Chap 5 - Cưỡng đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KISS ME - Chap 5
"Thiếu gia, ông chủ về rồi ạ"
"Chết tiệt"
Suga vụt chạy ra khỏi phòng túm cổ áo TaeHyung quăng lên xe.
"Ơ đi đâu vậy anh"
"Ờ đi gặp Army, thích không hả"
"..."
Thấy khuôn mặt chàng trai trẻ buồn hiu, Suga xoa đầu TaeHuyng.
"Con bé trông thế thôi chứ nó yếu đuối lắm. Mạnh mẽ lên hửm".
"Này, đi đâu thì vác của nợ nhà mày theo đi chứ. "
Suga đá TaeHyung vào phòng làm việc của Army rồi bỏ đi mất. Căn biệt thự nhỏ này cô mới mua trong thành phố. Cô thở dài liếc nhìn anh rồi tiếp tục đọc giấy tờ.
"Sao em không về nhà một tuần qua vậy"
"Đi làm"
"Không có em, anh không ngủ được"
"Chẳng phải anh ghét tôi sao"
"... Anh ghét em bỏ rơi anh"
"Lại đây với tôi"
TaeHyung bước tới, Army đứng dậy, đẩy anh ngồi xuống, rồi ngồi lên đùi anh. Tiếp tục đọc giấy tờ. Anh thì vui cười tít mắt. Anh choàng tay ôm cô thật chặt. Cô dựa người vào anh, nghe nhịp tim ấm áp, hơi ấm ngọt ngào của anh.
"Ký vào đây đi"
"Đây là gì vậy em"
"Ký đi"
Vậy là anh ta không biết tiếng Anh. Không phải người Hàn cũng không phải người ngoại quốc. Vậy là con lai rồi. Một đứa con lai xinh đẹp. Tại sao đến giờ vẫn chưa tìm được lai lịch của anh ta nhỉ. Haizzz. Anh là ai??? Đang suy nghĩ hỗn độn, phía sau cô cảm nhận có gì đó to cứng chạm vào mông mình. Cô quay lại thấy anh chàng mặt mày đỏ ửng đang nhìn cô âu yếm. Không phải lần đầu anh như vậy. Anh luôn có phản ứng mỗi khi gần gũi cô. Chỉ là cô không biết... hoặc không muốn biết.
"Army à ... Anh... "
TaeHuyng ôm cô chặt hơn, bàn tay anh nâng cằm cô lên, đôi mắt xanh nhạt nhìn cô say đắm, cô quay đi nhưng anh giữ cô lại. Anh muốn nếm đôi môi mỏng của cô sau bao nhiêu ngày nhung nhớ. Anh hôn nhẹ lên môi cô, cô đang chống cự yếu ớt trước đôi mắt xinh đẹp đang nhìn cô chằm chằm như thôi miên vậy. Bàn tay phải anh rời khỏi chiếc eo thon, luồn xuống tận phía dưới chiếc váy trắng. Bàn tay trái thì đang nắm giữ trái đào tròn căng mọng.
"Nè, thôi ngay"
"Á... " . TaeHyung đang chạm vào chỗ nhạy cảm của cô, hôm nay anh không chịu nghe lời nữa rồi. Anh xoay cô lại, bế cô nằm lên chiếc bàn làm việc. Anh cúi người xuống hôn cô thật sâu rồi nằm đè lên người cô. Bàn tay anh vẫn không chịu rời khỏi chiếc quần nhỏ của cô.
"Uhm ... uhm... Uhm... A... A... A..."
Tay trái anh thoăn thoắt cởi từng nút áo trên người cô. Hừm, anh ta thuận tay trái sao? Anh hôn xuống cổ, nút mạnh để lại một dấu hôn đỏ như đánh dấu chủ quyền của mình vậy.
Cốc cốc cốc...
"Tiểu thư, tới giờ đi họp rồi ạ"
"Tôi biết rồi"
Army đẩy anh ra, đứng dậy cài lại nút áo bước ra ngoài. TaeHyung cắn nhẹ môi đầy tiếc nuối.
Oh mẹ ơi nguy hiểm quá, mém tý nữa là bị anh ta quyến rũ mất rồi. Chậc đôi lúc anh chàng thật là đàn ông. Cô thở dốc với lấy chiếc khăn choàng quấn quanh cổ rồi lên xe đi.
.....................................
Tối đó, TaeHyung chờ cô cả đêm nhưng Army không về. Anh rất buồn và thất vọng, anh nghĩ cô đang cố tình né tránh anh.
"Em lại đi đâu Army, sao em luôn chạy trốn khỏi tôi"
....................................
"Tiểu thư đã về"
Nghe tiếng xe, TaeHyung chạy ra ngoài cổng, anh thấy Suga đang bế cô bước vào nhà. Bên vai trái của cô máu chảy ướt thấm qua chiếc áo.
"Army... Army... Army"
"Tránh ra xem nào, gọi bác sĩ ngay cho tôi"
...
"Em thấy sao rồi"
"Bớt đau rồi"
"Tên khốn kiếp, anh mày mà bắt được nó thì... "
"Em mà chết không phải là anh được lợi rồi sao haha"
"Tào lao, nghỉ ngơi đi". Anh đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn. Suga bỏ đi không quên dặn dò TaeHyung chăm sóc cho cô chu đáo. TaeHyung mang thuốc vào, anh cởi áo cô, lau vết thương và băng bó lại cho Army. Anh lấy tay giật mạnh cái chăn Army đang che thân.
"Này, thôi ngay đi, tôi đang rất mệt"
"Không, tại sao không thể là anh chứ"
"Á ... A... A..."
TaeHyung bóp mạnh bầu ngực tròn của cô. Vết thương trên vai khiến cô đuối sức không thể vùng vẫy. Anh cởi quần áo, nằm lên người cô, hôn đắm đuối đôi môi đỏ hồng. Cô thở dốc yếu ớt chống cự lại đôi môi đang chiếm hữu mình.
"Đêm nay em không thoát được đâu"
TaeHyung chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy ghen tị với Suga, ghen tuông với Suga. Mặc dù biết họ là anh em nhưng anh vẫn cứ trẻ con như thế.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net