4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 – Công việc và cuộc sống

Sau một thời gian đi làm, Mạch Đinh cũng dần thích ứng được với công việc, cậu còn biết được rất nhiều câu chuyện buôn dưa lê nhàm chán, vì phụ nữ trong văn phòng cứ không có việc gì làm là lại buôn nên Mạch Đinh ít nhiều cũng nghe được một số chuyện. Hoá ra kể cả là trong trường học hay bước chân vào xã hội, đại đa số đàn bà con gái đều không tránh được việc tụ tập tám nhảm.

Nào là trong công ty cậu có đôi nào ám muội, nào là bà xã của sếp là một cô gái trẻ hơn sếp những 20 tuổi, nghe nói là vợ hai. Rồi thì ai xem mặt thất bại. Dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng không hề liên quan tới công việc, chẳng ai muốn nói về công việc cả, những việc làm trong văn phòng này đều là những việc lặp đi lặp lại khô khan, nhàm chán cả, ngày nào Mạch Đinh cũng chỉ làm những việc giống nhau, những chuyện quá quan trọng đương nhiên Cao Quốc sẽ không giao cho một sinh viên thực tập như cậu làm.

Bà xã xinh đẹp của sếp trang điểm lộng lẫy tiến vào, bà chị Hoa đương nhiên không bỏ qua cơ hội nịnh nọt, chị Hoa là người phụ nữ nói chuyện với Mạch Đinh vào ngày đầu cậu tới công ty, cô cũng đã làm việc ở đây một thời gian dài rồi, cô niềm nở nói: "Hôm nay em mặc cứ như công chúa trong phim ấy, bộ này chắc đắt lắm nhỉ, nhìn cái là thấy hàng cao cấp rồi." Công chúa mà thèm mặc thế chắc, nhưng vợ sếp vẫn thích lắm: "Em nhờ bạn mang từ HongKong về đấy."

"Chị mặc chắc chẳng ra sao, người xinh đẹp thì đúng là mặc gì cũng đẹp." Lời nịnh nọt của chị Hoa càng khiến vợ sếp phổng mũi hơn, bàn tay đeo chiếc nhẫn thạch anh màu mận của cô vuốt ve lên tà áo: "Chị thì sao mua nổi chứ." Sếp đang ở trong phòng thấy bà vợ xinh đẹp của mình tới thì cười tít mắt chạy ra đón, sếp của cậu cũng hơn 40 rồi, vóc dáng thì ục ịch, cằm hai ngấn, đứng với vợ trông cứ như một con chó bull và một con poodle vậy. Cô vợ nhỏ khoác lấy cánh tay sếp: "Chẳng phải là vì em nhớ anh sao, hôm nay em đi shopping thấy một đôi giày thích lắm." Hai người vừa nói vừa đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

"Cậu làm cái quái gì thế này hả." Cao Quốc đập đống giấy tờ lên bàn Mạch Đinh, Mạch Đinh nhanh chóng thu lại tầm mắt, cậu cắn môi dưới không dám nhìn vào mắt Cao Quốc. Dù Mạch Đinh đã cố cố gắng làm tốt để Cao Quốc hài lòng, nhưng Cao Quốc vẫn có gì đó không vừa mắt với cậu, lúc nào cũng thích bới móc, bắt bẻ cậu. Mạch Đinh cũng chẳng oán giận gì Cao Quốc, cậu nghĩ nếu bản thân thật sự đã làm tốt, Cao Quốc cũng chẳng có cách nào soi mói mình cho được, chung quy lại thì cũng do năng lực của mình chưa đủ thôi.

Đợi sau khi Cao Quốc ra ngoài gặp khách hàng, chị Hoa liền có lòng tốt chạy tới an ủi Mạch Đinh: "Cậu đừng coi mấy lời đó là thật, cậu ta lúc nào cũng vậy cả đấy, cứ như thể mọi người nợ cậu ta tiền vậy, bảo sao sắp 30 rồi mà chả có cô nào thèm ngó." Chị Hoa nhìn thì có vẻ rất chợ búa nhưng cũng tính là nhiệt tình.

"Nói không chừng anh ấy thích đàn ông thì sao." Sau khi Mạch Đinh đơn thuần buột miệng nói ra loại khả năng này, cậu mới ý thức được việc mình không nên nói như vậy, cậu đang định chữa lại sai sót của mình thì chị Hoa bật cười, lại còn cười ngặt nghẽo: "Ha ha, chị không ngờ miệng cậu cũng ác thật đấy."

"Em không có ý đó." Mạch Đinh vội vàng muốn giải thích.

"Không sao, yên tâm đi, không phải vừa xong chị cũng nói xấu cậu ta sao, chị sẽ không nói với người khác đâu." Lời của chị Hoa khiến lòng Mạch Đinh thắt lại, trong mắt người khác, thích đàn ông là một chuyện chế nhạo sao? Trong mắt người khác từ đó có nghĩa xấu thế cơ à? Cậu không nói nữa, cậu không muốn tranh luận với chị Hoa, cậu cũng không muốn tranh luận với bất cứ ai thêm nữa, thật sự, không cần thiết.

