Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh rất muốn được gặp em,ngay bây giờ"

"Hãy chờ em,em đến với anh ngay bây giờ đây"
×××
Mình vẫn sử dụng tên quen thuộc thường gọi nhé.
×××
Trong cái thời tiết se se lạnh của những ngày cuối thu, trên một đồi thảo nguyên vắng vẻ được những tia nắng mai nhẹ nhàng chiếu xuống nhưng lại đẹp và bình yên đến kì lạ. Có bóng dáng của một cô gái chừng đôi mươi đứng bên 2 ngôi mộ đang ngủ yên cùng với trên tay là một bó hoa lưu ly trắng muốt với đôi mắt xanh màu biển cả, sâu thẳm cùng gương mặt vô vàn cảm xúc khác nhau....

Đúng vậy, 2 ngôi mộ ấy chính là của Sitchana Jeajan _ Anh hai cô và ngôi mộ còn lại là của người Anh hai cô yêu _ Jessadapun Siriputtanapon . Cô nhìn 2 ngôi mộ ấy rồi lại nhìn lên bầu trời trong veo và xanh thẳm kia, cô lại nhớ đến chuyện tình đầy bi thương và đẫm nước mắt của anh hai cô chỉ vì yêu mà lụy tình....

***

Năm Kim 14 tuổi - Markky 14 tuổi....

Năm ấy, anh chuẩn bị nhập học vào trường cấp ba Bangkok Patana . Vào ngày khai trường, anh được quản gia đưa đến trước cổng và với lời căn dặn cho ngày học đầu tiên. Sau khi được quản gia đưa vào lớp, bỗng....anh nhìn thấy một gương mặt phồng má rất đáng yêu nhìn một nữ sinh khác với ánh mắt ủy khuất cùng gương mặt đang giận dỗi. Khi ấy, anh đã đỏ mặt chỉ vì nhìn thấy gương mặt dễ thương của ai kia.

Sau khi nhận thức được bộ dạng hiện tại của mình, anh lập tức định thần lại rồi quay về đúng vị trí của mình. Nhưng bản thân anh lại không thể ngừng nhìn về phía đối phương với đôi mắt
tràn đầy yêu thương cùng với trái tim đang đập
rất nhanh của mình. Cũng trong khoảnh khắc đó,

anh đã nhận ra rằng trái tim của mình - Thứ đã
đập đều đều suốt 15 năm qua lần đầu tiên đập lệch nhịp vì một ai đó. Nhưng ánh mắt ấy lập tức buồn hẳn đi khi nhận ra gương mặt ấy không dành cho mình mà lại dành cho một người con gái khác.

Anh - Một con người cao cao tại thượng với tài đánh gục trái tim phụ nữ,cư nhiên lại bị gương mặt đáng yêu kia đánh gục...

Cũng ngay lúc đó, cuộc sống của anh lập tức bị đảo lộn. Một con người luôn đốn hạ trái tim phụ nữ vì một con người mới gặp mà quên mất bản thân mình đang ở đâu. Mặc dù biết cậu là một học bá.....

May thay, GVCN lớp anh lại sắp xếp chỗ của anh và cậu kế bên nhau.

Chào cậu!! Tớ là Markky! Rất vui được làm quen - Cậu giới thiệu

Chào cậu!! Tớ...tớ là Kim! Rất vui được làm quen với cậu - Anh hơi ngập ngừng khi thấy cậu chủ động bắt chuyện với mình.

Chỉ đơn giản thế đấy, sau cuộc nói chuyện ngắn như vậy mà anh và cậu đã trở thành cặp bạn thân của nhau lúc nào không hay. Đúng là vậy!! Cũng lại là hai chữ " FRIENDZONE " chết tiệt ấy. Nhưng mà khi ấy anh lại nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời nên cho qua....

***

Năm Kim 15 tuổi - Markky 15 tuổi....

Một năm sau, cô nhập học cùng trường với anh hai cô. Cô được đặt cách học cùng lớp với anh cô nhờ chỉ số IQ của mình. Dù là em gái ruột của mình nhưng Kim thực sự mà nói thì....cô em gái này anh thực không hiểu rõ về tính cách của cô trừ khi anh có chuyện xảy ra thì anh có thể nhận thấy rằng trong đôi mắt lạnh lẽo ấy mới hiện lên vài tia lo lắng hiếm hoi. Ngay tại lớp anh, lớp 10A1, GVCN bước vào và thông báo:

Cả lớp trật tực!!! Hôm nay lớp chúng ta có HS mới - GVCN

Thấy lớp im, cô mới bắt đầu nói tiếp...

