Chương 24: Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đoàn đội rơi vào bầu không khí căng thẳng hơn vì sự bạo phát của Chung Thành Giản.

Thi thể người phụ nữ bị Chung Thành Giản chặt thành nhiều mảnh, máu tươi và thịt nát văng khắp phòng bếp.

Khắp người cậu ta cũng toàn là máu, tay bịt mặt khóc nức nở, xem ra đã không thể chịu được nữa.

Nét mặt mọi người đều rất phức tạp, Đường Dao Dao đứng cạnh bồn rửa tay, mặt mày xanh lét dùng nước lau vết máu trên người.

Chung Thành Giản khóc không ngớt: "Huhuhuhu, làm sao đây. Tôi không định giết bà ta, chỉ là một phút nhất thời không kiềm chế được..."

"Giết thì cũng đã giết rồi." Những lời nói này đã nói quá nhiều, làm tâm trạng của Trương Tinh Hỏa cũng bắt đầu xấu theo, anh ta nói. "Dù sao cũng không phải thế giới hiện thực, cũng chẳng có cảnh sát tới bắt cậu, khóc lóc cái gì."

"Đúng, đúng, đây không phải thực tại." Được Trương Tinh Hỏa nhắc nhở, Chung Thành Giản mới bừng tỉnh, mặt nở nụ cười. "Chỉ cần thoát khỏi đây sẽ không ai biết tôi đã giết người đúng không."

Mọi người nghe xong không ai mở miệng, Đường Dao Dao thì cười mỉa mai, hiển nhiên những người dày dặn kinh nghiệm đều nghĩ giống nhau, đúng là rời khỏi đây sẽ không sao hết, nhưng với điều kiện có thoát được hay không.

Mọi người đang nói chuyện, thì Lâm Thu Thạch chú ý đến hai cái bóng ngoài cửa, dù cậu không nhìn kỹ nhưng vẫn có thể nhận ra hai cái bóng đó là của cặp chị em sinh đôi.

"Tiếp theo ta nên làm gì đây?" Đường Dao Dao nhìn phòng bếp bừa bộn mà cảm thấy nhức đầu, nói. "Phòng bếp như vậy tôi chẳng muốn vào dọn dẹp chút nào."

"Từ từ chờ chứ sao." Nguyễn Nam Chúc đáp. "Chắc ngày mai sẽ sạch sẽ thôi."

Mọi người chỉ nghĩ hắn đang đùa, nên không ai trả lời.

Cả buổi chiều sau đó, tất cả mọi người đều ở phòng của mình, vì phòng bếp không được dọn dẹp bốc mùi nồng nặc, ngồi ở phòng khách còn có thể ngửi thấy. Thế nên mọi người đều giải tán, trốn chạy khỏi hiện thực.

Nhưng khi đến bữa tối, Lâm Thu Thạch đang ngồi đầu giường nghịch điện thoại lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Mùi thơm thật sự rất hấp dẫn, sau khi Lâm Thu Thạch ngửi thấy, trong miệng tự động phân bố ra nước miếng: "Mùi gì thơm vậy?"

"Có người đang nấu ăn à?" Nguyễn Nam Chúc lập tức bật dậy, hắn nói. "Đói chết mất, đợi ra khỏi đây tôi nhất định phải ăn một bữa ra trò."

"Đi xem thử không?" Lâm Thu Thạch đề nghị.

"Đi."

Ở thế giới này mọi người chưa ăn được một bữa ăn nào tử tế, mắt thấy đồ ăn cũng không dám động, ngày ngày chỉ tọng bánh mì. Nguyễn Nam Chúc nói ăn đến người cũng khô queo rồi.

Sau đó hai người ra khỏi phòng, thấy mọi người cũng đã tập trung hết ở hành lang, xem ra cũng đã ngửi thấy mùi thơm.

"Ai đang nấu cơm vậy?" Hứa Hiểu Tranh nuốt nước bọt, vừa sợ vừa thèm. "Hình như có người trong bếp..."

"Vào xem đi." Nguyễn Nam Chúc nói.

