Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Woa Kurukocchi dễ thương quá đi~."

Kuroko vừa bước ra phòng thay đồ, trên người khoác lên một bộ Yukata màu xanh nước, nhìn vào cảm giác thực yên bình và nhẹ nhàng. Kise không suy nghĩ nhiều liền bay tới, giang vòng tay to lớn của bản thân chuẩn bị ôm cơ thể nhỏ bé kia vào lòng. Nhưng lại bị một chân của ai đó đột ngột đưa ra, không đoán trước liền bị vấp vào.

Rầm.

Kise chính thức hôn lên nền nhà.

"Aominecchi cậu-cậu chính là cố ý."

Cố gắng nâng thân người đau rã rời ngồi dậy, mặt mũi vì va đập sớm đỏ ửng lên, dùng ánh mắt căm phẫn hướng về phía thủ phạm đang làm như không biết gì.

Hắn ta chắc chắn là cố ý. Nhìn xem khuôn mặt hoàn mĩ của cậu đã biến thành loại gì rồi, nếu lỡ xấu đi thì Kurokocchi sẽ không thích hắn nữa thì sao?

"Xin lỗi nhé, tôi không thấy."

Aomine mặc một Yukata màu xanh nước đậm, khuôn mặt nhịn cười mà nói, cảm giác sắp không chịu được mà cười ha hả lên.

Không thấy?

Đừng đùa, Kise hắn không phải trẻ lên ba.

Kise Ryouta ngoại hình cao ráo, khuôn mặt từng phải khiến nhiều cô gái tự động ngã vào, hắn là sao có thể nhẹ nhàng bảo không thấy?

Còn xem cái bộ dáng sắp nhịn cười đến chịu hết nổi kia, 1001% là cố ý.

"Cậu chính là cố ý, tớ như thế này làm sao cậu không thấy được."

Ngay lúc cậu chuẩn bị hướng tới Aomine mà la lối thì một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp hướng tới cậu.

"Cậu không sao chứ Kise-kun, có bẩn Yukata không?"

Nhìn xuống bộ Yukata màu vàng của hắn, Kuroko cảm giác thực hợp với Kise, nếu mà bẩn đi thì thật sự rất tiếc.

Bắt lấy bàn tay nhỏ xinh kia, liền trở về trạng thái bình thường, toan ôm người kia vào lòng.

"Kurokocchi lo lắng cho tớ sao,tớ thật sự là đau lắm đấy, nếu Kurokocchi hôn tớ một cái đi tớ liền sẽ hết đau ngay."

"Tớ nghĩ cậu đừng nói mấy chuyện như thế, sẽ gây hiểu lầm."

Thoát khỏi vòng tay to lớn kia, Kuroko mặt vẫn không cảm xúc với ánh mắt kiên định hướng về Kise.

"Há há đáng đời nhá Kise."

"Aominecchi im đi, cậu cười là cười cái gì, Kurokocchi chỉ ngại thôi."

"Kise-kun phiền phức quá."

Sau khi nghe câu nói kia liền đông cứng lại, quay về góc tường vẽ vòng tròn.

"Kurokocchi nói mình phiền"

"Kurokocchi nói mình phiền"

Nhìn thấy ánh mắt hướng về Kise đang định nói gì đấy của Kuroko, Murasakibara liền lên tiếng.

"Kuro-chin không cần lo lắng, Kise-chin lúc nào cũng như vậy, một chút sẽ trở lại bình thường. Kuro-chin đến đây đi, tớ có maiubo vị vani loại mới này."

Tay cầm một túi đồ ăn, sau một hồi lục lọi tìm kiếm trong túi bánh liền lấy ra cây maiubo vani.

"À không, tớ chỉ định nói có con gián ở bên cạnh cậu ấy."

Tay chỉ về phía bên cạnh Kise, hiển nhiên nhìn thấy một con gián đang yên vị kế bên chỗ Kise đang ngồi.

Mặt lập tức tái mét, chuyển từ trắng sáng tím, lại sang màu xanh. Sau 5s đứng hình liền hét lên mà chạy đến Kuroko.

"Áaaaaaaa gián, có gián..... Kurokocchi cứu tớ."

"Tớ-tớ nghẹt thở."

Kuroko bị ôm đến khó thở, khuôn mặt không cảm xúc bấy giờ có chút biểu cảm khó chịu.

"Cậu buông Kuroko ra, có con gián mà sợ cái gì? Bộ cậu là con gái hả? Phiền phức quá."

Midorima bận một bộ Yukata màu lục ôn hoà, bực mình mà kéo Kuroko ra khỏi cái người cái gan bé như trái nho kia. Từ nãy đến giờ cậu ta hết cãi vã khóc lóc um xùm cả lên. Thật sự rất đau đầu đến phát điên.

Xoa xoa thái dương. Nếu cứ ở chung một chỗ với cậu ta cậu sẽ sống không thọ mất.

"Cậu không thấy ghê à....gián đó....nó sẽ ăn thịt tớ mất."

Mặt tái mét trốn sau màn trước cửa phòng thay đồ, chỉ chỉ về phía con gián vẫn đang hiện diện ở đó, còn có xu hướng sẽ phóng đến hắn bất cứ lúc nào.

"Con gián có tí tẹo mà cậu bảo nó ăn mình, cậu bị ngốc à?"

Aomine nhìn Kise mà khinh thường, cậu cảm giác mình còn thông minh hơn cậu ta gấp bội.

"Đây chỉ có mình cậu sợ thôi đấy Kise-chin, gián khi chiên lên ăn cũng rất ngon đấy."