Mời em vào! - GVCN

Cô bước vào với hàn khí bao quanh mình làm cho cả lớp không rét mà run bao gồm cả anh cô, cô giới thiệu:

Sitchana Pickson _14 tuổi, em gái Sitchana Jeajan - Cô lạnh cmn lùng

Cả lớp giật mình, một mỹ nhân nhan sắc tuyệt đẹp lại còn là em gái của Kim_Người đẹp trai nhất khối 10. Nhưng hàn khí bao quanh thật là đáng sợ. Nhà này toàn khủng bố.....

Em ấy nhỏ hơn các em một tuổi nhưng được đặt cách nhảy lớp do bài kiểm tra đạt điểm tuyệt đối nên nhờ các em giúp đỡ em ấy nha - GVCN

DẠ!! - Cả lớp đồng thanh

Pickson, em muốn ngồi ở đâu??? - GVCN

Đâu cũng được!! - Cô trả lời cộc lốc

Uhm....Em xuống ngồi kế Matasit đi - GVCN

- Cô không nói gì, lẳng lặng bỏ về chỗ ngồi

Sau 2 tiết học nhàm chán thì....

RENG RENG RENG

Cả lớp 10A1 chạy ào ra ngoài như đàn ong vỡ tổ. Sau khi gần nguyên lớp đi ra ngoài, anh lập tức lại bàn cô, nói:

Em về đây để làm gì thế?? - Anh

Thích thì về!! - Cô

Em...em... - Anh cạn lời

Hm.... - Cô không nói gì chỉ hừ nhẹ

Có chuyện gì sao Kim?? - Markky

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sắc mắt Kim lập tức thay đổi, gương mặt anh hơi ửng hồng. Cô với chỉ số EQ cao ngất ngưỡng cộng với đôi mắt chim ưng sắc sảo của mình thì biểu hiện vừa rồi của Kim lập tức rơi vào tầm mắt của cô. Cô nhếch mép rồi trở về trạng thái bình thường và ngồi đó, chờ xem anh cô sẽ làm gì tiếp theo....

À...à..không có gì đâu!! - Anh lúng túng

Ukm! Vậy thì được - Cậu không hỏi gì thêm nữa

Cứ như vậy mà cuộc nói chuyện đã kết thúc trong vô vị. Cô nhìn anh mình một cách chán nản. Mọi chuyện cứ trôi qua như vậy cho đến một ngày.....

Anh thấy cậu đang nói chuyện với một người con trai khác mà cảm thấy tức giận, ghen ghét và muốn lập tức bay ra đập cho tên đó một trận. Thậm chí ngay cả thằng bạn thân của anh cũng cảm thấy anh thật kỳ lạ khi thấy anh biểu hiện như vậy. Nhưng khi anh định xông ra thì....Anh chợt nhận ra tại sao mình lại có những hành động kỳ lạ như vậy??

Sau khi tan trường, anh đứng đợi cô em gái của mình trước cổng trường với lý do muốn hỏi cô về cách cư xử của mình. Thấy cô bước ra, anh liền gọi....

Pickson!! - Anh

Cô không nói gì mà bước từng bước về phía anh. Cô cũng thừa biết tại sao anh hai mình lại đứng ở đây và anh định hỏi cô chuyện gì.....

Có chuyện gì sao nii-chan - Cô nói

À... Thực ra thì....thì... - Anh ngập ngừng

Khoan đã ở đây không tiện có gì về nhà đã rồi anh muốn nói gì thì nói - Cô

Được - Anh

Thế là cả 2 anh em ra về. Khi về đến nhà, sau khi tắm rửa, ăn cơm tối thì Kim đến phòng cô và hỏi một cách dứt khoát không vòng vo không lắp bắp...