Mấy người bị mùi thơm dẫn dắt vào phòng bếp, nơi mà trước đó văng đầy thịt máu. Thế nhưng chẳng ngờ rằng phòng bếp vốn dĩ bẩn thỉu tanh lòm giờ đây lại mới tinh sạch sẽ, trên bếp đặt hai cái nồi to, đang hầm đồ ăn sôi bục bục, tỏa ra mùi thơm đậm đà.

Lâm Thu Thạch tiến lên phía trước một bước, bước đến cạnh cái nồi, trông thấy bên trong đang hầm thịt, cậu quan sát kỹ sàn nhà, phát hiện nơi đáng lẽ văng đầy máu tươi khó mà lau sạch giờ đây đã biến mất không một dấu vết, chỉ để lại vài vết bẩn đen kịt.

Tình cảnh này làm Lâm Thu Thạch nhớ đến sự việc sau cái chết của Tằng Như Quốc.

"Không còn nữa." Lâm Thu Thạch nói. "Thi thể không còn nữa."

Hứa Hiểu Tranh nói: "Mới qua có vài giờ đồng hồ, làm sao có thể dọn dẹp sạch sẽ thế kia..."

"Đây vốn dĩ không phải thế giới bình thường." Nguyễn Nam Chúc nói. "Đừng nên dùng tư duy thông thường suy luận."

Họ đang trong nhà bếp nói chuyện, thì những người còn lại cũng lần lượt đi vào. Đường Dao Dao trông thấy nhà bếp sạch sẽ thì thở phào nhẹ nhõm, lầm bẩm nói may quá nhà bếp đã sạch, không thì những ngày tiếp theo bọn họ ăn gì sống đây, cô ta bước đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, cũng ngó mặt vào nồi thịt: "Thơm quá trời!"

Lâm Thu Thạch cười khổ: "Thơm cô cũng không dám ăn đâu."

Đường Dao Dao không hé răng.

Chung Thành Giản cũng ở trong đám người, tinh thần cậu ta nhìn qua vẫn chưa được tốt, miệng không ngừng lẩm bà lẩm bẩm, đang nói những từ vô nghĩa, xem ra sắp điên đến nơi rồi.

Cũng đúng, sống trong một nơi bí bách, xung quanh toàn phát sinh những chuyện kỳ quái, có thể giữ vững tinh thần tỉnh táo là việc không hề dễ dàng.

Mới có vài ngày, trên mặt mọi người đã đều hiện lên nét mệt mỏi, mắt thấy trời sắp tối, tâm trạng lại nặng nề thêm.

Ăn không ngon ngủ không yên, còn phải đối phó với sự uy hiếp của ma quỷ.

Ban ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, tất cả đều tỏ ra ủ rũ. Lâm Thu Thạch cũng vậy, buổi chiều cậu sớm vệ sinh cá nhân xong liền lập tức quay về đi ngủ. Lúc rời khỏi nhà vệ sinh, cậu trông thấy Đường Dao Dao vẫn đang đứng trong nhà vệ sinh nữ, mặt mày cau có đang làm việc gì đó, liền cất tiếng gọi: "Đường Dao Dao?"

"Sao vậy?" Đường Dao Dao quay đầu.

"Muộn rồi, cô vẫn chưa về ngủ à?" Lâm Thu Thạch chỉ tay ra sắc trời bên ngoài.

"Xong ngay đây."Đường Dao Dao trả lời. "Máu trên người tôi làm thế nào cũng không rửa hết."

"... Cái gì?"

Đường Dao Dao lớn tiếng lặp lại một lần nữa: "Tôi nói máu trên người tôi không rửa sạch!"

Không rửa sạch, Lâm Thu Thạch lập tức nghĩ đến ngày đầu tiên đến đây, Tằng Như Quốc đứng trong phòng tắm cúi đầu nói với cậu câu này, cậu nói: "Đừng rửa nữa! Muộn thế này rồi, nhanh về mau đi!"