"Cậu lại ăn mấy thứ không tốt cho sức khỏe à, cậu không biết n-"

"Tớ chưa từng ăn gián chiên nhưng nghe bảo là ngon, Mido-chin nói nhiều quá."

"Tôi không nói nhiều."

"Các cậu im giùm cái đi."

Aomine tay xoa xoa tóc, ồn ào chết được.

Kuroko hiện tại đang rất đau đầu. Nếu biết chuyện ồn ào như thế này thì biết thế vài phút trước cậu không nên chỉ con gián cho Kise. Cứ để thuận theo gió thì sẽ yên bình hơn không.

Tiếng cửa mở vang lên, Akashi mang trên mình bộ Yukata màu đỏ trong rất uy quyền bước vào.

"Các cậu chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi."

Bọn họ vứt hết vụ ồn ào vừa mới diễn ra ít phút trước mà đi, Kise nhanh chóng trở về bình thường, bỏ đi cái hình ảnh chết cáy ban nãy.

---

Lễ hội ồn ào bỗng chóc lại ồn ào hơn nữa. Tiếng bàn tán khắp nơi khi họ xuất hiện. Nhất là những cô gái, dồn hết chú ý vào năm người điển trai kia. Hiển nhiên bỏ qua chàng trai nhỏ nhắn đằng sau. Nếu bọn họ thấy được chàng trai lam kia thì mọi chuyện sẽ khác.

Đáng tiếc họ có nhìn như thế nào thì cũng chẳng thể thấy được.

Những chuyện như thế này Kuroko cậu sớm cũng đã quen rồi. Như chuyện thường ở huyện. Nhìn lên năm người đang được mọi người chú ý kia. Bọn họ xem ra chẳng để ý gì cho cam.

"Bạch tuộc nướng kìa."

Murasakibara mắt sáng bừng, chạy đến phía quầy bạch tuộc nướng nóng hổi đằng kia.

"Cho hỏi các cậu...có thể cho bọn tớ đi chung không."

Một âm thanh dịu dàng vang lên, theo hướng giọng nói kia, liền thấy hai cô gái thoạt nhìn xinh đẹp.

"Cậu chính là Kise Ryouta phải không, bọn tớ chính là fan cậu đấy."

Cô gái kế bên nhìn thấy Kise liền vui mừng nói.

"Thực vinh hạnh."

Theo bản năng người mẫu, liền nở nụ cười mà trả lời. Làm bọn họ có phần xao xuyến.

"Thế chuyện lúc nãy tớ nói......"

"Xin lỗi cậu nhé, bọn tớ có việc bận rồi nên, chắc là không thể đáp ứng."

Kise vẫn hết sức lịch sự mà từ chối. Hôm nay được đi lễ hội với Kurokocchi và bọn họ. Cư nhiên không thể cho người khác xen vào.

"Nhưng...."

Cô gái kia xem ra vẫn còn tí hi vọng mà cầm áo Midorima.

Liền dựt áo ra khỏi người kia,ánh mắt hắc khí mà nhìn bọn họ.

"Các cô phiền phức quá, bọn tôi đã nói không được."

Con gái luôn phiền phức như vậy,thế nên hắn không thể thích nổi con gái.

Hai cô gái kia bị dọa một phen hoảng sợ mà đông cứng người. Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra.

"Có chuyện gì thế?"

Murasakibara trên tay cầm ba hộp bạch tuộc nướng mà chấm hỏi. Hình như có chuyện gì đó khá căng và Mido-chin khá tức giận.

"Atsushi trở lại rồi. Chúng ta đi, Tetsuya đi thôi."

Akashi vẫn như thế, giọng mang phần lạnh lẽo, tuy lời nói xem có vẻ bình thường. Nhưng khi phát ra bởi hắn, không khác gì là lệnh.

"Ừ"

Kuroko trên tay cầm ly đá bào, lúc bọn họ đang nói chuyện với hai cô gái kia, ông chủ quán đá bào không biết vì sao lại có thể nhìn cậu mà mời cậu ăn.

Thế như một cơn gió, bọn họ biết mất dần khỏi lễ hội.

Chọn một vị trí đẹp để xem pháo hoa. Thật may mắn khi không có ai ở đây. Chổ mà bọn họ đã cất công tìm được, nói tìm được là không đúng, là do Murasakibara một lần đi lạc mà tìm thấy.

"Nè nè, các cậu nghĩ chúng ta sẽ thắng giải Winter cúp không?."

Kise hí hửng nhìn bọn họ.

"Tất nhiên, với chúng ta chắc chắn sẽ được."

Aomine nói lên giọng tự tin.

Kuroko hoài niệm, giá như Aomine cậu ấy có thể như thế mãi thì tốt biết bao.

Vẫn mãi yêu bóng rổ.

"Tetsuya nghĩ sao?"

Đang suy nghĩ thì giật mình, nhìn sang bọn họ liền thấy bọn họ nhìn chằm chằm mình.

"Tất nhiên các cậu sẽ thắng, và sau này các cậu rất mạnh,-------"

Bổng pháo hoa bắn lên, tất cả liền hướng lên nó mà cười tươi.

Pháo hoa thật đẹp.

Tuy không nghe thấy nhưng Akashi hắn vẫn đọc được khẩu hình miệng của Kuroko. Đôi mắt dần chuyển sang hai màu khác nhau mà nhìn xa xôi.

"Tất nhiên các cậu sẽ thắng,và sau này các cậu rất mạnh,sau đó....tớ sẽ rời đội."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net