống
Một lát sau, BS bước ra và nói.....
Ai là người nhà của bệnh nhân Sitchana Jeajan?? - BS
Là tôi thưa BS! Anh hai tôi sao rồi BS?? - Cô
Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Do tâm trạng của bệnh nhân ảnh hưởng đến tình hình của căn bệnh nên căn bệnh càng ngày càng đi xuống nên hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của bệnh nhân. Người nhà hãy mau vào gặp cậu ấy lần cuối đi. - BS
Không....không..... thể nào - Cậu
Gì....chứ....Sao có thể..... - Cô
Người nhà hiện tại có thể vào thăm bệnh nhân. Không còn gì nữa thì tôi xin phép - BS nói xong liền bỏ đi
Cậu thì như không tin những gì mình nghe được, đôi tai cứ như bị ù đi, dòng lệ chảy dài trên gương mặt tuấn tú ấy. Sự hối hận như bao trùm lấy thân thể nhỏ bé kia. Cậu lê từng bước nặng nề vào phòng bệnh của anh. Lúc này, anh đã tỉnh cứ tưởng là em gái mình nên không nói gì nhưng.....
Người vừa bước vào phòng không phải là đứa em gái thân thuộc hôm nào mà lại là người con trai mình hằng nhớ mong nhưng cũng là người khiến mình chịu đau khổ không ít. Thấy gương mặt cậu đẫm nước mắt anh liền hỏi:
Cậu sao vậy Markky?? - Anh
Cậu bỗng òa khóc nức nở nói....
Tại sao.....tại sao......hức....anh lại giấu.....hức.....bệnh của mình vậy chứ?? - Cậu
Vì sao tớ phải nói cho cậu biết chứ! Cậu đâu là gì...ưm.... - Anh
Anh đang nói thì bỗng nhiên có thứ gì đó chặn lại, anh bất ngờ vì cậu đang hôn anh. Cậu hôn anh để chặn lại câu nói vừa lúc nảy và thốt lên....
Em yêu anh,Kim - Cậu
Cậu đang đùa tớ phải không Markky - Anh như không tin vào tai mình nữa
Không...thật sự em không đùa đâu!! Em yêu anh Kim - Cậu
Được rồi anh tin mà nhưng anh nghĩ là muộn rồi. Không kịp nữa đâu!!! - Anh
Không phải đâu...hức.....không đâu......hức......anh sẽ sống......hức.....sẽ sống mà - Cậu
Em không....phải.....cần tự...nói...dối bản thân....mình đâu!! Anh biết...rõ bệnh tình....của.....mình mà - Cơ thể của anh bắt đầu suy nhược dần
Anh....sau bao...nhiêu....hức...chuyện em...hức....gây ra cho...anh mà...anh vẫn không giận....em sao??? -
Cậu
Vì Anh yêu Em! Nên...nên..không có...gì phải giận.....em....cả - Anh
Pickson....à!! Em....lại đây - Anh cố nói tiếp
Anh đang gọi người đứng ngoài góc phòng nhìn anh mình bằng ánh mắt buồn bã. Cô nhẹ nhàng tiến từng bước đến chỗ anh....
Em hãy hứa.....chăm sóc.....Mark....ky giúp....anh nha!! Ở trong......phòng anh.......ngay góc tủ có một.....thứ...anh...anh muốn đưa....Markky....nhưng có..........không....kị..kịp rồi - Giọng nói của anh ngày càng đứt quãng
Không đâu....anh phải là...người chăm sóc....anh Markky! Một mình em....không....thể nào chăm sóc anh ấy....nổi đâu!! - Cô nghẹn ngào nói
Đúng đó!....Hức...anh...phải là....người....chăm sóc....em...mới...đúng chứ!! - Cậu
Không...không kịp...nữa rồi!! Nhớ phải sống...thật tốt...nh..nha Mark...ky và...hãy...sống tốt....thay luôn....cho....phần của...anh....nha!! - Anh
Không đừng....hức.....hức....mà...đừng....hức....mà...Kim!! - Cậu
Ngoan...không...khóc....nữa nào Markky - Anh lấy tay mình lau nước mắt cho cậu
Nhưng.....anh... - Cậu nắm lấy bàn tay có phần thô
ráp kia
An...anh....yê........yêu....e..m...em Mark...ky- Anh
Anh nói rồi bàn tay đang được cậu nắm lấy dần
dần buông xuống, đôi mắt nhắm nghiền nhưng
trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện cuối cùng. Vì mong muốn duy nhất của anh cũng đã được thực hiện rồi....
Không....không.....đừng mà.....đừng mà...Kim...KIMMMM - Cậu hét lên trong vô vọng
Từ lồng ngực anh, một cành hoa Tulip trắng xinh đẹp bỗng nở bung ra chính thức tước đoạt sinh mạng của chàng thiếu niên 20 tuổi kia. Để lại bao nhiêu sự ân hận và tiếc thương cho những người ở lai.
Cậu không nói gì nữa nhưng đôi tay vẫn nắm chặt tay anh như không muốn buông ra. Cậu nhìn anh, miệng luôn lẩm bẩm một cái gì đó. Thấy cậu như vậy, cô cũng không đành lòng vì lời hứa với anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net