Pickson!! Tại sao mỗi lần thấy Markky đi với ai khác thì anh lại tức giận??? - Anh

Có phải anh thích...à không phải gọi là yêu Markky đúng chứ - Cô

Anh...anh....- Anh ấp úng vì bị cô nói trúng tim đen

Hửm... - Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh

Haizzz...Đúng vậy!! Anh thừa nhận mình yêu Markky nhưng hành động của anh khi đó....- Anh

Tức là vì anh yêu Markky nên anh mới ghen đó!! - Cô giải thích

Ghen sao?? - Anh

Đúng vậy là anh đang ghen đó!! Khi con người ta yêu, ta sẽ có cảm giác là không muốn thấy người mình yêu thân mật với người khác đó cũng là lý do tại sao anh lại biểu hiện như vậy!! - Cô

Có điều..... - Cô

Có chuyện gì sao??? - Anh

Thật ra thì...anh yêu ai thì em không cấm nhưng anh phải nhớ cho em một điều; khi yêu một người đồng giới thật sự rất đau khổ! Mình có thể bị cả thế giới quay lưng thậm chí là bị cả gia đình, bạn bè và cả người mình yêu khinh bỉ và ghê tởm mình nữa nên em mong anh hãy có lựa chọn đúng đắn cho riêng mình - Cô nói

Anh biết rồi!! - Anh trầm ngâm

À còn một điều nữa; anh hãy làm theo những gì mà con tim mình mách bảo chứ đừng nghe theo lý trí và anh hãy luôn nhớ rằng:"Cho dù anh có làm chuyện gì đi chăng nữa mặc cho dù có đúng hay sai thì em sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh" - Cô

Ukm!! Cảm ơn em - Anh mỉm cười

Sau ngày hôm đó, anh nhận ra được tình cảm của mình dành cho Markky là gì nhưng anh vẫn sống trong lớp vỏ bọc của mình để chôn giấu mọi cảm xúc hiện tại vào sâu trong tim, để có chỗ đứng bên cạnh cậu với tư cách là một thằng bạn thân. Điều đó có nghĩa là anh đặc biệt quan trọng với cậu. Tình cảm của anh dành cho cậu càng ngày càng lớn còn cậu thì vẫn vô tư đâm đầu vào các vụ án khó khăn rồi để bản thân gặp nguy hiểm khiến anh lo lắng cho cậu rất nhiều. Nhưng điều đó chưa kéo dài được bao lâu thì.....

***
Năm Kim 20 tuổi - Markky 20 tuổi....

Câu chuyện cứ trôi qua một cách bình yên như vậy, những ngày tháng hạnh phúc và đẹp đẽ nhất đời anh cho tới một ngày cậu thông báo cho anh một điều mà bản thân anh huyễn hoặc rằng điều đó còn xa lắm; sẽ không phải hôm nay.....

Kim! Giới thiệu với ông đây là bạn gái kiêm vợ sắp cưới của mình_Jessadapun Jahja - Markky

Ukm...Chúc mừng cậu nha!! - Anh cười

Anh cười...nhưng đâu ai biết rằng đằng sau nụ cười đó là một trái tim bị ai đó dùng dao đâm một nhát chí mạng vào. Đau đớn, con tim bé nhỏ của anh bị bóp nghẹn đến mức rỉ máu....nhưng ai nào có biết được.....

Cảm ơn Kim!! - Cậu

À...tớ nhớ là nhà mình có việc bận nên xin phép đi trước!! Tạm biệt - Anh

Anh lập tức nói lời chào tạm biệt rồi xoay người chạy vụt đi, bỏ lại 2 con người ngơ ngác không hiểu chuyện gì.....Sau ngày hôm đó, tối nào ảnh cũng ngồi gục đầu

Ơ..ơ... Cậu ta hôm nay lạ thật!! - Markky

Thôi mình đi ăn đi anh!! - Jahja

Ukm!! Mình đi thôi - Cậu đồng ý

Nhưng....cậu đâu biết rằng khi vừa xoay người chạy đi, giọt nước mắt cố kiềm chế lúc nói chuyện với cậu lập tức tuôn rơi. Anh đã khóc, khóc rất nhiều. Khóc để quên đi cái tình cảm đơn phương không đáng có này.....Cái tình cảm đang gặm nhắm trái tim anh một cách tàn nhẫn.....

Tối đó, anh đã đến một quán rượu nhỏ trong thành phố...

Anh uống.....

Uống rất nhiều......

Uống để quên đi thứ cảm xúc chết tiệt này....

Uống để quên đi cái cảm nhói đau trong lồng ngực....