Đường Dao Dao có lẽ đã nghe ra trong giọng nói Lâm Thu Thạch có giấu sự khẩn trương, bèn dừng động tác trên tay: "Được rồi, anh về trước đi, tôi ra ngay."

"Cô nhanh lên nhé." Lâm Thu Thạch dặn.

"Ừ." Đường Dao Dao đáp.

Trong truyện cổ tích con chim kỳ lạ, tên phù thủy trước khi rời nhà đã đưa cho mỗi chị em một quả trứng gà, chỉ cần bọn họ mở cánh cửa cấm ra, trứng gà sẽ bị nhuốm máu, phù thùy trở về sẽ đem chị em họ chặt ra làm nhiều mảnh, quẳng vào căn phòng cấm: Đến giây phút này, Lâm Thu Thạch mới hiểu ra sự quan trọng của mảnh giấy, nếu cậu không biết gợi ý này, chỉ sợ đến bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng giờ đây, sự kết nối giữa thế giới trong cánh cửa và truyện cổ tích đã từ từ được hé lộ.

Lâm Thu Thạch thấy tiếng nước đã ngừng chảy, liền về phòng trước. Nguyễn Nam Chúc đang nằm bò trên giường, cầm điện thoại của Lâm Thu Thạch chơi Nhìn liên tục*.

(连连看: Giống với trò Pikachu trên PC, tìm hai pokemon giống nhau để diệt.)

Lâm Thu Thạch dựa gần hắn, nói: "Máu tươi trên người Đường Dao Dao rửa không sạch."

"Máu trên trứng gà làm sao rửa hết." Nguyễn Nam Chúc đầu không ngẩng. "Rửa được thì tên phù thùy lấy gì tìm người đây?"

"Ai là tên phù thủy?"

Nguyễn Nam Chúc lắc lắc đầu không nói, cũng không hiểu là không biết, hay không muốn nói.

"Vậy tối nay lại có người chết à." Hôm nay ngoại trừ ba người bọn họ, những người khác đều bị dính phải máu, Lâm Thu Thạch nói. "Cũng không biết là ai đây."

Nguyễn Nam Chúc buông điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Lâm Thu Thạch: "Cậu có biết cậu rất thú vị không?"

"Hả?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nghĩ cách cứu họ cơ." Mới tiếp xúc, Lâm Thu Thạch cho người ta cảm giác cậu là người rất dịu dàng, thái độ đối mặt với sự sống cũng rất nghiêm túc, nhưng cậu hiện giờ, khi đã biết sự giáng lâm của cái chết đang đến gần lại tỏ ra rất bình thản.

"Tôi không thông minh như anh, anh còn chưa nghĩ ra biện pháp thì tôi biết làm thế nào nữa." Lâm Thu Thạch nói. "Tôi hơi buồn ngủ rồi, tôi ngủ trước đây."

"Chúc ngủ ngon." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Anh cũng vậy." Lâm Thu Thạch đáp.

Lâm Thu Thạch đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đêm nay lại bị đánh thức. Quả nhiên đúng như dự đoán của cậu, khoảng ba giờ sáng, cậu bị một âm thanh kỳ quái làm cho tỉnh giấc. Âm thanh này có chút xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy.

Lâm Thu Thạch nghiêng người, nằm ngay cạnh là dung nhan ngủ say của Nguyễn Nam Chúc. Không thể không công nhận, Nguyễn Nam Chúc giả gái rất xinh đẹp, giây phút này đôi mi theo từng nhịp thở rung rung như cánh bướm.

Âm thanh vẫn đang vang lên, Lâm Thu Thạch bắt đầu phân vân có nên đánh thức Nguyễn Nam Chúc không.

Thế nhưng ngay sau đó, bên ngoài truyền đến một tiếng gào thét thảm thiết, tiếng thét này là của Trương Tinh Hỏa phát ra, anh ta như chứng kiến thứ gì khủng khϊếp cực độ, kêu đến họng như muốn toạc ra.

