you don't have to say i love you to say i love you.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dạo này Hanni ủ rũ vô cùng.

Đừng vội nghĩ gì nhiều, cô vẫn còn nguyên vẹn chưa mất hết tứ chi hay phát hiện mình đang ở giai đoạn cuối của một ca bệnh quái đản nào đâu. Cuộc đời của cô cũng chẳng có gì để chê: gia đình êm ấm, tài chính ổn định, công việc phát triển, đêm về cũng có đôi ba người để nhắn tin. Trong chữ "đôi ba" ấy, "đôi" đại diện cho hai người phụ nữ còn lại của nhà họ Pham - mẹ và em gái, còn "ba" thì Hanni nghĩ không cần phải giải thích gì thêm. Đó cũng là lý do khiến cô rầu không nói nổi.

Hanni sống ở thành phố này đã mười mấy năm. Mười mấy năm chỉ đi đi về về giữa nhà và chỗ làm, mấy quán gội đầu dưỡng sinh kèm luôn bán chè bưởi mỗi dịp ế khách, cửa hàng tiện lợi mà cơm nấm thì nóng bỏng cả lưỡi còn nhân trong lại lạnh không biết đã rã hết đá chưa. Con người luôn chuộng những thứ mới mẻ, Hanni không ngoại lệ. Đó cũng là lý do khiến cô quyết định bỏ nhà đi bụi, hay cụ thể hơn, là đi vòng quanh châu Âu tìm kiếm "nhà mới" cho mình.

Ngã mình trên chiếc airbnb thứ mười tám trong vòng hai năm qua, Hanni chau mày đưa tờ vé máy bay được gấp phẳng phiu lên soi dưới ánh đèn mờ.

Vienna sao? Không biết chàng Jesse của cô đã bắt chuyến tàu quay trở lại Mỹ chưa hay đã tìm cho mình một nàng Celine mới rồi. Hanni tặc lưỡi, vo tròn tờ vé rồi ném nó về phía thùng rác kim loại. Tờ giấy vo tròn chệch hẳn quỹ đạo bay cô đã tính toán mà đáp nhẹ nhàng xuống sàn gỗ. Hanni ngửa mặt lên thở dài một hơi chán nản rồi tắt đèn trùm chăn.

Du lịch một mình thật tệ, nhất là khi đang ở thành phố của tình yêu.

--

Từ năm mười bảy cho đến năm hai mươi hai, Haerin đã gầy dựng được cho mình cả một hồ sơ LinkedIn đồ sộ. Công việc chính của em là vẽ tranh, chụp ảnh tranh, đăng ảnh tranh, rao bán tranh, trưng bày tranh. Mọi người nhận xét Haerin là thần đồng tuổi trẻ, nhưng em đã từ bỏ danh hiệu này ngay khi vừa bước sang tuổi hai mươi ba, cái tuổi mà không còn trẻ cũng chẳng thể gọi là già.

Trong độ tuổi lưng chừng tuổi trẻ đó, Haerin thấy mình chênh vênh cực độ. Cái gì cũng chưa đến đâu, tính cách thì hòa lẫn giữa trẻ con và người lớn, mỗi đêm là những chuỗi suy nghĩ về tương lai, bản thân cứ mơ mơ hồ hồ. Chao ôi, Haerin đã làm người lớn thật rồi sao?

Tiếc nuối tuổi thơ, Haerin quyết định trở thành họa sĩ hoạt hình. Dù có hồ sơ khủng từ thời trung học, em chỉ nhận vào làm ở một chỗ không quá nổi tiếng, xưởng phim chỉ gia công cho hãng phim nước khác. Haerin bay đi bay về như cơm bữa, họp dự án với team, chốt kịch bản rồi lại bay đến nước khác đi công tác mấy tháng trời. Haerin không được mang sản phẩm về nhà làm vì vấn đề bảo mật, vậy nên trong những lúc rỗi thời gian, em thường tay xách nách mang lỉnh kỉnh đồ nghề của mình dạo quanh thành phố xa lạ vẽ chân dung tặng khách du lịch, hoàn toàn không thu phí. Cũng là một cách để giải trí sau giờ hành chính.