Anh uống từ chai này đến chai khác; uống mãi cho đến khi say mèm như một con ma men, miệng luôn lẩm bẩm một câu: "Tại sao tình cảm của em lại không dành cho anh chứ Markky??? " như một kẻ điên. Bác chủ quán đã phải gọi cho cô đưa anh về nhà trong tình trạng say khướt....

Sau khi đưa anh về nhà, cô thay quần áo, nấu canh giải rượu cho anh rồi ngồi chờ anh tỉnh lại....

Sáng hôm sau, anh tỉnh lại với cái đầu đau như búa nổ...

Tch...Aiya.....Đây là đâu vậy?? - Anh

Đây là nhà của chúng ta - Cô

Anh tỉnh rồi sao?? Anh mau uống chén thuốc này đi - Cô

Ukm - Anh

Sau khi uống hết chén thuốc cô đưa cho mình, anh đã khỏe hơn một chút.....nhưng con tim thì không ổn chút nào....

Rồi mau nói em nghe đã xảy ra chuyện gì đi?? Tại sao anh lại vào quán rượu uống đến say mèm như vậy??? - Cô

Anh....anh..... - Anh ấp úng

Có phải là vì anh Markky có bạn gái đúng chứ!! Cô

Anh...hức....hức.....anh... - Anh bỗng òa khóc nức nở

Cô không nói gì cũng đủ biết anh mình tại sao lại
trở nên như vậy. Cô cứ ôm anh mình vào lòng rồi im lặng; chẳng nói câu nào. Khoảng một lúc sau, anh ngủ thiếp vì mệt sau một trận khóc tả tơi. Đôi mắt của anh sưng húp vì khóc nhiều. Cô đỡ anh nằm ngay ngắn trên giường rồi đắp chăn lại cho anh. Cô bước nhẹ nhàng ra ngoài để chuẩn bị bữa tối...

Tối đến, anh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài nhưng đầu óc vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ về lời nói của cô trước đây rồi nhìn lại bản thân mình hiện tại...Haha..thật thảm hại làm sao!!! Đường đường là một gã cướp trái tim phụ nữ lại vì tình mà đầu hàng.....

Anh bây giờ đã hiểu được lời cô nói trước đây rồi!! Đúng tình yêu của anh dành cho cậu đáng lẽ ngay từ đầu là không nên có....Tình cảm này có lẽ chỉ cần một mình anh ôm trọn nỗi đau còn những cảm xúc hạnh phúc kia cứ để cậu lấy vậy.....Đúng là..Người ta nói không sai; yêu một người là chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là đủ rồi...

***

Mọi chuyện cứ trôi qua như vậy! Một người hạnh phúc một người ôm trọn nỗi đau. Cứ nhìn thấy cặp đôi uyên ương đang quấn quít bên nhau... Thật sự khiến anh cảm giác như có hàng nghìn hàng vạn mũi tên đâm vào tim mình vậy, nhói đau....

Giận thì giận nhưng cũng chẳng biết làm gì.....

Ghen thì không biết lấy tư cách gì để ghen....

Anh có 6 năm cho một lời nói yêu cậu.....

Nhưng.....

Anh đã lựa chọn im lặng....

Vì...anh sợ...anh sợ khi mình nói ra, cậu sẽ không còn xem anh là bạn ngay cả tư cách lo lắng cho cậu anh cũng chẳng còn...

Anh sợ cậu sẽ xa lánh, khinh bỉ anh và thậm chí là đối với cậu anh không khác gì một cơn ác mộng....

Vì thế, anh chấp nhận tất cả......

Chấp nhận im lặng, chấp nhận đem thứ tình yêu đơn phương này chôn chặt vào tim....

Chấp nhận một mình ôm lấy đau thương để đổi lấy hạnh phúc cho người mình yêu.....

Nhưng....vẫn không thể buông tay...

Vẫn không thể ngăn bản thân mình lo lắng cho cậu....

Vẫn không thể ngăn ánh mắt mình nhìn về một bóng hình.....

Vẫn không thể ngừng đỏ mặt trước những cử chỉ của cậu...

Và cũng không thể nào bớt yêu cậu, dù chỉ là chút ít....

Anh biết mình ích kỷ, biết mình muốn chiếm đoạt cậu cho riêng mình nhưng khi nhìn nụ cười hạnh phúc của cậu dành cho cô gái ấy, cuối cùng vẫn không thể xuống tay....

