oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trò chơi

——

– Tôi không bao giờ thua

Tôi – Akashi Seijuro đã khẳng định như vậy trước mặt Shintaro.

– Đừng có kiêu ngạo như vậy Akashi

Shintaro không hề tin những gì tôi nói kể cả khi cậu ta chưa từng một lần đánh bại tôi hay chứng kiến tôi thua cuộc. Tôi chỉ cười khẩy

– Đó là sự thật Shintaro, tôi chưa từng biết thua là gì.

– Tôi không tin

– Bất kể là cái gì, người chiến thắng luôn là tôi

– Vậy đánh cược đi

Phải nói là tôi khá ngạc nhiên trước lời thách thức của Shintaro, cậu ta quả thực đã ăn gan hùm khi đòi đánh cược với tôi. Nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng thích thú, còn gì tuyệt vời hơn khi tìm cách chinh phục mọi loại thử thách chứ, một cuộc sống nhàm chán không hợp với Akashi Seijuro.

– Được, cược cái gì?

Khi Shintaro đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

– Mời vào

– Akashi-kun, là tớ

Thiếu niên băng lam, khuôn mặt thanh tú, biểu cảm lạnh lẽo lễ phép chào hỏi rồi bước vào, đi đến bên tôi.

– Ồ, Tetsuya, có chuyện gì vậy?

– Xin lỗi đã làm phiền cậu đánh cờ, nhưng huấn luyện viên muốn tớ giao cái này cho cậu.

– À, danh sách đội viên mới năm nhất, lịch huấn luyện và thi đấu của năm 3 chúng ta. Cám ơn cậu Tetsuya

Vừa nhận lấy những thứ đó, tôi nhìn Tetsuya và mỉm cười, cảm thấy hài lòng khi nhận ra được một chút biểu hiện trên khuôn mặt vô cảm đó, chỉ một chút thôi – một sự bối rối.

– Không có gì, vậy tớ đi đây.

– Ừ, tạm biệt cậu

Tetsuya lại lễ phép cúi chào, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài đóng cửa lại. Quả thực đến nhẹ nhàng và đi cũng như gió, không hổ danh là Bóng ma thứ 6 của đội bóng.

– A, tôi nghĩ ra rồi.

Shintaro có vẻ đã nghĩ ra đề bài cho tôi, thực thú vị, tôi rất mong chờ

– Là...Kuroko

– Kuroko...?

– Phải, ai cũng biết Kuroko lạnh lẽo và thờ ơ đến mức độ nào mà

– Thì sao?

– Nếu cậu có thể khiến Kuroko yêu cậu trong vòng một tuần, vậy là cậu thắng.

– Thật thú vị, Shintaro.

Nghĩ đến cái đề bài cậu ta thách thức tôi, không khỏi khiến tôi bật cười, tôi không nghĩ cậu ta cũng có lúc như thế đấy. Tôi cứ tưởng cậu ta là một người vô cùng nghiêm túc và không thích đùa giỡn cơ. Lẽ nào cậu ta muốn thấy tôi chơi đùa với Tetsuya ?

– Nếu tôi thắng?

– Tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cậu sai bảo. Còn nếu câ...

– Tôi sẽ không thua

Trước khi Shintaro kịp nói ra câu gì đó buồn cười, tôi liền khẳng định như vậy

– Tôi chấp nhận thách thức, Shintaro

******

Thật phiền phức

Phải, thật phiền phức

Đó là những gì trong đầu tôi lúc này.

Thật phiền phức và khó chịu khi Tetsuya cứ quanh quẩn bên tôi như một con cún con vậy.

Hôm qua sau khi nhận lời thách đấu của Shintaro, tôi đã đi tìm Tetsuya. Thật ra thì cũng chả phải tìm, tôi hiểu thói quen của cậu ta mà. Tetsuya thích đọc sách, mỗi khi không phải hoạt động CLB, thì cậu ta sẽ ở trong thư viện đến cuối buổi luôn. Tất cả những việc tôi cần làm là chờ Tetsuya ở trước cổng trường.

– Chào cậu Tetsuya

– Akashi kun, sao cậu lại ở đây?

– Tớ chờ cậu

– Chờ tớ? Có việc gì sao?

– Nếu không có việc thì tớ không thể chờ Tetsuya à?

Tôi mỉm cười, ghé sát vào tai cậu ấy thì thầm, khiến cậu ấy bối rối mà đứng lùi lại ngay lập tức, tạo nên một khoảng cách với tôi

– K...Không phải vậy.

