Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

"Cậu Kinn, cảnh sát báo tin, cậu chủ nhỏ quả thật bị giam giữ trong RedBar, kẻ bắt cóc là hai người Alan Richard và Emma Titus. Hiện tại bọn họ đang bắt đầu cứu người." Big vội vàng báo lại với Kinn.

Kinn nghe đến đó thì trong lòng mừng rỡ, nhưng anh rất nhanh bình tĩnh lại. Anh nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng để tránh đánh thức Porsche, rồi phân phó với Big ở lại đây trông Porsche, anh thì nhanh chóng đi đến hiện trường để cứu Hassan.

Vừa bước xuống nhà thì thấy Vegas, Pete, Kim cùng Tankhun đứng sẵn, Kinn nhướng mày nhìn mọi người.

"Big nói đã tìm dươc Hassan. Bọn tao cũng muốn đi cứu người. Đến đó, tao sẽ đập chết cái tên điên đã bắt cóc cháu ngoan của tao." Tankhun hùng hổ nói.

Vegas, Pete cùng Kim cùng gật đầu, đụng tới cháu ngoan của nhà Theerapanyakul, tụi nó tới số rồi.

"Đi thôi." Kinn gật đầu.

Cả bọn nhanh chóng leo lên xe rồi phi thẳng đến RedBar.

***

Alan Richard cùng Emma đang mây mưa với nhau thì điện thoại của gã đổ chuông. Lúc đầu cả hai người mặc kệ chuông reo mà vẫn tiếp tục động tác ở trên giường. Nhưng điện thoại hết đổ chuông lại dừng, dừng rồi lại đổ, làm phiền nam nữ đang hoan ái trên giường, khiến cho cả hai người phải bực tức dừng lại.

"Nghe điện thoại trước đi, chắc là có chuyện quan trọng nên người ta mới gọi cho anh nhiều như thế." Emma đẩy Alan đang vẫn muốn hôn cô ta ra ngay khi điện thoại đổ chuông đến lần thứ năm.

Tên Alan bị đẩy ra thì tức giận, nhưng gã cũng bị tiếng chuông làm phiền. Alan đừng động tác lại, đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, miệng lầm bầm: "Thằng chó chết nào lại không biết thân biết phận mà gọi cho tao lúc này!"

Gã ta nhìn tên hiển thị trên màn hình, là vệ sĩ thân tín của gã, có lẽ thật sự có chuyện gì quan trọng nên vệ sĩ của gã mới gọi điện liên tục thế này. Alan bắt máy: "Gọi cho tao có chuyện gì? Nếu không phải chuyện quan trọng thì mày coi chừng tao!"

"Cậu chủ, cảnh sát hiện đang có mặt ở ngoài bar của chúng ta rất nhiều. Hình như có người báo rằng nhìn thấy tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn trong quán của chúng ta. Nên hiện tại bọn họ đang chuẩn bị vào trong để lục soát." Tên vệ sĩ gấp gáp nói trong điện thoại.

Alan và Emma vừa nghe tới đó liền có chút hoảng hốt. Gã ta chửi thề một tiếng: "Mau tìm cách đưa bọn cảnh sát đó rời khỏi nhanh lên!"

"Không kịp rồi cậu chủ, bọn họ đã vào trong đây rồi, cậu nhanh chóng rời khỏi đi."

"Khốn kiếp! Một lũ ngu! Rốt cuộc tại sao lại bị tố?" Alan gào thét, rồi sực nhớ gì đó: "Mẹ nó, là thằng chó hôm qua đã vào bar của tao. Hiện tại nó đâu rồi?"

"Không tìm thấy, có lẽ đã chạy trốn rồi. Cậu chủ, cậu mau rời khỏi đây đi. Cảnh sát mà vào tìm thấy cậu là không xong." Tên vệ sĩ gấp gáp.

Alan và Emma cũng khẩn trương, cả hai nhanh chóng mặc lại quần áo rồi lẻn khỏi phòng. Bọn họ muốn rời khỏi RedBar bằng cửa sau thật nhanh chóng. Bởi vì nếu như bị cảnh sát bắt gặp thì khó tránh việc bị lộ mọi chuyện.

RedBar hiện đang trong trạng thái bị đình chỉ hoạt động, các cửa ra vào còn bị dán niêm phong. Nếu như cảnh sát phát hiện trong một quán bar bị niêm phong mà lại có người ở, người đó còn là ông chủ của quán bar, thì chắc chắn sẽ khiến cho người ta phải nghi ngờ.