Chuyện này, bạn không thuyết phục được người khác cũng như người khác không thể thuyết phục được bạn vậy.

Suy nghĩ của họ đối với Mạch Đinh mà nói cũng chẳng có gì quan trọng.

Lúc về sắc mặt của Cao Quốc càng nghiêm trọng hơn, đại khái thì bàn bạc hợp đồng với khách không thành, thế là mọi bực tức hắn lại trút hết lên Mạch Đinh: "Cái ban nãy tôi bảo cậu làm lại, cậu vẫn chưa làm xong?"

"Sắp xong rồi đây."

"Cả một buổi chiều cậu làm cái gì hả, cậu tới chỉ để ăn không tiền lương thôi đúng không, không muốn làm nữa thì biến đi." Cao Quốc cáu kỉnh dốc một điếu thuốc trong hộp ra, Mạch Đinh chỉ cúi gằm mặt tăng nhanh tốc độ. Cậu cũng chẳng nghĩ mình thành một nhân vật đau khổ, đáng thương nào đó, trong công việc ai chả có lúc đụng phải những người tính khí nóng nảy, chẳng ai tránh được việc bị cấp trên chửi cho một trận, thân là đàn ông con trai, những chuyện nhỏ thế này cậu hoàn toàn có thể chịu được, cái này ít nhiều cũng đều nhờ An Tử Yến cả, ngày nào cũng nhận phải bao lời lẽ như lễ rửa tội của anh, so với lời châm biếm cậu sẽ kéo thụt lùi kinh tế của toàn quốc thì trình độ này đã là gì.

Bất giác lại nghĩ tới anh, mau xong việc rồi về nhà thôi. Dù anh có là người xấu xa, tệ hại tới vậy nhưng ngày nào cậu cũng muốn nhanh chóng gặp được anh, ngay đến cả con đường đi bộ 20 phút về nhà cậu cũng sắp không chịu nổi nữa. Tâm trí cậu chắc chắn, chắc chắn là hỏng mất rồi!

Chờ tới khi Mạch Đinh làm xong hết mọi việc thì trong phòng đã chẳng còn bóng dáng một ai, cậu vươn vai, ngồi thêm một lúc mới từ từ đi xuống tầng, vừa ra ngoài một cái liền thấy ngay hai khuôn mặt mà cậu vẫn luôn khinh bỉ, cậu vờ như không quen họ chỉ chăm chăm đi về phía trước.

"Yến bảo bọn tôi tới đón cậu đi ăn."

Nghe thấy tên, Mạch Đinh liền dừng lại, cậu vờ như giờ mới phát hiện ra hai người họ: "Ơ không phải là Châu Cách và Ellen sao, hai người các người ngoài ăn xuân dược ra còn có thời gian ăn cơm cơ à?" Cậu khinh bỉ nhìn hai người đang thân mật dính chặt lấy nhau, nói thật thì, khi đó Mạch Đinh chỉ nghĩ Châu Cách là một hoa hoa công tử dựa vào tiền bạc chơi đùa Ellen mà thôi, không ngờ họ không những bên nhau rất lâu mà còn kiểu vĩnh viễn chìm trong bể tình cuồng nhiệt khiến người khác không thể chịu nổi thế này.

"Cưng à, Mạch Đinh lại đang ngưỡng mộ bọn mình kìa." Châu Cách vuốt ve vòng eo nhỏ của Ellen, chọc cô bật cười, đây chính là lí do khiến Mạch Đinh không muốn ở cùng bọn họ, lúc nào cũng như đang ở chốn phong lưu vậy. Mạch Đinh ngồi vào ghế sau: "Sao An Tử Yến không tự mình tới."

"Cậu ấy nói không muốn lãng phí tiền xăng." Ellen cũng ngồi vào xe.

"Bình thường có thấy anh ấy tiết kiệm thế đâu!"

Xe đỗ tới nhà hàng mà họ thường đến, Châu Cách và Ellen thỉnh thoảng cũng tới tìm hai người, Mạch Đinh cũng chẳng ngại chuyện này, vừa hay cậu có thể không cần nấu cơm lại còn tiết kiệm được một, có điều cậu nghĩ cũng không cần mỗi lần đi ăn cơm thôi mà phải lết xác đi xa tới vậy. Mọi người vừa ổn định chỗ ngồi thì An Tử Yến trưng bộ mặt lạnh nhạt, không quá nhiệt tình tới, vừa ngồi xuống một cái cả người liền đổ ra phía sau lưng ghế.