Dần lớn lên, bận rộn hơn, cũng không phải muốn làm gì là làm được. Vì lẽ đó nên Haerin đang dần bất mãn với công việc hiện tại của mình. Giấy tờ cứ chất đống, những nhận xét về nội dung câu chuyện không đủ chiều sâu, thiếu sức thuyết phục hay nói thẳng ra là sáo rỗng đang khiến em muốn điên lên.

Haerin muộn màng hiểu ra cái giá của trưởng thành là như thế. Dần dà thứ em chọn làm vì bản thân em, đã không còn là vì bản thân em nữa rồi.

Chiếc đồng hồ điện tử điểm ba giờ sáng, em lắc đầu ngao ngán nhìn mớ bản thảo cùng màu vẽ trên bàn. Với tay tắt đèn rồi gục mặt xuống bàn vẽ, Haerin thở dài một lần cuối cùng trước khi nhắm mắt, nhíu mày nghĩ về buổi sáng ngày mai.

Nói gì thì nói cũng nên đi dạo phố một chút, dù gì cũng đang ở thành phố của tình yêu.

x.

Mùa thu châu Âu hiện lên với sắc đỏ của cây lá rụng, ánh nắng ấm áp và không khí trong lành. Việc lựa chọn Vienna làm điểm bắt đầu cho chuyến du lịch châu Âu này rất thuận tiện vì Áo nằm gần như ở trung tâm, di chuyển sang các nước khác như Thụy Sĩ, Phần Lan, Hungary, Ý cũng sẽ dễ dàng hơn. "Hành trang" của Hanni mang theo chỉ là hai ổ bánh nhân thịt nguội và một bình cà phê. Dù đã ngấy đến tận cổ bánh mì nhân thịt nhưng cô vẫn không thể nào chạy trốn khỏi nó, đơn giản vì đó là món phổ biến nhất ở các quán cà phê châu Âu. Nguyền rủa người châu Âu và chấp niệm với bánh mì của họ!

Sau chặng đường dài lên và xuống dốc liên tục, tiếng nói của bác tài vọng lên qua loa đã đánh thức cô khỏi cơn say ngủ.

"Chuyến xe sẽ dừng lại khoảng 15 phút, để bảo đảm cho phanh an toàn trước khi di chuyển tiếp về Vienna".

Lập tức, Hanni xuống xe, giãn cơ sau khi bị tê cứng ở một tư thế liên tục hàng giờ cùng với giấc ngủ chập chờn không liền mạch. Một cảm giác thoải mái, đúng nghĩa "hồi hồn" lại phần xác. Vừa lướt điện thoại vừa uống nốt những giọt cà phê còn lại trong chiếc bình ấm nóng, Hanni phì mũi cười khì. Một dòng trạng thái từ một trang fanpage nổi tiếng hiện lên với tựa đề "Bạn đã làm gì trong năm nay khi chỉ còn 4 tháng nữa là đến Giáng Sinh?" kèm với một checklist 10 ô vuông. Không biết có phải thật hay ảo, não bộ của Hanni đẩy một dòng điện khiến mũi cô có cảm giác ngửi thấy mùi bánh qui gừng và sữa tươi được bày ngay trước mặt, phía sau là lò sưởi bập bùng ánh lửa ấm áp.

Cũng lâu rồi Hanni chưa về nhà.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh. Chuyến hành trình bằng Flixbus tuy rẻ nhưng lại tiêu tốn thời gian khoảng 15 đến 18 tiếng. Tuỳ theo chuyến xuất phát từ bến Wien Meidling hay Wien Westbahnhof thì mức giá thành dao động khoảng 40 đến 60 euro. Nhưng với một khách du lịch luôn tối ưu hóa tài chính như Hanni, cô đã thủ sẵn trong người năm mã giảm giá cho Flixbus với giá 99 euro từ ba tháng trước, tiết kiệm chi phí đi lại và mỗi lần di chuyển chỉ tốn khoảng 20 euro. Từng là sinh viên kinh tế, Hanni biết lộ trình nào sẽ tối ưu hóa tài chính của bản thân cũng như nắm rõ lúc nào giá vé sẽ "chạm sàn". Hanni có thể biết hàng vạn tuyến đường ngắn và rẻ nhất để có thể đi đến đích, nhưng đáng buồn thay, cô lại không biết lượng sức mình.

