Phần Không Tên 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31 – Không muốn được anh đối xử dịu dàng thêm nữa

Mạch Đinh thật sự vẫn được đám đồng nghiệp nhiệt tình chở tới ngân hàng, dưới cái nhìn chằm chằm của dân tình, cậu đi gần tới cây ATM, đương nhiên An Tử Yến cũng tới. Ngoài bảng điều khiển trên cây ATM, không ai có thể thấy được vẻ mặt nham hiểm của cậu lúc này, chỉ có bản thân cậu biết, cái thẻ rút từ trong ví ra không phải là thẻ của cậu, mà là thẻ của An Tử Yến, bản thân cậu làm gì có tiền, hành động này cũng chẳng hèn hạ gì, muốn trách cũng chỉ có thể trách An Tử Yến!

Sau khi rút xong tiền, Mạch Đinh lại được đưa tới quán rượu kiểu Nhật. An Tử Yến ngồi ở vị trí khá xa và yên tĩnh nhất gọi rượu sake một mình, như thể anh không hề liên quan tới bữa tiệc này vậy. Sau khi uống vài ly, mọi người bắt đầu oán trách về công ty, oán trách những văn phòng khác, oán trách ai đó, Mạch Đinh chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe, không ngờ bình thường mọi người tới công ty ăn mặc chỉnh tề, tháo vát nhanh nhẹn việc gì cũng làm được như thế mà cũng chịu phải nhiều áp lực tới vậy, nơi làm việc thật đúng là quá ảo diệu. Mạch Đinh vừa mới vào công ty nên không có chung chủ đề phàn nàn cùng với họ, cậu lén nhìn An Tử Yến, cậu nghĩ không biết An Tử Yến phải chăng cũng chịu nhiều áp lực như vậy, khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ngoài việc khiến người khác rung động ra thì cũng chẳng có thêm manh mối gì, anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào. An Tử Yến bỗng lấy điện thoại ra, đang nhắn tin với ai vậy nhỉ? Vài giây sau, Mạch Đinh thấy điện thoại trong túi rung lên.

[Trông kĩ cái tay của em, dựa vào người bên cạnh sát quá rồi đấy.]

Mạch Đinh ý thức thu tay về, chẳng phải anh đang nhìn ra cửa sổ sao, rốt cuộc sao mà nhìn thấy được vậy? Đang muốn trả lời, lại có một tin nhắn khác đến.

[Chỉ được uống một ly thôi.]

[Đừng có bày ra cái vẻ mặt tí tởn đấy, trông ngu lắm.]

Lúc này, Mạch Đinh thấy cậu như một con rối bị con người điều khiển từ xa. Quách Bình đá đá vào chân Mạch Đinh dưới gầm bàn: "Đừng trách sư phụ không giúp cậu, cấp trên đã ghét cậu đến thế rồi, cậu cũng phải lanh lợi lên chứ, đi mời rượu nịnh cậu ấy đi." Mạch Đinh không muốn đi, nhưng cậu cũng chẳng còn cách nào khác, trước mặt người khác cũng phải giả vờ một chút, cậu cầm ly rượu lên, bày ra vẻ mặt nịnh bợ đi về phía An Tử Yến: "Tôi..."

"Cậu cái gì, cậu bày ra mấy cái này thà rằng dốc thời gian vào làm việc cho tốt đi." Mấy lời góp ý kiểu như vậy thốt ra từ miệng An Tử Yến khiến Mạch Đinh cảm thấy khó chịu cực kì. An Tử Yến chống một tay cạnh môi, tay còn lại đẩy Mạch Đinh đang chuẩn bị cầm ly rượu lên mời anh ra, ngón tay cố tình lướt qua mu bàn tay của cậu, Mạch Đinh đơ luôn tại chỗ, anh, anh lại làm cái gì thừa thãi quá vậy, may mà cả người Mạch Đinh đã che lấp mất An Tử Yến, nếu không tất cả mọi người đều sẽ thấy khóe miệng xấu xa của anh nhếch lên mất, một nửa lộ ra trước mắt Mạch Đinh, một nửa giấu trong lòng bàn tay cậu, anh lại trưng ra vẻ mặt thừa thãi rồi.

Nếu bị phát hiện là em mặc kệ luôn đấy.

Cậu vội vàng về chỗ ngồi, các đồng nghiệp thấy gương mặt phiếm hồng của cậu đều tưởng rằng cậu thấy xấu hổ sau khi bị cự tuyệt, mọi người càng cười ầm lên, Phùng Phi Mông uống cạn rượu trong ly: "Cậu ta tin kìa, còn chạy đi mời rượu thật nữa chứ."

"Sư phụ cậu lừa cậu đấy, Yến ghét nhất là người khác lấy lòng cậu ấy."

Vừa đi làm ngày đầu tiên, Mạch Đinh đã cảm nhận được sự chèn ép nơi làm việc rồi.

Sau khi uống cũng kha khá, một đám người đi ra khỏi quán rượu lại đề nghị đi hát, âm thanh lạnh nhạt của An Tử Yến bỗng như tạt nước lạnh vào sự nhiệt tình của tất cả mọi người: "Sức lực của mọi người có vẻ dồi dào quá nhỉ, xem ra chắc là vì bình thường tôi sắp xếp việc không đủ nhiều rồi."

"Ha ha, hơi buồn ngủ rồi, thôi giải tán về nhà đi."

"Phải đấy, làm việc mệt chết được, lưng của tôi đang đau nhức hết cả lên đây này."

Thế nên cả đám người bắt đầu tìm người lái xe thuê hoặc gọi taxi về, để an toàn, Mạch Đinh đương nhiên không thể ở lại cuối cùng, cậu nhân lúc không ai chú ý liền trộm luôn chìa khóa xe trong túi của An Tử Yến, nhỏ giọng nói: "Uống rượu không được lái xe, do hành vi lừa đảo kéo dài của anh, chìa khóa tạm thời giao cho em giữ nhé." Cậu lè lưỡi, không đợi An Tử Yến phản ứng lại, nhanh như chớp chạy vào taxi.

Ngày hôm sau, ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ khiến Mạch Đinh đang nằm trên giường chợt mở mắt, cậu ngồi dậy, sau khi nhìn chuông báo thức liền kinh hãi la lên thất thanh, cậu vội vàng bò xuống khỏi giường tìm quần áo xung quanh, miệng không ngừng lầm bầm: "Chết rồi, sắp muộn rồi, tối qua đáng nhẽ nên uống ít đi một chút, mà kì lạ, rõ ràng mình đặt chuông báo thức rồi cơ mà." Cậu đột nhiên ngoảnh đầu lại, giận dữ nhìn An Tử Yến vẫn còn đang ngủ, vươn tay day day anh: "Là anh tắt báo thức đúng không? Mau đậy đi!! Nghe thấy không hả, An Tử Yến, em đang nói với anh đấy?" Đúng lúc này điện thoại của An Tử Yến cũng vang lên, anh nhắm mắt ấn phím loa, ngữ khí rất tệ: "Alo?"

"Yến, có văn kiện cần cậu kí mới có thể nộp lên trên được." Là giọng của Quách Bình.

"Đợi lát rồi nói, giờ tôi đang ở ngoài bận việc, không rảnh." Tên lừa đảo nói dối không biết chớp mắt, vì mở loa, nên Mạch Đinh chỉ có thể ở bên cạnh không ngừng bày ra đủ loại sắc mặt, cậu không dám phát ra tiếng động.

"Được." Khi Quách Bình đang định dập điện thoại, An Tử Yến lại nói: "Anh gọi cái cậu Mạch gì đó ra nghe điện thoại, tôi giao chút việc." Mạch Đinh đang ở trạng thái dương nanh múa vuốt.

"Cái này... Tôi còn tưởng cậu gọi cậu ấy đi bàn việc cùng luôn rồi."

"Vừa mới đi làm đã tới muộn? Anh nói với cậu ta, nếu không muốn đi làm thì sao này đừng có tới nữa!" An Tử Yến dập điện thoại, Mạch Đinh bổ lên giường, cách có cái chăn, cậu đập đầu vào An Tử Yến: "Anh có ý gì hả, anh muốn bức chết tôi đúng không, tôi hận anh, tôi phải đồng quy vu tận với anh!"

"Ai bảo hôm qua em lấy chìa khóa của anh."

"Con quỷ thù hận! Quỷ ấu trĩ!" Chửi đến là vui, điện thoại của Mạch Đinh cũng vang lên, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng gào rú của Quách Bình: "Đã biết là Yến ghét cậu tới thế rồi, cậu còn dám đến muộn nữa, đến nhanh lên."

"Sư phụ, xin lỗi, tôi, tối qua tôi uống nhiều quá, ngủ quên mất."

"Nhanh lên đi, tranh thủ tới trước khi Yến về tới công ty nhanh."

"Vâng, tôi tới ngay đây..." Không đợi Mạch Đinh nói xong, đầu dây bên kia đã dập máy. Cậu lại căm tức nhìn An Tử Yến, giờ đến thời gian đồng quy vu tận cậu cũng không có nữa rồi: "Tại anh hết, chắc mắt em có vấn đề thật, mắt mọi người mới là sáng suốt, rốt cuộc anh ghét em đến mức nào nữa hả." An Tử Yến biếng nhác mở mắt, tóm lấy Mạch Đinh, Mạch Đinh ngã xuống giường, đang định bò dậy lại bị tay của An Tử Yến chặn lại, anh trêu tức cậu: "Ai biết được, nhưng chắc cũng rất ghét đấy." Anh kéo lấy Mạch Đinh, bất ngờ hôn lên chóp mũi cậu khi cậu không kịp phòng bị, quả nhiên, quả nhiên là tên lừa đảo nói dối không chớp mắt, Mạch Đinh cảm thấy được bộ quần áo cậu vừa mặc được lên người đang đối mặt với nguy hiểm, cậu đẩy An Tử Yến ra, bò ra khỏi bẫy: "Còn phải đi làm nữa!"

"Mất hứng." Anh lật người tiếp tục ngủ, vô lực vẫy vẫy tay: "Vậy em làm việc cho tốt đi."

"Câu này là em nói với anh!!"

Đứng chen chúc trên xe bus, Mạch Đinh không nhịn được chốc chốc lại sờ lên chóp mũi, như thể ở đó có thứ gì không có cách nào biến mất được.

Vấn đề là ở anh hay là ở em? Tại sao, tại sao, em đã không muốn được anh đối xử dịu dàng nữa rồi, sao anh vẫn biết được cách mà anh đối xử với em thật ra là cách mà em thích nhất.

Không đúng, lời ban nãy chỉ là viện cớ thôi, vì là anh, cho nên em mới không để tâm xem em thích anh dùng cách nào để biểu đạt tình cảm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net