Chương 7: Chuyến Đấu Với Thú Ác Quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưỡi dao gió bay hướng tới 'Thằn Lằn Gió' ở trong không khí truyền đến một tiếng rít. Ma thuật 'Không Khí Trảm' cắt qua cổ 'Thằn Lằn Gió', giết chết nó trước khi nó kịp thét lên.

"Một con thằn lằn đang hướng về này! Hàng tiên phong, chuẩn bị nâng lá chắn!"

Nhóm này nghe theo chỉ lệnh rõ ràng của một cô gái, các học sinh mang theo vũ khí nhẹ là gậy ma thuật và cung rút về đằng sau, thay thế cho các học sinh đã lui về sau là các học sinh mang áo giáp nặng. Họ tạo thành một hàng bức từng với lá chắn trong tay mình chống đỡ lại đám Thú Ác Quỷ. Những con Thú Ác Quỷ sống sót qua đợt tấn công của ma thuật và mũi tên đã vồ lấy các học sinh đứng ở hàng trước với một cú va chạm dữ dội. Các học sinh sử dụng những tấm chắn để đẩy lùi móng vuốt, răng nanh của Thú Ác Quỷ, và phản công lại bằng thanh kiếm của mình, nhờ đó một số lượng lớn Thú Ác Quỷ đã bị bọn họ hạ gục.

Nhưng Thú Ác Quỷ lợi dụng ưu thế về số lượng vượt trội để chui qua bức tường phòng thủ bằng sắt và một vài con đã chui vào ở đằng sau lưng họ. Các học sinh mặc áo giáp nhẹ vẫn đang ở vị trí chờ sẵn, khi nhìn thấy có con thú nào chui qua được lá chắn của hàng tiên phong sẽ bị bọn họ tấn công ngay. Kết quả không một con Thú Ác Quỷ nào có thể xuyên qua được đội hình này.

Vốn là các học sinh trung học đã phân chia thành từng nhóm riêng khi đi vào khu rừng Cloquet bây giờ đã tập hợp lại và tổ chức lại thành một đơn vị duy nhất, bọn họ đặt mình vào một đội hình để tập trung lại sức phòng thủ. Từng làn sóng Thú Ác Quỷ đang tấn công sâu vào bọn họ đến từ phía sâu trong khu rừng. Các học sinh rất dũng cảm trực tiếp đối đầu với làn sóng Thú Ác Quỷ lao tới.

Bọn họ hết tiêu diệt một con Thú Ác Quỷ này đến con Thú Ác Quỷ khác, nhưng toàn thể những con Thú Ác Quỷ này chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Một vài con Thú Ác Quỷ đã xuyên qua bờ mép trận hình phòng thủ của họ, và lôi kéo nhau hướng tới lối vào của khu rừng.

"Nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này, các học sinh năm đầu ở đầu lối vào khu rừng sẽ bị tấn công mất...! Chúng ta phải cảnh báo bọn họ mau!"

Một người học sinh nữ đang chỉ huy trận đấu này chợt nhận ra sự việc nguy hiểm và muốn cảnh báo cho nhóm học sinh ở phía sau, nhưng lúc này bọn họ lại phải đối mặt với một nguy cơ khác.

"Nhìn mau! 'Đầu Gai Thực Nhân Ma' (Macehead Ogre) đang hướng tới chúng ta!"

(Trans: Thực Nhân Ma (Ogre) nghĩa là con quỷ ăn thịt người)

Một người học sinh phát hiện ra con Thực Nhân Ma liền hét lên. Bọn họ đang chống đỡ những con Thú Ác Quỷ kích cỡ nhỏ như 'Thằn Lằn Gió' và 'Mèo Răng Kiếm', bọn chúng vẫn tính là dễ cầm cự mặc dù bọn chúng vẫn còn vướng một chút rắc rối về vấn đề số lượng. Nhưng Đầu Gai Thực Nhân Ma lại là một chuyện khác. Đúng như tên của nó, Đầu Gai Thực Nhân Ma là một con khỉ thân hình cao to khoảng 3 mét với đầu mọc đầy sừng ngắn và dày đặc. Nó đòi hỏi phải có một vài học sinh cùng hiệp sức chiến đấu mới xem ra miễn cưỡng cầm cự được. Bọn họ không thể nào chiến đấu với con Thực Nhân Ma này trong khi đang bận chống lại một bầy Thú Ác Quỷ kích thước cỡ nhỏ.

