Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinn không biết nên nói cái gì.

Trên đời này còn ai ngốc hơn Vegas không? Lấy đơn ly hôn làm quà sinh nhật.

Anh cũng chưa hề nghĩ đến việc ly hôn, nhưng nhớ đến hình ảnh Vegas vừa mới cùng Porsche bên nhau, anh không nhịn được nghĩ có phải ly hôn là cách tốt nhất không.

Chờ phản ứng của anh, Vegas chờ đến viền mắt đỏ lên, trong mắt ần ật nước, tay cầm đơn ly hôn cũng run rẩy lợi hại.

Cậu khó khăn tiến lại gần anh một chút, nắm lấy ống tay áo của anh nhẹ lung lay hai cái, nghẹn ngào nói: "Kinn nói gì với em đi, một câu thôi... Thích hay không thích anh nói chút gì đi. Mắng em cũng được mà. Em đêm nay... đêm nay sẽ đi ngay, em chỉ muốn nghe tiếng của anh, em cảm thấy... lâu rồi không có thấy anh, sau này cũng không còn cơ hội nhìn thấy anh nữa, anh nói gì với em đi..."

Cậu càng thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ, càng lúc càng không thấy rõ Kinn, liền nhấc cánh tay lau mắt một chút, Kinn nhanh tay hơn thay cậu lau nhẹ khóe mắt ướt át bèn hỏi: "Tự mình đệ đơn ly hôn, tại sao em lại khóc?"

Vegas giật mình vội vàng kéo ống tay áo lên dùng lực mà dụi mắt, dụi như muốn rách cả da rồi liên tục lắc đầu, định muốn nói cái gì đó nhưng lại nghẹn ngào thút thít khóc, cậu tận lực cắn chặt ống tay áo nhẫn nhịn để không phát ra âm thanh.

Trong đầu cậu đầy những ý không được khóc, không được khóc, Kinn ghét nhất là thấy cậu khóc. Nhưng cậu thật sự rất thương anh, rất lưu luyến anh.

Cậu sợ sau này không còn gặp lại Kinn nữa.

Cậu sợ khi cậu không còn ở đó, Kinn bị bắt nạt sẽ không xoay sở được, cũng không ai bảo vệ cho anh.

Tawan kết hôn rồi, Yuer còn nhỏ quá, cậu sợ không ai chăm sóc anh, anh ăn không no mặc không đủ ấm, ngủ không ngon giấc.

Cậu khổ sở muốn chết nhưng lại không biết phải làm sao. Vốn dĩ Kinn có thể cùng với Tawan ở bên nhau, mỗi ngày vui vẻ hạnh phúc, đều là tại cậu nên anh mới trở nên như thế này.

Cậu nên làm gì đây, cậu chẳng còn gì nữa cả.

"Kinn xin lỗi." Cậu không ngừng lau mắt, ống tay áo ướt đẫm, nước mắt vẫn không ngừng tuôn, nói vài chữ đã thút thít lợi hại như một đứa trẻ con bị ba mẹ trách phạt: "Em biết em làm sai rất nhiều chuyện không có cách nào bù đắp. Em sau này không làm phiền anh nữa có được không, anh có thể vui lên một chút được không anh. Anh cười lên trong rất đẹp, nhưng lâu rồi em không thấy anh cười nữa..."

Cậu khóc quá nhiều âm thanh lại rất mỏng, nói chuyện cứ đứt quãng làm Kinn không nghe hết được những gì cậu nói. Chỉ là nhìn thấy cậu trên mặt tái đi, đôi mắt và mũi đỏ au giống y như Yuer lúc khóc ré lên, đáy lòng cũng nổi lên chút cảm xúc thương tiếc khó nói thành lời.

Cậu lau không nhẹ cũng không nặng nhưng làm cho cả mặt bị trầy, Kinn cũng không dám cùng tay lau nữa mà rút trong túi ra một chiếc khăn mềm mại, nhẹ nhàng lau cho cậu, đem nước mắt thấm vào khăn.

Vegas căng thẳng người, khịt khịt mũi ngơ ngác nhìn anh.