Hành trình đi từ Hallstatt và Salzburg được Hanni nhận xét là lý tưởng nhất trong chuyến du lịch này vì nó chỉ tiêu tốn cô mỗi 17 euro, Hanni lại có thể chơi xả láng từ sáng tinh mơ đến tối khuya muộn. Từ đạp xe vòng quanh núi mà bên dưới lấp lánh ánh trời từ mặt hồ hùng vĩ Hallstatter See, đến ăn một ngày ba bữa bánh chocolate sachertorte kiểu Áo tới mức cô đã hình thành bệnh dị ứng mắt với bánh chocolate kể từ đó. Hanni để bản thân được ôm ấp trong những cơn gió của tự do, nắm chắc bản đồ trong tay nhưng vẫn cho phép mình được lạc vào những cung đường kỳ diệu mà đôi chân mỏi nhừ dẫn lối.

Lang thang suốt cả ba ngày như vậy, đế giày đang mang đã mòn đi đáng kể, Hanni kiệt sức ngủ quên cả giờ giấc, để rồi tờ mờ sáng hôm sau vắt chân lên cổ chạy trối chết để bắt kịp chuyến xe cuối cùng đến Vienna. Và như một lẽ thường của những con người ngớ ngẩn khi vừa choàng tỉnh khỏi giấc mơ, năm tấm phiếu có mã giảm giá cho Flixbus mà cô đã hết sức nâng niu trong vòng ba tháng trời, cuối cùng đã trở thành quà lưu niệm cho chủ căn airbnb ở Salzburg. Hanni cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong khi nhìn giá vé đắt gấp hai ba lần chuyến xe di chuyển giữa hai thành phố cũ, ngậm ngùi vét số tiền còn lại trong túi mua hai ổ bánh mì thịt nguội và bắt đầu hành trình của mình đến thủ đô nước Áo.

--

Chuyến xe bus cuối cùng của ngày cập bến cũng là lúc bầu trời chớm những mảng cam nhỏ bé.

Hôm nay là thứ tư, một ngày mà Haerin chẳng mặn mà gì lắm. Nó nằm ở giữa tuần, ở cái thời gian mà em có quá nhiều việc để làm nhưng lại chẳng có gì để trông đợi vào cả. Lá vàng rơi đầy đường, một chiếc lá khẽ khàng đáp xuống vai em. Haerin nắm lấy chiếc lá xoay vài vòng rồi thả cho nó bay đi trong gió, ngẩn ngơ nghĩ về đống bản thảo vẫn còn dang dở ở chỗ làm. Đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, Haerin lại nhắm mắt hít một hơi sâu.

Vienna là một thành phố bận bịu và nguy ngoa. Những tòa lâu đài, bảo tàng và kho tàng kiến trúc lộng lẫy, những quán cà phê hấp dẫn cùng hình bóng nữ hoàng đế quốc Áo Hung Sissi, thiên tài âm nhạc Mozart,... từng ấy cũng đã quá đủ để thu hút hàng triệu khách du lịch đến thành phố này tham quan trong một ngày. Cứ tưởng bản thân vốn ghét sự đông đúc sẽ sinh ra ác cảm, trái ngược lại, Haerin rất tận hưởng thành phố bận rộn này. Bởi lẽ ở đây chẳng ai quan tâm Haerin làm gì. Em có thể ôm giá vẽ đi dọc theo bờ sông Danube rồi ngồi xuống bất cứ đâu vẽ vời mà không cần quan tâm đến người khác.

Như một thói quen, hôm nay Haerin cũng mang theo đồ nghề của mình đi vòng quanh phố phường và chọn bừa một quán cà phê nào đó để nghỉ chân. Dù là thứ tư nhưng lại không có lấy một bóng người, Haerin ngồi một mình giữa ba cái ghế sắt. Em im lặng bày biện đồ nghề rồi nhìn qua nhìn lại, nhìn trên nhìn dưới, nhìn sang chiếc điện thoại rồi nhìn lên cả ngọn đèn đường đang bắt đầu bật lên. Bầu trời phút chốc đã lịm dần sang xanh, ánh mắt của Haerin dừng lại ở người khách thứ hai chọn quán cà phê im ắng này làm điểm đến cuối ngày.

Người con gái ấy có mái tóc đen dài đến ngang vai, đầu mũi tròn tròn như một chú thỏ, và một khuôn miệng mà Haerin nghĩ sẽ rất xinh khi người đó mỉm cười. Đôi Converse cổ cao đã mòn đế, dây giày được thắt chặt quanh cổ chân. Dường như người này đã di chuyển rất nhiều, và bạn đồng hành nâng niu đôi chân người đó có lẽ cần sớm được thay mới. Người đó ngồi xuống chiếc bàn đối diện Haerin, rút trong túi giấy ra một ổ bánh mì thịt nguội rồi ngán ngẩm lắc đầu. Cắn vào một mồm to, vụn bánh mì vương vãi khắp nơi như tuyết phủ, Haerin không nhịn được cũng khẽ phì cười khi thấy hai má phồng to của cô nhồm nhoàm như một con bò nhai cỏ.

Em nhắm một bên mắt, cố gắng căn chỉnh thân hình người đối diện rồi cúi xuống họa nên những đường cơ bản. Dường như dáng vẻ lén lút nhìn trộm "nàng thơ" của Haerin không hiệu quả lắm trong không gian vắng vẻ thế này. Bởi người nọ đã ngẩng lên và chạm mắt với em, ngay khi em vừa nheo mắt để đếm thật kĩ những sợi tóc mái rũ xuống trán của cô. Haerin đương nhiên đã gục đầu ngay xuống, ngoài đường đâu đó vang lên tiếng chuông xe đạp, lẫn trong tiếng chuông lảnh lót còn có tiếng cười khúc khích trong veo của người kia.

Haerin dừng bút sau ba mươi phút nữa, ngắm nhìn lại tờ giấy lần cuối rồi gật gù với thành quả mà mình tạo ra. Em gom hết dũng khí còn sót lại sau trận combat với team vài tiếng trước mà đứng dậy, tiến gần đến chiếc bàn đối diện. Người nọ dường như chẳng để tâm gì đến Haerin, chân bắt chéo, ngón tay lướt lướt màn hình điện thoại và nhìn chăm chú vào đó. Haerin thấy bước chân mình hơi khựng lại và gió cũng lạc đường thổi nhẹ vào tim khi một vài tiếng khúc khích lại một lần nữa được bật ra khỏi môi của người ấy khe khẽ. Bước chân ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng đến nơi, em nhẹ hằng giọng.

Hanni ngay lập tức cứng người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Haerin, khóe môi vừa nãy còn cong đến tận mang tai vì một video mèo con múa ba lê trên nhạc nền Super Shy bây giờ đã méo xệch. Cô lúng túng cầm lấy ổ bánh mì nhân thịt mới ăn hết phân nửa đem giấu sau lưng mình, lấp bấp như một đứa trẻ vừa mới làm chuyện sai.

"Tôi- tôi không thấy bảng cấm nên tưởng được phép mang thức ăn vào. Cô cho tôi ngồi đây thêm ba phút nữa rồi tôi đi ngay."

Haerin nhìn Hanni, hai má đã nhuộm một tầng đỏ, nắng chiều hòa cùng ánh đèn đường vàng cam làm cho người trước mặt tỏa một vầng hào quang ấm áp. Đôi môi nhỏ của Haerin bất chợt run rẩy, cố nén chặt để kiềm lại một nụ cười.

"Tôi không phải là nhân viên quán."

Hanni có chút nghệch mặt ra khi nghe Haerin trả lời, cô chớp mắt vài lần như đang kiểm chứng lại những gì mà em nói. Sau khi đã quét xong một dọc từ trên xuống dưới, từ trái sang phải bộ dạng của người con gái trước mặt, Hanni mới bối rối đưa tay lên gãi đầu.

"À, xin lỗi cô, thật ngại quá."

Một cơn gió khẽ thổi qua, cổ áo thun trắng của Hanni đung đưa nhẹ trong gió. Tóc mái của cô bị gió trời đánh rối, hàng nghìn sợi dây thần kinh bên trong Haerin ngứa ngáy đến tột cùng, thôi thúc em chỉnh lại lọn tóc vừa bị thổi lệch sang một bên đó cho ngay ngắn. Em siết chặt lòng bàn tay mình, kiềm chế chứng OCD nhẹ đang làm loạn bên trong mà sợ sẽ bị cho là "biến thái" với người mới gặp mặt. Tờ giấy trong tay em nhăn rúm, Haerin chầm chậm chìa tay ra.

"À, tôi có thứ này muốn tặng..."

"Ấy chết! Quá giờ nhận phòng rồi!"

Đó là âm thanh cuối cùng trước khi nàng thơ của Haerin đẩy nốt nửa phần bánh mì còn lại vào miệng, hấp tấp lôi đóng hành lý lỉnh kỉnh của mình ra ngoài phố vẫy vẫy một chiếc taxi, trên đường đi còn xém vấp chân ghế mà té chúi nhủi. Chiếc taxi như một con ong mật vàng cam chầm chậm dừng bánh, Haerin cảm thấy mọi thứ vừa rồi diễn ra quá nhanh. Nhưng em vẫn kịp bắt được nụ cười mỉm và cái gật đầu nhẹ của cô hừng lên dưới nắng chiều, cùng lúc đó tiếng chuông xe đạp ở một góc phố nào lại thi thoảng vang lên.

Cho đến khi bầu trời cuối ngày chuyển xanh, dáng người nhỏ bé cùng bóng lưng chiếc taxi đã xa dần, Haerin mới quay lưng đi vào quán cà phê để gom đồ ra về. Hôm ấy trên suốt đoạn đường về nhà, em bất chợt phát hiện ra, trên môi của mình còn vươn một nụ cười.


x.

Có thể nói Haerin là một kẻ lãng mạn vô vọng, em thường như thế và em chính là như thế. Cô họa sĩ không mất quá lâu để cảm nắng một ai đó, và họ cũng chẳng cần phải quá hoàn hảo để em mơ mộng về. Có lẽ em luôn nhìn thấy những điều tốt nhất ở người khác, Haerin nghĩ vậy. Chỉ đáng tiếc là em luôn thích những người không dành cho mình, hoặc thậm chí còn chẳng biết họ là ai. Như thể tình huống hiện tại, khi mà em nghĩ mình đã cảm nắng cô nàng "Tây balô" nào đó nhồm nhoàm ổ bánh mì thịt nguội ở thủ đô Vienna vào sáu giờ chiều ngày thứ Tư rồi.

Haerin nghĩ dây cũng chỉ là một trận cảm thông thường, nhưng nhiệt độ ngày một tăng, và em nghĩ mình sắp phát sốt rồi. Em thắc mắc về đủ thứ trên đời, đúng hơn là về cô gái ấy. Em chắc chắn rằng cô là một người thích dùng bữa sáng khi mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn hằng ngày và đi dã ngoại vào cuối tuần với đám bạn thân. Haerin đặc biệt thắc mắc về tên của cô, về việc cô có thích bài hát đang phát lúc đó trên loa của quán cà phê như Haerin hay không và rằng cô thích chó hay thích mèo hơn. Tất cả những thắc mắc vu vơ ấy được em cất kĩ vào ngăn khóa sâu nhất trong tim mình, chỉ chực chờ được dịp để nổ tung ra.

Không biết tên cũng chẳng biết tuổi, Haerin vò đầu bứt tóc cả hai ngày liền không biết làm sao để tìm ra tung tích người kia. Tựa người vào thành lan can mà đưa mắt xuống phố, Haerin giật mình khi bác chủ nhà xua tay bảo tránh đường để nhổ hết hoa lan tỏi và thay bằng hoa giấy bên ngoài ban công. Haerin ngửi bông hoa tím hơi hôi mủ một cái, nhăn mũi trầm tư.

"Cháu vẽ tranh à?"

Tiếng nói trầm ấm của bác chủ nhà đã thành công kéo được Haerin về với Trái Đất, em gật đầu lễ phép.

"Dạ vâng, cháu làm họa sĩ hoạt hình."

"Vậy chắc đống giấy tờ trên bàn của cháu là để bán nhỉ?"

Haerin quay đầu nhìn vào, thấy trên bàn của mình lộn xộn nào là bút chì nào là đống giấy tờ màu vẽ em soạn ra để giết thời gian.

"Dạ không ạ, cháu chỉ vẽ cho vui thôi."

Họa sĩ vẽ tranh để giải trí sau khi vẽ tranh, nghe buồn cười mà nhiều khi cũng tội nghiệp.

"Chà tiếc thế, con gái bác đang mở một triển lãm nhỏ ở Thụy Sĩ, mà kẹt nỗi nó đang thiếu tranh nên đang nhờ bác tìm mối cho. Cháu nghĩ sao, bác mua lại tranh cháu vẽ có được không?"

"Không phải tranh đâu bác, giống như giấy lộn thì đúng hơn."

"Giấy lộn cũng đốt để sưởi ấm được mà."

Haerin khúc khích trước câu đùa từ bác chủ nhà, em lại đưa mắt vào phòng mình một lần nữa. Lẫn trong vài lớp giấy nguệch ngoạc nốt chì, tim Haerin như hẫng một nhịp khi thấy nét cười quen thuộc hằn lên tờ giấy nhăn nheo xếp cuối.

Tặc lưỡi một cái, Haerin quay lại bàn chuyện thời tiết với bác chủ nhà đang nhổ hoa. Không được rồi. Haerin phải đem nàng thơ của em đi bán thôi.

--

Hành trình khám phá Châu Âu của Hanni tiếp tục sau ba ngày đặt chân xuống Vienna. Cô rút cuốn sổ tay nhỏ của mình gạch một đường thẳng tên thủ đô nước Áo rồi khoanh tròn điểm đến tiếp theo, trái ngược lại là một đất nước không định rõ thủ đô, Thụy Sĩ.

Khác với những nơi đã qua trước đó, mục tiêu của Hanni trong chuyến đi lần này không phải là rong chơi mua sắm hay ăn một ngày ba bữa đồ ăn đường phố nổi tiếng của Thụy Sĩ, lần này cô phải tìm một phương án khác để né món bánh mì thịt nguội tàn ác đó ra. Thế là Hanni làm một chuyện mà mình của quá khứ chưa bao giờ dám làm, cô đặt vé đi bảo tàng nghệ thuật.

Hanni tự nhận xét bản thân là một con người không thuộc về tầng lớp nghệ sĩ, trí thức. Cô chỉ là nhân viên văn phòng, sở thích là đi gội đầu dưỡng sinh mỗi dịp rảnh rỗi vào cuối tuần, dăm ba ngày lại học theo một công thức làm bánh trên mạng mà suýt bị chủ nhà cũ đuổi cổ vì chuông báo cháy kêu liên hồi. Bởi lẽ đó nên đam mê của Hanni cũng không có gì quá đặc biệt, cô chỉ quanh quẩn ở nhà cùng hai em bé của mình - Milly và Mia. Hanni rất yêu thương hai em bé, mặc cho mọi người có nói rằng bộ dạng khi mới ngủ dậy của Mia trông chẳng khác gì Lucifer hồi sinh chuyển kiếp.

