Phần Không Tên 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37 – Công việc không chỉ có những thứ dễ dàng và vui vẻ

Hôm nay, khi Mạch Đinh đang xử lí việc Quách Bình giao cho, Liễu Vĩ chạy tới, xông thẳng vào phòng An Tử Yến, đẩy cửa một cái liền nói: "Không xong rồi, đợt xuất hàng lần này xảy ra vấn đề rồi, hiện tại chúng ta nhận được không ít kiện cáo của khách hàng đâu." An Tử Yến nghe xong im lặng vài giây rồi mới vung tay ra hiệu cho Liễu Vĩ: "Tôi biết rồi." Phùng Phi Mông cũng xuất hiện ở cửa: "Yến, vừa xong cấp trên gọi điện xuống bảo lên phòng họp gấp." An Tử Yến đứng dậy, gọi theo Cao Sảng, Quách Bình và Phạm Thiếu Quân, Mạch Đinh không cần nghĩ cũng biết tầm quan trọng của sự việc lần này, cậu đứng lên cũng muốn đi theo, An Tử Yến chẳng thèm ngoảnh đầu lại: "Cậu ở lại."

"Thế nhưng tôi..." Cậu còn chưa kịp nói xong đã bị giữ lại. Mạch Đinh tới công ty cũng một thời gian rồi, cậu không hiểu vì sao cậu lại không thể đi theo.

Lúc này phòng họp chẳng khác gì chiến trường, khắp nơi đều ngửi thấy mùi 'thuốc súng' nồng nặc, các phòng thi nhau trách móc cùng chỉ trích.

"Nói cho cùng, lúc sản xuất các người cũng nên chú ý các vấn đề chứ, con mẹ nó chúng tôi đã phải vất vả mất bao lâu, giờ hàng lại bị trả về thì sẽ tổn thất tới danh dự và tài sản của công ty nhiều đến thế nào nữa hả." Phòng Marketing chửi ầm lên.

"Thiết kế thế nào thì chúng tôi làm thế ấy, giờ còn đòi đổ hết lên đầu chúng tôi nữa chắc?"

"Không trách các người thì trách chúng tôi à?"

Giám đốc phòng tài vụ giữ vững thái độ trung lập, lắc lắc đôi chân dài cùng đôi guốc cao gót, chẳng hề có chút hứng thú nào với tình hình lúc này, các cuộc tranh cãi như sương mù liên tiếp bao phủ phòng họp, khi Quách Bình và Phạm Thiếu Quân thấy phòng quan hệ công chúng đang bị người khác chỉ trích, cũng lao vào cuộc chiến luôn, An Tử Yến đang khoanh tay dựa vào ghế trước mặt họ, nhìn cả đám người đang đỏ mặt tía tai: "Cãi đủ chưa, tới lúc nào thì mới vào vấn đề chính đây?"

"Thằng nhóc thối thây, nếu không phải lão Thôi phòng các người không có ở đây thì cũng chẳng tới lượt cậu có quyền mở miệng."

"Có phải sợ tè ra quần rồi không, vốn tưởng chỉ cần ra vẻ trong văn phòng là được rồi hả, phòng quan hệ công chúng các người phải tìm ra cách giải quyết vấn đề, đen đủi thật, chắc giờ không giữ nổi miếng ăn nữa rồi."

Tất cả mọi người đều chĩa mũi nhọn về phía An Tử Yến.

Trong phòng quan hệ công chúng dưới tầng lúc này cũng chẳng yên tĩnh, mấy người có kinh nghiệm đang chậm rãi nói chuyện như chẳng liên quan tới mình.

"Nói cậu ta đen cũng phải, mới thăng chức có ba tháng mà đã xảy ra chuyện, phỏng chừng cũng luống cuống chân tay lắm, nhìn phản ứng ban nãy của cậu ta xem, sợ tới nỗi không dám nhiều lời luôn."

"Giám đốc Thôi cũng không thể về kịp để giúp được, vốn bị một tên trẻ tuổi vừa vào công ty đã được đề bạt lão cũng đã tức lắm rồi."

"Thì đó, cậu ta dựa vào cái gì, dựa vào quan hệ mới có được vài đơn hàng, cũng không biết có phải thật hay không, nói không chừng còn có chống lưng nữa, để xem cậu ta giỏi tới đâu."

"Nếu làm hỏng chuyện, bị giáng chức xem xem cậu ta còn tỏ vẻ được với ai."

Mạch Đinh ngồi cách đó không xa liên tục nhắc nhở bản thân, không được chuốc thêm phiền phức cho An Tử Yến, họ có nói gì cũng là chuyện của họ, nếu nội bộ còn ầm ỹ lên thì còn ra thể thống gì nữa. Muốn ở bên cạnh anh, còn bị chính miệng anh nói phải ở lại. Trong mắt anh cậu là người thế nào, bản thân cậu có lẽ cũng hơi hấp tấp, lắm mồm, cứng nhắc và là một kẻ sợ cuộc sống yên ổn của mình bị biến đổi hay có biến động thật. Phải chăng quá nhiều khuyết điểm nên anh mới không tin tưởng em không, luôn muốn nỗ lực hơn nữa, chăm chỉ hơn nữa, em có nên đánh mình một cái vì tội tham lam quá thế này không, em không chỉ muốn làm một tình nhân tốt của anh, còn muốn làm một cấp dưới tốt nữa.