Cái dàng vẻ bối rối này cực kì giống Yuer, trong lòng Kinn nhũn ra, không kìm lòng được thốt lên: "Có phải em khóc trước mặt Yuer rồi? Con bé lúc khóc rất giống em."

"Không có... em không có." Vegas hoảng loạn, nghẹn ngào khó khăn giải thích: "Em biết anh rất ghét em khóc, em đã sửa rồi. Hôm đó không phải em cố ý Kinn, anh đừng nóng mà... Sau này em, ... em không khóc nữa."

"Tôi không có ý này." Kinn ý muốn đùa một chút vì lâu rồi anh không có làm như vậy nhưng lại dọa cho Vegas sợ đến run lẩy bẩy. Cũng không biết cái lá gan to bằng trời của cậu ngày trước chạy đi đâu rồi, bây giờ thì lại như chim sợ cành cong.

Anh trầm mặc rồi chuyển đề tài: "Em thích Porsche?"

Vegas kinh ngạc nhìn anh giống như không hiểu ý anh nói.

Kinn lại hỏi: "Em muốn ly hôn là bởi vì Porsche à? Em thích cậu ta nên ly hôn xong sẽ ở cùng cậu ta? Là như vậy phải không?"

Vegas lần này nghe rõ ràng ngay lập tức lắc đầu phủ nhận, giọng mũi nồng đậm nhỏ nhẹ đáp: "Em chỉ thích anh..."

Kinn bối rối quay đầu ho nhẹ một cái, chậm rãi nói: "Nếu vậy thì không ly hôn. Chúng ta... Chúng ta thử sống với nhau đi, cùng nhau nuôi lớn Yuer."

Anh không biết nên nói như thế nào, cả người cũng không biết vì sao mà cứng ngắc. Vì để giảm bớt sự lúng túng anh nhận lấy đơn ly hôn, sau đó vo lại ném vào thùng rác.

"... Ơ?" Vegas chớp đôi mắt ướt nhẹp như chó con, ngốc ngốc nhìn Kinn, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, cậu sửng sốt vài giây sau đó như hiểu ra. Kinn thời gian gần đây quá bận rộn công việc rất cần người hỗ trợ anh một vài việc, cho nên tạm thời không thể ly hôn.

Cho dù là như vậy cậu cũng càm thấy vui chết đi được, cứ như trên trời rơi xuống một bát cháo trắng nấu cùng hột vịt bách thảo và thịt nạc, cậu sợ mình đỡ lấy không kịp tay chân luống cuống má miệng sờ sờ cái cổ, cuối cùng hé đôi môi khô nứt ra tái nhợt nhìn Kinn cười: "Em nghe lời anh, tạm thời không đi! Kinn anh cần em làm gì, cứ việc nói với em, em đều có thể làm."

"...Ừ." Kinn cảm thấy Vegas không hiểu rõ ý tứ của anh, thế nhưng anh cũng không biết biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, chỉ đành gật đầu ôn nhu đáp một tiếng.

Vegas cong mắt cười: "Cám ơn anh Kinn! Vậy hôm nay em cần dọn ra ngoài không? Đồ đạc của em đã thu dọn sẵn rồi, lúc nào đi cũng được cả!"

Kinn ngớ người nửa giây sau đó đáp lại: "...Không ly hôn sao còn muốn dọn ra ngoài?"

"Vậy em không đi nữa! Anh nói sao em sẽ làm thế!" Vegas hưng phấn toàn thân không hế thấy đau, sức lực hình như đã quay về rồi nè. Hai ba lần tựa cây mà dứng dậy chạy đến cái ghế dài lấy đồ hồi sáng mình mua được đem ra cho anh xem, giọng khàn khàn: "Kinn anh xem nè, em mua được rất nhiều măng cụt và quýt, em mới ăn thử một trái măng cụt, ngọt lắm anh lại còn rất trắng, không bị thâm. Em bóc cho anh một quả nha?"

Cậu lấy trong túi ra một quả măng cụt cố gắng tách ra nhưng tay trái không dùng lực được, chỉ dựa vào mỗi tay phải thì không thể nào tách cái vỏ cứng ra.

Cậu gấp gáp đến mức trán đổ mồ hôi, ngẩng đầu tái nhợt nhìn Kinn cười cười: "Xin lỗi Kinn, măng cụt cứng quá, em lột quýt cho anh nha."

Cậu vội vàng đổi lấy trái quýt tay run rẩy vất vả lột vỏ.

Kinn nhìn cái tay trái băng bó của cậu càng lúc càng không khống chế, hoàn toàn không phối hợp được với tay phải, cách lột vỏ rất kì cục.

Cậu đem trái quýt đã lột sạch sẽ đưa đến cho anh như dâng lễ vật: "Anh nhìn nè, em lột được đó nha. Em là đệ nhất thần công lột vỏ quýt, tay em không có đụng vào múi quýt đâu, không có dơ, anh có thể ăn á."

Kinn cứ đăm đăm nhìn vào tay trái của cậu, không có nhận lấy trái quýt kia. Vegas đột nhiên tỉnh táo lại, sợ đến hết hồn. Kinn có bao giờ ăn trái cây do cậu bóc vỏ đâu, đến cả tôm cậu lột anh còn cảm thấy buồn nôn thì trái cây... cũng vậy thôi.

"Xin lỗi, em..." Vegas đem trái quýt trở về: "Em không có ý gì đâu, môi anh khô quá, e sợ anh khát nên, nên em... Nếu không thì anh tự lột đi, anh ăn một quả thôi được không, rất ngọt..."

Kinn duỗi tay ra nắm lấy tay trái cậu, động tác nhẹ nhàng mà cậu lại co rúm cả người, trái quýt trên tay cứ như vậy mà rơi xuống.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Kinn có thể nghe thấy tim cậu đập như sấm cũng cảm thấy cậu phát run.

"Đừng sợ, tôi không có đánh em." Kinn nhẹ nắm lấy tay trái cậu, bao bọc bên trong tay mình: "Sáng nay em dậy sớm đi bệnh viện à?"

"Dạ..." Vegas lúng túng qunn sát nét mặt anh, nhẹ nhẹ gật đầu: "Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn lao, chỉ cần làm một liệu trình trị liệu cố định, không có... không có tốn nhiều tiền."

"Chỉ kiểm tra tay sao?" Kinn nhìn cậu: "Có còn nơi nào không ổn không?"

Vegas chỉ sợ Kinn chê cậu nhiều bệnh lãng phí tiền, đầu lắc như trống bỏi nghiêm túc mà nhìn anh.

Thực tế thì bây giờ cậu không cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Kinn cậu vui vẻ như muốn bay lên.

Kinn nhìn đôi mắt như hươu con to tròn vô tội ấy có chút không tin, chần chừ một lát sau nói: "Tôi dắt em đi khám."

"Không, không, không đi! Đi nữa bác sĩ lại cười em!" Vegas lắc đầu nguầy nguậy, dùng cả người từ chối Kinn: "Kinn chúng ta về nhà đi, em muốn cho Yuer thử mấy trái măng cụt."

"Bây giờ không vội."

"Rất vội, em nói anh nghe, cái này mới lấy ra từ trong tủ lạnh, măng cụ đông lạnh không mau ăn sẽ bị rã ra, vị sẽ không còn ngon nữa." Vegas nhấc cái túi lên, nhìn mấy quả trái cây bên trong: "Kinn ơi, trong này có trái nào mà dì thích không? Nếu không anh thả em ở siêu thị phía trước đi em đi mua một ít trái dì thích, dì thích ăn gì ạ?"

"Mấy cái này mẹ đều thích." Kinn cầm lấy túi trong tay cậu: "Tôi đỗ xe ở bên kia, qua đây đi, chúng ta về nhà!"

Vegas ngơ ngẩn nhìn gò má của Kinn sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đôi mắt phát sáng cả lên, dùng sức lực xán lạn cười gật đầu nói: "Dạ, đi về nhà!"

Tốt quá, cậu vẫn còn có nhà.