Tiếng hét rất lớn, đến cả Nguyễn Nam Chúc từ trước đến giờ chất lượng giấc ngủ rất tốt cũng bị đánh thức. Hắn mở mắt, liền chạm phải ánh mắt của cậu, Lâm Thu Thạch còn chưa kịp mở miệng, Nguyễn Nam Chúc đã xấu hổ nói: "Tên biến thái này, anh nhìn người ta ngủ cả đêm à."

Lâm Thu Thạch vội vàng giải thích: "Tôi không có, tôi không làm..."

"Thôi được rồi được rồi, không sao mà, em biết em đẹp rồi."

"..."

Tiếng thét bên ngoài vẫn tiếp tục, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc mặc thêm quần áo và bật đèn lên, vừa ra đến cửa đã thấy Trương Tinh Hỏa đang ngồi bệt dưới cuối hành lang, mặt đầy khiếp sợ mà gào thét.

Những người khác cũng bị đánh thức, ùn ùn chạy ra ngoài xem.

Đường Dao Dao đi đến hỏi: "Đừng kêu nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chết rồi!! Chung Thành Giản chết rồi!!" Trương Tinh Hỏa cuộn tròn người lại, hiển nhiên là đã bị đả kích rất nghiêm trọng, anh ta nói: "Chết trong phòng rồi!!!"

Đường Dao Dao vẫn bình tĩnh: "Chỉ là có người chết thôi? Anh có cần phản ứng mạnh vậy không? Đàn ông đàn ang không thể dũng cảm hơn chút được à??"

Chung Thành Giản làm ra chuyện như vậy, mọi người đều biết rõ cậu ta chắc chắn sống không nổi, cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra điều gì để có thể kích động Trương Tinh Hỏa thành ra thế này.

Đến khi họ bước chân vào phòng Trương Tinh Hỏa, mới hiểu vì sao anh ta lại phản ứng dữ dội như vậy.

Vì ngay lúc này trên cái giường trong phòng, chỉ còn lại một bộ da mỏng dính.

Không có xương, không có thịt, không có tóc, như cả người bị đào rỗng, bộ da đó im lặng nằm trên giường, đập vào mắt của tất cả mọi người.

Hứa Hiểu Tranh lần này không nhịn được nữa, xoay người liền nôn một bãi.

Đường Dao Dao mặt mày trắng bệch bước lùi về phía sau.

Chỉ có nét mặt Nguyễn Nam Chúc lại chẳng có mấy thay đổi, còn nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó.

Lâm Thu Thạch đứng gần hắn nhất, nghe rõ ràng tên này nói câu: "Giống như thân thể bị đào rỗng*..."

(好像身体被掏空: Câu nói thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc, ý chỉ làm việc quá sức, thân thể mệt mỏi rã rời, thường ám chỉ việc "ấy ấy" miệt mài quá độ. Thường đi kèm với icon vẻ mặt bất lực, nụ cười xa xăm.)

Lâm Thu Thạch bất lực nhìn anh: "..." Giờ phút này còn giỡn như vậy bộ anh vui lắm sao.

"Huhu, huhu, nửa đêm tôi chợt nghe thấy có tiếng động, vừa bật đèn đã thấy cậu ta chết thành ra như vậy rồi." Trương Tinh Hỏa quỳ trên đất, run lẩy bẩy nói. "Có thứ gì đó đã đến phòng chúng tôi, giết xong Chung Thành Giản thì đã đi rồi..."

Lâm Thu Thạch hỏi: "Âm thanh đó có phải giống như dùng thìa quẹt lên đồ vật không?"

Trương Tinh Hỏa nghe vậy liền đáp: "Đúng đúng đúng, cậu cũng nghe thấy à?"

"Ừ... Có nghe thấy."

Đáng lý phòng Lâm Thu Thạch và Trương Tinh Hỏa cách nhau không gần, loại âm thanh nhỏ như vậy lẽ ra không thể nghe thấy, vậy mà cậu lại nghe, đã vậy nghe đến cực kỳ rõ ràng.