"Ể, xong đời rồi, cuộc sống hôn nhân tiến vào thời kì nhàm chán rồi." Châu Cách vừa lắc đầu vừa vuốn ve mái tóc Ellen đang xoã trên vai cậu ta, Ellen cũng tiện thể "góp vui" luôn: "Em biết thừa Mạch Đinh chẳng có tí sức hút nào mà."

"Chả liên quan gì tới tôi, đừng có vấy bẩn cái tên xinh đẹp của tôi, anh ấy lúc nào mà chả thế, chỉ có lúc chỉnh người khác mới có thể khiến anh ấy hứng thú hơn một chút thôi."

An Tử Yến liếc mắt nhìn Mạch Đinh: "Em có ý kiến gì với anh à?"

"Em..." Lấy dũng khí, phản kháng lại đi! Mạch Đinh đang cố tự cổ vũ trong lòng, Châu Cách và Ellen lại còn đổ thêm dầu vào lửa: "Cãi nhau đê! Ly hôn đê!" Lần này, An Tử Yến lại liếc mắt nhìn hai người đối diện: "Từ bao giờ đến lượt hai người nói đấy, cặp đôi mắc ói."

"Ít nhất cậu cũng phải đặt cái biệt hiệu nào nghe hay hay tí chứ!" Châu Cách bất mãn, có điều Mạch Đinh thì thấy biệt hiệu này rất hợp với hai người bọn họ.

Thức ăn được bưng lên, Mạch Đinh cũng chẳng khách khí làm gì, cậu vừa ăn vừa nói: "Tiểu Tư cũng sắp tốt nghiệp về rồi đúng không?"

"Cô ấy bảo không muốn về, sau khi cậu cướp mất An Tử Yến, cô ấy chẳng còn dũng khí mà sống tiếp nữa, càng không muốn nhìn thấy cậu, cô ấy muốn phiêu bạt bên ngoài, đợi khi nào cậu và An Tử Yến xảy ra chuyện mới về viết tiếp ca khúc tình yêu với cậu ấy."

"Cô ấy có thể nghĩ ra cái lí do nào đáng tin hơn không? Chắc chắn chỉ là muốn chơi đùa ở ngoài, giống người nào đó ấy, chậc chậc." Mạch Đinh không chỉ mặt gọi tên, cậu vừa lắc đầu vừa nhìn An Tử Yến, nhưng lần nào chả thế, lời của Mạch Đinh đối với An Tử Yến mà nói chẳng có chút lực công kích nào. Cậu lại quay ra hỏi Châu Cách: "Tôi cũng đã tìm được công ty thực tập rồi, giờ cậu định thế nào?"

"Cậu đừng có so với tôi có được không?" Châu Cách phát ra tiếng cười khẩy từ khoang mũi, giọng điệu đắc ý: "Nhà tôi giàu vậy, đương nhiên tôi sẽ làm một phú nhị đại vui vẻ rồi." Không ngờ cậu ta dám nói ra câu này, thân là một tiểu bách tính như Mạch Đinh thật muốn xông tới bóp chặt yết hầu của Châu Cách, bóp chết cậu ta luôn cho rồi, sau cậu lại hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn An Tử Yến, không phải anh ấy cũng có suy nghĩ giống Châu Cách chứ, nghĩ vậy cậu lập tức khuyên nhủ: "Anh đừng có học theo cậu ta, phải tìm được chỗ đứng cho mình, anh xem mấy nhân vật vĩ đại ấy..." Mạch Đinh ngừng lại, cậu muốn ví dụ bằng một cái tên nào đó mà nghĩ mãi cũng không ra.

"Đọc ít sách không cần giả vờ có văn hoá." An Tử Yến sớm đã nhìn thấu, anh luôn đánh đúng vào chỗ đau của cậu.

"Chỉ là tự nhiên em không nghĩ ra thôi!"

Thấy hai người lại bắt đầu đấu võ miệng, Châu Cách và Ellen cũng không thèm ngăn lại: "Cãi nhau đê! Ly hôn đê!"

"Dù cho đến ngày nào đó hai người trúng độc thuốc kích thích, chúng tôi cũng sẽ không ly hôn đâu!" Mạch Đinh nói xong lại muốn kéo theo tiếp viện: "Anh nói phải không, An Tử Yến."

"Ly hôn phải làm rất nhiều thủ tục đúng không?" An Tử Yến không trả lời, hỏi vặn lại, Mạch Đinh chưa kịp phản ứng lại liền ngơ ngác trả lời: "Nghe nói hình như thế, mà không phải, sao tự dưng anh hỏi vấn đề này!"

"Thế thôi khỏi ly hôn, phiền chết được."

"Sao anh không bao giờ trả lời tử tế cho em vui được thế hả?" Mạch Đinh dẩu mỏ, dưới bàn đạp nhẹ An Tử Yến một cái.

—–
Chú thích:

Phú nhị đại: Con trai đời thứ hai của một gia tộc giàu có, ý chỉ những người không làm gì, lo nghĩ gì, chỉ cần ngậm tiền mà sống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net