Hai người nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nhưng được nửa đường thì Emma sực nhớ: "Vậy còn thằng nhóc kia thì sao? Cứ vậy mà bỏ đi à? Chúng ta phải mang nó theo thì mới thực hiện bước kế tiếp được."

Cô ta không cam tâm, vốn dĩ đã bắt được thằng nhóc con để uy hiếp Kinn cùng Porsche, hiện tại kế hoạch chưa thực hiện được, cô ta lại phải bỏ thằng nhóc kia ở lại khiến cô ta không cam tâm. Khó khăn lắm cô ta mới đi được tới đây, chỉ còn một bước nữa là có thể khiến cho cả hai người mà cô ta hận nhất biến mất khỏi thế giới này. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, nhưng cô ta lại không thể có nó được. Cô ta không thể chấp nhận được điều này.

"Cô bị điên à? Lúc này rồi còn lo cho thằng nhóc kia. Cô không sợ bị cảnh sát bắt à?" Alan nghe cô ta muốn quay lại tìm Hassan thì chửi đổng lên.

"Tôi mặc kệ, đã đi đến bước đường này rồi mà bắt tôi bỏ cuộc, tôi không cam tâm. Quay trở lại đó đem thằng nhóc đi, cùng lắm khi cảnh sát bắt được, tôi giết nó luôn. Giết nó, hai người cha của nó sẽ đau khổ. Chỉ cần hai người cha của nó đau khổ dằn vặt là tôi sung sướng rồi." Emma cắn răng nói, sau đó cô ta quyết định chạy ngược lại.

"Bố con điên! Mày muốn chết thì chết một mình đi!" Alan mặc kệ cô ta mà chạy ra cửa sau.

Gã ta vừa chạy ra ngoài thì thấy chiếc xe của mình đang chờ sẵn, gã gấp gáp leo lên ghế sau, quát to với tài xế: "Mau chở tao khỏi đây nhanh!"

Gã quát xong, không có nghe tiếng đáp lại, xe cũng chẳng di chuyển. Gã liền gấp gáp mà chửi tục: "Thằng chó, mày có nghe tao nói không? Lập tức lái xe đi cho tao!"

Vừa dứt lời, ghế tài xế truyền đến một tiếng cười lành lạnh đầy trào phúng: "Alan Richard, lại gặp nhau rồi."

Lúc này Alan mới nhận ra điều bất thường, gã nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. Trong gương hiện lên một gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải là tên tài xế của gã.

Alan hoảng sợ quát: "Mày là ai? Sao lại ở trên xe của tao?"

"Cậu chủ nhà Richard đúng là quý nhân hay quên mà, lần trước chúng ta vừa mới gặp nhau lúc hai nhà Theeranpanyakul và Richard họp mặt với nhau mà. Cậu đã nhớ ra tôi chưa?"

Alan giật thót khi nghe đến cái tên Theerapanyakul. Người trên ghế lái nói xong thì xoay người lại đối mặt với gã. Lúc này Alan đã nhận ra người này là ai.

"Cậu, cậu Vegas, đã lâu không gặp." Alan trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: "Sao cậu lại ở trên xe của tôi?"

Vegas cười nhạt: "Nghe nói cháu ngoan của tôi bị cậu chủ Richard bắt cóc, nên tôi muốn đến đây gặp cậu để hỏi rõ chuyện thôi mà."

"Có phải có hiểu lầm gì không? Tôi làm gì quen biết với cháu trai của cậu, vả lại tôi đâu có thù hằn gì với các người maw lại bắt cóc đứa bé."

Vegas nghe đến đây, ban đầu thì vẫn cười nhạt, rồi ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt đầy âm trầm. Hắn chỉa cây súng vào Alan, bật chốt an toàn, ngón trỏ để ngay cò súng: "Chính mày là người bắt cóc cháu tao. Tao chưa hề nói là cháu trai tao bị bắt cóc. Bọn tao cũng chưa hề thông báo với mọi người về thân phận của nhóc con, và tin tức nhóc con bị bắt cóc vẫn bị giấu. Vậy tại sao mày lại biết đó là cháu trai của tao? Chỉ có mày là người bắt cóc nhóc, nên mày mới biết nhóc là con trai. Tao nói có đúng không?"

