#16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng sáng rọi qua ô cửa sổ, trải dài trên thành lan can của ban công tầng 1, tôi tựa mình bên cánh cửa, khẽ buông ánh mắt về phía ánh trăng. Đèn đường đã tỏ, trăng đã lên, gió vẫn đang hát và tôi vẫn hít thở đều. Tất thảy đều bình thường như những gì vốn có. Nhưng hôm nay trong tôi lại có chút vướng bận. Và điều đó rất tồi tệ vì nó có liên quan đến người tôi thương.
Tôi chẳng thể nào chợp mắt ngay cả bên tôi đang có một thiên thần ngủ say trong giấc mộng mềm mại. Ngước nhìn màn đêm thầm lặng vẫn đang treo lủng lẳng trên bầu trời, tôi băn khoăn. Đã một khoản thời gian rất dài kể từ lần cuối tôi gặp cô ta. Chẳng một chút thông tin nào lọt vào tai tôi vì tôi chẳng buồn để ý đến. Ấy mà, vừa lúc nãy thôi, cô ta đã gửi đến cho tôi một lời nhắn.

"Em xin lỗi vì tất cả. Bây giờ em đang trên đường  rời khỏi Hàn Quốc, em sẽ đi Mỹ. Tạm biệt anh."

Thế là sóng lại yên, biển lại lặng sóng. Nhưng, lòng tôi có chút rộn rạo. Tôi cảm thấy sẽ có điều bất ngờ gì đó sẽ đến với chúng tôi. Một điều mà anh tôi sẽ rất vui và tôi sẽ gặp rắc rối một chút.

Sớm mai hôm nay trời ửng hồng. Mây bay trên trời ung dung tự tại. Và cả bọn chúng tôi đang dùng bữa sáng trên chiếc bàn gỗ dài và rộng gấp mấy lần chiếc bàn cũ hồi còn mới debut.

"Dinh dong. Dinh dong. Dinh dong."

Ba tiếng chuông cửa cứ thế vang lên làm cho tiếng cười đùa còn cả bọn im bặt. Jin hyung liền đứng dậy, nhanh chóng chạy ra phía cửa, nhìn xuyên quá chỗ mắt mèo trên cửa. Là một người vô cùng quan trọng. Một vị khách quý đấy.

-Là mẹ Min đấy.

Jin hyung nhanh chóng mở cửa rồi chào hỏi mẹ Min và lấy hết những chiếc túi đồ dưới sàn nhà mà mẹ Min đem đến rồi đưa cho tôi và bọn nhóc. Và công việc của chúng tôi làm đem chúng cất vào tủ lạnh. Còn Yoongi thì lại ngồi xuống ghế bành nhỏ nói chuyện với mẹ. Trông anh có vẻ rất vui vì cả Holly cũng đến nữa. Bé cưng mà anh còn thương hơn cả người yêu to lớn này đây. Tôi thề là mình sẽ không ghen vớ vẩn với Holly đâu. Tôi chắc đấy.

-Mấy đứa lại đây nào. Mẹ có đem đồ ăn cho mấy đứa đấy.

Mẹ Min cười hiền trong lúc luôn tay luôn chân chuẩn bị phần ăn cho bảy đứa con trai nhỏ. JungKook reo lên một cách vui sướng nhảy cẫng lên, cậu nhóc vây quanh bàn ăn, mẹ nhờ gì liền phụ giúp. Cuối cùng cậu nhóc đã vượt qua thời kì giảm cân và có thể ăn như bình thường rồi. Chắc hẳn là Kookie của bọn tôi đang rất hạnh phúc đây. Chúng tôi ngồi vào bàn, mong chờ những món ăn ngon được dọn ra đĩa.

Anh sờ nhẹ lên chiếc mũi ươn ướt của Holly rồi lại thủ thỉ với cậu nhóc. Cả hai cùng nằm dài trên thảm, vui vẻ đùa giỡn.

-Aigoo, Holly ah. Bé con ngày càng cao rồi đấy. Nhìn chân này, nhìn chẳng khác nào cái chân gà cả. Con là gà hay chó đấy hử?

Anh dùng hai tay ôm chặt lấy gương mặt Holly rồi hôn nhẹ lên trán nó. Thật ra thì trong lòng tôi có chút ghen tị đấy. Ngay cả người yêu to lớn như tôi trong mắt anh chẳng bằng một chú cún nhỏ nữa cơ mà. Khá buồn đó.

-Holly a, người đang đen mặt ở đằng kia là người yêu của ba đó. Con có người ghen tị với con rồi đó, có vui không nè?

Tôi ngượng ngùng, chạy đến mà vỗ nhẹ mông mềm, làm giọng đe dọa.

-Yoongi ah, hình như em vẫn chưa làm gì anh nhỉ?

Anh nghiêng đầu nhìn tôi. Gò má hồng đào áo lên bàn tay tôi, khẽ lắc đầu nhỏ khiến mái tóc đen tuyền nghoe nguẩy như chú mèo nhỏ đang lúc lắc chiếc đuôi xinh có thắt chiếc nơ bướm màu hồng khả ái.

- Làm gì là làm gì hử? Em có biết là mẹ anh đang ở đây không?

Mèo nhỏ độc lập cũng có ngày đem mẹ ra để làm "lá chắn" nhỉ. Thật là bất ngờ quá đi. Tôi cười, ngồi xuống cạnh anh, tay vẫn vuốt ve bầu má no đủ. Một lúc lại liền vuốt ve môi xinh rồi lại sờ lung tung trên mặt.