Thà Lâm Thu Thạch không nói còn đỡ, đã nói ra mặt mọi người ai nấy xanh lè xanh lét, cái gì mà dùng thìa quẹt đồ gì đó, chẳng lẽ Chung Thành Giản bị một cái thìa múc từng chút một đến khi không còn một miếng thịt nào sót lại?

"Anh có thể đừng tả chi tiết vậy không?" Đường Dao Dao tưởng tượng đến cảnh ấy mà lạnh sống lưng, cổ họng cô ta trượt lên xuống, khan giọng nói: "Vả lại làm sao anh biết là dùng thìa, mà không phải thứ gì khác..."

Lâm Thu Thạch đáp: "Tôi cũng không biết, lúc đó trong đầu nghĩ đến cái thìa." Cậu cũng không hiểu vì sao bản thân lại miêu tả như vậy, chẳng qua lần đầu tiên nghe thấy âm thanh đó, trong đầu cậu đã hiện ra cảnh tượng từa tựa vậy.

"Đáng khen cho Dư Lâm Lâm, cậu thế mà hình dung ra được." Trương Tinh Hoả mặt trắng bệch. "Tôi là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này, đúng thật là rất giống như cái thìa quẹt vào đồ vật..." Anh ta nói xong cả người lại bắt đầu run rẩy, trông bộ dạng như sắp ngất đến nơi.

Nghĩ cũng đúng thôi, người nằm bên cạnh bị giết, xương thịt bị thìa cạo sạch chỉ chừa lại một bộ da be bét máu, ai mà chịu được đả kích lớn như vậy.

Sự việc xảy ra làm mọi người đều mất ngủ, cảm giác tòa nhà này không có một nơi nào an toàn.

Tất cả đều đến phòng khách, ngồi trên sô pha câm lặng.

Nguyễn Nam Chúc hoàn toàn không sợ chết, dựa vào vai Lâm Thu Thạch bắt đầu ngáy ngủ.

Đường Dao Dao ngồi bên cạnh chua ngoa nói: "Chúc Manh còn dám ngủ cơ đấy, Dư Lâm Lâm vai anh không buốt sao?"

"Không buốt." Lâm Thu Thạch đáp. "Cô ấy ngủ được là tốt rồi."

"Hơ hơ, các người đúng là thú vị." Đường Dao Dao nói. "Ở đây còn tâm trạng yêu đương được..."

Lâm Thu Thạch cũng không nói gì, cậu cũng không thể nói huỵch toẹt người đang dựa vào cậu là đàn ông. Nói ra ai tin, có quỷ mới biết vì sao Nguyễn Nam Chúc vào thế giới cánh cửa lại là cô gái xinh đẹp nhất.

Trương Tinh Hỏa cuối cùng cũng vượt qua khỏi nỗi khiếp sợ, cười khổ nói bản thân đói quá, muốn tìm chút gì bỏ bụng.

"Chỉ có bánh mì thôi." Đường Dao Dao nói. "Đồ trong tủ lạnh anh có hứng thú chứ?"

Trương Tinh Hỏa lắc đầu tỏ ra bản thân không hứng thú, trước đó thi thể của bé gái bị nhét trong tủ lạnh, vừa nghĩ đến ai mà nuốt trôi cho nổi.

Vốn dĩ hôm nay đã có người chết, mọi người còn tưởng định luật trong thế giới cửa không còn tác dụng, chẳng ai ngờ một đám người ngồi cùng nhau còn chưa đến nửa tiếng đã ngủ quên toàn bộ.

Đợi đến trời sáng ngày thứ hai, mọi người mới tỉnh lại.

Lâm Thu Thạch là người tỉnh đầu tiên, cậu mở mắt thấy mọi người đều lả trên sô pha, Hứa Hiểu Tranh và Đường Dao Dao dựa vào nhau, Trương Tinh Hỏa thì cuộn tròn lại. Cánh tay Nguyễn Nam Chúc ôm vòng qua cổ cậu, động tác rất tự nhiên ôm cậu vào lòng.

Lâm Thu Thạch hơi động khiến Nguyễn Nam Chúc cũng tỉnh dậy, hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt nói: "Sáng rồi à?"

