Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giờ trưa vốn chính là thời gian nghỉ của tất cả nhân viên công ty. Kinn thở dài một cái rồi quay sang nhìn trồng văn kiện còn chất như núi ở bên cạnh, hắn bóp trán rồi tính tiếp, chắc hôm nay lại không có giờ nghỉ trưa rồi. Mắt phượng liếc đến hộp cơm trưa ở bên cạnh, Vegas mấy ngày nay đều cất công làm cho hắn thứ này khiến tâm tình hắn cũng trở lên tốt hơn hẳn. Ngón tay dài không tự chủ lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, màn hình khóa là một em bé ngoan đang ôm bụng ngủ. Hắn còn chụp kĩ cả bàn tay mình đang xoa cái bụng nhô cao của đối phương, lũ nhóc bên trong không ngoan ngoãn làm hắn mỗi ngày đều phải tốn công ru chúng ngủ.

Kinn vừa nghĩ đến Vegas, khóe miệng không hiểu sao cũng từ từ cong lên, chân mày rất nhanh liền dãn ra, hắn cứ nghĩ đến việc ở nhà đang có một người đợi mình là tất cả ưu sầu đều không cánh mà bay hết. Mỗi khi hắn về đến nhà đều thấy cậu ở đó đợi, chỉ cần như vậy là hắn thấy lòng mình trở lên an yên đến lạ thường. Kinn vươn vai, đói bụng rồi, phải ăn cơm cậu làm thôi. Thế mà hắn còn chưa kịp mở hộp cơm ra thì điện thoại di động đột nhiên rung lên. Chân mày của hắn liền nhíu lại với nhau.

- Em nghe.

Kinn hơi đen mặt, chẳng hiểu sao dạo gần đây ông anh của hắn rất hay gọi điện đến, sau đó chỉ hỏi duy nhất một chuyện làm hắn thấy phiền phức muốn chết.

- Thằng kia, mày đã ăn cơm chưa?

Tankul dùng tông giọng to nhất hét vào tai hắn. Kinn chỉ ậm ừ một câu coi như cho qua chuyện.

- Vậy thì em cúp máy đây.

Đối thoại thần tốc, Tankul còn chưa kịp chào thằng em mình một câu mà đầu dây bên kia sớm đã vang lên mấy tiếng tút tút gây trấn động lòng người. Anh quay sang nhìn Vegas đang tròn mắt mong chờ.

- Em ấy nói, em ấy ăn rồi.

Vegas vừa nghe xong đã cười thật tươi làm Tankul càng thêm đau lòng.

- Vegas, em thích Kinn lắm hay sao?

Đối phương thật giống một đứa trẻ, ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt ngọc còn lấp lánh chứa đầy thành ý.

- Em thích lắm!

Tankul thở dài một cái rồi tiếp tục xoa bóp lưng cho cậu. Một đứa nhỏ tốt lại vướng vào thằng em trai mất nết của anh, quả đúng là ngốc nghếch. Tankul chỉ mong sau này Kinn nhận ra lỗi lầm rồi, sẽ có thể đối xử với Vegas tốt hơn một chút. Sau đó cũng mong rằng, em trai mình đừng để tuột mất một người tốt như vậy.

Vegas nghe giọng hắn xong lại ngoan ngoãn ngồi một chỗ chơi với mấy đứa nhỏ trong bụng, trong đầu nhẩm tính, không biết có phải 5 tiếng nữa là được gặp hắn rồi không?

Tâm tình vui vẻ, thời gian cũng mau mau trôi qua hơn, thoắt một cái mà mèo con đã được ngồi cùng bàn ăn cơm tối với hắn rồi. Kinn bóc vỏ một con tôm, sau đó đặt ngay ngắn vào bát cơm của ai đó.

- Em mau ăn đi.

Vegas lúc này mới tỉnh táo trở lại, mặt cũng vùi vào bát cơm, bắt đầu ăn, Kinn không thích những bé hư kén ăn. Trước mắt hắn cậu nghĩ mình phải biểu hiện tốt một chút.

- Anh cả

Kinn đột nhiên dừng đũa, quay sang phía bên cạnh gọi.

- Làm sao?

Tankul thấy vô cùng lạ, thằng nhóc con này trong lúc ăn sẽ chẳng bao giờ mở miệng ra nói chuyện, hôm nay không biết trúng phải tà thuật gì mà lại đi bắt chuyện với anh. Hai anh em bọn họ một năm chưa chắc nói với nhau được ba trăm sáu mươi lăm câu, nếu có thì chỉ có anh chửi hắn, bây giờ thấy hắn mở lời, Tankul đã muốn ngạc nhiên đến đứng hình.

- Buổi trưa em có rất nhiều việc, nếu không có việc quan trọng thì không cần gọi, rất phiền phức.

Vegas vừa nghe xong đã cứng đờ cả người, cậu còn tưởng mình sắp có một vị trí trong lòng hắn rồi, muốn xin hắn nhiều hơn một chút, muốn nghe hắn nói chuyện nhiều hơn một chút, thế mà bây giờ cậu mới nhận ra, có lẽ mình đã ao ước quá nhiều rồi.

Tankul vừa liếc qua đã hiểu, có lẽ Vegas đang vô cùng hoảng loạn, anh đặt đũa xuống bàn.

- Đã hiểu.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi rồi sau đó rất nhanh liền kết thúc bằng tiếng lẩm bẩm "thằng ngu" . Tâm trạng của Vegas trùng xuống hẳn, Kinn ghét phiền phức nhưng cậu chính là phiền phức lớn nhất hắn gặp phải.

.

.

.

