Chương 14: Đi Tới Trung Tâm Của Cơn Bão Táp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vù vù, tiếng gió rít lên mãnh liệt.

Một đoàn xe bao gồm một vài chiếc xe ngựa bất chấp mưa gió, di chuyển hết tốc độ dọc theo đường quốc lộ của Fremmevira. Nếu như thời tiết quang đãng, chắc chắn có thể nghe được âm thanh của bước chân ngựa, nhưng nó đã bị cơn bão giông che mờ đi. Thời tiết đã trở nên xấu và chuyển biến thành giông bão từ lúc đầu tháng tới giờ. Trong khoảng thời gian này mưa vẫn tiếp tục rơi, mạnh đến mức như muốn cạo lên cả mặt đất. Trận mưa rào này làm nước đọng vượt quá mức dẫn đến nước chảy lênh láng trên con đường lát đá của Fremmevira. Từng vũng nước mưa to lớn xuất hiện.

Ở trong thời tiết này và con đường đi lại trong hoàn cảnh đó cho các hoạt động ở ngoài trời, nhưng đoàn xe vẫn kiên trì tiến lên phía trước. Và, nhìn tới phương hướng mà họ muốn đến; đó là một hình ảnh mơ hồ của nơi có nền giáo dục lớn nhất cả nước – Học viện Phi công Laihiala, nó nằm ở trong Học viện Thành phố Laihiala.

"Mưa đúng thật là nặng hạt mà."

Hiệu trưởng của Học viện Phi công Laihiala – Lauri Echevarria cau mày lại, ông vừa nhìn con mưa đổ xuống ở phía ngoài khung cửa sổ vừa vuốt nhẹ râu của mình. Cơn mưa hiếm có này đã rơi suốt không ngừng trong những lúc gần đây. Nó thậm chí còn gây ảnh hưởng tới công việc học hành của một số lớp, điều này làm cho vị hiệu trưởng của chúng ta không vui. Đột nhiên, âm thanh của tiếng gõ cửa kéo sự suy nghĩ của Lauri trở về hiện thực.

"Ửmm, là ai đấy?"

Ông quay lại cái bàn được thiết kế một cách kỳ lạ của hiệu trưởng, ngồi xuống rồi hỏi. Ông nghe thấy người thông báo lo sợ báo cáo rằng có khách tới thăm. Lauri suy nghĩ một chút, không có nhớ được rằng mình có ước hẹn với ai trước đó.

Tuy Lauri là hiệu trưởng, nhưng ông chỉ là người chịu trách nhiệm về việc quản lý biên chế của học viện, và không có nắm giữ thẩm quyền đặc biệt nào. Dù vậy, có rất ít người viếng thăm trực tiếp đi tới nơi của ông mà không báo trước. Trước đây cũng có trường hợp khách mời bất ngờ đột ngột tới thăm, nhưng hầu hết đó đều là những người có quyền lực bận rộn đủ thứ, nên mới làm cuộc hẹn kiểu này để tiết kiệm thời gian.

Nói là như vậy, nhưng với thời tiết tệ hại như thế này, cũng sẽ chẳng kỳ lạ tý nào khi phía bên kia không có liên lạc với mình trước, Lauri nghĩ vậy. Hay đúng hơn là, việc bấp chấp cơn bão cho cuộc hành trình tới đây, họ chắc chắn phải đến đây vì vấn đề gì đó hết sức quan trọng khẩn cấp. Lauri nhanh chóng đáp lời lại người tiếp khách mời các khác mời đến phòng của hiệu trưởng.

Khách mời tựa hồ đứng ở gần của sẵn nên khi cửa vừa chỉ mới mở ra một lúc khi Lauri vừa trả lời, họ liền xuất hiện ở trước mặt ông ngay. Nhìn khách mời tới với bước chân ồn ào, Lauri nheo mắt lại, cau mày lại thật sâu.