"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp. "Vậy mà chúng ta lại ngủ quên mất, nguy hiểm quá..."

"Có gì nguy hiểm đâu nào." Nguyễn Nam Chúc không để ý nói. "Người ngủ trong cái phòng quan tài đó cũng đã chết rồi, Diêm Vương đòi mạng canh ba phải chết, kẻ nào dám giữ người đến canh năm."

Có vẻ đúng như vậy, Lâm Thu Thạch không còn gì để nói.

Những người khác bị âm thanh nói chuyện của hai người đánh thức, Hứa Hiểu Tranh tỉnh dậy cũng phản ứng giống với Lâm Thu Thạch, đều cảm thấy ngủ quên trên sô pha thế này rất nguy hiểm.

"Có gì ăn không?" Tối qua Trương Tinh Hỏa đã bắt đầu kêu đói, vừa tỉnh dậy, điều đầu tiên làm là kêu muốn ăn.

"Tôi vào bếp xem sao." Đường Dao Dao đứng dậy đi vào bếp, ngay sau đó trong phòng bếp vọng ra giọng của cô. "Mọi người vào đây mà xem."

Lâm Thu Thạch cảm giác giọng cô ta có gì đó kỳ quái, đến khi bước vào bếp mới hiểu vì sao giọng cô ta lại như vậy.

Vì trên bàn bếp đã bày sẵn đồ ăn sáng.

Cháo trắng và bánh mì nướng, còn có một đĩa trứng gà luộc. Những món này ngoài hiện thực thực sự rất tầm thường và nhạt nhẽo, nhưng giờ đây đối với họ, những người nhịn ăn đã vài ngày lại trở thành sơn hào hải vị.

"Ai làm mấy món này vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Không biết nữa." Đường Dao Dao cũng thắc mắc. "Tôi vừa vào đã thấy để đó rồi. "Trời ơi Trương Tinh Hoả, anh vội làm gì..."

Họ đang nói chuyện thì Trương Tinh Hỏa đã cầm bát cháo tu ừng ực, ăn xong chùi mép nói: "Tôi đói quá, không muốn đợi nữa."

"Có lẽ không sao đâu, tôi cũng đói rồi." Nguyễn Nam Chúc quan sát một lúc, cảm thấy không có vấn đề gì. "Chúng ta ăn thôi."

Bây giờ hắn là lãnh đạo trong nhóm, nói có thể ăn mọi người liền động đũa.

Thật ra Lâm Thu Thạch cũng rất đói, một hơi ăn hết một miếng bánh mì to và ba bát cháo, nhưng vì thoát không ra ám ảnh tâm lý, nên một mực không động vào trứng gà.

Nguyễn Nam Chúc trái lại không kiêng kị gì, mỗi lần nhai một quả trứng ăn liền tù tì ba quả mới lau miệng tỏ ra bản thân đã ăn no.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh đói khổ, vẻ mặt mọi người đều ngàn lần thỏa mãn.

"No quá." Hứa Hiểu Tranh xoa bụng, "Vui quá đi mất, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn được một bữa tử tế, ai nấu vậy nhỉ?"

"Quan tâm làm gì." Đường Dao Dao nói. "Ăn no là..." Có lẽ cô ta muốn nói ăn no là được rồi, nhưng lời còn chưa dứt, lại tươi sống nuốt trở về.

Vì một bóng người từ từ xuất hiện trước mặt bọn họ, đó là một người phụ nữ mặc tạp dề, xõa tóc qua vai, gương mặt rất tầm thường mang theo nụ cười hiền lành, bà ta chú ý đến ánh mắt kinh sợ của mọi người, liền nghiêng đầu, cười mỉm nói: "Mọi người nhìn tôi làm gì, ăn đi, tôi đặc biệt chuẩn bị đó, thế nào, ăn ngon không?"

Hứa Hiểu Tranh bịt mồm chạy rầm rầm vào nhà vệ sinh.