Kinn cho cậu nhà, cho dù chỉ là vài ngày cuối cùng, cậu vẫn còn có người nhà.

Vegas mày biết mày may mắn lắm không.

Nhưng mà mày có tài cán chi đâu.

Kinn không hề nhắc đến việc kết hôn của Tawan, Vegas cũng không dám mở miệng hỏi. Rõ ràng cậu biết đây là một quả bom nổ chậm, sẽ nổ tung vào một ngày nào đấy, sẽ khiến cậu thương tích đầy mình thậm chí không còn xương cốt.

Nhưng cậu không sợ cái này, chỉ sợ Kinn đau khổ.

Kinn giữ lại cậu có lẽ không phải là vì cậu có thể giúp được anh cái gì. Phải chăng anh không muốn một kẻ xấu xa như cậu khiến anh đau khổ ra đi một cách dễ dàng như thế, nhất định phải để cậu trả giá cho những gì cậu làm.

Không quan trọng cậu sẽ nhận lấy cái giá thế nào, chỉ cần anh hài lòng là được.

Kinn bình thường ít nói, khi tâm trạng không tốt lại càng ít nói hơn, hiện tại sắc mặt anh cũng không quá tốt, Vegas sợ anh không vui liền liên thoắt nói một ít chuyện về Yuer cho anh nghe, nói đến mức khàn cả cổ họng. Nhưng bởi vì ở khóe môi Kinn xuất hiện một độ cong nhè nhẹ, cậu càng nói càng hăng. Ngay cả khi thắt dây an toàn còn muốn khoa chân múa tay, đùa đến mức đầu đầy mồ hôi.

Kinn thấy dây an toàn không chế ngự được cậu, bất đắc dĩ nói: "Em ngoan một chút đi, vừa mới hạ sốt sức ở đâu ra vậy?"

Vegas nháy mắt nói: "Cái gì mà mới hạ sốt, em hết bệnh từ lâu rồi nha."

"...Hay tôi lấy ghế trẻ con của Yuer cho em, như vậy em mới ngồi vững được hử?"

"Không, không cần đâu. Em ngồi yên liền, đây em ngồi yên nè." Vegas nhìn Kinn ngốc nghếch cười, lau mồ hôi trên trán, run run thở ra một hơi, sắc mặt cực kì tái đường như sức cùng lực kiệt.

Tim có lẽ không chịu nổi được sự kích động của cậu thành ra cậu hô hấp có chút khó khăn, đầu cũng hơi ong ong nhưng không dám lấy thuốc ra uống, cũng không dám bảo Kinn mở cửa sổ cho cậu thoáng khí, chỉ có thể tựa vào cửa hướng mắt ra ngoài trầm thấp nhẫn nhịn thở.

Cậu mơ hồ cảm thấy Kinn nhìn sang bên này. Có thể do cậu đột nhiên yên lặng nên anh tưởng cậu có gì đó không ổn. Cậu muốn nói với anh nhưng đầu óc cậu trống rỗng vì không thở được. Dười tình huống như vậy cậu cấp bách, lộn xộn đem lời trong lòng nói ra: "Kinn ... nếu không vui thì cứ nói với em, đừng nhẫn nhịn, như vậy sẽ tổn hại thân thể. Chờ ngày mai em làm xong vài chuyện, anh muốn làm gì cũng được, đánh em hoặc mắng em. Em chỉ muốn anh... vui lên một chút."

Kinn mím moi, yên lặng nhìn đèn giao thông nắm chặt tay lái rồi từ từ mở miệng nói: "Sau này tôi không đánh em nữa."

Vegas không lên tiếng, Kinn quay đầu lại nhìn thấy cậu đã ngủ, cả người gật gù gật gù không khỏi lắc đầu bật cười.

Kinn đậu xe vào ven đường, xuống xe hạ ghế của Vegas, nâng cái đầu cậu lên gối tựa, đắp cho cậu một chiếc chăn mỏng.

Lúc đắp chăn Kinn nhìn thấy cậu nắm chặt quả quýt đã lột vỏ trên đó còn dính một ít bùn đất, là quả quýt ban nãy bị rơi. Không biết lúc nào cậu đã lén ăn mất hai ba múi rồi.

Lúc đau thì nắm lấy đồ vật, bị bệnh thì chạy ra ngoài, rơi đồ ăn trên đất thì nhặt lên ăn. Tất cả những chuyện này là ai đã dạy cậu?

Kinn ném quả quýt đi, trở lại sờ cái trán của cậu, không còn nóng nữa thế nhưng người lại lạnh đến mức dọa người.

Anh chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao, chuyển bị về lại ghế lái bên tai nghe được tiếng Vegas yếu ớt làm anh tưởng anh nghe nhầm, nhìn xuống thấy đôi môi khô cằn của cậu cố hé mở, anh cúi người xuống nghe.

Vegas không nói mê sảng cái gì cả, chỉ luôn miệng gọi Kinn, gọi đến mức mắt ươn ướt, nước mắt thấm lên hàng mi, theo gò má rơi uống càng lúc càng nhiều. Kinn kiên nhẫn lau giúp cậu, ôn nhu an ủi nói: "Tôi ở đây, em đừng khóc."

Anh nhớ tới lúc cậu khóc lên rồi cắn lên ống tay áo mà nhẫn nhịn, anh hận không thể dùng cả người lau sạch nước mắt.Cậu sợ bị anh nhìn thấy bộ dáng này, cả người anh cũng ẩn ẩn đau.

Khổ sở như vậy chỉ dám vào lúc ngủ mà lén khóc sao?

Em có thể ở trước mặt tôi mà khóc, có việc gì đâu.

Khi Vegas về đến nhà Bà Li đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, cậu khó mà tránh được những lời càm ràm nhưng cậu vẫn ân cần lấy túi trái cây mới mua đem ra, Yuer trông thấy măng cụt mặt mày hớn hở, nước miếng chảy ròng ròng. Bà Li nhìn thấy cháu nội vui vẻ cũng không còn muốn tính toán với Vegas.

"Bảo bối lại đây, cha bóc cho con ăn nè." Vegas ngủ một giấc, thể lực và tinh thần hồi phục không ít, tay trái khó khăn cử động cũng bóc thành công vỏ măng cụt.

"Dạ dạ!" Yuer hưng phấn cực kì, hai con mắt to tròn nhìn chằm chằm trái mang cụt trong tay Vegas.

Vegas đưa một múi vào miệng bé con. Yuer há miệng cắn một cái vẻ mặt lập tức cau lại nhả ra ngay: "Chua!"

Vegas sửng người: "Sao mà chua được con, cái này rất ngọt mà. Con thử lại đi, ăn ngon lắm."

Cậu liền đút cho Yuer múi khác, con bé vẫn phun ra ấm ức gào lên: "Không ăn nữa! Chua quá đi!"

Bà Li nhìn không nổi nữa giật lấy từ tay Vegas ăn thử. Bà tức giận đến mức vứt ngay vào sọt rác: "Thứ này mà cậu còn đem cho con bé ăn? Nó chưa có chín, cậu tính để cháu tôi bị đau bụng à?"

Vegas mờ mịt nhìn cái tay trống rỗng rồi lại ngó sang thùng rác, lẩm bẩm nói: "Nhưng thật sự nó rất ngọt mà."

"Ngọt thì tự cậu ăn một mình đi!" Bà Li lườm một cái bế Yuer đi: "Yuer ngoan, bà nội đưa con đi ăn cơm nha, không thể ăn mấy thức rác rưởi của ba con."

"Ưm, cha thật là hư!"

"Đúng rồi, bảo bối ngoan không cần để ý cậu ta nữa, cậu ta rất xấu!"

Vegas ngồi trên sofa ngây ngơ một hồi, cúi người ngồi xổm bên cạnh thùng rác, cầm lấy trái măng cụt vừa bị vứt vào đấy, nhẹ nhàng cắn.

Thật sự.... thật sự rất ngọt mà.

Sao lại nói là rác rưởi.