"Hoa văn này... các vị chính là các kỵ sĩ phục vụ dưới trướng của Công tước Dixgard à. Điều gì khiến cho các 'Ngài' đi tới học viện trong thời tiết xấu như thế này?"

Trước mặt Lauri là ba vị kỵ sĩ. Cả thân hình bọn họ được bao bọc lại trong áo giáp với một chiếc áo choàng khoác qua vai và một chiếc mũ sắt để dưới tay của mình, nên không thể nào nhầm lẫn được thân phận của bọn họ. Lauri nhận ra hoa văn ở trên áo choàng của bọn họ, nhưng không có nghĩ ra được tại sao bọn họ lại ở nơi này.

Những người kỵ sĩ đi vào tỏa ra một luồng khí thế ngột ngạt và uy nghiêm, cúi chào ưu nhã đối với Lauri và nói:

"Vâng, chúng tôi đến từ 'Kỵ Sĩ Thỏ Đỏ' phục vụ dưới trướng của Công tước Dixgard."

Vị Kỵ sĩ đứng ở giữa tự giới thiệu mình. Trông giống như là đầu lĩnh của chuyến đi này, chủ yếu mọi việc đều do hắn đại diện.

"Chúng tôi có mặt ở đây theo lệnh của Công tước. Đầu tiên, là giao bức thư này cho ngài, xin mời ngài xem."

Lauri nhận lấy bao giấy và từ trong đó lấy ra một bức thư kín. Dưới ánh sáng của cây đèn dầu là con dấu ấn sáp hoa văn của Công tước Dixgard. Hiển nhiên, người duy nhất có thể sử dụng con dấu này chỉ có thể là người trong gia đình Công tước Dixgard. Sau khi xác nhận lại rằng đây là lá thư chính thức của Công tước, Lauri càng trở nên lo lắng hơn.

Sau khi xác nhận xong, Lauri bắt đầu đọc nội dung cửa bức thư và đôi mắt của ông mở căng to ra khi đọc chúng. Chờ đến khi ông đọc xong và đang muốn nói gì đó, thì bỗng một ánh sáng của tia chớp nhuộm sáng toàn bộ văn phòng, và âm thanh của sấm chớp nổ ra trong một thời gian ngắn sau tia chớp sáng sáng lên. Nó làm chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người, kèm theo đó là âm thanh của tiếng mưa rơi liên tục, bao bọc lại không khí trầm mặc được lấp đầy cảm xúc hỗn loạn.

---------------------

Lớp học đang tràn ngập tiếng nói chuyện râm rả bởi vì ngoài trời đang mưa.

Tiếng sấm chớp vừa nãy vang lên, nó vang lên rất vang dội. Mặc dù bây giờ vẫn còn là ban ngày, nhưng trời đang còn tối bởi thì thời tiết quá xấu. Lớp học đang râm rả bản luận dưới ánh đèn dầu việc bọn họ bị giật mình thế nào trước tiếng sấm. Giáo viên đứng ở bục giảng cũng nhìn ra cửa sổ, nhưng sau lại tiếp tục quay lại với bài giảng của mình và chỉ nói: "Thật đáng sợ".

Một lúc sau, cả lớp học đã được âm thanh tiếng mưa rơi lấp đầy. Giáo viên phải lên giọng nói to hơn nữa lấn át tiếng mưa để học sinh có thể nghe được, nhưng âm thanh này có vẻ lại yếu đuối trước sức mạnh của Mẹ Thiên Nhiên. Mặc dù bầu không khí không tập trung và vừa mới bị tiếng sấm đánh liều thuốc kích thích, các học sinh vốn rất khó tập trung vào việc học tập chợt cẩn thận chăm chú học ghi chép bài lại. Nói đúng hơn, họ không nghe được tiếng giảng bài là đúng, nhưng họ có thể hiểu được điều mà giáo viên muốn nói thông qua việc nhìn thứ mà giáo viên giảng giải bằng chữ viết lên bảng. Các học sinh ai nấy đều rất nỗ lực.

Buổi sáng môn học kết thúc trong sự hài hòa vi diệu như thế và giờ tiếp theo chính là lúc ăn trưa đầy sống động. Học sinh của Laihiala về cơ bản vẫn sinh hoạt ở trong khuôn viên trường ăn trưa thì ăn thức ăn ở căn tin xung quanh học viện. Nếu như thời tiết ổn định, các học sinh sẽ ăn thức ăn ở ngoài hoặc là thức ăn tại nhà, nhưng trước thời tiết hung bạo như thế này thì bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác. Khi Eru và cặp sinh đôi đang đi hướng tới phía căn tin, một vị khách bất ngờ đi tới phía phòng học với vẻ mặt hốt hoảng.

Người đàn ông đó là – Mathias Echevarria, giáo viên huấn luyện kỹ năng chiến đấu đang thì thầm điều gì đó với giáo viên đang lau bảng. Sau khi cả hai người họ đã đi đến sự nhất trí với nhau, Mathias đột nhiên đi tới hướng phía Eru.

"C... huấn luyện viên Echevarria, có chuyện gì thế?"

Eru hỏi cha của mình, người đang đi tới gần trong sự im lặng. Mathias dành hầu hết thời gian của mình để hướng dẫn cho học sinh cao học Khoa Phi công. Nếu như ông xuất hiện ở trong khu học sinh trung học, thì chắc chắn là có điều gì đó liên quan tới Eru – đó là lời giải thích hợp lý nhất.

"Lý do sẽ nói sau. Eru, bây giờ lập tức đi theo ta mau."

Mathias gật đầu và nói với Eru với giọng điệu vội vã. Eru nhìn về hành vi không giống bình thường của Mathias, ngập ngừng 1 lát, suy nghĩ một chút, và quay trở lại nhìn đằng sau mình. Mathias theo ánh mắt của cậu và nói với cặp sinh đôi đang ở phía sau Eru, những người đang bối rối không biết nói gì cả:

"A, xin lỗi. Chid, Ady, cho chú mượn Eru một lúc nhé."

Hai người bọn họ không hiểu được tình thế hiện tại nhưng vẫn gật đầu. Sau đó Echevarria gật đầu đáp lại, rồi cả hai cha con bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng học.

"Có chuyện gì với chú Mathias thế nhỉ? Không giống bình thường tý nào..."

"Có cảm giác không lành về chuyện này."

Chid và Ady ngây người nhìn chằm chằm về phía cánh cửa mà hai cha con họ vừa rời khỏi một lúc lâu. Nhưng khi bọn họ nhớ tới căn tin đông đúc như thế nào trong thời gian trưa lúc này, bọn họ mới gấp rút chạy tới. Đợi sau đó hỏi có chuyện gì cũng được – bọn họ nghĩ như vậy. Nhưng thực tế bọn họ chắc phải mất thời gian rất lâu mới hiểu rõ được chuyện gì.

------------------------

Ernesti và Mathias bước cạnh nhau băng qua con đường hành lang yên tĩnh.

Một bên là giáo viên hướng dẫn chiến đấu dáng người vạm vỡ với mái tóc vàng ngắn được chải chuốt gọn gàng; người còn lại thì cậu nhóc dáng người nhỏ nhắn với mái tóc bạc chạm tới vai. Bởi vì Eru nhìn trông giống mẹ của mình, cho dù cân nhắc đến vấn đề tuổi tác chênh lệch, hình dáng của hai người đúng là hai cực hoàn toàn khác nhau. Dù vậy, khí thế tỏa ra từ hai người họ đều rất giống nhau, và dựa vào đó có thể xác nhận được rằng họ chình là cha con.

Phương hướng đi của bọn họ ngược lại với chiều đi của đám đông trong giờ ăn trưa, đi xa ra hướng căn tin. Họ đi xa ra dãy nhà khu trường và bước tới khu vực nơi giữ lấy các thiết bị huấn luyện đào tạo. Eru vừa đi vừa phỏng đoán rằng nơi cần đến là khu trường cao học, và cũng đoán được đại khái tại sao cậu lại được tìm gấp gáp như vậy. Eru im lặng bước đi mà không có hỏi thăm điều gì. Không giống với Eru, Mathias trong lòng có dự định khác. Ông rất thận trọng cảnh giác xem có ai đang nghe lén bọn họ nói chuyện không, và bước chậm lại khi họ đi được đủ xa khỏi dãy nhà khu trường học và những người khác, rồi nói:

"Vừa nãy, sứ giả của Công tước Dixgard đã ghé thăm đến chỗ ông ngoại con."

Eru phản ứng chậm lại một nhịp.

"... Công tước? Không phải là Hầu tước Serrati sao?"

Một vài ngày trước, Eru và một vài người khác đã đồng ý với phương án của Chid và Ady về sự giúp đỡ về kiểu máy hệ mới. Eru nghĩ rằng nếu như có khách đến, thì đó có khả năng nhất là người của Hầu tước Serrati chứ. Nhưng lời nói Mathias làm ngoài kỳ vọng của cậu, điều này khiến cho cậu trở nên bối rối. Nhưng cậu đã ném quăng sự nghi ngờ sang một bên , việc bây giờ cần thiết là ưu tiên cho việc xác nhận rõ tình huống.

"Tại sao các sứ giả đó lại tới đây?"

"Thật giống như bọn họ tới vì Hình Bóng Kỵ Sĩ kiểu mới được nhóm các con làm ra. Cha không rõ về chi tiết lắm, nhưng cha nghe được chuyện này sẽ được giải thích sau khi tụ tập lại đủ những người có liên quan đến chuyện này ở công xưởng."

Eru có thể đoán được đại khái vấn đề, nhưng cậu không tài nào hiểu được tại sao.

Hầu tước Serrati chắc chắn phải nhận được thông báo rồi chứ, nhưng tại sao lại là 'Công tước' người đến đây? Phải chăng thứ này không thể giải quyết được ở cấp độ 'Hầu tước'?

Việc đưa ra sự hỗ trợ có khó khăn đến thế sao? Hoặc là cỗ máy kiểu mới không có cách nào tốt để xử lý cả? Eru dường như chìm đắm vào trong sự suy tư của mình, nhưng cậu chợt nhận ra rằng điều này thật là vô dụng khi cân nhắc đến tất cả khả năng và nhẹ nhàng lắc đầu. Khi Eru ngẩng đầu lên, liền chạm vào đôi mắt của Mathias. Ánh mắt Mathias vốn bình thường rất sắc bén chợt tràn đầy sự dịu dàng, hàng lông mày của ông rũ xuống làm nổi bật lên cảm giác này.

"Con đúng thực sự lúc nào cũng yêu quý Hình Bóng Kỵ Sĩ mà."

Nói ra câu không mạch lạc lời, Mathias vỗ nhẹ vào cái đầu chỉ đạt đến phần bụng phía dưới ngực của ông. Cảm thấy thái độ của cha mình khác hắn so với thường ngày, Eru cảm thấy là lạ, nhưng vẫn thẳng thắn đáp lại:

"Vâng, con biết rằng đó chính là lý do mà con có mặt ở đây, cha. Con chỉ không nghĩ rằng con sẽ có cơ hội tiếp xúc thực tế với nó sớm như thế."

"Đúng, cha chắc chắn con chắc chắn đã phải học tập và làm việc chăm chỉ rất nhiều để có thể đi xa được như vậy. Nhưng..."

Khuôn mặt của Mathias trở nên cứng đờ và ông tiếp tục nói. Từ biểu hiện của ông, Eru nhận ra được rằng điều mà cha mình sắp nói mới là điểm quan trọng.

"Eru, kiểu loại Hình Bóng Kỵ Sĩ mới đó sẽ gây ra một trận sóng gió rất lớn."

Điều này có thể giống như là một linh cảm, nhưng nói tới thì đã là điều chắc chắn rồi. Chỉ từ điều thực tế rằng Công tước đã gửi đoàn sứ giả đến cũng đã đủ để chứng tỏ vấn đề này.

"Nó không phải là hoàn toàn chuyện tốt, những rắc rối cũng sẽ đi kèm theo đó nữa."

Eru có thể nhìn ra được sự lo lắng của Mathias; khuôn mặt dễ thương của Eru biểu hiện có chút cay đắng. Eru quyết tâm rằng chính mình sẽ đối mặt sóng gió to lớn sắp tới; sẽ chẳng có gì là ngạc nhiên khi coi như bị tai vạ gió bay các học sinh Khoa Phi công cũng dính líu đến vụ này, bởi vì bọn họ là đồng chí cùng tiến. Nhưng Eru có cảm giác có lỗi vì có năng cậu đã kéo những người khác vào vụ rắc rối này.

Không chỉ là Eru hành động; tình hình hiện tại tất cả đều do sự tùy hứng của Eru mà ra cả. Nếu như là một đứa trẻ bình thường làm việc không nghĩ hậu quả thì chẳng có gì khó giải quyết; lúc đó nó chỉ được xem như là một trò đùa tinh quái không hơn gì hết. Nhưng, điều mà xảy ra hiện tại không còn được xem như là một trùa đùa tinh quái nữa.

"Nhưng, nếu như đó là con, chắc là con có thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào mà con đối mặt phải."

Khi Eru đang ở thăm thẳm trong trái tim mình đang tự hối lỗi, Mathias bắt đầu bước đi tiếp. Những lời nói nhỏ nhẹ của ông không khác nào âm thanh mưa rơi phía ngoài của sổ, nhưng nó vẫn truyền đến tai Eru một cách rõ ràng. Eru nhấc mình chạy chậm đi theo phía sau ông, rồi nhìn về phía Mathias. Eru không thể nhìn thấy vẻ mặt của Mathias, nhưng cậu có thể nghe thấy lời nói bình tĩnh của Mathias:

"Nhưng, nếu con không làm được điều đó; con không cần nhất thiết ôm hết mọi thứ để cho mình gánh cả."

Mathias quay đầu mình lại nhìn thẳng vào mắt của Eru. Một lần nữa, bàn tay lớn của Mathias lại vỗ nhẹ đầu của cậu.

"Con chỉ cần kiên trì và theo đuổi ước mơ của mình cho tới cuối cùng. Mẹ và cha sẽ luôn tin và hỗ trợ cho con. Ông ngoại con cũng sẽ đứng ở phía con. Nếu như con gặp bất cứ khó khăn phiền phức nào chúng ta đều sẽ che chở cho con, nên không cần dè dặt làm gì, con cứ làm hết mình đi."

"Vâng thưa cha. Nếu như con gặp khó khăn gì con sẽ nương nhờ vào mọi người mà!"

Lối vào của công xưởng ở ngay trước mặt bọn họ. Eru luôn luôn đi qua cánh cửa này trong niềm hạnh phúc, nhưng hiện tại trông vào ngày hôm nay cậu bước đi vào đó giống như bước đi vào một bãi chiến trường.

Khi họ đi đến công xưởng, họ nhìn thấy xếp thành hàng Hình Bóng Kỵ Sĩ dựa lưng vào tường như mọi khi. Khác nhau ở chỗ là không còn các thợ máy chế tạo đang làm việc nữa.

Vào những ngày bình thường, họ luôn bận rộn chạy xung quanh, làm tất cả đủ loại công tác bảo trì trên khung bệ đặt Hình Bóng Kỵ Sĩ; nhưng ngày hôm nay họ lại bàn tán sôi nổi về tin tức bất an sắp gặp phải. Nhìn kỹ, tất cả mọi người có liên quan, bao gồm các phi công, tất cả đều được tập trung lại ở đây cùng các thợ máy.