"...! Hàng thứ hai! Nhắm mục tiêu tới chân của con khỉ đó! Sẽ rất tồi tệ nếu bọn chúng chạy tới nơi này!"

Vài thanh gậy ma thuật nhô ra từ chỗ các học sinh đang phòng thủ thành bức tường ở dãy đầu, ném ra đủ loại ma thuật. Họ sử dụng ma thuật hệ lửa, gió và điện để chiến đấu với Thú Ác Quỷ.

Chúng ta cần quay lại một vài tiếng trước đây để hiểu rõ tình hình tại sao lại thảm khốc như vậy.

------------------

Sáng sớm, các học sinh lớp lớn đi vào khu rừng Cloquet theo từng nhóm với tinh thần cảnh giác cao. Bọn họ duy trì cảnh giới, tiến dần sâu hơn vào khu rừng mà không bị cản trở tí nào và bọn họ nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Thông thường, họ đáng lẽ ra phải gặp phải một vài con Thú Ác Quỷ tấn công khi đi sâu vào khu rừng, nhưng bọn họ đã đi được một quảng đường dài mà không gặp phải chuyện gì cả. Không có thông tin nào nói rằng Thú Ác Quỷ đã biến mất khỏi khu rừng Cloquet này cả.

Các nhóm lưỡng lự lảng vảng quanh khu rừng, cố gắng thử đạt được thông tin từ các nhóm khác. Nhưng tất cả nhóm khác đều báo lại rằng không có sự chạm trán nào với Thú Ác Quỷ cả, đây là một dấu hiệu không bình thường chút nào, nên tất cả mọi người quyết định quay trở lại báo cáo cho các giáo viên sau khi đã bàn bạc trong thời gian ngắn.

Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi, bầy Thú Ác Quỷ bắt đầu ló đầu ra từ bên trái và bên phải. Nó chỉ là một chút mất hứng, nhưng họ vẫn nâng tay lên tiêu diệt đám Thú Ác Quỷ này.

1, 2 – 5 – 10 –

Khi đám Thú Ác Quỷ số lượng vượt qua con số mười, lúc này vẻ mặt của tất cả mọi người mới bắt đầu thay đổi. Thấy tình trạng này ở trong khu rừng, bọn họ hiểu được có một sự kiện gì đó không bình thường đang diễn ra, khác với những gì bọn họ đã trải nghiệm qua lần đi trước đây.

Nhưng may mắn thay, bọn họ đã tụ tập được một số lượng đáng kể nên có sức mạnh đánh trả, coi như là một tia sáng ở trong bóng tối. Với nhiều năm kinh nghiệm phối hợp chiến đấu của khoa Kỵ Sĩ, các học sinh nhanh chóng tạo thành trận hình. Đây là thành quả của các học sinh, những người thiết tha trở thành một Kỵ Sĩ hợp lệ, đây là lúc trình diễn ra thành quả của việc học tập chăm chỉ của họ. Và theo cách này, cuộc chạm chán của nhóm họ và bầy đàn Thú Ác Quỷ xảy ra, và nó đưa ra đến tình trạng hiện nay.

Lúc này đây đã có mười con Đầu Gai Thực Nhân Ma bị bọn họ đánh bại.

Chiến thuật của bọn họ là ưu tiên cho việc tấn công tầm xa. Xét thấy rằng nếu tiếp tục đứng ở chỗ này sẽ bị tổn hao xuống, nên họ chậm rãi rút lui về hướng lối vào của khu rừng.

May mắn thay là chủ tịch của Hội Học Sinh, Stefania Serrati, cũng có mặt ở đây. Khi bọn họ phân chia nhóm cho hoạt động này, cô đã phân chia nhiệm vụ và vũ khí thích hợp cho mỗi nhóm. Theo cách như vậy họ đã liên hợp thành trận hình thích hợp ứng đối trường hợp này; mọi người đều đảm nhiệm vai trò thích hợp. Mặc dù bọn họ là sự tổ hợp lâm thời, nhưng mọi thứ vẫn đang có tiến triển rất tốt. Vấn đề chỉ là thiếu một người chỉ huy. Sẽ rất tuyệt khi từng người đã được chỉ định nhiệm vụ, nhưng nếu không có người chỉ huy ở thời điểm thích hợp, thì họ sẽ bỏ lỡ mất cơ hội tận dụng các lợi thế của mình và có thể làm lãng phí nguồn nhân lực ở nhiều trường hợp không kịp thích ứng thay đổi.

Dưới hoàn cảnh như vậy, sẽ không có ai phản đối khi chủ tịch Hội Học Sinh, người đang ở năm cuối của cấp học này tiến lên làm chỉ huy. Danh tiếng của cô rất tốt và được nhiều người tin cậy vào. Ngay cả đây chỉ là một nhóm chắp vá rải rác, nhưng cô đã ra chỉ thị rất cụ thể rõ ràng dẫn dắt mọi người vượt qua tình huống khó khăn. Họ rút lui có trật tự và tổn thất rất nhỏ, nhưng .....

... Điều này thật tệ. Số lượng của bọn Thú Ác Quỷ đúng là vấn đề đáng lo, nhưng tại sao chúng vẫn cứ liều mạng xông tới chỗ chúng ta... Với tình hình này không biết bọn mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa đây?

Vẻ bên ngoài Stefania tuy bình tĩnh mà chỉ huy, nhưng nội tâm cô lại cực kỳ sốt ruột. Họ vẫn có thể chịu đựng một thời gian dài với lượng mana bây giờ, nhưng bọn họ sẽ bị áp đảo nếu quân số của chúng vẫn cứ tiếp tục tăng lên.

Chúng ta không thể ngăn chặn hết tất cả Thú Ác Quỷ. Mình hy vọng những đứa trẻ phía sau có thể an toàn...!

Tình hình ngày càng trở nên xấu đi, nhưng họ vẫn tiếp tục chiến đấu.

-----------------------

Các học sinh năm đầu đang có bài huấn luyện ở rìa mép ngoài khu rừng thì bị tấn công, trong khi các học sinh lớp lớn đang nỗ lực chiến đấu chống lại.

Ban đầu, các học sinh ở gần cạnh khu rừng chợt thét lên. Một vài Thằn Lằn Gió bất ngờ tấn công và cắn trúng các học sinh. Đòn tấn công của chúng không làm chết người, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu bị tấn công nhiều lần liên tục. Các giáo viên ngay lập tức chạy tới giải cứu, đánh vào những con Thú Ác Quỷ đang tấn công học sinh của họ.

Kết quả hành động của các giáo viên trái ngược lại làm cho tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, nhưng đó không phải là do lỗi của họ. Tất cả sẽ ổn nếu như chỉ có một vài con Thú Ác Quỷ, nhưng Thú Ác Quỷ lại xuất hiện một cách ồ ạt. Các giáo viên đã bỏ lỡ mất cơ hội đánh bại chúng và phải tiếp tục chiến đấu. Họ duy trì tình hình của chính mình rất tốt, nhưng các học sinh ở phía sau họ lại rơi vào sự hoảng loạn vì thấy số lượng Thú Ác Quỷ xuất hiện ngày càng nhiều. Các giáo viên vốn là những người có nhiệm vụ duy trì trật tự lại bị kéo kẹt không thể ra tay được và cũng không thể chỉ huy học sinh có hành động thích hợp.

