Vegas & Pete 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vegas, mày đâu rồi". Kinn hùng hổ bước vào lớp với giọng điệu tức giận pha chút bất mãn.

"Chuyện gì?".

"Tao nghe Porsche nói đêm ở quán bar mày ngủ với thằng Pete rồi ?".

"Thì?"

"Thì con mẹ mày, tại mày mà tao bị giận lây. Cái đất Thái Lan này thiếu gì người cho mày chơi? Sao phải lựa ngay nhóc đó? Đang khóc lóc ỉ ôi với Porsche bên khoa truyền thông kia kìa".

"Do nó tự nguyện, tao không ép". Vegas thản nhiên  đáp.

Kinn nghe thằng bạn mình nói năng ghẹo gan cũng bất lực không muốn đôi co nữa mà bỏ đi, cái tật trăng hoa của nó không biết kiếp nào sửa được.

Nếu như là ngày trước khi nhận được tin mấy em nhân tình khóc lóc vì bị mình đá thì Vegas cũng không có lấy chút ngạc nhiên. Nhưng hôm nay người đó lại là Pete, làm trán hắn vô thức nhăn lại.

Vỗ vỗ vào mặt vài cái để nhắc nhở bản thân rằng kệ mẹ nó đi, khóc lóc vài hôm là quên thôi, không có gì quan trọng.

.....

Quân tử nhất ngôn, nói được làm không được.

Cả đời Vegas cao cao tại thượng, đầu đội trời chân đạp kim cương. Mỗi bước đi của hắn cũng có thể dẹp loạn, uy quyền vô cùng mãnh liệt.

Nhưng hôm nay sao lại chần chừ mãi trước cửa mà không dám bước vào giảng đường khoa truyền thông? Phải chăng do hắn sợ đối mặt với người nào đó?

"Làm gì ở đây?". Porsche vỗ mạnh vào vai hắn từ phía sau.

"K-không có gì, đi dạo thôi". Hắn lắp bắp.

"Khoa kỹ thuật dạo này chật đến mức không có chỗ cho Khun Vegas đi dạo hay sao mà phải mò qua tận chốn đây?".

"....."

"Thôi khỏi trả lời, Pete ở đằng kia. Có gì muốn nói thì nói đi, cơ hội không có nhiều".

Porsche vừa nói vừa chỉ tay về hướng Pete, cậu vẫn còn bực Vegas vì dám dở trò với bạn mình. Nhưng dù sao thì hạnh phúc của Pete cũng phải đặt lên hàng đầu, nên cậu đành ngậm ngùi mà chỉ điểm.

Vegas nhìn theo hướng tay của Porshe, chầm chậm tiến lại phía người đang úp mặt xuống bàn. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, mèo nhỏ nghe tiếng động mà xù lông.

"Porsche, sao mày nói đi xuống căn tin mà".

Vegas không đáp, chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu.

"Gì vậy, để tao ngủ". Pete khó hiểu sao hôm nay tay thằng bạn mình to lạ thường vậy, gần như ôm trọn phần đầu của cậu luôn.

"Ngủ hay khóc?". Hắn thở nhẹ vài chữ vào vành tai đang ửng đỏ.

Nghe chất giọng không phải của Porsche mà 1 người lạ...thật ra cũng không lạ lắm đâu. Pete giật mình bật dậy, quét đôi mắt đã có chút sưng khắp người hắn, không giấu nổi vẻ bất ngờ.

"Sao anh lại ở đây?".

"Nhớ em".

Thay vì cảm động khi nghe những lời ngọt ngào từ hắn, Pete gần như nổi điên vì độ trơ trẽn của đối phương.

"Đừng có nói mấy câu buồn nôn đó ! Quan hệ giữa chúng ta không tới mức khiến người như anh nhớ nhung tôi đâu".

"Vậy thì..em có dám chắc là không nhớ tôi?".

"Không bao giờ có chuyện đó. Đêm hôm ấy chỉ là tai nạn, từ bây giờ coi như tôi với anh không quen biết".

Nói tới đây Pete đã nóng máu đến độ đứng phắt dậy mà bỏ đi, cậu không muốn thở chung một bầu không khí với tên điên đó nữa.

Vegas vẫn còn bần thần trước thái độ của cậu, mấy tên tình nhân trước kia chỉ cần nhìn thấy hắn là không màng tới mặt mũi mà bổ nhào tới như hổ đói.

Cậu đây vinh dự được hắn chủ động tìm đến mà lại cho hắn ăn dưa bở, đối với Vegas mà nói, đây thật sự là một cú sốc tuổi thiếu niên. Hắn khó chịu ra mặt, đứng dậy bỏ về khoa kỹ thuật.

Kinn cùng Porsche đang ở sảnh khoa, thấy Vegas đang chuẩn bị lên lầu với vẻ mặt cau có thì cũng tự hiểu kết quả ra sao rồi.