Anh không cho phép chính mình là người dập tắt đi nụ cười đó....

Anh vẫn cố gắng quên đi nỗi đau, giả vờ mỉm cười cho dù bản thân đã biết rằng câu chuyện của mình sắp đến hồi kết......

Cậu chuyện của anh.....

Mãi mãi chỉ là hư vô.....

***

Một anh chàng có khả năng đốn gục trái tim phụ nữ cư nhiên lại bại dưới tay một học bá trẻ tuổi. Khi đối diện với gương mặt thân quen hôm nào, anh không còn cái dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường nữa mà xuất hiện trên khuôn mặt ấy lại là một nụ cười buồn đến thê lương; cái nụ cười ấy đag che lấp cho vết thương không bao giờ lành lại được của anh....

Bao giờ cũng vậy....

Có một lần, cậu vì không nhịn được mà hỏi:

Tại sao người luôn nhìn ta như thế?? - Cậu

Anh không nói gì, chỉ một nở nụ cười gượng gạo nhìn cậu rồi xoay người, phóng vút vào màn đêm....

Chỉ còn lại những giọt nước mắt long lanh như thủy tinh, trong suốt rồi vỡ tan....

***

Lại một ngày nữa nhẹ nhàng trôi qua, màn đêm lại buông xuống thành phố Bangkok hoa lệ nhường chỗ cho những tia nắng sớm mai đang chào đón một ngày mới bắt đầu. Anh khẽ đặt tay lên nơi lá phối của mình: "Nơi này tự nhiên sao hôm nay lại đau đến vậy ?". Tiếp đến là một cơn ho dữ dội ập đến, anh cúi người, cố gắng kìm nén cơn ho kia lại nhưng chẳng thành, lúc sau anh lại đưa tay lên miệng, lặng lẽ "tận hưởng "cảm giác từng cánh hoa Tulip trắng có nhuốm chút máu đỏ rơi xuống

Anh vì họ quá nhiều mà ngất đi, trên tay vẫn còn đọng lại vài giọt máu đỏ tươi hòa chung với những cánh hoa Tulip trắng xinh đẹp.

Cô ở dưới nhà kêu tên anh nhưng không thấy hồi đáp, một nổi lo sợ bỗng dâng trào trong lòng cô. Cô liền chạy lên phòng anh, mở toang cửa ra, vẫn không thấy anh đâu. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô lo sợ anh mình vì chuyện Markky có bạn gái mà làm điều dại dột. Cô chạy nhanh vào nhà tắm và thấy......

Anh hai mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, khóe môi còn đọng lại những giọt máu đỏ cùng trên tay là những cánh hoa Tulip.

Cô hốt hoảng gọi tên anh mình đồng thời kêu quản gia gọi cấp cứu cũng như xin phép cho cô và Kim nghỉ học, xe cấp cứu đến đưa cả hai anh em cô vào viện. Một người ở ngoài thì lo lắng, một người thì ở trong phòng cấp cứu không biết sự sống ra làm sao....

2 tiếng sau,......

BS bước ra với gương mặt nhễ nhại mồ hôi, cùng với hơi thở hơi gấp gáp...

Anh hai tôi sao rồi BS??? - Cô

Anh cô..... - BS ngập ngừng

Anh tôi làm sao BS??? - Cô

Anh cô bị bệnh Hanahaki(*). Một căn bệnh có tỷ lệ người mắc bệnh là 1/100.000 người - BS

×××

(*): Hanahaki là một căn bệnh sinh ra từ những mối tình đơn phương; lồng ngực của người bệnh sẽ sản sinh ra những cánh hoa và tự giải phóng chúng ra theo đường miệng - như nôn, hoặc ho, trong suốt thời gian bị giày vò bởi thứ tình cảm không bao giờ được hồi đáp ấy.

Hanahaki khá hiếm gặp, với tỉ lệ là 1/100.000 người mắc bệnh. Bệnh có thể được chữa khỏi nhờ phẫu thuật, nhưng tất cả những xúc cảm nồng nhiệt kia cũng sẽ biến mất theo đó.