Các học sinh hấp tấp lôi ra gậy ma thuật của mình và vội vàng ném ra ma thuật. Bởi vì bọn học sinh chỉ ném đại ra ma thuật nên không tạo nên sự đe dọa nào đối với Thú Ác Quỷ, thay vào đó họ lại đánh trúng vào đồng bạn của mình. Có người lại vội rút kiếm ra mà không nghĩ đến có người khác đang ở gần mình, làm cho mọi việc lại hỗn loạn hơn nữa. So với các học sinh trung học bậc đàn anh đàn chị của mình được chuẩn bị vũ khí sẵn sàng cho chiến đấu, và có kinh nghiệm thực chiến phong phú, thì các học sinh năm đầu lại chưa được chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ cho một cuộc chiến.

"....Phong Trùng Đạn, Đạn Phát Tán!"

Đột nhiên, một người nào đó nhảy vọt qua bầy học sinh năm nhất đang hoảng loạn. Mái tóc màu bạc tỏ sáng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời, đây là một hình ảnh đốt cháy sâu vào trong mắt của những học sinh đang hoảng loạn. Người đó búng nhẹ vào trong không khí, nhắm đến mặt đất và bắn ra một vài viên đạn không khí. 'Đạn Phát Tán' đúng như tên ma thuật của mình, nó giống như khẩu súng bắn đạn ghém. Đạn không khí bắn trúng mặt đất kèm theo một tiếng nổ vang lên. Những viên đạn không khí bị dồn nén lại nổ tung bầy Thú Ác Quỷ đồng thời cả mặt đất xung quanh.

Ném bom rải thảm là thả một số lượng lớn bom trên không trung (Trans: Chiến tranh VN thời xưa cũng có) được tái hiện lại theo kiểu ma thuật tạo sát thương lớn cho mỗi điểm xung quanh. Các cụm từ này đã gợi lên hình ảnh của vụ nổ bao trùm; giống như một tấm thảm bao phủ mặt đất.

Ma thuật tàn nhẫn này đã tiêu diệt một lượng lớn Thú Ác Quỷ qua vụ ném bom rải thảm. Hai học sinh chạy đến từ bên trái và bên phải. Một người trong đó tấn công đám Thú Ác Quỷ bằng một thanh kiếm thô to trong tay. Cậu ta sử dụng ma thuật tăng cường thể chất và vung vẩy lên thanh kiếm không lồ của mình, cắt Thú Ác Quỷ ra làm đôi. Cậu ta sử dụng lực quán tính để xoay lại thân thể của mình, rút ra một thanh vũ khí khác từ eo của mình và nhắm ngay đám Thú Ác Quỷ còn sống sót.

"Quá ngây thơ! Nổ Siêu Thanh!"

Thanh vũ khí này là – Gậy súng Gandiva tạo ra một khoảng chân không từ đỉnh của nó, nó tạo một dòng không khí hướng thẳng tới Thú Ác Quỷ, và bắn trúng chúng. Làm thân thể của chúng bị xoắn nát và thổi bay đi.

Một cô gái xuất hiện ở đằng sau cậu ta, cầm lấy hai thanh gậy lưỡi lê chỉ vào những con Thú Ác Quỷ khác.

"Lôi Kích Tiêu Thương!"

Sấm chớp nổi lên, kèm theo âm thanh của tia sét ở giây kế tiếp, đánh thẳng vào bầy Thú Ác Quỷ. Cô không nhìn vào bầy thú đang lên cơn co giật và bị đánh chết, cô trực tiếp gắn thanh kiếm treo bên hông chưa ra khỏi vỏ vào 'gậy súng' của mình. Hai tay của cô cầm lấy hai thanh kiếm, chém thẳng vào mỗi con Thú Ác Quỷ đến phạm vi tấn công của mình. Mặc dù chỉ là thanh kiếm mỏng, nhưng nó có thể cắt được Thú Ác Quỷ thành hai nửa nếu như được tăng cường sức mạnh bằng ma thuật.