Kinn cứ đi đi lại lại trong thư phòng, bây giờ hắn thực sự chẳng biết bản thân nên phải làm sao nữa. Tankul vừa kể với hắn mọi việc, hắn đã muốn chạy đến ôm Vegas vào lòng. Hắn nghĩ đến cảnh cậu mỗi ngày đều mong ngóng đến giờ gọi điện cho hắn, ánh mắt nhất định sẽ tròn vo chứa đầy mong đợi. Vegas muốn nghe giọng hắn nhưng hắn lại ngu ngốc không để ý đến tâm tình của cậu. Đầu óc hắn không ngừng mường tượng ra hình ảnh vui vẻ của đối phương khi nghe thấy giọng hắn. Kinn nghĩ, bây giờ mình về phòng thì sẽ nên xin lỗi cậu như thế nào đây?

Cứ thế hắn quay đi quẩn lại một lúc ở phòng làm việc mà không nghĩ ra được nước đi nào đúng đắn. Hơn mười phút sau hắn mới à lên một tiếng, bây giờ việc đầu tiên hắn phải làm là lưu số điện thoại của mình vào máy của cậu đã. Cũng may vừa lấy hắn có ghé qua phòng ngủ, máy điện thoại của đối phương cũng bị hắn lén lấy đến đây. Vả lại thường ngày Vegas không hay nghịch điện thoại, cậu sẽ không phát tác ra rằng vật này đã không cánh mà bay đến chỗ hắn.

Kinn ngồi xuống ghế, hắn mở di động của người kia, đúng như dự đoán, chính là không có mật khẩu. Trong máy cũng không lưu số của nhiều người, Kinn xem qua, trong danh bạ cũng chỉ có số của bốn người, một là Tankun, hai là Mẹ Li, còn ba là Kim, số còn lại là... số máy cũ của hắn.

Cứ nghĩ đến đây tâm hắn lại đau nhức, ngày trước vì đối phương hay gọi điện hỏi hắn mấy điều nhỏ nhặt nhàm chán nên hắn đã thay số mới luôn. Ai ngờ, Vegas bây giờ vẫn chưa nhận ra, số điện thoại này từ lâu đã không gọi được nữa. Hắn lướt vào mục tin nhắn, Vegas vậy mà mỗi ngày đều nhắn tin hỏi hắn đã ăn cơm chưa, có mệt mỏi không. Chỉ là tất cả đều không nhận được lời hồi đáp.

Những tin nhắn từ rất lâu vẫn còn chưa gửi được vẫn còn được lưu trữ cẩn thận trong mục "chờ", có lẽ đối phương còn chưa nhận ra được, hắn từ lâu đã bỏ số liên lạc đấy đi rồi. Kinn đọc lại vài dòng tin cũ kĩ, Vegas mỗi ngày đều đúng giờ nhắn đến cho hắn, sợ hắn vì bận rộn mà quên ăn uống, sợ hắn ra ngoài không mặc ấm sẽ ốm bệnh. Cũng có lúc đối phương sẽ nhắn tin giục hắn mau về đi, người giúp việc lại nổi giận rồi. Còn có lúc sẽ nhắn xin lỗi hắn, sau đó còn không quên hỏi, nhắn như vậy hắn có cảm thấy phiền hay không?

Thế mà tất cả hắn đều không đọc được.

Tin nhắn hôm qua là một bức ảnh siêu âm nhỏ, Vegas nói rằng bảo bối nhỏ nằm trong bụng rất ngoan, ngoan như vậy xin hắn đừng ghét bỏ.

Kinn chết lặng, suy nghĩ một lúc thật lâu rồi mới quyết định quay về phòng. Lỗi lầm của hắn đúng là không chỉ sửa chữa trong ngày một ngày hai được, có lẽ là một năm, cũng có lẽ hắn phải dùng cả đời mới xoa dịu được những tổn thương mà bản thân đã gây ra cho cậu.

Vegas cũng mong hắn về lại phòng, muốn đi gặp hắn lại sợ hắn đang làm việc, sợ khiến hắn mất tập trung nên lại thôi. Chờ đến tận gần hai tiếng mới thấy hắn về lại phòng ngủ. Vegas thấy hắn im lặng càng cảm thấy có lỗi hơn, bàn tay nhỏ khẽ nắm lấy tay áo hắn.

- Kinn...

Kinn không nói gì, hắn chỉ dám "ừ" một tiếng, hắn cảm thấy đầu óc mình ong ong, câu từ cũng trở lên lẫn lộn, hành động cũng chẳng đâu vào với đâu cả.

- Cái kia...

Vegas còn chưa dám nói hết với hắn, thế mà đối phương đã nhanh như chớp ôm cậu vào trong lòng.

- Không phải xin lỗi. Là lúc đó, lúc đó anh muốn đùa với anh cả một chút, anh muốn xem anh ấy có sợ anh không... Anh chỉ có ý đó, ý là mỗi ngày đều mong em gọi điện đến ấy....Anh muốn em gọi cho anh...

Kinn sợ cậu tủi thân, hắn liền một mạch nói ra hết thảy tâm tư của mình, sau đó còn không quên đưa lại điện thoại cho đối phương, nhắc cậu nếu muốn gọi cho hắn thì nhấn số này, hắn nhất định sẽ đáp lại ngay.

Vegas lần đầu thấy hắn sốt sắng như vậy, đầu cũng quên mất phải nói xin lỗi hắn. Ngón tay chỉ chỉ vào dãy số trên màn hình.

- Có phải nhấn vào đây không ạ?

Kinn lập tức gật đầu.

- Phải rồi, chính là nhấn vào đây. Sau này chỉ cần nhấn vào đó là sẽ nghe thấy giọng anh rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net