"Porsche, mày đoán thử xem Vegas có thu phục được Pete không". Kinn tò mò hỏi.

"Không, tất nhiên là không. Ghệ đẹp của tao đời nào lại chịu quen thằng đó". Porsche dõng dạc tuyên bố làm anh người yêu phải phì cười.

*9h tối*

Vegas bước vào bar cùng 1 vài tên vệ sĩ, đã khá lâu rồi hắn chưa lui tới nơi này. Hôm nay hắn muốn tìm lại chút cảm giác để quên đi tên nhóc làm hắn đau đầu cả ngày nay.

"Khun Vegas, hôm nay như cũ chứ ạ?".

Hắn gật nhẹ đầu, sau đó người phục vụ đem ra 1 ly Vodka. Trong khi nhâm nhi ly rượu, hắn cũng không quên đảo mắt để tìm kiếm đối tượng cho đêm nay. Nhưng nhìn tới nhưng lui, kiểu nào cũng không vừa mắt.

Người thì son phấn đậm lè, quá đỗi diêm dúa, y hệt thằng Tankul. Người thì hơi đô con, không dịu dàng tí nào. Người thì lại quá mảnh khảnh, không có hứng.

Trong khoảnh khắc nào đó, Vegas chợt nhớ tới Pete. Đúng, lý do khiến hắn không thể ưng được ai khác nữa là vì hình mẫu hiện tại của hắn là cậu. Dù không muốn nhưng không thể phủ nhận rằng, hắn nhớ. Nhớ mái tóc có chút ngố tàu của cậu, nhớ cả đôi môi, cả nụ cười ấy. Nhớ luôn thân hình đẫy đà, đôi chân thon dài và làn da trắng ngần của cậu.

Nhưng mà không chỉ Vegas lớn nhớ, Vegas nhỏ cũng nhớ cậu tới phát điên, nhìn xem, cương rồi kìa.

"Chết tiệt, sao lại ngay lúc này".

Hắn giờ chỉ biết cố gắng bình tĩnh không nghĩ về cậu nữa để thằng nhỏ ngưng biểu tình, nhưng hiện tại là tình trạng trên bảo dưới không nghe. Bên dưới đã cương đến phát đau, làm hắn toát mồ hôi lạnh.

"Xin chào, em là Nan. Anh tên Vegas nhỉ? Nhìn anh có vẻ hơi khó chịu. Để em giúp anh đêm nay nhé?".

Một cậu nhóc nhìn có vẻ khá trẻ trung, chắc là sinh
viên đại học. Cậu ta từ nãy đến giờ đã quan sát được hết hành động của hắn, bao gồm cả việc...cây hàng của hắn đã biểu tình đòi được giải phóng như thế nào nên không ngại ngần mà bước đến mời gọi.

Vegas ban đầu còn chần chừ, nhưng nhớ tới mục đích ban đầu hắn đến đây để làm gì thì nhanh chóng lấy lại phong độ, đưa tay kéo cậu nhóc kia vào phòng nghỉ trong bar.

Khoá cửa cẩn thận, Nan đẩy hắn xuống giường. Đưa tay kéo cổ hắn lại, tỏ ý muốn hôn. Nhưng Vegas hoàn toàn bài xích hành động này, đối với hắn hiện tại, nếu không phải là môi của Pete thì đừng mơ chạm vào môi hắn. Bây giờ hắn chỉ muốn thoả mãn dục vọng của bản thân, hoàn toàn không muốn có mối quan hệ gì khác với tên này.

Nan thấy hắn không muốn hôn nên cũng không ép, chỉ đưa tay cởi từng cúc áo, chầm chậm hôn lên yết hầu của Vegas.

Nhưng lạ thay, trong ánh đèn mờ của phòng ngủ. Hắn từ từ nhìn ngắm "đối tác" của mình. Mặt mũi ưa nhìn, da dẻ cũng trắng hồng, thân hình thon thả chẳng kém gì ai.

Nhưng...nhưng mà

TẠI SAO HẮN KHÔNG CƯƠNG NỮA?

Vegas bất lực ngồi bật dậy, hắn rút ra 1 sấp tiền khoảng 30.000 bath đưa cho Nan rồi đuổi cậu ra ngoài. Nan chưa hiểu chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt như mất sổ gạo của hắn thì cũng chỉ biết nhận tiền rồi rời đi.

Giờ đây trong căn phòng tối om, hắn đau lòng nhìn thằng em của mình đang ỉu xìu. Hắn tự hỏi liệu có phải mình bị liệt rồi chăng? Sao trước người đẹp mà vẫn không cương nổi?

Không thể nào, rõ ràng lúc nãy nghĩ tới Pete thì lại cương tới phát đau cơ mà. Hoá ra là do cậu, cậu biến hắn từ thằng fuck boy 2 tay 2 con ghệ thuở nào bây giờ chỉ có thể cứng với cậu thôi.

Chịu trách nhiệm đi, Pete !!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net