An Tử Yến tỉnh bơ trước mọi lời chế giễu, anh đứng lên, mở cửa phòng họp, các phòng khác trở nên nóng nảy: "Giờ muốn chạy à?"

"Tôi không muốn nghe thấy tạp âm, vậy nên đi trước đây."

"Đợi đã, phòng quan hệ công chúng các người không ở đây thì sao được chứ, các người phải đưa ra phương án giải quyết, nếu không phòng PR làm thế nào! Nuôi không các người chắc."

An Tử Yến nhếch khoé môi, cười lạnh: "Tôi kệ đấy thì các người làm gì được nào, giỏi lắm thì bảo cấp trên thúc giục tôi, hiện tại gọi giám đốc Thôi về hình như cũng chẳng kịp đâu."

"Cậu có thái độ gì thế hả, nếu không muốn làm vì công ty thì nói thẳng ra."

"Không muốn vì công ty e rằng không phải là tôi, thế nên, giờ các người muốn cãi nhau hay muốn bàn bạc đây?" An Tử Yến đưa ra hai sự lựa chọn, cả phòng họp im lặng, An Tử Yến ngồi về chỗ: "Trước mắt các sản phẩm xuất ra đã tốn mất bao nhiêu rồi?" Giám đốc phòng Marketing lật văn kiện, đưa qua.

Thang máy tầng 7 vừa mở ra đã nghe thấy tiếng ồn bên trong truyền tới, Mạch Đinh vẫn luôn dạy An Tử Yến tới công ty phải biết lễ phép, phải học cách nhường nhịn, nhưng tới lượt cậu thì cậu cũng không thể làm nổi, cậu vẫn cãi nhau với đám đồng nghiệp kia, con người đôi khi rất cố chấp, rất khó hiểu, mình thích cái gì thì cũng hi vọng người ta đừng ghét thứ đó. Ai mà biết được chàng trai trẻ làm việc dưới tay An Tử Yến cũng tham gia cuộc tranh cãi với những người tinh anh làm việc dưới tay giác đốc Thôi trong phòng quan hệ công chúng, cục diện ngày càng nghiêm trọng ngược lại khiến Mạch Đinh có chút tỉnh táo, chuyện này đều vì tình cảm riêng của cậu dẫn tới, rốt cuộc cậu đã làm được những gì chứ?

"Phòng này mà không có chúng tôi, dựa vào các người thì có thể làm gì được hả, giờ thấy giám đốc Thôi không ở đây lại muốn phát uy à? Còn nữa tên mới tới như cậu, là thứ ở đâu không biết, chả tài cán gì mà muốn bợ đỡ cấp trên á?"

"Tôi..."

Không biết từ lúc nào An Tử Yến đã đứng trước mặt Mạch Đinh, ngăn lại lời lẽ và ánh mắt chỉ trích đó, anh nhìn các bậc tiền bối trước mặt mình: "Không cần làm việc nữa à?"

"Là bọn họ..."

"Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời thừa thãi nào nữa, cũng không muốn nghe thấy những cuộc tranh cãi kiểu này, các người chỉ trích những người không có cảm giác tồn tại như Mạch Đinh chắc không phải có cảm giác thành tựu lắm chứ." An Tử Yến đi về phía phòng mình, đang chuẩn bị đóng cửa thì dừng lại: "Quên nhắc các người, có gì bất mãn với tôi thì trực tiếp tới tìm tôi, có điều trước khi tới các người cũng nên nghĩ kĩ xem có hối hận hay không, vì, sau này cả cái phòng quan hệ công chúng này đều sẽ là của tôi." Đừng nói những người khác khi nghe thấy câu này thì có phản ứng thế nào, ngay đến Mạch Đinh còn muốn xông lên đập cho tên cấp trên ngạo mạn này một phát nữa là! Anh ấy không khiêm tốn một chút được à, làm gì có ai còn chưa thăng chức đã uy hiếp người khác như vậy chứ, kiểu méo gì cũng truyền tới tai giám đốc Thôi, càng tệ hơn nếu như có người như Vương Tổng lén lút gửi báo cáo, nói An Tử Yến muốn ngồi vào vị trí của ông ta thì ông ta còn nghĩ thế nào được chứ?

Khi đang lo lắng, Mạch Đinh liếc thấy một người, hắn quay đi sắc mặt khó coi của mình, cầu không phải là người mà cậu nghĩ tới, đáng tiếc lời cầu nguyện của cậu chả lúc nào linh nghiệm cả, hiện tại Mạch Đinh lại cầu nguyện Vương Tổng không nghe thấy những gì An Tử Yến nói, các tiền bối ở phía sau âm thầm truyền tới tiếng cười lạnh, Mạch Đinh không khỏi nghĩ, ban nãy tất cả bọn họ im lặng là muốn nghiêm túc nghe An Tử Yến nói hay đã sớm phát hiện ra Vương Tổng? Mạch Đinh nhìn Vương Tổng không chớp mắt, muốn suy đoán gì đó từ vẻ mặt của hắn, nhưng mặt Vương Tổng cũng chỉ đơ ra đó. Mấy người Quách Bình hay Phạm Thiếu Quân phát hiện ra việc Vương Tổng ở cửa muộn hơn Mạch Đinh, họ lập tức giả vờ bộ dạng đang bận bịu, nghiêm túc lao vào công việc. Vương Tổng không nói tiếng nào trực tiếp vào tìm An Tử Yến, cửa vừa đóng, mành cửa kính sát đất cũng bị kéo lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC