07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ôi trời ơi, Keiji, bóng đèn đổi màu kìa!" Bokuto hét lớn, âm thanh đủ để những người khách đang ngồi trong nhà hàng quay đầu lại nhìn anh.

Kenma cúi đầu, để tóc che bớt khuôn mặt cậu trong tầm nhìn của mọi người xung quanh. Kuroo đứng bên cạnh cậu đáp lại bằng cách vòng một cánh tay qua người Kenma và kéo cậu về phía mình, che chắn thêm cho Kenma khỏi sự chú ý kia. Kenma rất biết ơn vì điều đó.

"Vâng, Koutarou. Nó được điều khiển bằng cái remote trên bàn kìa." Akaashi trả lời anh bằng một giọng nói ôn hoà. Kenma không biết làm thế nào cậu ấy có thể giữ bình tĩnh và tiếp nhận một người bạn tri kỉ như Bokuto. Trái dấu thì hút nhau, quả không sai.

Đáp lại câu trả lời từ cậu, Bokuto cầm chiếc remote nhỏ ở cạnh bàn lên, nhấn liên tục những nút điều khiển trên đó để chuyển màu đèn, từ đỏ sang tím, rồi từ xanh lam sang cam. "Tuyệt quá!"

Kenma ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào Bokuto, nhìn vào biểu hiện háo hức sẽ thay đổi trên mặt anh khi nhấn nút đổi màu, dưới ánh đèn bao trùm khắp gian phòng. Nếu đó là màu xanh, anh sẽ xị mặt ra. Nếu là màu đỏ, lông mày anh sẽ nhíu lại. Nếu là màu vàng, anh sẽ nở nụ cười tươi rói. Nếu là màu tím, anh sẽ há hốc mồm thành hình chữ "o". Kenma tự hỏi liệu anh có cảm thấy mệt mỏi không khi cứ thay đổi biểu cảm liên tục như vậy; còn nếu là cậu, chắc chắn câu trả lời là có; nhìn biểu hiện trên mặt Bokuto từ nãy đến giờ cũng đủ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi nữa là.

Cuối cùng, sau khi lướt qua hết tất cả những màu sắc trên remote ít nhất là ba lần, Bokuto chuyển sang màu xanh ngọc bích. "Chúng ta có thể để đèn màu này không? Nó làm tớ liên tưởng đến màu mắt của Keiji."

Khuôn mặt của Akaashi bỗng chốc đỏ bừng. Kuroo gật đầu, bày ra vẻ nghiêm trọng hoá vấn đề, và Kenma chỉ có thể đảo mắt đi hướng khác.

Đêm hẹn hò đôi đã trở thành chuyện thường tình với những cặp đôi năm cuối đại học. Tất cả bọn họ đã dành rất nhiều thời gian ở cùng nhau, nên Kenma không hiểu tại sao họ phải lên kế hoạch để có thể có thêm nhiều khoảng thời gian bên nhau hơn nữa. Nhưng điều đó khiến Kuroo rất vui, vì vậy, nói chung thì Kenma cũng rất vui khi họ được đồng hành cùng nhau.

"Làm thế nào mà cậu tìm được nhà hàng này vậy, Tetsu?" Bokuto ngồi phía đối diện đặt câu hỏi, đôi mắt mở to, háo hức như thế Kuroo sắp tiết lộ một bí mật động trời cho anh biết vậy. Kenma nép bên Kuroo, cố che đi cái cười mỉm của mình khi nghe câu hỏi của Bokuto.

"Cậu biết đấy, tớ luôn cố tìm những nơi mà trước giờ tớ chưa đưa Kenma đến. Nếu không ẻm lại cằn nhằn tớ mất."

Kenma thẳng lưng lại để phản bác, cậu không hề như vậy, nhưng ngay lập tức Kuroo nở nụ cười đầy hàm ý với cậu, rằng anh đang cố chọc tức Bokuto. Chao ôi, Kenma sẽ không ngồi im và chấp nhận đâu. Cậu vung chân đá nhẹ vào mắt cá chân của Kuroo bên dưới bàn ăn của họ.

Kuroo bắt đầu làm ra vẻ ăn vạ không hề giả trân, đưa một tay lên che khuôn miệng há hốc. "Trời ơi cậu có tin em ấy vừa đá vào chân tớ không? Tớ không làm gì khác ngoài việc vun đắp tình cảm và yêu thương ẻm hết mình, tớ làm đủ mọi cách chỉ để ẻm cảm thấy vui và hạnh phúc. Vậy mà- Ôi Chúa ơi, Kenma à, anh tổn thương quá!"

Kenma lại đá anh một phát nữa, mạnh hơn lần trước, nhưng cậu biết nó không đủ để khiến anh cảm thấy đau. Vì vậy, cậu không nghĩ rằng nó tồi tệ.

Cậu tự nhủ, ít nhất là như vậy. Nhưng Kuroo vẫn bày ra vẻ mặt đang tổn thương và bĩu môi với cậu, Kenma cố phân biệt xem đó rốt cuộc là thật hay lại là trò diễn của anh. Cuối cùng cũng chịu thua trước anh, cậu chồm lên rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má Kuroo, một cử chỉ yêu đương mà hiếm hoi lắm Kenma mới thể hiện công khai thế này.

Nhưng cử chỉ nhỏ nhặt đó đủ để khiến biểu cảm trên mặt Kuroo thay đổi, từ cái bĩu môi hờn dỗi sang một nụ cười ngượng ngùng và một chút đỏ hồng trên má anh. Đó là sự "trừng trị" thích đáng cho vở kịch của Kuroo.

"Anh dễ thương quá." Kenma trầm ngâm, mắt nhìn chằm chằm vào Kuroo - khuôn mặt đang mỗi lúc một đỏ dần. Kenma luôn cảm thấy có điều gì đó rất thú vị, vì anh vốn là người sống rất tình cảm, nên anh sẽ rất bối rối vì hành động của Kenma. Điều đó thực sự rất dễ thương.

"Hứ, mấy người thật vô ý tứ." Bokuto ngồi bên kia lên tiếng. "Chúng ta có cung cách ăn uống đàng hoàng hơn nhiều, Keiji nhỉ?"

Akaashi đưa một tay lên miệng, che đi tiếng cười khúc khích của mình. "Vâng, chúng ta văn minh hơn nhiều."

"Cậu vừa nói gì về Kenma của tớ đấy?" Kuroo hỏi. "Em ấy là người văn minh nhất hành tinh, không hề vô ý tứ chút nào. Không hề."

Kenma biết khi nào mình bị chỉ trích, kể cả đó là lời chỉ trích sau lưng. Nhưng cậu không có ý định phải minh oan cho chính mình. "Akaashi đang nói anh đấy, Kuroo."

"Này em đang đứng về phía ai đấy?" Kuroo hỏi, quay sang nhìn Kenma.

Kenma gật gù. "Phía em."

"Em đã làm anh tổn thương, Kitten." Kuroo nghiêng người, đầu tựa vào vai Kenma. "Anh cũng luôn đứng về phía em."

Kenma chưa từng hỏi vì sao tâm trạng của Kuroo lại lên xuống thất thường như vậy, lúc thì vui tươi lúc thì sâu lắng, nhưng dù thế nào cậu cũng sẽ không thắc mắc về nó.

Kenma đan ngón tay mình vào những ngón tay của anh, siết nhẹ. Anh cũng luôn đứng về phía em.

Bokuto đã nhanh chóng cắt ngang khoảnh khắc giữa họ bằng cách ném chiếc khăn ăn vào mặt Kuroo. "Tớ đến buổi hẹn hò đôi này không phải để chứng kiến cảnh chim chuột đó của hai người! Ngày nào tớ cũng phải nhìn cảnh này đủ rồi!"

Họ không có cơ hội đáp trả, nữ phục vụ đã đến, đứng bên cạnh bàn họ với nụ cười nhã nhặn. "Quý khách muốn dùng gì ạ?"

Akaashi lên tiếng trước, tiếp theo là Bokuto, sau đó đến lượt Akaashi sửa lại những yêu cầu của Bokuto thành món cậu nghĩ anh sẽ thích hơn, tiếp theo là tiếng Bokuto than vãn, rồi lại tiếng Akaashi giải thích, kết thúc là tiếng Bokuto công nhận ý kiến của Akaashi "luôn luôn là tốt nhất" trong sự bối rối của nữ phục vụ - vẻ bối rối mà Kenma chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Sau khi cuộc tranh cãi kết thúc, nữ phục vụ quay sang phía Kuroo và Kenma. "Còn hai vị đây thì sao ạ?" Trên tay cô cầm chặt cuốn sổ ghi chép khiến nó như cong lại, Kenma nghĩ có lẽ Bokuto và Akaashi đã dọa cô một phen hú vía, dù chỉ là một chút.

"Cho tôi một Capellini và một cơm cá hồi cho cậu ấy." Kuroo nói, cùng một cái gật đầu dứt khoát. Cô phục vụ bàn tội nghiệp nhìn họ một lúc, chủ động đón nhận một màn đấu khẩu có thể xảy ra như lúc nãy trước khi viết gì đó, nhưng Kenma cũng gật đầu với cô, cậu vẫn siết chặt tay anh.

Ngay khi nữ phục vụ xác nhận đơn gọi món của họ và bước đi, Bokuto quay lại nhìn về phía họ. "Hai người dùng chung não à? Hay sao?"

Kenma không xen vào. Kuroo biết cậu không thích nói chuyện nhiều với người lạ, nhất là những chủ đề liên quan đến ăn uống, ví dụ như việc gọi món ban nãy. Và may mắn thay, Kuroo thấu hiểu cậu, đủ để thay mặt cậu yêu cầu thứ mà cậu mong muốn. Đó là một sự tương thông, ít nhất đối với Kenma là vậy.

Kuroo khịt mũi. "Yeah, Bô, chúng tớ là cùng một người tách ra thành hai cơ thể, vậy nên sẽ pro hơn."

"Kiểu vậy nè. Kozume sở hữu tất cả những tế bào não. Còn Kuroo thì sở hữu... chiều cao. Em đoán vậy." Akaashi nhấp một ngụm soda, mắt nhìn về phía Kuroo.

"Cái quái gì thế này? Ngày Tổng tấn công Kuroo à? Bộ em không thấy gì khác ngoài ngoại hình đẹp đẽ của anh sao?" Kuroo gục trán trên bàn tỏ vẻ thất bại. Kenma phải cắn môi dưới để ngăn bản thân không bật cười thành tiếng.

"Em nói là chiều cao, Kuroo-san. Kozume cũng có ngoại hình đẹp đẽ mà." Akaashi chốt lời.

Kuroo ngẩng đầu nhìn sang Kenma. "Wow, cái đó thì em nói đúng rồi đấy."

Khẽ huých vào cánh tay anh, Kenma nói thêm. "Anh luôn dở hơi như vậy à?"

"Chỉ khi ở với em thôi." Cả Kuroo, Bokuto và Akaashi đồng thanh. Kuroo nói với giọng chân thành, còn hai người kia nói với giọng điệu chế giễu. Và điều đó thành công khiến Kenma ôm bụng cười khúc khích.

Cậu chắc chắn Kuroo đang kinh ngạc, trừng mắt nhìn họ. Nhưng rõ ràng là có ý cười trong mắt anh.

---

Có một điều cậu luôn nằm lòng, một sự thật bất di bất dịch, rằng cậu có một người bạn tâm giao tốt nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net