Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kise ngồi trước ống kính, màn ảnh liền hiện ra một chàng thiếu niên đẹp mã tạo hình, những tấm được chụp ra đều rất có hồn.

Những năm gần đây, Kise được giới truyền thông chú ý đến sức hút mãnh liệt của hắn. Những hợp đồng chụp hình cứ như thế mà dày đặc hẳn. Hắn bận đến mức thời gian để đến trường thật sự rất hiếm hoi.

Nở nụ cười sáng trưng đặc trưng của bản thân, hắn luôn mang đến một hình tượng hoàn mỹ nhất của bản thân ở trước mặt mọi người.

Sau khi kết thúc công việc chụp ảnh, Kise sải bước trên con đường đầy ắp những ánh đèn đường, con người tấp nập qua lại, lướt qua nhau, gấp rút để đi đến một nơi nào đó.

Kise hắn chính là không có nơi nào để đi, căn hộ hắn ở là khu chung cư tầm trung, hắn cho rằng nơi đó tràn đầy sự nhạt nhẽo cùng vơid nhàm chán.

Sau khi Kuroko đi sang Mĩ, Kise hắn là ngày đêm vùi đầu vào công việc, cuộc sống liền trở nên nhàm chán tột cùng.

Kurokocchi của hắn khi nào mới có thể gặp lại?

Hắn thật sự nhớ cậu lắm rồi, nhớ đến sắp phát điên.

Lúc đầu hắn không biết cảm giác này là gì, nhưng hiện tại hắn đã xác định được.

Đó chính là yêu.

Hắn chính là đã yêu cậu.

Đã có lần cả bọn họ đi tìm thông tin của cậu ở khắp nơi, nhưng mọi thứ được nhận lại là con số không.

Nhưng muốn hắn từ bỏ? Trừ khi các người nằm mơ.

Kise đã thề cả đời này hắn nhất định sẽ tìm thấy cậu.

----

"Này không được đâu... giường tớ nhỏ, nên không vừa đâu."

"Thật mà..."

Kuroko sau khi được đặt xuống đất thì vẫn như cũ, lời nói có phần gấp gáp nhưng mặt vẫn không thể hiện một tí cảm xúc.

"Chúng ta ôm nhau ngủ chắc chắn sẽ vừa."

Aomine khẳng định chắc nịch, ngồi trên giường mà xem xét, tuy nhỏ nhưng nếu miễn cưỡng thì có thể vừa.

"Không được."

Vừa trải nệm dành cho khách kế bên giường mình, Kuroko thẳng thừng bác bỏ ý kiến trên. Giường này từ hồi cậu học sơ trung, lúc trước chỉ vừa đủ cậu cùng Kise, bây giờ chắc chắn không vừa. Cậu căn bản định ngày mai đi mua đồ dùng cần dùng trong nhà, và sắm thêm một cái giường to to. Nếu để cậu ngủ trên cái giường nhỏ xíu này thì chắc chắn cậu sẽ vì cái tướng ngủ kì quái của mình mà rơi xuống giường.

"Không được thật sao?"

Aomine giở giọng trẻ con mà nài nỉ.

"Không là không."

"Tetsuuuu"

Kéo Aomine xuống nệm, đi đến cong tắc mà tắt đèn.

"Nếu cậu không chịu thì để tớ tiễn cậu về nhà."

Nở nụ cười nhẹ, đi đến giường mà nằm xuống, quay lưng về phía Aomine. Kuroko hoàn toàn lơ đẹp con người đang đen như cục than phía sau. Aomine hắn biết không thể thay đổi ý kiến của Kuroko, đành ngậm ngùi mà nằm dưới nệm.

Kuroko vì mệt mỏi mà ngủ rất nhanh. Aomine vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Hình như hắn vẫn chưa nói gì với mấy người kia. Nhưng ý định nói cho những người kia biết bị hắn quăng qua một bên. Bí mật này hắn thực sự muốn giữ bí mật, muốn giấu đi Kuroko.

Bỗng nghe một tiếng rầm khá to ở kế bên, cắt đứng đường dây suy nghĩ của Aomine, giật mình mà nhìn qua kế bên, khuôn mặt ngáy ngủ của Kuroko dường như được phóng to trước mặt hắn. Do tư thế ngủ khá kì lạ của Kuroko cộng với chiếc giường có vẻ nhỏ nên Kuroko như thế liền bị rớt xuống giường.

"Này là cậu tự nguyện, tớ không ép."

Nhẹ nhàng hôn lên trán Kuroko, liền ôm cậu ấy vào lòng, hắn thật muốn được ôm như thế này mãi. Thì thật hạnh phúc biết bao. Kuroko có vẻ cảm thấy lạnh mà rút vào người Aomine, bày ra khuôn mặt thỏa mãn đến ngất ngây.

Cậu muốn tớ phải sống như thế nào đây Tetsu?

Cảm thấy người mình đột nhiên nóng phừng lên, hắn cảm thấy mình nên vào nhà vệ sinh một chuyến.

Sau khoảng một giờ hạ nhiệt. Hắn cảm thấy người mình ổn hơn phần nào. Nhẹ nhàng ôm lấy Kuroko, đặt một nụ hôn nhẹ trên môi, thật sự rất tuyệt.

Thật muốn giấu cậu ấy đi, không cho ai thấy.

Chỉ mình hắn thấy là đủ.

Này cậu có biết, trong khoảng thời gian không có cậu ở đây, tớ đã khổ sở như thế nào không?

Cái lúc biết cái tin cậu sang Mĩ ấy...

Thật sự tớ không tin đó là sự thật.

Haha.

Cậu giống như là một bóng ma vậy...

Đột nhiên biến mất..lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tớ.

Ôm chặt lấy Kuroko vào lòng.

Lần này, tớ sẽ không để cậu rời khỏi đây nữa.

Cứ như thế,hai người ôm nhau , ngủ một giấc thật ngon cho đến khi bình minh sáng lên.

---

Ánh sáng mặt trời xuyên qua từng khe cửa,lạn lách từng tia thẳng nhỏ vào nhà. Aomine lấy tay che đi ánh nắng đáng ghét đang che vào mặt hắn. Thật khó khăn để hắn có thể thức dậy.

Nhìn quang cảnh xung quanh,hắn mới xác định được là hắn đang ở nhà của Tetsu của hắn, chính xác là phòng ngủ.

Tetsu của hắn trở về rồi.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm.bVòng tay bất giác trở nên trống rỗng,đêm qua chính là hắn đã ôm cậu ngủ mà?

Giờ cậu đâu?

"TETSU........"

Gấp rút chạy xuống dưới nhà, đi khắp nhà vẫn không thấy đâu.

Không,không.

Hắn không muốn xa cậu nữa đâu.

Đi kiếm cậu một lần nữa, liền thấy tờ giấy được đặt trên bàn. Liền hối hả lấy lên mà đọc.

"Aomine-kun, tớ đi ra khu mua sắm để mua chút đồ, không về sớm nên cậu cứ về trước."

Aomine hiện tại mới có thể thở phào, ngồi thụp xuống, thật sự lúc nãy tim hắn chỉ muốn nhảy ra ngoài. Nhìn xuống bàn tay vẫn còn chưa hết run rẩy.

Thật muốn hắn sợ chết khiếp.

Lần này hắn tiêu thật rồi.

Nhanh chóng lấy áo khoác, điểm đến chính là trung tâm mua sắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net