Có thể nói định nghĩa về cái đẹp và nghệ thuật của Hanni mang tính tương đối, tương đối khác người. Ví như vẻ đẹp của hai em bé nhà Hanni hay bức Starry Night nổi tiếng của Van Gogh, Hanni tự tin khẳng định rằng hai thứ đó không những có thể đặt trên cùng bàn cân mà còn có thể nói là nó bị lệch hẳn về một bên nữa cơ, tất nhiên là về phía hai em bé. Thế nên Hanni chưa bao giờ dám đặt chân đến nơi nào gọi là "bảo tàng nghệ thuật" hay "triển lãm" cả, bởi cô sợ mình sẽ không kiềm được mà lại đưa mồm đi chơi xa "Thế này mà gọi là tranh à..." trước mặt bàn dân thiên hạ.

Lý do Hanni chọn đi vào hang cọp trong chuyến đi này chính là vì cô đang nhớ hai em bé của mình đến phát điên lên rồi, và thứ duy nhất có thể làm ngưng cơn nhớ cuồn cuộn trong lòng ấy chính là phải đem hai đứa con mình đi thi sắc đẹp thôi. Ganh đua luôn làm cho Hanni bớt phiền não hơn đôi chút.

Băng qua một khoảng giếng trời thoáng mát đến một khu vườn cỏ bạch dương, tòa nhà hình lập phương trông như vừa mới xây ngay phía trước Quảng trường Trung Tâm hiện lên với phong cách hiện đại, mà ở cuối những bậc cầu thang lát đá cẩm thạch là một phòng trưng bày tuy nhỏ nhưng lại ngập trong ánh sáng. Bên ngoài có ghi đơn giản là triển lãm một lần duy nhất, ở trong lác đác có vài người tới xem tranh.

Hanni đi dọc theo những mảng tường trắng, thong thả ung dung nhìn ngắm những khối màu sắc nhảy lung tung trong một khung gỗ nhỏ, mỉm cười khoái chí trong lòng vì đến bây giờ ngôi vị đệ nhất mỹ nhân của hai em bé trong lòng cô vẫn chưa gặp được đối thủ. Hanni dừng lại trước một bức tranh vẽ hình mặt trời nhưng chẳng khác gì một quả trứng gà, trông vừa ngớ ngẩn vừa trẻ con đến cả em gái của cô cũng có thể vẽ nên. Một nhóm thanh thiếu niên bên cạnh Hanni thì lại huyên thuyên đủ điều về triết lý nhân sinh và ý nghĩa biểu tượng của bức tranh ấy, mà cô nghĩ có khi chủ nhân của nó còn chưa dám nghĩ đến nữa kìa. Lắc đầu ngán ngẩm trước sự nghiêm trọng hóa vấn đề của nhiều người, Hanni đưa một tay lên che miệng ngáp nhẹ rồi lảng đi chỗ khác. Đột nhiên lại thèm món trứng lòng đào ghê.

Hanni đi qua hành lang xoắc ốc rồi đến một gian phòng đặc biệt rộng hơn những nơi khác trong tòa nhà. Đẩy cửa bước vào, cô không nhìn vào mấy bức tranh trên tường mà nhìn vào những người đang có mặt tại đó. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hanni, cô rùng mình nghĩ đã đi đến giới hạn của hang cọp, và có vẻ như những người thật sự thuộc tầng lớp nghệ thuật đã đánh hơi thấy kẻ ngoại lai. Hanni vừa định bước chân ra thì có một cậu trai trẻ tới đứng chắn trước mặt.

"Nhân vật chính ở đây rồi, họa sĩ Vanessa Kang đang ở đâu ạ?"

Cái gì mà nhân vật chính, Vanessa Kang là ai? Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô, cậu trai cầm tờ giới thiệu triển lãm rồi chỉ về bức tranh lớn được treo ở giữa gian phòng.

"Bức tranh lớn ở đó, điểm nhấn của triển lãm này, chẳng phải là vẽ chị hay sao?"

Hanni nhìn theo hướng chỉ tay của cậu trai, sau đó đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net