Phần Không Tên 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41 – Cách trả thù

Vào phòng, Mạch Đinh cố tình mở rộng cửa, ai ngờ An Tử Yến động ngón tay, ra hiệu cho cậu đóng cửa lại và kéo cả rèm lên, Mạch Đinh đành phải làm theo nhưng không dám tới gần, cậu quăng toẹt cái đống văn kiện lên trên bàn của An Tử Yến: "Văn kiện anh cần ở đây, không còn chuyện gì nữa thì em ra ngoài trước."

"Chẳng phải em muốn anh nói chuyện với em sao."

"Ha ha, tự nhiên em không muốn thế nữa rồi."

"Đứng tử tế cho anh, bọn mình tính nợ thử xem nào." An Tử Yến từ phía sau đi vòng qua bàn làm việc, tựa vào bàn: "Anh có nói hôm nay bảo em ở nhà nhỉ."

"Hình, hình như có nói vậy."

"Thế em đến đây làm gì?"

"Em..."

"Muốn ngất ở công ty, để công ty cho em chút tiền à?"

"Không phải như thế!" Biết là anh lo lắng cho em, nhưng sao cứ phải chọn những câu khó nghe như vậy mà nói chứ. Mạch Đinh liều mạng muốn nghĩ cách tự cứu lấy mình, thẳng thắn thì còn được khoan nhượng, chứ chống cự chỉ có đường chết, còn không đợi An Tử Yến kịp nói gì cậu đã tự mình giải thích: "Là do Tiểu Tư xúi em tới công ty đấy, cô ấy nói cô ấy căn bản không coi anh ra gì, em cũng đã kịch liệt từ chối rồi, sao em có thể không nghe lời anh được chứ, nhưng cô ấy khóc lóc ầm ỹ lên bảo em tới công ty đi, này không thể trách em được. Chuyện ngủ trên cùng một chiếc giường với Tiểu Tư cũng chỉ là hiểu lầm thôi, em ngủ rồi có biết gì đâu, còn chuyện ban nãy nữa, em chỉ xuất phát từ lòng quan tâm tới người cùng công ty thôi." Này nào có tính là thẳng thắn, căn bản là phủi sạch trách nhiệm, trước đó còn cam đoan với Bạch Tiểu Tư là sẽ gánh chịu hết mọi hậu quả cơ.

"Quan tâm?" An Tử Yến khẽ cắn răng, có thể cảm nhận được anh khá là bất mãn và khó chịu với cái từ này.

"Không phải quan tâm, là nhân viên chăn nuôi đang cho động vật ăn thôi!" Thế mà cậu cũng nghĩ ra cho được.

"Không nghe lời như thế, em bảo anh nên phạt em thế nào đây?"

Mạch Đinh giả bộ ngây thơ đáng yêu, nghiêng đầu chớp chớp mắt: "Em làm sao, người nên bị phạt phải là Tiểu Tư chứ." An Tử Yến không nói gì, anh đi về phía Mạch Đinh, Mạch Đinh vội vàng trốn vào một góc, nhưng An Tử Yến chỉ đi về phía cửa, Mạch Đinh thở phào một hơi, ai ngờ còn chưa thở xong đã bị nhấc bổng lên. An Tử Yến chỉnh đèn tối xuống, xoay người, tay trái tháo cúc cổ áo, gương mặt anh tuấn của anh cũng tối theo ngọn đèn, khoé miệng như ẩn như hiện nhếch lên, như một thợ săn đang chuẩn bị hưởng thụ mỹ thực, và con mồi của anh đang nhìn anh chằm chằm với ánh mắt không thể tin được.

An Tử Yến muốn làm gì vậy, chắc không phải là cái chuyện mà cậu đang nghĩ tới chứ, bên ngoài còn có người đấy, lại còn không chỉ một người, bất cứ lúc nào cũng có thể tới gõ cửa. Chắc anh ấy không phải đang muốn làm chuyện đó chứ, chắc không phải đâu, Mạch Đinh tin chắc là thế. Cậu hết đường lui rồi, khi còn cách nhau khoảng một bước chân, cậu muốn bỏ chạy liền bị An Tử Yến tóm lại một cách dễ dàng, nụ hôn dồn dập ập tới khiến niềm tin của Mạch Đinh bị phá vỡ, anh ấy chính là muốn làm chuyện đó đấy. Cậu gắng sức đẩy An Tử Yến ra, nhưng khoảng cách giữa hai người lại ngày càng gần, khó khăn lắm mới rời được khỏi môi An Tử Yến, Mạch Đinh thở hổn hển: "Đừng làm bậy, An Tử Yến, anh, A~ A A ~~"

"Kêu lớn quá sẽ bị người khách nghe thấy đấy." Anh độc ác nhắc nhở bên tai Mạch Đinh.