Cả ba học sinh này tấn công như bão táp, mạnh mẽ giảm bớt lại số lượng của Thú Ác Quỷ. Áp lực của bầy Thú Ác Quỷ tạo ra dần giảm bớt nhẹ đi, làm cho mọi người có cơ hội để kịp thở lấy hơi. Vốn đang chạy trốn các học sinh chợt dừng lại, không phải là do tình hình quá hỗn loạn mà là bị sốc khi nhìn thấy vụ thảm sát từ một phía.

"Tất cả cầm lấy gậy ma thuật ra."

Một học sinh nhỏ nhắn nhảy qua đám học sinh lúc nãy đứng ở phía trước mình và ra lệnh cho họ. Giọng nói của cậu ta phảng phất như tiếng chim hót, nhưng lại vang vọng đầy uy quyền, làm cho mọi người vội vã nghe theo chỉ thị đó.

"Mọi người mau tập hợp lại, xếp thành trận hình. Thầy ơi!"

Thầy giáo hướng dẫn cũng không nói lên lời, lúc này bị tiếng kêu giật tỉnh lại.

"Xin thầy hãy hướng dẫn những người còn lại rút lui đi ạ, ba người chúng em sẽ đi giúp đỡ những người khác."

Các giáo viên bắt đầu vội vã đưa ra các chỉ thỉ một cách nhanh chóng. Các học sinh tạo thành một trận hình dày đặc để tăng cường lên sức phòng thủ của chính mình. Đối với các học sinh năm đầu có sức chiến đấu thấp hơn để có thể đánh nhau với Thú Ác Quỷ, thì họ hợp sức lại với nhau. Mặc dù sức chiến đấu tổng hợp vẫn yếu, nhưng các giáo viên vẫn có thể chỉ huy xoay sở được.

Ernesti nhìn chằm chằm vào bọn Thú Ác Quỷ chạy nhanh ra khỏi khu rừng và chậm rãi nâng lên thanh Winchester. Chid và Ady đứng ở bên cạnh giống như là hai vệ sĩ. Chid một tay đặt vào thanh kiếm lớn ở trên bả vai của mình, tay còn lại thì cầm Gandiva, trong khi đó Ady hạ xuống mũi kiếm của hai thanh kiếm trên tay mình xuống hướng mặt đất. Ánh mắt của họ đầy vẻ quyết tâm khi họ nhìn thấy bầy Thú Ác Quỷ phía trước.

"Này, bọn Thú Ác Quỷ này số lượng cũng nhiều quá mức đấy chứ. Má ơi, nếu như nhiều hơn nữa chúng ta sẽ đánh thỏa thích rồi!"

"Ưmmmm - Mình sẽ không khách khí đâu!"

Eru đứng giữa cặp song sinh đầy kích động nói.

"Thật tốt nếu như các cậu đều muốn chiến đấu, nhưng đừng có mà quên còn những học sinh khác đấy."

"Ể―? Họ có thể tự chăm sóc cho chính mình... mà... có lẽ..."

Ady đang muốn phản bác lại, nhưng chợt dừng lại giữa chừng, bởi vì Eru đã nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Cậu không cần đứng ở đây nếu như cậu chỉ muốn đánh phá mà thôi."

"Uguu, mình...mình biết rồi! Mình sẽ giúp bọn họ."

Chid giơ tay lên đầu hàng.

"May mắn thay, vùng này vẫn ở lối ra vào khu rừng. Chúng ta có thể quay lại nơi đóng quân nếu kịp rút lui. Và nếu có thể cùng Hình Bóng Kỵ Sĩ hội hợp lại, điều này sẽ tốt lên. Trước đó chúng ta...."

Eru ném ra một Phong Trùng Đạn khi đang nói chuyện. Con Thú Ác Quỷ này muốn tấn công họ khi bọn họ đang nói chuyện với nhau và nó bị đánh bay ra ngoài.

"Chúng ta cần phải bảo vệ họ."

Eru hạ quyết tâm, nhấc lên thanh Winchester và bắn ra một chuỗi dãy ma thuật.

Tại các học sinh trung học đi vào trong khu rừng, các học sinh cao học Kỵ Sĩ Điều Khiển cảm thấy nhiệm vụ bớt căng thẳng và bắt đầu việc rèn luyện của từng người. Bởi vì họ không thể tăng lên công suất của máy Hình Bóng Kỵ Sĩ trong lúc bảo vệ, hộ tống mọi người trong suốt hành trình nhiệm vụ, nên bọn họ tập trung vào việc từng người một đối chọi với nhau.

Edgar đang vung kiếm lên tập luyện thì đột nhiên anh nghe đến tiếng ồn ào vang ra từ phía khu rừng.

"Này, khu rừng này có phải hay không có phần ồn ào quá?"

"Hửm?"

Ngay tại lúc anh hỏi lên vấn đề này, các học sinh xung quanh đều vểnh tai lên nghe. Bọn họ không nghe được âm thanh gì cho đến khi có người nhắc tới vấn đề này, và họ biết rõ đây là âm thanh gì.

"Âm thanh này hình như là vụ nổ... ma thuật."

"Hình như có chuyện gì đó... Mọi người dừng lại việc tập luyện! Các phi công sẵn sàng xuất kích. Tình hình ở trong khu rừng có vẻ như rất tồi tệ, mau vào đó điều tra xem tình hình thế nào!"

Các nhóm ở trong điểm cắm trại vội vàng hành động. Các Kỵ Sĩ Chế Tạo đang làm việc ở trên Hình Bóng Kỵ Sĩ rút xuống để chỗ ngồi cho các phi công. Họ bỏ qua việc kiểm tra quá trình khởi động và cỗ máy bắt đầu đứng dậy, xung quanh bị chìm trong âm thanh của các lò chuyển đổi mana. Nhưng bọn họ không thể phái ra toàn bộ cỗ máy, nên chỉ có năm Hình Bóng Kỵ Sĩ được gửi tiến tới phía khu rừng.

"Này, nhìn về phía kia kìa..."

Hình ảnh trước mắt bọn họ vượt qua ngoài việc tưởng tượng của họ. Trước khi bọn họ tiến vào khu rừng một bầy Thú Ác Quỷ hướng tới bọn họ tấn công, số lượng của bọn chúng hơn hẳn những gì bọn họ đã thấy trước đây. Những con thú này la hét inh ỏi tấn công lung tung mọi thứ.

"Chuyện...chuyện gì đang xảy ra?"

"Bầy Ác Quý thú này đã mất khống chế ư? Bọn nhóc kia không gặp rắc rối gì đấy chứ!?"

Họ vội rút ra kiếm của mình và hướng tới phía khu rừng. Không lâu sau họ gặp phải các học sinh năm nhất. Các học sinh năm nhất thành công rút lui dưới sự phản ứng nhanh chóng của Eru.

Bọn họ tập hợp lại đi cùng với nhau, vừa chậm rãi rút lui vừa ném ma thuật hạn chế chuyển động của Thú Ác Quỷ. Những con Thú Ác Quỷ này với đội hình được tạo thành gấp rút đã bị ma thuật đẩy lùi lại. Edgar chạy đến hỗ trợ bọn nhóc, phi công lái Earlecumber đứng trước học sinh năm nhất để tạo thành một tấm chắn. Các học sinh năm nhất biểu hiện thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hình Bóng Kỵ Sĩ xuất hiện và xử lý đẹp bọn Thú Ác Quỷ. Đơn vị chiến tranh mạnh mẽ nhất của loài người – Hình Bóng Kỵ Sĩ được mọi người đặt niềm tin vào. Đặc biệt là ở trước quang cảnh cuộc tấn công bất ngờ của Thú Ác Quỷ, chúng mạnh mẽ chạm chán khoảng một trăm con Thú Ác Quỷ mang đến cho họ cảm giác tuyệt vời về sự an toàn.

Bọn họ rút lui về khu vực cắm trại, dựng lên hàng rào ở xung quanh khu vực để củng cố sức phòng thủ của mình.