Kinn trở về trông thấy Vegas lại lấy đồ trong tùng rác ra ăn, trong đầu anh "Ong" một tiếng, tức giận quát lên: "Vegas, em làm cái gì vậy?"

Vegas bị dọa sợ hết hồn, măng cụt lại rơi vào sọt rác, cậu vội vàng cúi người muốn nhặt lên, Kinn hai ba bước tiến lại gần nắm lấy tai cậu, khẽ gằn giọng: "Sao lại ăn được thứ này?"

Vegas ngốc lăng nhìn anh đột nhiên nổi nóng không biết làm sao khe khẽ nói: "Là... là đồ vứt đi, không phải đồ mới, đồ mới em chưa có động qua, cái này em có thể ăn không?"

Kinn nhìn cậu còn muốn lục thùng rác, nhấc cái chân đạp thùng rác bay ra xa: "Ném đi rồi thì là rác thải. Em nhặt đồ trên đất ăn tôi còn chưa nói, bây giờ đến cả đồ trong thùng rác cũng muốn lấy ra ăn. Mẹ em không dạy em mấy thứ đồ đó đều là đồ dơ, ăn vào sẽ mắc bệnh à?"

"Em.. mẹ em..." Liên quan đến sự giáo dục của cha mẹ Vegas tựa như trống rỗng, đôi môi cậu nhợt nhạt hé ra nhưng lại không có lời nào có thể cãi lại, cuối cùng chỉ có thể ngẩng đầu lên cầu xin Kinn: "Kinn để em ăn đi, em thấy có hơi ... hơi khát. Nếu em bị bệnh, em sẽ đi ra ngoài, sẽ không ở trong nhà đâu."

Kinn nhìn môi cậu khô nứt còn vương cả máu, đôi môi run cầm cập không ngừng nhất thời nghẹn ứ, nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, kéo cậu lên đặt ngồi trên sofa, rót cốc nước ấm cho vào tay cậu: "Không ai đuổi em ra ngoài. Em uống nước đi."

"Cám ơn anh" Vegas ngạc nhiên nhận lấy, khát đến cổ họng đau nhói lại không dám cầm cốc lên uống, cứ cầm cái cốc mà chà chà một hồi nhẹ giọng nói: "Kinn đây là cốc của Yuer, em không thể dùng, sẽ làm dơ mất."

Cậu nói xong đem cốc bỏ xuống, chống tay vịn sofa co quắp đứng dậy: "Trong phòng em có nước, để em vào lấy uống."

Kinn lúc này không nhịn được nữa: "Ngồi xuống! Nước trong phòng để qua mấy ngày rồi, có còn uống được nữa đâu?"

Vegas chân mềm ra ngồi thụp xuống như bé ngoan, ngơ ngơ hỏi Kinn: "Nước cũng sẽ hư sao?"

"Sao không?" Kinn không muốn nói nhiều với cậu, từ trên bàn lấy một trái măng cụt ra, bóc hai ba cái rồi đưa cho cậu.

Vegas nhìn Kinn lắc đầu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vì khát mà sặc ho khụ hụ, lời nói khản đặc khó khăn: "Kinn ăn đi, em ăn chỉ tổ lãng phí."

Bà Li chú ý động tĩnh bên này lập tức ngăn cản: "Kinn đừng có ăn, chua muốn chết. Thật không biết Vegas cậu ta ngoài chơi game thì còn có thể làm được cái gì, mua măng cụt mà lại chua như thế. Cho cậu ta ăn cũng chẳng lãng phí đâu, chỉ tổ lãng phí tiền."

Vegas cúi đầu yên lặng nghe, viền mắt có chút ửng hồng.

Bà Li bây lâu nay không thích cậu, lời khó nghe như thế nào cũng đã từng nói qua, cậu nghe riết cũng thành quen rồi. Nhưng vào lúc này cậu có chút khó mà chịu được.

Cái gì cậu cũng làm không tốt.

Vốn là muốn chơi game thật hay để giúp Kinn kiếm thêm ít tiền, nhưng bây giờ tay trái của cậu khó mà điều khiển được bàn phím, sau này có khả năng cậu không thể chơi được nữa.

Cậu nợ Kinn nhiều như vậy, lại không có cách nào trả hết cho anh.

Cậu dụi mắt nghẹn ứ nói: "Kinn...em xin.."

"Con thích ăn chua một chút nên mới bảo em ấy đi mua, mẹ đừng trách em ấy nữa." Kinn cứng rắn nói với Bà Li, quay đầu nhìn Vegas thay giọng ôn hòa: "Không sao mà, em không cần phải xin lỗi."

Vegas kinh ngạc nhìn anh.

Bà Li chẹp miệng một cái tiếp tục cho cháu nội ăn cơm.

Kinn im lặng không lên tiếng cắn thử một múi măng cụt, thật sự chua không tả nổi, anh không nhịn được nhíu nhíu mày: "Thật sự chua quá rồi, em cũng đừng có ăn."

Anh tính đem vứt vào sọt rác, Vegas nhanh tay chụp lại: "Đừng đừng đừng! Để em ăn, để em ăn!"

Cậu lung tung bóc vỏ sau đó nhét hết vào miệng mình, bởi vì bóc quá nhanh, tay có chút run run nhưng không lâu sau đã ăn hết một nủa, còn hớn hở cười với Kinn: "Em thấy nó rất ngọt mà, Kinn bóc cho em thì lại càng ngọt! Cám ơn anh!"

Kinn không hiểu vì sao măng cụt chua như thế mà cậu ăn vào lại thấy ngọt, anh muốn ngăn cản cậu lại nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cậu mà không nỡ.

Có phải em chưa từng ăn qua đồ ngọt?

Có phải nếu đưa cho em muốn chén nước sôi, em cũng sẽ nói nó ngọt?

Thừa dịp tâm lý cậu không phòng bị Kinn đem cốc nước ấm đưa đến bên miệng cậu, cậu tỉnh tỉnh mê mê mà uống một hớp.

"Trong nước có bỏ thêm đường, có ngọt không?" Kinn thăm dò hỏi.

"Ngọt ạ, so với măng cụt còn ngọt hơn á!" Vegas gật gật đầu, mắt cong cong cười, cười đến đáy mắt rực rỡ nơi ánh đèn vàng trong nhà.

Quả nhiên...

Ánh mắt Kinn tối sầm.

Trong nước chẳng thêm cái gì cả, chỉ nguyên bản vị nhạt nhẽo của nước mà thôi.

Buổi tối, Vegas ngủ không ngon. Bởi vì tim cậu không thoải mái khó mà nằm thẳng người để ngủ, mà cậu chỉ có một cái gối, không còn cái nào để ôm ngủ cả. Ngủ không được bao lâu lồng ngực lại khó chịu hổn hển mà tỉnh giấc, vì vậy sáng hôm sau cậu dậy rất sớm.

Thời gian dư dả, cậu liền chuẩn bị điểm tâm cho Kinn và Yuer rất kỹ càng. Lúc ra ngoài trời còn tờ mờ sáng, nghĩ là còn sớm nên cậu đi bộ đến bệnh viện đến tiết kiệm tiền, tiện đường mua cho mẹ bánh trứng mà bà thích.

Tiệm bánh trứng mở cửa rất sớm, lúc Vegas đến đã có rất nhiều người xếp hàng, cậu đứng ở hàng sau cùng, từng trận gió thu lạnh đến nhẹ nhàng phát run.

Cậu ngày càng sợ lạnh, mùa đông năm nay e là khó có thể chịu được.

Cậu không biết mình có thể trải qua được mùa đông này không. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, mùa xuân năm sau cậu muốn đưa Yuer đến ngoại thành xem phố hoa. Cậu sẽ mặc quần áo hoa tiên nữ cho bé, sẽ chụp thật nhiều hình kỉ niệm, nói cho bé biết trên thế giới này bé là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất.

Trước kia cậu đã hứa với con gái.

Chỉ là bây giờ con gái không còn cần cậu nữa, nếu mùa đông này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net