Alan đã không thể giữ bình tĩnh, gã gấp gáp muốn mở cửa xe để chạy thoát, nhưng cửa đã bị Vegas khóa lại từ đầu. Gã thấy đã không còn đường thoát liền muốn rút cây súng trong người ra để bắn Vegas. Không ngờ phía sau có người nhanh tay hơn gã. Tay Alan chỉ vừa mới đụng tới cây súng thì từ phía sau có người kẹp chặt cổ gã, ghì một con dao sắc bén vào cổ gã khiến cho nó chảy máu.

Pete ghì chặt cổ Alan, sự ôn nhu hiền lành của ngày thường đều biến mất, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo, y nhè nhẹ nói với Alan: "Tao khuyên mày không nên chống cự, bởi vì cho dù mày có chạy thoát, thì bọn tao vẫn sẽ kiếm được mày. Ngay lúc này, có cảnh sát ở đây, mày hãy ngoan ngoãn mà khoanh tay chịu trói đi, thế thí cái mạng của mày còn dài hơn được một chút. Nếu mày không chịu, thì hãy xem thử súng của mày nhanh hơn, hay con dao này của tao sẽ ghim thẳng vào cái cổ này của mày. Mày mau chọn đi."

Vegas nhìn Pete đang đe dọa Alan, mặc dù lúc này trông y khác xa với mọi ngày, tàn nhẫn hơn, lạnh lùng hơn. Nhưng Vegas vẫn cảm thán một điều.

Mẹ nó, Pete của hắn thật quyến rũ.

Pete tiếp tục nói: "Hôm trước mày nói mày muốn vẽ lên cổ của cháu tao bằng con dao này đúng không? Tao không ngại vẽ nó lên cổ mày đâu. Con dao này làm bút, cái cổ này của mày làm giấy cho tao vẽ, còn gì hoàn hảo hơn nữa."

Alan bị đe dọa thì run rẩy, gã ta sợ ở tù, nhưng càng sợ chết hơn. Lúc này đây, gã ta chỉ đành buông bỏ chống cự mà nghe theo lời Vegas cùng Pete. Thà bị cảnh sát bắt còn hơn là bị nhà Theerapanyakul truy sát.

"Ồ, cũng biết điều đấy. Nhưng thật tiếc quá, chuẩn bị một cây bút sắc bén thế này mà không thể vẽ thì thật lãng phí mà." Pete tỏ ra tiếc nuối.

Vegas bước xuống xe, ra ghế sau lôi Alan ra. Alan vừa bước xuống xe thì bị Vegas đập mạnh vào gáy một cái làm cho bất tỉnh. Pete cũng vừa leo từ cốp xe ra, trong cốp ngoài Pete thì còn có một người bất tỉnh đang bị trói lại, đó là tài xế của Alan.

Pete nhìn Alan nằm lăn ra đất thì nhíu mày: "Đánh gã bất tỉnh làm gì? Rồi ai kéo gã đi?"

"Để vệ sĩ của chúng ta kéo. Không đánh gã, anh sợ gã sẽ chạy mất." Vegas trả lời.

Rồi hắn ngả ngớn nâng cầm Pete lên: "Em yêu, khi nãy trông em cực kì quyến rũ. Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, thì anh đã "ăn" em rồi."

Pete đen mặt gạt tay hắn ra: "Bớt lại giùm tôi, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ có toàn những thứ đó thôi à? Lo mà tập trung cứu Hassan đi. Không biết bé con đã được cứu chưa nữa. Chúng ta phải nhanh chóng về lại chỗ cậu Kinn thôi."

Vegas gật đầu, hai người chạy về vị trí ban đầu, phía sau có hai vệ sĩ vác Alan và tên tài xế đi theo và giao cho cảnh sát.

***

Bên phía Emma, sau khi cô ta quay lại chỗ đang giam giữ Hassan. Cô ta nhanh chóng cởi trói cho bé con để ôm bé đi.

Ngặt nỗi dây trói buộc quá chặt, trong phòng lại không có đèn khiến cô ta mãi vẫn chưa cởi trói xong.

Hassan bị động tác mạnh bạo của cô ta đánh thức. Vừa nhìn thấy Emma bé liền theo phản xạ mà run rẩy.