(Không muốn làm cụt hứng mọi người đâu, nhưng... ... Đoạn này lại để dành trong sách nhé)

Mạch Đinh bắt đầu hoài nghi An Tử Yến ngoài việc thoả mãn dục vọng ra, phải chăng anh đang cố ý khiến cậu yếu đi để dễ dàng bảo cậu về nhà hay không. Cậu khó khăn chống người dậy xách quần lên, chỉnh đốn lại quần áo, rồi lại bắt đầu lo lắng: "Em ở trong phòng anh lâu như thế, nếu như có người sinh nghi là toi đời đấy." Cậu kéo cửa phòng An Tử Yến, căn dặn: "Anh phải hung dữ với em một chút, để họ tưởng em làm sai cái gì nên mới phải ở trong phòng suốt để kiểm tra vấn đề, còn nữa, kéo khoá quần của anh lên đi!" Thấy An Tử Yến không động đậy gì, đậu lại đành phải tự tay giúp anh kéo khoá lên.

Lúc cửa hoàn toàn mở ra, Mạch Đinh cúi thấp đầu: "Xin lỗi, thật xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý hơn." Lúc cậu xin lỗi trong lòng cảm thấy thật xót xa, người vừa mới bị cường bạo là cậu, kết quả lại phải đi xin lỗi cái người vừa cường bạo mình là thế quái nào. An Tử Yến mặt vẫn tỉnh bơ: "Lần sau cậu nên chú ý một chút, văn kiện bị cậu vò nát thành thế này thì tôi xem cái kiểu gì hả?" Mạch Đinh nhe nanh, trợn mắt với An Tử Yến, An Tử Yến quăng văn kiện lên người Mạch Đinh: "Nếu không muốn làm nữa thì cút khỏi đây đi, đồ vô dụng." Cậu ngã luôn trước cửa.

Dữ quá rồi, không cần dữ tới vậy đâu! Mạch Đinh gào thét trong lòng, nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải cậu nói phải hung dữ lên một chút sau, dữ quá thì cậu lại không chịu nổi, thật đúng là khó chiều.

"Không sao, không sao, tới lúc đó lại kiếm phụ nữ phát tiết là được ấy mà, hoa hoa công tử mệnh tốt lắm, có thể tuỳ tiện trêu đùa phụ nữ." Quách Bình không khỏi ngưỡng mộ nói. Mạch Đinh chỉ có thể bất bình tức giận, nhưng lại không nói được gì, cậu còn chơi đùa được với phụ nữ à? Bản thân cậu giờ đang bị cấp trên chơi đùa và là đối tượng để cấp trên phát tiết đây này. Còn chuyện quan trọng hơn phải hỏi Quách Bình nữa, cậu vờ như vô tình nhỏ giọng nói: "Sư phụ, hôm qua rõ ràng tôi ngủ ở trên xe, thế sao..."

"Còn dám nói nữa à, về tới công ty gọi thế nào cậu cũng không tỉnh, tôi còn có việc nên đành phải giao cậu cho Phi Mông."

"Vậy, vậy sao?" Mạch Đinh đáp xong lại nhẹ nhàng lượn tới chỗ Phi Mông: "Phi Mông, hôm qua sư phụ bảo cô gọi tôi dậy, nhưng tôi..."

"Ừ đó, Quách Bình đỗ xe trong gara, có việc nên đi trước, sau đó tôi cũng không có thời gian nên bảo Thiếu Quân xuống xem xem cậu thế nào." Đây là sự kiện huyền bí gì vậy?! Cậu về nhà kiểu gì, chẳng lẽ phải hỏi tất cả đồng nghiệp mới biết được chắc? Mạch Đinh không nản chí, lại dịch tới chỗ Phạm Thiếu Quân: "Thiếu Quân, hôm qua tôi ngủ trên xe, là cô có lòng tốt..." Cậu thấy hơi áy náy trong lòng, các đồng nghiệp đều bận tới vậy mà còn phải chăm sóc cho cậu. Phạm Thiếu Quân ngắt lời cậu: "Tối qua Phi Mông có nói với tôi, mà tôi quên mất, đợi tới khi tôi nhớ ra, chạy xuống xem thì xe của công ty vẫn ở đó, còn cậu thì không thấy đâu nữa rồi, tôi nghĩ chắc cậu tự về nhà rồi cơ." Áy náy cái quái gì dẹp hết đi, đồng nghiệp bỏ quăng cậu trên xe rồi bỏ quên cậu luôn đây này!!

"Cô không sợ tôi bị bắt cóc hay xâm hại sao?"

"Cậu xem nhiều phim kinh dị quá rồi đấy, bắt cóc hay xậm hại cậu thì có tác dụng gì, chỉ vì mỗi ngày cậu chỉ mang theo có 30 tệ trên người á?"