Bầu không khí im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi ánh mắt đều đặt trên người bà ta: Chính là người phụ nữ đã bị Chung Thành Giản chặt làm nhiều mảnh, đáng ra đã chết thảm không ra hình người, thịt nát be bét lại không hề hấn gì đứng trước mặt họ, vẻ mặt từ bi hỏi họ ăn ngon không.

Cũng chẳng trách Hứa Hiểu Tranh chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.

"Sao vậy, không ngon sao?" Người phụ nữ dường như vẫn không hiểu vì sao mọi người lại dùng ánh mắt này nhìn bà ta, tiếp tục hỏi.

"Ngon lắm!" Cuối cùng Nguyễn Nam Chúc mở miệng. "Cảm ơn thức ăn của dì."

"Mọi người thích là được rồi." Người phụ nữ cười ngọt ngào. "Trẻ con trong nhà kén ăn quá, không giống các vị, cái gì cũng thích ăn." Bà ta nói xong cười hơ hớ xoay người bước đi. Để lại mọi người trong phòng với vẻ mặt như nhai phải dòi.

Lâm Thu Thạch còn đỡ, Đường Dao Dao thì bắt đầu chửi bậy, trông bộ dạng tức đến phát điên của cô ta, hiển nhiên đã cảm thấy buồn nôn vì những thứ đã ăn vào bụng.

Cũng chẳng trách được, mới hôm qua người bị phanh thây làm bốn năm mảnh, hôm nay đã nấu cho chúng ta một bàn thức ăn ngon, ai cũng sẽ cảm thấy bàn thức ăn này có vấn đề rất lớn. Đây chính là điển hình của nôn không được nuốt chẳng xong.

Đối mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm của họ, người phụ nữ hoàn toàn không để tâm, bà ta chậm chạp bước vào bếp, mở miệng nói: "Buổi trưa mọi người muốn ăn gì nào? Trong tủ lạnh có nhiều thịt lắm..." Bà ta cầm con dao lên, nhẹ nhàng vuốt ve trong chốc lát. "Có thể làm nhiều món thật ngon cho mọi người."

Con dao trong tay bà ta chính là con dao Chung Thành Giản đã cầm chặt bà ta ra nhiều mảnh, trên lưỡi dao còn dính vết bẩn màu đen.

Mọi người không nói không rằng, từ từ đứng dậy chuồn ra khỏi phòng bếp.

Hứa Hiểu Tranh cũng quay về phòng khách, cô nôn đến mặt mày trắng bệch, người như sắp xỉu đến nơi, ngồi trên sô pha thở khó nhọc khóc nức nở nói: "Tôi chịu hết nổi rồi, tôi chết mất thôi..."

"Em sớm làm quen đi chứ." Nguyễn Nam Chúc vẻ mặt vô tình. "Mấy ngày nay nôn mấy lần rồi, còn ác hơn có thai."

Hứa Hiểu Tranh khóc huhuhu.

"Bà ta làm thế nào mà sống lại rồi. Bà ta hiện giờ là người hay là ma?" Đường Dao Dao nói.

"Không phải người, cũng chẳng phải là ma." Nguyễn Nam Chúc suy đoán. "Có lẽ bà ta chỉ là một NPC không thể thiếu, vì tính quan trọng, nếu chết đi có thể hồi sinh?"

Đường Dao Dao cảm thán: "Cách nói của cô trái lại rất mới mẻ."

"Nhưng bây giờ có một vấn đề mới." Nguyễn Nam Chúc tiếp tục. "Nếu bà ta có thể liên tục hồi sinh, vậy ký ức liên quan đến cái chết của bản thân liệu có còn nhớ hay không?"

"Chắc không nhớ đâu nhỉ? Nếu có thì nhìn thấy chúng ta sao bình tĩnh như vậy?" Đường Dao Dao đoán.

"Hay vì hung thủ đã biến mất?"

Đường Dao Dao mím môi.

Trong nhóm người đích thực đã ít đi một người, đó chính là Chung Thành Giản - người đã giết bà ta. Cũng may lúc người phụ nữ hồi sinh Chung Thành Giản đã không còn, nếu không dựa theo trạng thái thần kinh của cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC