Phần Không Tên 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 – Em đã hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất rồi

"Cho nên, em muốn anh thấy em bị lừa chắc?"

"Anh chưa đi sao biết được người ta là đừa đảo, công việc tốt thì chỉ có anh mới tìm được, còn em thì không được hả?"

"Về nhà bình tĩnh lại cho anh." An Tử Yến dường như quá lười đi tranh luận mấy vấn đề này. Mạch Đinh yên lặng được vài giây, nhìn về phía An Tử Yến: "Thật ra căn bản là anh không muốn em tìm được việc phải không." Cậu nói ra những lời mà cậu vẫn luôn muốn nói trong suốt khoảng thời gian này, cậu chỉ muốn nghe thấy lời phủ nhận của anh, dù cho không phủ nhận thì im lặng thôi cũng được rồi. An Tử Yến vẫn không nhìn Mạch Đinh, đáp: "Phải."

"Dừng xe!" Thấy An Tử Yến không nhúc nhích, Mạch Đinh kéo nắm tay trên cửa, An Tử Yến giẫm phanh, trừng mắt nhìn Mạch Đinh: "Em không muốn sống nữa à?!"

"Nếu như anh muốn cả một đời Mạch Đinh tôi sau này chỉ có thể ở nhà làm việc nhà cho anh, hầu hạ anh thì tôi không làm được, anh đừng có coi thường tôi nữa!" Mạch Đinh không nhịn được gào lên, cậu kéo cửa xe, điện thoại An Tử Yến lúc này không ngừng vang lên, là điện thoại của công ty, sau khi đặt điện thoại lên tai anh ấn loa: "Em muốn nói thế nào thì nói, đừng tới nơi đó là được." Còn chưa đợi An Tử Yến nói xong, Mạch Đinh sớm đã chạy vào dòng người tấp nập: "Này, Mạch Đinh!" Tiếng của anh cũng như Mạch Đinh, dễ bị chìm nghỉm vào dòng người.

Thật lòng mà nói, Mạch Đinh cũng không hi vọng An Tử Yến sẽ đuổi theo mình, nếu không anh sẽ đi làm muộn mất, hai người không thể tùy tiện như trước, vì giờ không còn là trẻ con nữa rồi. Trong đầu Mạch Đinh không ngừng nghĩ lại những lời cậu vừa nói, cậu thật sự không làm được sao, cả đời này chỉ làm việc nhà cho An Tử Yến, ở bên cạnh anh thay anh thu dọn quần áo quăng bừa bãi, không cho anh gác chân lên bàn trà... Mạch Đinh buông thõng vai chịu thua, sao cậu không làm được chứ, trên tất cả, rõ ràng chỉ có một điều: Ở bên cạnh An Tử Yến, dù ở bất cứ hình thức hay phương thức nào.

Nhưng tình yêu và lòng tự trọng phải chọn lấy một sao?

Mỗi người đều tồn tại theo một cách khách nhau, cho nên xảy ra bất đồng là lẽ đương nhiên, có khi rất kì lạ, chỉ vì một chuyện rất nhỏ nhặt thôi cũng có thể làm mình làm mẩy cho được, cũng có khi tự nhiên không đâu cãi nhau, giống như chúng ta có thể vì những thứ rất nhỏ nhặt mà cảm thấy hạnh phúc ấy, cũng không hiểu sao lại thích một ai đó, không ai có thể lí giải được nguyên nhân vì sao, nó cứ kì lạ như vậy đấy.

Mạch Đinh lúc này tạm thời không muốn về nhà, cậu cũng không định tới công ty kia, thật ra cậu cũng lờ mờ cảm thấy đây có thể là bọn lừa đảo, nhưng cậu vẫn ôm một tia hi vọng, nghĩ tới có "vạn nhất" không phải sao? Mạch Đinh gọi điện cho Bạch Tiểu Tư, cậu muốn gọi cho cô để cùng chửi An Tử Yến trút giận.

"Alo, Mạch Mạch, sao vậy?" Mạch Đinh nghe thấy âm thanh ầm ỹ từ đầu dây bên kia của Bạch Tiểu Tư.

"Đang bận à?"

"Hơi hơi, ông già cổ hủ nhà tôi sợ tôi ham chơi không chịu làm việc đàng hoàng, vừa tốt nghiệp cái liền tóm tôi tới công ty ông làm việc, hại tôi gần đây không có cách nào tìm cậu với chồng trước chơi nữa." Đầu dây bên kia có tiếng gọi Bạch Tiểu Tư, Bạch Tiểu Tư trả lời rồi lại nói với Mạch Đinh: "Cậu gọi cho tôi có phải vì lại bị chồng trước bắt nạt rồi không."

"Không phải có người đang gọi cô sao?"

"Kệ đi."

Ngay đến cả Mạch Đinh cũng nghe thấy hơi thở mang theo cơn mệt mỏi của cô, cậu hít một hơi thật sâu vờ như rất nhẹ nhàng: "Không có gì đâu, gần đây chẳng thấy tăm hơi cô đâu, gọi điện quấy rầy chút thôi."

"Thôi đừng có chém nữa."

"Tôi có chút chuyện, cứ vậy đã nhé, cô cũng đi làm việc của mình đi."

"Ok."

Sau khi dập máy, Mạch Đinh nắm chặt điện thoại, hóa ra cuối cùng cũng chỉ còn lại có mình cậu. Mọi người xung quanh không biết từ lúc nào đã bắt đầu đẩy nhanh tiến độ công việc rồi, sao cậu mãi không thể thoát khỏi vạch xuất phát vậy. Thật vô dụng, không tìm được việc liền tùy tiện trút giận lên An Tử Yến. Không có tiền đồ, lần nào cãi nhau xong không phải cũng lại muốn về bên cạnh anh sao.

Cậu cứ chầm chậm đi không mục đích, muốn xem xem có chỗ nào dán quảng cáo tuyển dụng không, từng người lướt qua cậu đều đang tất bật làm việc bên ngoài, cậu cảm thấy họ thật chín chắn, bản thân mình một ngày nào đó cũng có thể trở thành người lớn như vậy sao? Tuy cậu đã có những ngày làm thực tập, nhưng cảm giác vẫn khác nhau lắm, khi đó không đi làm cậu còn có thể về trường, còn hiện tại, cậu không còn đường lui nữa rồi.

Bất giác sắc trời cũng dần thay đổi theo thời gian, Mạch Đinh nhìn đồng hồ, cậu nên về nhà rồi, An Tử Yến cũng sắp tan ca. Cậu nhìn quanh, muốn tìm bến xe bus, bỗng nhìn thấy lộ tuyến phía bên trái đường phía trước, Mạch Đinh cảm thấy quen mắt, cậu từng thấy địa chỉ công ty trong đống văn kiện An Tử Yến đem về nhà, công ty của An Tử Yến chắc cũng gần đây. Nghĩ tới đây, cậu thấy thật nực cười, An Tử Yến là chồng cậu, ngay đến việc chồng mình cụ thể làm việc ở đâu, làm về công việc gì cậu cũng không biết. Cậu tiến tới phía trước, nhìn xem có thể may mắn gặp An Tử Yến khi anh tan ca không.

Hôm nay vận khí cậu tốt thật, quả nhiên để cậu gặp được chồng mình, bên cạnh anh còn có người khác nữa, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là đồng nghiệp và cấp trên, bất kể anh có đứng ở đâu, sự tồn tại của anh cũng thật nổi bật. Mạch Đinh bỗng cảm thấy chỉ cách có vài bước chân mà người bên cạnh như không phải là An Tử Yến của cậu, cảm thấy anh thật xa cách.

"Cùng..." Cùng về nhà đi, cậu muốn nói như vậy, nhưng An Tử Yến quay đầu lại, ánh mắt của anh không thể không khiến Mạch Đinh cảm thấy đau đớn, như thể anh đang nhìn một người xa lạ chẳng liên quan gì tới mình, một người có vóc dáng không cao không thấp bên cạnh anh nghi hoặc: "Cậu ta đang nói với ai vậy?"

"Không biết."

Thấy chàng trai trước mặt mang vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm An Tử Yến, người có vóc dáng tầm tầm kia huých khuỷu tay vào anh: "Cậu quen à?"

"Sao có thể chứ." Nói rồi An Tử Yến đi về phía xe mình, phía sau còn có người gọi anh: "Hôm nay có thể nào đi nữa cũng phải làm bữa chúc mừng đấy nhé."

"Mọi người đi đi, tôi còn chút chuyện phải làm."

"Mấy cô gái trong công ty đều truyền tai nhau cậu có cô bạn gái xinh đẹp trắng trẻo lắm, có phải về với cô ấy không vậy."

"Là giả đấy." An Tử Yến mở cửa xe, có vài người nhân cơ hội này chen vào, thò đầu ra gọi mấy người khác: "Mọi người lái xe theo nhé, hôm nay có thế nào cũng phải bắt cậu ấy mời một bữa chúc mừng." Tiếng đùa cợt lẫn với tiếng cười, lúc này, không có ai quan tâm hay nhớ đến sự tồn tại của Mạch Đinh. Cậu quay về hướng trạm xe bus, ngón tay cậu run rẩy, bộ não mơ hồ cuối cùng cũng bắt đầu có chút hoạt động, chắc An Tử Yến đụng đầu vào đâu mất trí nhớ, anh ấy không còn nhớ mình nữa rồi, nhưng cậu liền phủ nhận ngay lập tức cái suy nghĩ hoang đường ấy, tim cậu thắt lại.

Anh ấy không muốn thừa nhận mình trước mặt đồng nghiệp.

Vì mình quá tầm thường, hơn nữa còn là một thằng con trai?

Cậu còn nhớ rất rõ cái ngày An Tử Yến chuyển trường tới, hôm đó trước mặt cả lớp và thầy giáo, anh tuyên bố anh là An Tử Yến, anh là người đàn ông của Mạch Đinh.

Hôm nay rốt cuộc điều gì đã làm anh thay đổi thế này.

Hôm nay, vận khí của cậu thật sự rất tệ, cậu đã phát hiện ra một chuyện thật đáng sợ đối với cậu, tự ti giống như một căn bệnh không thể cứu chữa, chỉ cần xuất hiện, nó cũng sẽ có ngày tái phát, cậu rất cố gắng muốn làm thật tốt, nghĩ sẽ có một ngày có thể đuổi kịp được An Tử Yến, kết quả phát hiện ra ngay đến tư cách để đuổi theo anh cậu cũng bị tước mất rồi.

Thích một người thật sự rất dễ khiến con người ta hạ thấp tiêu chuẩn, chỉ cần thật sự thích sẽ không quan tâm tới bạn gái trước của anh, không quan tâm xem anh có bao nhiêu tiền, không quan tâm tới công việc của anh, không quan tâm anh có bao nhiêu cái nhà, thậm chí không thèm quan tâm xem anh đối xử với tôi thế nào, đại khái kể cả có người cười nhạo đi chăng nữa cũng không quan trọng. Chỉ khi thời gian trôi đi hay do những nguyên nhân khác khiến cho bạn không còn thích như trước nữa, tiêu chuẩn của con người ta mới nâng cao lên, bắt đầu yêu cầu những thứ bổ khuyết cho phần tình cảm đã thay đổi, chỉ để lại những kẽ hở như anh nên kiếm nhiều tiền hơn, lúc nào thì anh có thể thăng chức, sao anh lại không có nhà có cửa, tôi đối xử với anh tốt như thế, sao anh không đáp trả lại tôi...

Mạch Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt cậu mờ dần đi, ngập lên một màn sương mỏng.

An Tử Yến, em đã vì anh mà hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất rồi.

Em còn phải làm thế nào nữa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net