Bởi vì vẫn chưa nghe được lời giải thích, bầu không khí hiện tại ở trong công xưởng bao trùm trong sự băn khoăn và đoán này đoán nọ. Ngoại trừ Eru ra là trường hợp ngoại lệ; hầu hết tất cả học sinh đều chưa từng có tiếp xúc với Công tước. Tất cả học sinh có chiến tích trong trận chiến đấu lúc trước cùng với Eru đều có cơ hội để tham dự lễ trao giải tại thủ đô Känkänen, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Điều này có nghĩa là Công tước Dixgard là một trong những nhân vật có máu mặt trong tầng lớp thượng lưu, nên áp lực từ cuộc triệu tập này đặc biệt nặng nề đối với họ.

Eru lợi dụng vóc dáng nhỏ nhắn của mình làm lợi thế và chen qua đám đông chạy tới chỗ người quen. "Lão Đại!" Eru hét lên, điều này làm cho David, người đang chìm sâu vào trong cuộc trò chuyện với Edgar phải quay đầu lại, vung vẩy bộ râu của mình.

"Ồ, nhóc tóc bạc à. Nhóc đã nghe chưa? Liền có người tới liên hệ với chúng ta như vậy. Chúng ta liền trở thành nhân vật quan trọng rồi."

"Điều đó cho thấy họ đánh giá rất cao về chúng ta, phải không?"

Để ngăn cản lại cơn bão, công xưởng đã đóng chặt lại cánh cửa nên không khí bên trong giờ rất ngột ngạt. Lão Đại vừa lấy quạt cho mát vừa nhún vai nói, trong khi đó Edgar lại tháo lỏng đồ dụng cụ an toàn dây da.

"Anh không ngờ được rằng việc này lại xảy ra đột ngột như thế này."

"Để đi tới được đây trong thời tiết trời mưa cả ngày, chắc hẳn họ phải đi vất vả lắm."

"Đừng có nói như thế trước sự hiện diện hiện tại của họ, Lão Đại."

Ba người bọn họ nhàn rỗi nói chuyện không đâu, liền lại nghe được tiếng lầm bầm của đám đông xung quanh chợt trở nên to hơn. Họ không biết có chuyện gì xảy ra, và khi họ quay đầu lại họ chỉ nhìn thấy một nhóm người xa lạ đi vào công xưởng. Những người này mặc quần áo rõ ràng là không phù hợp để làm việc – cả người họ được bao phủ trong một bộ áo giáo dày, mang một cái áo choàng gió với một biểu tượng in ở bên ngoài. Nếu là học sinh Khoa Phi công thì bọn họ chỉ mặc bộ áo giáo da để tập trung chủ yếu hơn vào sự linh hoạt, và chỉ gia cố thêm các kim loại ở một số nơi cần thiết. Với lớp nhóm người áo giáp đầy đủ như thế trước mắt như thế này, bọn họ chắc chắn phải là kỵ sĩ chính thức. Có khoảng 20 người trong nhóm và tất cả bọn họ đều có quần áo giống nhau. Nhóm của bọn họ nhìn chung có thể nói là quy mô nhỏ, nhưng bọn họ vẫn là hàng thật giá thật đoàn kỵ sĩ.

Nhóm bọn họ tiến tới kèm theo âm thanh 'loảng xoảng' vang vọng to hơn cả tiếng mưa rơi ngoài kia. Các học sinh không chịu được khí thế như thế này kinh sợ lùi lại vài bước về phía sau. Một trong các kỵ sĩ đó bước lên phía trước và vô tình thay nó lại trùng khớp với lúc các học sinh lùi lại phía sau. Anh dường như là người đại diện cho đoàn kỵ sĩ.