-Có mẹ cũng chẳng sao đâu anh nhỉ? Tường ở đây được xây rất tốt.

-Nhưng mẹ đang ở đây đấy!

Anh ngượng ngùng chui vào lòng tôi. Mèo nhỏ đang lấy lòng đây mà, tôi thừa biết anh chưa chuẩn bị đủ tinh thần hoặc là do ngại ngùng  khi ở trong kí túc xá và còn có những người khác, đặc biệt là mẹ nha.

-Joonie, mau vào ăn đi con. Cứ để Songwol chơi với Holly đi con. 

Mẹ Min đưa đĩa thức ăn vào chỗ ngồi của tôi rồi nói vọng ra. Mẹ còn cười khúc khích nữa nha. Ai mà biết được mẹ có nghe được mấy lời kia hay không cơ chứ. 

Đặt một cốc trà nhỏ lên bàn phòng khách, mẹ vỗ lưng tôi rồi quay sang cưng nựng Yoongi hệt như một đứa trẻ. 

-Con trai mẹ lớn rồi nè. Songwol lớn rồi, đừng có như GeumJae mà vì người yêu quên ba mẹ nha con. Lớn rồi cũng nên tiết chế cảm xúc nhé. Cục cưng của tôi nay ăn ngon ngủ kĩ nên béo tốt thế này. 

Mẹ ôm lấy mặt anh mà khẽ hôn hôn lên làm cho Min Yoongi ngại ngùng quá chừng luôn. Ôi trời, đáng yêu quá đi mất. 

-Con dỗi rồi đấy. Mẹ với em khi dễ con. 

Mẹ Min lại có chút không cam tâm nha. Mẹ liền khoanh tay nhìn anh. Họ có lẽ quá giống nhau đi, ngay cả nét mặt cũng khiến tôi cảm thấy thật đáng yêu.

-Ai khi dễ con nào. Mẹ chỉ nhắc nhở thôi mà.

-Con gọi mách bố đấy. -Anh phụng phịu trả lời. Gò má phồng lên như hai cái bánh bao hấp.

-Con muốn gọi thì cứ gọi nha. Mẹ không cản đâu. 

Mẹ cười thật lớn. Mẹ có nhìn thấy không, cái dáng vẻ đáng yêu đấy đấy. Vì thế mà con phài lòng Songwol bé nhỏ của mẹ và thích đến không chịu được nữa rồi.

-Mau về phòng đi nha. Lát mẹ nấu món con thích. 

Anh phụng phịu quay mông trở về phòng cùng Holly. Đôi gò má ửng đỏ lên, môi xinh lại lầm bầm mấy lời trách móc nhưng trông đáng yêu lắm cơ. 

Tôi cười phá lên khi thấy dáng đi của anh. Người yêu bé nhỏ của tôi đang hờn dỗi và đang cần được an ủi nha. Chẳng mấy khi mẹ đến chơi mà anh lại bắt đầu dỗi, chắc là có mẹ nên mới trẻ con như thế. Thật ra thì chẳng khác bình thường là mấy nhưng ngày thường "trầm" hơn nhiều cơ. Nhưng tóm lại vẫn rất đáng yêu.

-NamJoon à, Yoongi của mẹ rất trẻ con. Nó trông trưởng thành bởi cái chất giọng với cả hành động và suy nghĩ của nó trong công việc. Chứ nó cần được chăm sóc nhiều lắm. Ngày xưa nhà mẹ còn nghèo, nó đã tự lập từ nhỏ, chẳng khác mấy đứa trẻ khác cứ hay đua đòi. Chứ Yoongi của mẹ đã biết dành tiền tự mua cho mình một cái đàn piano. Vậy hãy yêu con mẹ thật nhiều nhé.

Mẹ Min bỗng chốc trầm lặng. Bà nhìn vào cốc trà trên tay. Thứ nước sóng sánh và nồng đậm hương thơm. Bà mang dáng vẻ trải đời rất nhiều, có thể nguồn kiến thức ấy còn nhiều hơn cả mẹ của tôi nữa cơ đấy. Và tôi rất trân trọng điều đó.

-Con sẽ yêu anh ấy thật nhiều. Đây là lời hứa danh dự của con trước mặt mẹ. Chỉ cần biết rằng mẹ đã chấp nhận chúng con đến với nhau một cách cởi mở thì đó là điều đáng quý nhất rồi ạ.

-Ừm. Mẹ và ba nó phải suy nghĩ rất lâu đấy. Nhưng cuối vẫn là vì nó. Chúng ta muốn bù đắp cho những tháng ngày thiếu thốn về vật chất lẫn tinh thần. Mẹ đã phản đối nó một lần và điều đó là quá đủ. Vậy nên, ta đã rất tin tưởng con nên mới giao nó cho con đấy. Giờ thì mau đi dỗ nó đi, nó nổi tiếng giận dai đấy.

Tôi cười rồi chạy lên phòng tìm anh. Chỉ thấy bóng lưng nhỏ ôm trọn con gấu màu đen thân thuộc. Vài tiếng than trách lại vang lên. Tôi chỉ nghe được đó là những lời than phiền của người yêu bé nhỏ với dáng vẻ đáng yêu thôi.

"Anh ơi, em sẽ yêu anh thật nhiều. Nhiều bằng tình yêu của tất cả mọi người trên thế giới này dành cho chúng ta nữa đó."

--------------------------------------

190222

#minsurun



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net