"Cũng không thể nói vậy chứ, nếu, nếu không phải tôi tự mình tỉnh dậy rồi về nhà, nói không chừng hậu quả sẽ trở nên nghiêm trọng thì sao."

"Là tự cậu nghĩ quá lên thôi, đã tự mình về nhà rồi hôm nay còn truy cứu cái gì, chẳng lẽ có ẩn tình gì trong đấy?" Phạm Thiếu Quân ngờ vực hỏi, Mạch Đinh lắc đầu: "Tôi chỉ muốn biết tại sao tôi qua tôi lại tỉnh dậy trong gara với cũng muốn biết xem đồng nghiệp của tôi có quan tâm tới tôi hay không thôi, thật khiến người ta thất vọng mà." Mạch Đinh vừa nói vừa thở phào nhẹ nhõm trong lòng rồi về chỗ ngồi.

"Người lúc làm việc thì lăn ra ngủ mà còn có tư cách đi thất vọng với người khác á?" Lại bắt đầu chỉ trích rồi đấy, Mạch Đinh hoàn toàn làm như không nghe thấy.

Mười mấy phút sau An Tử Yến ra khỏi phòng: "Hôm nay tạm tới đây trước thôi, mọi người có thể về nghỉ rồi." Quách Binh vươn vai đứng dậy: "Yến mắng cậu xong tâm trạng tốt ghê, rõ ràng trước đó mặt vẫn lạnh tanh, sau này cậu cứ qua phòng Yến cho cậu ấy mắng nhiều hơn một chút là được rồi."

Là để anh ấy "chọt" nhiều thêm một chút thì có, Mạch Đinh càng tức tợn, rõ ràng sắp tan ca rồi sao không về nhà mà làm!

"Đi thêm vài lần chắc tôi sẽ chết đột tử trong lúc làm việc quá."

"Bị chửi thật sự đau khổ tới vậy sao."

"Cái này... Ừm..." Cậu cúi đầu giả vờ thu dọn đồ đạc: "Cũng không đau khổ đến nỗi đấy." Chuyện cậu thấy thoải mái thật sự không thể nói ra khỏi miệng được. Những người khác đều ra thang máy cả rồi, mọi người giục Mạch Đinh nhanh lên, An Tử Yến đi tới trước bàn cậu, ném một vật bất minh lên trên bàn: "Đồ của cậu bị rớt lại này." Sau khi Mạch Đinh nhìn rõ cái vật bất minh đó là gì liền bay người qua bổ nhào tới, vừa xong cuống quá nên cậu quên mặc quần lót, cậu lén nhét nó vào trong cặp: "Bị nhìn thấy thì sao!" An Tử Yến nhún vai, đi mất. Mạch Đinh siết chặt tay, so với áp lực của công việc thì điều khiến cậu cảm thấy áp lực hơn chính là bắt nguồn từ An Tử Yến!

Về tới nhà, Mạch Đinh vội vã tìm An Tử Yến để tranh luận, phát hiện ra đèn trong phòng tắt, anh vẫn chưa về tới sao, mấy giây sau cậu mới thấy An Tử Yến đang nằm ngủ thẳng cẳng trên sofa, chắc mệt chết đi được rồi. Nhân lúc anh đang ngủ thì chính là thời cơ tốt cho cậu trả thù, cậu rón ra rón rén tiến lại gần, quỳ dưới đất cạnh sofa, nhìn chăm chú gương mặt An Tử Yến, đang nghĩ xem phải trả thù kiểu gì, cậu nhất định phải trả thù, cậu không trả thù không được, cậu muốn như vậy và cũng quyết định phải làm thế. Mạch Đinh nhìn nhìn, rồi lại nhìn, cuối cùng, cậu không khống chế được nghiêng người xuống hôn lên khoé môi anh.

Trả thù kiểu này cũng nhẹ quá đi.

Phần lớn mọi vấn đề được xử lí đâu vào đấy thì đã là chuyện của vài ngày sau, những chuyện còn lại được giao cho các phòng khác phụ trách, nói một cách khác, phòng quan hệ công chúng đã thoát khỏi cuộc sống địa ngục. Vấn đề lần này là nhờ có An Tử Yến cùng với những cấp dưới trẻ tuổi và từng bị coi thường trong phòng quan hệ công chúng giải quyết một cách hoàn mỹ. Các tiền bối trong văn phòng chỉ cho rằng đây là may mắn, không muốn thừa nhận, nhưng ý kiến của họ cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào, qua việc lần này An Tử Yến đã có danh tiếng không tồi trong toàn thể công ty, đương nhiên có rất nhiều người cũng biết tới sự bất cần của anh. Vừa mới hết bận, anh cũng mặc kệ luôn quy định của công y, tự ý cho cấp dưới của mình nghỉ phép hai ngày, bao gồm cả chính mình, đẩy hết mọi công việc cho đám người bên giám đốc Thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net