Có một cách khác cũng có thể chữa khỏi căn bệnh này, đó là khi tình cảm của người bệnh được đáp lại. Nhưng nếu hanahaki mãi mãi không được chữa lành, người bệnh sẽ chết.
____
Vậy có cách nào để chữa trị không ạ?? - Cô

Có nhưng trước tiên, cô nên đi hỏi anh mình có muốn chữa trị hay không đã - BS

Hiện tại cô có thể vào thăm bệnh nhân được rồi!! - BS nói tiếp

Dạ được cảm ơn BS - Cô

Nói rồi, vị BS kia bỏ đi thì cô liền bước vào phòng bệnh của anh mình. Tuy cô trả lời là vậy nhưng cô cũng thừa biết là cho dù căn bệnh này có nguy hiểm đến đâu thì anh cô cũng không chịu chữa trị. Nhìn thấy gương mặt xanh xao cùng với thân hình gầy gò kia mà lòng cô đầy chua xót. Sao số phận của anh cô lại nghiệt ngã đến như vậy chứ??? Từ nhỏ đã thiếu tình thương của người cha bây giờ lại vì một tình cảm không đáng có mà chịu đau khổ....

Anh đã đỡ hơn chưa??? - Cô

Anh đỡ hơn nhiều rồi!! Mà anh bị gì vậy??? Tại sao lại ho ra hoa???- Anh

Anh à!!! Anh bị bệnh Hanahaki, một căn bệnh sinh ra từ tình yêu đơn phương. - Cô

Có cách chữa trị không?? - Anh

Có 2 cách nhưng....Anh phải hứa với em là chấp nhận chữa trị được chứ!! - Cô

Được! - Anh

Cách 1: Khi tình yêu đơn phương của anh được đáp lại. Khi đó, nó không còn là thứ tình cảm đến từ riêng biệt một phía. Cách 2 : Chữa trị bằng phương thức phẫu thuật. Sự nở hoa (và úa tàn) sẽ biến mất nghĩa là bệnh của anh sẽ được chữa khỏi. Thế nhưng, anh phải chịu đựng những tác dụng phụ. Anh sẽ mất đi tất cả những ký ức về người mình từng đem lòng thầm yêu. Thậm chí, anh không còn khả năng yêu, khả năng cảm nhận được thứ xúc cảm nồng nhiệt nhất, quý giá nhất trong cuộc đời mỗi con người. - Cô

Anh....Anh... - Anh chần chừ

Em khuyên anh là nên chọn cách 2. Anh còn mẹ, còn em còn có cả bác Jii nữa. Anh không thể chết oan uổng như thế được - Cô

Không!! Anh sẽ không chọn cách 2, anh chấp nhận cách thứ nhất dù biết sẽ không có kết quả tốt đẹp - Anh kiên quyết

Nhưng anh à!! Anh Markky có yêu anh đâu! Tại sao anh lại hy sinh nhiều như vậy rồi...đổi lại anh được gì?? Hạnh phúc hay đau thương??? - Cô

Anh biết nhưng em gái à!! Cái cảm giác yêu một
người rất đặc biệt, mình có thể vì một người mà
làm tất cả dù biết có đau khổ thì họ vẫn sẽ làm chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đủ rồi!! - Anh

Anh....anh.....tại sao chứ?? - Cô

Vì anh yêu em ấy!! Em hiểu chứ!! Anh dù có chết cũng không muốn mất đi cảm giác yêu này!! - Anh

Thôi được rồi!! Em luôn ủng hộ anh!! Cần gì thì anh cứ nói em nha!! - Cô

Cảm ơn em Riko! À..em làm giấy xuất viện cho anh đi! - Anh

Được rồi! Anh ngồi nghỉ đi! Đợi em một tí em đi làm giấy xuất viện liền! - Cô

Nói rồi, cô đi ra ngoài để làm giấy xuất viện. Vừa đi, cô vừa nghĩ: " Một tình yêu đơn phương giống như cây hoa trong phổi anh vậy Kim, nó sẽ cố gắng nở ra nhưng rồi lại bị ngăn chặn, đến cuối cùng chỉ có mỗi anh là người đau đớn nhất ". Cô thầm thở dài.....

Đến chỗ vị BS hồi nảy, cô nói về câu trả lời của anh đồng thời làm thủ tục xuất viện cho anh mình. Sau khi làm xong, cô lập tức quay lại phòng bệnh của anh và giúp anh dọn quần áo. Sau đó, cô và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net