"Có phải là tất cả mọi người có liên quan đến việc chế tạo ra kiểu mẫu Hình Bóng Kỵ Sĩ mới đều tập trung hết ở đây không?"

Khi bọn họ nghe đến điều này, các học sinh đang có mặt ở đây nhìn mặt nhau với một vẻ mặt đầy lo lắng. Ai sẽ là người đại diện cho các học sinh để trả lời câu hỏi của người đại diện cho các kỵ sĩ? Tầm mắt của mọi người đều tập trung lại đến đứng ở góc giữa nào đó nhóm người. Lão Đại và Edgar chịu lấy ánh mắt chằm chằm của bọn họ giống như bị kim đâm, họ đàng thở dài cam chịu số phận, và bước lên phía trước giống như là chiếc thuyền buồm bị gió thổi tiến lên phía trước. Eru, người đang nói chuyện với bọn họ bị kéo theo và bị đẩy ra phía trước.

"Không phải tất cả mọi người đều đã ở đây; vẫn còn một vài người bên Giả Kim Thuật cũng có liên quan. Còn thợ máy chế tạo và các phi công tất cả đều có mặt ở đây."

Lão Đại làm bộ đưa cằm ra phía sau. Điệu bộ cộng với câu trả lời này làm cho Edgar vô lực ôm đầu, trong khi đó Eru thì suýt nữa lão đảo té ngã. Lão Đại không có thay đổi thái độ thô lỗ của mình cho dù có đối mặt của phải là Kỵ sĩ đi chi nữa, cách làm này trông giống như Lão Đại là một nhân vật rất ghê gớm lắm. Nghe được câu trả lời khẳng định này, vẻ mặt của kỵ sĩ đối diện trở nên rất lúng túng. Nhưng khi anh nghĩ đến Lão Đại vốn là những người lùn thô lỗ, vị kỵ sĩ này nghĩ sẽ vô dụng sửa chữa lại lễ tiết của mình và anh tiếp tục nói.

"Thế thì tuyệt, như vậy là đủ rồi. Tôi biết tất cả các ngươi đều là học sinh của Khoa Phi công, nhưng vấn đề là tại sao ở đây lại có trẻ nhỏ?"

Đúng như dự đoán, vị kỵ sĩ này nhìn Eru với đầy sự nghi ngờ. Lão Đại và Edgar muốn tự giới thiệu cho Eru, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu nên đã ngậm miệng lại.

Đối với Khoa Phi công mà nói, sự tồn tại của Eru là cảnh tượng rất đỗi quá bình thường. Nhưng nếu suy nghĩ một cách cẩn thận, Eru vẫn chỉ là một học sinh trung học. Lão Đại, người vừa chỉ mới nhận ra điều kỳ lạ rằng sự có mặt của Eru ở đây là điều như thế nào, chợt co rút lại gò má. Eru liếc nhìn về phía hai người họ không biết trả lời như thế nào, hiểu rõ được lý do tại sao bọn họ lại yên lặng, và cậu tự giới thiệu chính mình một cách rất tự nhiên:

"Cháu là người đề xuất ra việc sử dụng kỹ thuật công nghệ mới về kiểu mẫu Hình Bóng Kỵ Sĩ loại mới, và cũng là người chịu trách nhiệm về bản thiết kế phác thảo."

"... Đứa nhỏ này thật là biết nói đùa quá đi mất."

"A, không, những gì nhóc ra nói là sự thật đó. Anh có thể hỏi những người khác ở đây hoặc là hiệu trưởng. Kết quả mà mọi người đưa ra đều sẽ giống nhau thôi."

Mặc dù nghe được lời nói hết sức đầy thuyết phục của Lão Đại, nhưng vị kỵ sĩ này vẫn không thể xóa đi được sự ngờ vực ở trong trái tim mình. Có thể tâm lý tác dụng, nhưng các học sinh xung quanh anh đều nhìn về phía anh với ánh mắt đầy đồng tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net