Mấy ngày qua, mỗi khi Emma xuất hiện, không đánh thì sẽ ngắt, sẽ bóp mạnh bé, sẽ mắng chửi bé, nên hiện tại mỗi khi nhìn thấy Emma thì Hassan lại cực kì sợ hãi.

Bé con sợ đến run rẩy, nhưng bé không dám khóc. Bởi vì mỗi khi bé khóc thì sẽ bị cô ta đánh. Cô ta đánh bé rất là đau, bé rất là sợ.

Emma chảy cả mồ hôi nhưng vẫn không cởi hết dây trói của Hassan. Cô ta tức giận đá mạnh vào ghế mà Hassan đang ngồi trên đó một cái khiến cho cái ghế lật nhào. Trán của bé con bị đập xuống đất chảy máu.

Lúc này Hassan không còn kiềm chế được nữa, bé khóc nức nở.

***

"Sếp, tiếng trẻ con khóc phát ra ở dưới đây."

"Là Hassan, là tiếng khóc của Hassan, bé con đang ở dưới đó. Mau chóng mở cửa nhanh lên." Tankhun nóng nảy.

Mọi người nhanh chóng hợp lực kéo của hầm lên. Cửa mở ra, Kinn dẫn đầu chạy xuống.

Nhưng khi xuống tới nơi, trong phòng chẳng còn ai cả.

"Chỗ kia có cửa ngầm, cô ta muốn chạy thoát. Mau đuổi theo!"

***

Tiếng khóc Hassan làm cho mọi người chú ý, Emma thầm mắng một tiếng, cô ta định sẽ giết bé con luôn, nhưng khi nghe đến tên Kinn, cô ta liền thay đổi ý định.

Cô ta muốn cùng với anh đồng quy vô tận.

Cô ta quyết định dùng thằng nhóc con này làm mồi nhử, buộc Kinn phải chạy theo cô. Sau đó, cô ta sẽ khiến cho cả ba chết chung, khi đó cô ta sẽ được ở bên cạnh anh mãi mãi.

Đến bước đường này, cô ta không còn sợ gì cả.

Vì ngày này, cô ta còn chuẩn bị một món bất ngờ, không ngờ lại phải sử dụng trong hôm nay.

Emma ôm Hassan chạy ra cửa sau, phát hiện có người đã đứng canh sẵn, cô ta liền đổi hướng mà chạy lên sân thượng của quán bar.

***

Nhóm của Kinn nhanh chóng đuổi theo hướng của Emma.

Lên tới sân thượng, liền nhìn thấy cảnh tượng Emma đang ôm Hassan đứng trên bệ tường, chỉ cần lùi lại vài bước, cả hai liền sẽ rơi xuống đất.

Những người theo lên đây tất cả đều hoảng sợ, Tankhun quát to: "Emma, mau thả Hassan ra!"

"Câm miệng, nếu không tao sẽ quăng nó xuống dưới!"

"Rốt cuộc cô muốn gì? Cô có biết kết cuộc khi đối đầu với nhà Theerapanyakul?" Kinn nhìn chằm chằm cô ta. Hiện tại anh không thể bắn cô ta, cũng chẳng thể tiến lên, bởi vì hiện tại chỉ cần một hành động nhỏ, có khả năng Hassan sẽ nguy hiểm.

"Kinn, em muốn trở thành vợ của anh, em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Nếu anh muốn cứu thằng nhóc này, thì hãy bỏ tên đàn ông kia đi." Emma nói điên nói khùng.

"Không thể. Những thứ khác tôi đều có thể đáp ứng, riêng chuyện này thì không bao giờ."

"Vậy thì nhặt xác của thằng nhóc này đi!" Emma làm ra động tác định quăng Hassan xuống dưới. Rồi bỗng cô ta cười tươi hơn, Emma lớn tiếng nói: "Em đổi ý rồi, một mình nó chết thì không có ý nghĩa gì cả, chúng ta phải chết chung mới là hoàn hảo chứ. Ha ha ha ha ha!!!"

Cô ta có ý gì?

"Em muốn anh chết chung với em, khi đó là em sẽ bên anh mãi mãi rồi. Lấy cái mạng của anh để đổi cho đứa con của anh, rất là lời đấy nhỉ. Ha ha ha ha ha!!!"

"Cô điên rồi à?" Mọi người hét lớn.

"Một trong hai người là thằng nhóc này hoặc là Kinn sẽ phải chết chung với tôi trong hôm nay, nếu không tôi sẽ bắt cả cái chỗ này phải đồng quy vô tận với tôi!!!" Emma điên lên, cô ta rút từ trong người ra một cái nút bấm rồi cười điên dại: "Trên người tao có bom hẹn giờ, chù cần tao nhấn nút, là tụi bây phải chết hết với tao. Hiện tại, nếu không muốn chết thì lập tức cút hết khỏi đây. Chỉ một mình Kinn được ở lại. Ngay lập tức!" Cô ta đặt ngón cái ngay nút nguồn.

Arm quan sát nhanh cô ta từ trên xuống dưới, nói nhỏ: "Bom trong mặt dây chuyền của cô ta."

"Cô đừng kích động, chúng tôi sẽ làm theo lời cô." Mọi người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, chỉ còn mình Kinn ở lại theo lời của cô ta.

Alex nhanh chóng cho người gọi đội cứu hộ đến, sơ tán tất cả người dân trong phạm vi xung quanh. Bên dưới tòa nhà được đặt đồ đỡ. Tất cả đều trong vị trí sẵn sàng.

***

"Kinn, anh lên đây đứng đi, sau đó nhảy xuống dưới, anh vừa nhảy xuống là em sẽ thả con trai anh ra, sau đó em sẽ đi theo anh. Xuống dưới đó chúng ta sẽ sống chung với nhau."

Kinn trầm mặc, nhìn Hassan đang hôn mê trong tay cô ta, anh gật đầu đồng ý.

"Trước tiên cô xuống đây trước, tôi sẽ làm theo lời cô."

Emma mụ mị khi Kinn chịu nghe lời cô ta nói: "Được."

Lúc cô ta bước xuống, Kinn cũng từ từ tiến tới, ngay lúc khá gần nhau, Kinn lập tức chạy tới giật Hassan lại, đồng thời đạp bay cái tay đang cầm điều khiển của Emma ngay khi cô ta không phòng bị. Sau đó, anh lại bồi thêm cho cô ta một cú đạp mạnh vào bụng khiến cô ta đau đớn gần như ngất xỉu.

Kinn mặc kệ cô ta, trước tiên anh xác định tình hình của bé con Hassan.

Người bé nóng hổi, môi nứt nẻ, cả gương mặt đầy máu cũng như vết tím tím đỏ đỏ ghê rợn, trên cánh tay cẳng chân cũng có những vết trói rướm máu đầy ghê rợn. Kinn vừa đau lòng vừa tức giận.

Anh nhẹ nhàng lay lay bé con trong lòng: "Hassan, bé con, ba ba tới đón con rồi đây. Bé con à, ba ba của con đây rồi."

Hassan bị lay nhè nhẹ, lại nghe giọng quen thuộc của ba ba liền mở mắt ra. Vừa nhìn thấy Kinn, bé liền òa khóc thật to: "Ba ba ơi, bé con nhớ ba ba! Đau quá đi, bé con đau! Ô ô ô ô.... ! Con sợ lắm!"

Kinn ôm bé vào lòng vỗ vỗ bé: "Không sao không sao, đừng sợ, ba ba đến rồi, ba ba đến đón bé con rồi. Ba ba xin lội đã đến trễ, bây giờ chúng ta đi về nhà nhé bé con?"

Hassan khóc mãi không ngừng, Kinn cũng dỗ dành liên tục.

Porsche vừa chạy lên sân thượng liền nhìn thấy cảnh này, cậu thở phào nhẹ nhõm, bé con an toàn rồi.

Nhìn đến gương mặt đầy máu đẫm nước mắt của bé con, cậu đau lòng cực kì. Đang muốn tiến đến gần hai người thì cậu nhìn thấy Emma đang lồm cồm bò dậy, với tay lấy cái công tắc.

Cô ta dùng hết sức lực gào to: "Anh thế mà tuyệt tình với tôi như vậy. Thế thì chúng ta hãy cùng chết với nhau đi ha ha ha ha!!" Nói rồi cô ta nhấn vào cái nút bấm màu đỏ.

Không xong rồi!

"Coi chừng!" Porsche hô to rồi chạy đến kéo hai ba con bay thẳng xuống phía dưới.

"Đùng!!!"

"Kinn!!!"

"Porsche!!!"

"Bé con!!"

*** Hết chương 55 ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net