Để Hình Bóng Kỵ Sĩ phụ trách việc phòng vệ, các giáo viên và học sinh cao học Kỵ Sĩ Điều Khiển vội vã bàn bạc kế hoạch hành động. Họ có thể dư dả để bảo vệ các học sinh năm nhất, nên đây không phải là vấn đề cần bàn bạc. Điều mà họ lo lắng nhất là các học sinh trung học năm hai, năm ba đã đi sâu vào trong khu rừng.

"Các thầy có biết con đường mà học sinh năm hai và năm ba chọn đi vào khu rừng không?"

"Vấn đề này thật khó để nói. Bởi vì theo đúng nghĩa của cuộc diễn tập dã ngoại hằng năm, khu vực hoạt động của chúng là toàn bộ khu rừng, và không có gì đảm bảo rằng chúng có đứng ở vị trí được chỉ định không."

Các giáo viên cân nhắc đến kế hoạch hành động của học sinh năm hai, năm ba và lầm bầm với một vẻ mặt nghiêm trọng. Bọn họ muốn giải cứu các học sinh, nhưng với số lượng Hình Bóng Kỵ Sĩ có hạn, họ không biết nên bắt đầu tìm ở nơi nào. Khu rừng Cloquet quá rộng lớn, chạy xung quanh đi tìm giống như là một con ruồi không đầu mò mẫm có khi lại phản tác dụng. Nhưng họ không có thời gian để ngập ngừng do dự về việc này. Đúng lúc này, Ernesti đi tới vị giáo viên đang chăm chú suy nghĩ.

"Có nơi nào trong khu rừng mà mọi người có thể tập hợp lại một cách dễ dàng không?"

"Ưmm? Ưm... nếu như họ muốn hẹn gặp nhau, nơi đó phải gần đây"

Vị giáo viên này bị câu hỏi của Eru làm cho bất ngờ, nhưng ông vẫn trả lời cho cậu biết. Điều này thật là vô nghĩa nếu bàn bạc vấn đề này với học sinh năm nhất, nhưng với hành động đầy kỳ diễm của cậu lúc nãy, không ai cảm thấy sự có mặt của Eru là đột ngột.

"Với quy mô của bầy Thú Ác Quỷ hiện tại, các anh chị lớp lớn có thể hay không tập hợp lại ứng chiến? Em nghĩ chúng ta nên tìm ở những nơi mà có thể cho một nhóm lớn người tụ tập lại được."

"Ừm... em nói có lý."

"Hình Bóng Kỵ Sĩ không thể di chuyển dễ dàng xung quanh khu rừng. Lấy sức chiến đấu hiện tại của chúng ta, chúng ta nên bắt đầu công việc tìm kiếm từ khoảng không gian này."

Tấm bản đồ nằm trải ra bàn được đánh dấu những đường đỏ biểu diễn con đường nên đi. Để đi tới khu vực được chỉ định, họ phải cắt xuyên qua lối vào trực tiếp xuyên qua khu rừng.

"Ngoài ra, chúng ta có thể tách bọn Thú Ác Quỷ ra nếu đi bằng con đường này. Nếu như có người gặp phải chiến đấu, sẽ có tiếng la hét thì sẽ biết rõ rồi."

Bởi vì đây là tình trạng khẩn cấp, mọi người chấp nhận phương án của Eru, và tổ chức lên một nhóm đi giải cứu học sinh năm hai và năm ba. Khu vực cắm trại cần phải được bảo vệ, nên chỉ có một nửa cỗ máy được triển khai hành động – năm chiếc Hình Bóng Kỵ Sĩ.

Edgar phi công của cỗ máy Hình Bóng Kỵ Sĩ màu trắng tinh khiết – Earlecumber, là người đầu tiên xung phong làm người tình nguyện chuyến đi này. Ngay khi anh muốn bước vào Earlecumber, một người nào đó gọi anh lại. Edgar quay đầu lại và thấy Eru đang đứng ở đó.

"Em có thể đi cùng không?"

"Tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net