– Tớ chỉ muốn cùng đi về với cậu thôi

– Vậy sao?

– Ừ, cùng đi nào.

Tôi kéo tay áo của cậu ấy, để cậu ấy đi song song bên tôi. Vừa đi chúng tôi vừa nói chuyện, hết chuyện của đội bóng lại nói sang chuyện thường ngày. Chúng tôi có vẻ chẳng có chút điểm chung nào, nhưng nói chuyện vẫn thấy khá hòa hợp.

Khi đi qua Maji Burger, tôi bảo cậu ấy đứng chờ một chút, và bước vào bên trong mua 2 ly Vanilla Milkshake. Kuroko rất bất ngờ khi nhận được ly Milkshake từ tôi.

– Của cậu đây.

– Cho tớ?

– Đương nhiên, không phải Tetsuya rất thích Vanila Milkshake sao?

– Sao cậu biết?

– Có gì mà tớ không biết ư?

Cầm Milkshake trong tay nhưng cậu ấy vẫn giương đôi mắt bầu trời to tròn đó nhìn tôi như không thể tin nổi. Quả thực trông cậu ấy lúc này ngố kinh khủng.

– Cám ơn cậu rất nhiều, Akashi-kun

Rồi bất ngờ nở một nụ cười mà tôi chưa bao giờ thấy trong đời, dễ thương lắm...

...

Dễ thương?

Cái quái gì thế này?

Tôi thấy một thằng con trai dễ thương ư?

Không thể tin nổi, chắc do ảnh hưởng từ vụ đánh cược đây mà. Sau chuyện này, Shintaro sẽ chết với tôi.

– À, không có gì

Tôi lắc lắc đầu, rồi đi về phía trước, bỗng nghe từ phía sau có giọng nói

– Vậy lần sau tớ sẽ mời lại cậu.

Thật sao? Thú vị đây, tôi cười cười quay lại nhìn cậu ta

– Món gì?

– Tofu soup

Giờ đến lượt tôi bất ngờ, ngay cả Shintaro cũng không hề biết tôi thích Tofu soup đâu. Nhưng có lẽ cũng không có gì lạ, bản tính của Tetsuya là luôn quan tâm tới mọi người mà.

– Tôi thật sự mong chờ đấy

Sau đó tôi đưa cậu ấy về nhà, bảo với cậu ấy, hi vọng sau này sẽ được đi về cùng cậu ấy thường xuyên hơn. Vẫn cái bản mặt vô cảm ấy, nhưng hơi bất ngờ, cậu ấy đồng ý.

Có vẻ bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi đã thành công rồi.

Và hôm nay,

Tôi cảm thấy Tetsuya chủ động hơn hôm qua, dù chỉ một chút thôi, nhưng với Emperor Eyes, tôi có thể cảm nhận được. Giờ nghỉ trưa, tôi rủ cậu ấy ra ban công khu vực cầu thang thoát hiểm thay vì lên sân thượng để ăn trưa cùng cả nhóm. Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu chỉ có hai chúng tôi.

– Không lên sân thượng sao, Akashi-kun?

– Không, hôm nay tớ muốn ăn ở đây.

– Nhưng, mọi người sẽ chờ...

– Không tuyệt sao khi chỉ có hai chúng ta ở đây, yên tĩnh và không bị làm phiền, ngồi xuống đi Tetsuya

Cậu ấy biết không thể phản kháng nên đành ngoan ngoãn làm theo, tất nhiên rồi, mệnh lệnh của tôi là tuyệt đối. Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, những câu chuyện không có chủ đề, chả có mục đích hoặc đôi lúc chỉ là im lặng ăn trưa nhưng cũng cảm thấy thoải mái. Đột nhiên tôi nảy ra ý tưởng

– Mai làm bento cho tớ đi

– Sao?

Tetsuya trợn tròn mắt nhìn tôi, quả thực ngố không tả

– Mai hãy làm cho tớ một hộp bento đi

– Nhưng Akashi kun đã có rồi mà

– Tớ muốn thử bento do Tetsuya làm.

– Tớ không giỏi nấu ăn, cũng chưa từng làm bento cho ai hết

– Vậy tớ càng phải thử?

– Tại sao?

– Hộp bento đầu tiên Tetsuya làm cho người khác, tớ muốn có nó

Chỉ thế thôi và không được cãi – Đó là ý nghĩa của ánh mắt mà tôi đang trao cho cậu ấy, hi vọng là cậu ta hiểu, nếu không thì...

Tetsuya ngơ ngác nhìn tôi rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Tốt, cũng may là cậu ta hiểu.

Buổi chiều chúng tôi tập luyện cùng CLB, vì có lẽ tôi bảo Tetsuya "hãy hỏi tôi bất cứ điều gì cậu ấy không rõ ràng", nên tôi thấy cậu ấy cứ quanh quẩn ngồi bên tôi suốt. Tôi khát cậu ta đưa tôi bình nước, tôi nóng cậu ta đưa tôi khăn lạnh, tôi làm việc cậu ta đưa tôi tài liệu. Cứ yên lặng như nước, nhẹ nhàng như gió không hề làm phiền tới tôi.

Quả thực rất phiền phức và khó chịu

Nhưng...

Có lẽ chỉ hơi phiền phức thôi,

Hoàn toàn không khó chịu

***

Ngày hôm sau, Tetsuya chủ động mời tôi đi ăn trưa. Chúng tôi lại ra ban công khu vực cầu thang thoát hiểm ngồi. Quả thực nơi đây không có phong cảnh đẹp cho lắm, nhưng bù lại vô cùng yên tĩnh, tách biệt hẳn không khí ồn ào phía bên kia.

– Akashi-kun, đây là bento của cậu.

– A, cám ơn cậu Tetsuya

Tôi háo hức mở hộp bento Tetsuya chuẩn bị cho tôi. Thật bất ngờ khi trong đó có cơm, rau luộc, trứng luộc và Tofu soup. Tôi ngao ngán nhìn cậu ta, trong khi cậu ta nhìn tôi khá là mong chờ.

Chậc, có lẽ tôi sẽ nếm Tofu soup trước.

– Tetsuya này

– Sao?

– Dù cậu đã nói là nấu ăn không giỏi...

– Ừ...

– Nhưng tệ vậy khiến tớ không ngờ đấy.

– Tớ xin lỗi.

– Cái này không thể gọi là Tofu soup, nó giống như nước muối luộc đậu phụ thì đúng hơn.

– Tớ xin lỗi.

Tôi quả thực muốn quăng hộp bento này đi quá, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã của Tetsuya thì lại không nỡ làm vậy. Dù sao tôi cũng đang tán tỉnh người ta mà. Thôi chịu khó vậy. Tôi quay ra ăn cơm với rau và trứng luộc.

– Akashi-kun, cậu không cần phải ăn đâu, tớ sẽ mua bánh cho cậu.

– Không sao, cái này ăn cũng được mà.

– Cậu không cần phải tự ép mình như thế

– Có điều, Tetsuya này, trứng luộc khá ngon đấy

– Thật sao?

Tetsuya hai mắt sáng lấp lánh nhìn tôi khi tôi khen món trứng luộc của cậu ấy.

– Ừ, món trứng này có vị rất vừa miệng

– Thật ư? Đây là món tủ của tớ

Chỉ có vậy thôi mà Tetsuya dường như rất vui, khuôn mặt thì không có gì, nhưng ánh mắt và lời nói đều chứng tỏ rằng cậu ấy rất vui mừng.

Nhìn cậu ấy như vậy tôi cũng thấy lòng thoải mái.

– Nếu cậu thích, mai tớ sẽ làm thêm cho cậu, Akashi-kun

– Ừ

Vậy là mai Tetsuya vẫn làm bento cho tôi. Có lẽ tôi nên thủ sẵn bánh mỳ.

Buổi chiều, chúng tôi lại hoạt động CLB, sau khi tập bóng với Daiki và Ryota xong, cậu ấy lại quay về yên lặng ngồi bên cạnh tôi giống như ngày hôm qua. Như một cái bóng và không làm phiền tôi. Chiều tối, tôi lại đưa cậu ấy về như hai hôm trước. Mua Vanilla Milkshake cho cậu ấy và thích thú nhìn ánh mắt sáng long lanh vì Milkshake.

Phải, vô cùng thích thú.

***

Sáng hôm nay, vừa bước tới cổng trường đã nhìn thấy ba cái đầu màu sắc túm tụm lại một chỗ. Tôi biết Daiki và Ryota rất thích Tetsuya, cứ thấy bóng dáng cậu ta ở đâu là lao vào như một thỏi nam châm ấy. Tay bắt mặt mừng, quàng vai bá cổ như mấy con chó con đang nịnh chủ.

Thật ngứa mắt.

– Chào Tetsuya

Vừa nói, tôi vừa kéo Tetsuya ra khỏi người của hai con tiểu cẩu kia, để cậu ấy đi bên cạnh tôi.

– Chào cậu Akashi-kun

– Akashicchi/Akashi, cậu làm gì thế?

Daiki và Ryota đã gào lên vậy đấy, nhưng tôi mặc kệ. Tôi ghé sát vào tai Tetsuya thì thầm

– Vào lớp đi, trưa nay tớ đón cậu.

– À...ừm

Cậu ấy gật nhẹ, vành tai hơi ửng hồng khiến tôi rất hài lòng. Quả thực tôi bắt đầu mong đến giờ nghỉ trưa rồi đấy.

Buổi trưa, tôi qua đón Tetsuya. Vừa bước tới cửa lớp đã thấy Daiki và Ryota trong đó tìm Tetsuya. Nhưng cậu ấy lại phát động misdirection mà trốn mất, nhanh chóng đi đến bên tôi.

– Ta đi thôi Akashi-kun

– Ừ

Quay lại cầu thang thoát hiểm quen thuộc, Tetsuya lại đưa cho tôi bento cậu ấy đã chuẩn bị. Xem nào, vẫn là cơm, rau luộc, trứng luộc và Tofu soup. Tôi thử một ít rồi chán nản nhìn cậu ấy

– Tetsuya, đây hoàn toàn không phải Tofu soup.

– Tớ xin lỗi.

Cậu ấy thở dài, khuôn mặt vô cảm nhưng không giấu nổi vẻ thất vọng.

– Tối nay cậu rảnh không?

– Tối ư? À...Tớ không có việc gì

– Vậy qua nhà tớ đi, tớ sẽ dạy cậu nấu Tofu soup.

– Ơ...

Thế thôi và cấm cãi – Tôi lại liếc mắt nhìn Tetsuya trong khi cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Có vẻ Tetsuya rất hiểu tôi đấy chứ, chưa bao giờ cậu ấy đoán sai ý tôi cả. Điều này khiến tôi rất hài lòng.

Chiều tối, sau khi kết thúc đợt huấn luyện cùng CLB. Tôi nhanh tay kéo Tetsuya về phía cổng trường trước khi mấy con tiểu cẩu kia lại bắt đầu đeo bám. Ô tô của tôi đã chờ sẵn ngoài cổng, chúng tôi lên xe và đi về nhà của tôi.

Tetsuya có vẻ không được thoải mái lắm trong ngôi nhà sang trọng này, cậu ấy chỉ ngồi thu mình lại ở một góc bàn ăn lớn.

– Nhà cậu to và đẹp quá, Akashi-kun

– Cám ơn.

– Cậu có hay mời bạn bè về chơi không?

– Cậu là người đầu tiên.

– Thật ư?

– Phải, cậu nên tự hào về điều đó.

Tôi đang loay hoay lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh, quay đầu lại, thấy khuôn mặt cậu ấy có vẻ vui. Nó vẫn luôn vô cảm như thường ngày, nhưng tôi nhận ra, cậu ấy đang vui.

– Tớ đưa cậu tới đây để học nấu ăn cơ mà, lại đây nào, Tetsuya

– Vâng.

Cậu ấy đứng bên cạnh tôi, chăm chú quan sát từng động tác của tôi. Tetsuya là dạng học trò ngoan ngoãn mà bất cứ người thầy nào cũng muốn có, cậu ấy luôn nghiêm túc học tập bất cứ cái gì được dạy. Một tiếng sau, chúng tôi đã có một bàn ăn nóng hổi gồm cơm, thịt rán, rau xào, trứng cuộn và Tofu soup.

– Akashi-kun, cậu giỏi quá.

– Tất nhiên.

– Ăn rất ngon, cậu tự học hay được dạy?

– Tớ tự học.

– Thật sao?

– Ừ, căn nhà này tuy có nhiều người giúp việc, nhưng tớ không muốn phụ thuộc vào người khác.

– Vậy ba mẹ cậu đâu?

– Họ bận, ít khi về nhà.

– Vậy à.

Rồi cậu ấy không nói gì nữa, chỉ chăm chú ăn hết suất cơm của mình. Sự yên lặng bao trùm căn phòng, nhưng tôi lại thấy thoải mái, Tetsuya tuy rằng ít nói, nhưng ăn tối cùng cậu ấy tốt hơn gấp vạn lần việc ăn một mình.

– Cậu có cô đơn không?

Câu hỏi đột ngột của Tetsuya đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Nhìn cậu ấy chằm chằm, tôi không nói gì cả, một lúc sau tôi đứng dậy ra ngoài phòng khách

– Nếu cậu ăn xong rồi thì ra đây đi, tớ sẽ pha trà cho cậu.

Sau đó chúng tôi yên lặng uống trà, không ai nói với ai câu gì, cho tới khi tôi đưa cậu ấy về nhà. Đứng ở trước cổng nhà, cậu ấy ngại ngùng

– Cám ơn cậu đã đưa tớ về

– Không có gì

– Và xin lỗi nếu lúc nãy tớ đã quá tự tiện.

– Không sao, tớ không cô đơn đâu.

– Thật không?

Nhìn vẻ mặt háo hức của cậu ấy, tôi không kìm nén được mà muốn trêu chọc

– Ừ, bởi vì ... chẳng phải đã có Tetsuya rồi sao?

Cậu ấy đứng trân trân nhìn tôi, khiến tôi bất ngờ, không thể tin được, hai má cậu ấy đỏ bừng, dáng vẻ bối rối, cậu ấy cúi gập người chào tôi rồi chạy như bay vào trong nhà.

Nhìn tình cảnh đó, tôi không nín được mà bất giác bật cười, Tetsuya thật thà quá, rất là đáng yêu.

Khoan đã...đáng yêu ư?

Ờ...thì

Đáng yêu...

Một chút thôi.

***

Hôm nay là thứ bẩy, chúng tôi chỉ phải học có nửa ngày, thường thì học xong thì về nhà ăn trưa, chẳng ai mang bento vào ngày thứ bẩy cả.

Nhưng Tetsuya lại quên mất điều đó, cậu ấy vẫn mang bento cho tôi. Chả lẽ tôi lại từ chối, chúng tôi lại đến nơi ăn trưa quen thuộc.

– Xin lỗi, tớ quên mất hôm nay là thứ bẩy, đáng lẽ giờ này cậu đã về nhà rồi mới đúng.

– Không sao, bento Tetsuya làm cho tớ, sao tớ bỏ qua được. Chỉ có điều...

– Sao?

– Dù tớ đã khen món trứng luộc của cậu khá ngon thì việc ăn liên tiếp ba ngày khiến tớ ngán vô cùng, giờ nhìn thấy trứng luộc là tớ phát sợ.

– Tớ xin lỗi.

– Còn nữa, Tofu soup của cậu chẳng cải thiện được chút nào.

– Tớ xin lỗi.

– Tớ bó tay rồi.

– T...Tớ xin lỗi.

Tuy chê là thế, nhưng tôi vẫn cố gắng gạt bỏ sự ngán ngẩm lên đến tận cổ để nuốt hết đống thức ăn đó vào bụng. Tôi không thể chịu nổi vẻ mặt thất vọng của Tetsuya.

Trong khi tôi đã ăn xong phần cơm của mình, thì cậu ấy vẫn ỉu xìu, tuy rằng Tetsuya cố gắng nói chuyện và hành động như không có việc gì, nhưng tôi vẫn nhận ra, cậu ấy vẫn đang buồn. Không nói không rằng, tôi liền nằm xuống, gối đầu lên đùi cậu ấy, việc này khiến cậu ấy đỏ mặt, bối rối vô cùng.

– Aka...Akashi-kun...cậu làm gì vậy?

– Tớ buồn ngủ

– T...tớ biết, nhưng tại sao lại là đùi của tớ?

– Vì đó là phần thưởng cho việc tớ đã ăn hết bento cậu làm cho tớ.

– Nhưng...

– Ngoan nào. Để yên cho tớ ngủ.

Tôi quay mặt vào phía Tetsuya, điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, nhưng vẫn thấy cậu ấy có vẻ không yên.

– Cảnh cáo cậu Tetsuya, trong vòng một tiếng, nếu dám làm tớ thức giấc, cậu sẽ lãnh đủ đấy.

Nghe tôi dọa dẫm, có vẻ cậu ấy đã biết sợ, ngồi im như phỗng, không một chút cựa quậy. Một lúc sau, khi tôi lơ mơ muốn chìm vào giấc ngủ, tôi chợt cảm giác được một bàn tay mát lạnh đang dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi. Vốn rất ghét bị người khác chạm vào, nhưng giờ phút này đây không hiểu sao tôi lại thấy vô cùng thoải mái, khiến tôi nhanh chóng đi vào giác ngủ.

Đúng một tiếng sau, tôi tỉnh dậy, phát hiện Tetsuya cũng đã ngủ từ khi nào rồi. Nhìn cậu ấy ngủ thật bình yên, không nỡ đánh thức, tôi ngồi xuồng bên cạnh cậu ấy, nhẹ nhàng kéo đầu cậu ấy xuống tựa vào vai tôi, để cậu ấy ngủ thật thoải mái.

Chính bản thân tôi cũng không ngờ, trước đây tôi đối với người khác luôn đề phòng, ghét đụng chạm, giờ đây lại vui vẻ chủ động gần gũi người kia. Cậu ấy bên tôi hơi thở nhẹ đến mức như vô hình, nếu không phải Tetsuya đang dựa vào tôi, tôi thật không chắc cậu ấy có đang ở bên tôi?

Khoảng 3 giờ chiều, Tetsuya tỉnh dậy, chúng tôi đi đến thư viện theo ý của Tetsuya, cậu ấy thích sách mà, cũng không có gì lạ

– Cậu cũng đọc "Hoa tương tư" sao?

– Cậu biết nó ư, Akashi-kun?

– Ừ, tớ đã từng đọc nó.

– Tớ không ngờ cậu cũng đọc loại tiểu thuyết ướt át này đấy

– Giải trí thôi mà.

– Nhưng tớ thích nó, nó thật ý nghĩa và rất hợp với tớ.

– "Hoa tương tư" ư?

– Phải

Nghe vậy, tôi tiến tới gần Tetsuya hơn, đặt một tay lên kệ sách, dồn cậu ấy đứng dựa hẳn vào kệ. Cậu ấy càng tránh, tôi càng tới gần

– Aka...Akashi-kun?

– Vậy cậu đang tương tư ai sao?

– Không...Không có

Cậu ấy bối rối, đỏ mặt, né tránh ánh mắt của tôi, dùng tay đẩy tôi ra rồi đi theo hướng khác. Tôi bắt tay lên cằm, nghĩ ngợi một lúc rồi nở một nụ cười.

Hê, có lẽ nào...

Tôi tiến đến bên cậu ấy

– Tetsuya, mai cậu rảnh không?

– Sao?

– Mai là chủ nhật, tớ muốn đi mua vài thứ cho đội bóng, đi cùng tớ nhé.

– A...Tớ...

Cậu ấy ngập ngừng, có vẻ muốn từ chối. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tetsuya, cúi xuống, thở nhẹ vào tai cậu ấy.

– Quyết định vậy nhé

– Ừm...

Hài lòng khi nhìn cậu ấy bối rối, ngượng ngùng, tôi cảm thấy có một chút vui đấy.

Ngày mai sẽ thú vị lắm

***

Sáng chủ nhật, tôi hẹn sẽ đón cậu ấy lúc 10 giờ. Khi tới nơi, tôi đã thấy cậu ấy đứng ở cổng đợi sẵn. Có vẻ cậu ấy cũng mong chờ hôm nay lắm đây.

Chúng tôi đi bộ ra bến xe, rồi đi tàu điện ngầm đến khu vực mua sắm Shibuya. Sáng chủ nhật có khác, đường phố đông đúc toàn người với người. Chúng tôi đi đến cửa hàng thể thao, xem xét và đặt mua một bảng rổ mới, nhờ ơn Atsushi, cái bảng rổ cũ của chúng tôi sắp gãy đến nơi rồi. Sau đó rẽ qua cửa hàng cách đó một dãy phố, đặt hơn chục quả bóng rổ mới tinh rồi bảo họ ngày mai hãy mang tới trường Teiko. Mua thêm vài thứ linh tinh khác thì đã đến trưa, nhìn Tetsuya có vẻ hơi mệt, tôi cười cười

– Cố gắng một chút nữa nào, lát nữa tớ sẽ mua Vanilla Milkshake thượng hạng số lượng có hạn cho cậu.

Cứ như được tiêm thêm thuốc trợ lực vậy, cậu ấy lại hăng hái như lúc khởi hành, ngố thật đấy.

Vào đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net