babe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hãy yêu thương hanlee của mình nhé,,,

Đôi khi, vào mùa mưa, tôi ngồi một mình bên cửa sổ và tỏ vẻ chán nản trông ra ngoài, vờ như mình bị bỏ rơi đợi em về.

Ánh Nắng của tôi.

Han Jisung chưa bao giờ đồng ý để tôi gọi em bằng cái tên đó. "Gọi cho vui thôi mà em." "Anh thôi đi." "Nhưng Jisung à em phải công nhận là rõ ràng nó rất chính xác còn g-" "Không-bao-giờ và đừng mong chờ. Cảm ơn."

Năn nỉ em là điều vô ích nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời mình, và cũng là điều trẻ con nhất em từng thấy ở tôi. Vì lẽ ấy, Jisung có thể càm ràm cả một ngày trời về "một gã cao to hai bảy hai tám tuổi đầu rồi lại suốt ngày đi bám chân người ta mà lèo nhèo". Tôi không muốn phản pháo nhiều, phần vì nó... đúng một cách giật mình, phần vì em ấy có vẻ khoái nói về tôi. Về chuyện tôi xuất hiện ở chỗ làm và gào tướng lên "Han Jisung hãy mua bánh gạo cay cho anh đi!" chỉ vì kèo thua bài tối hôm trước. Về việc tôi cố ý làm mất chìa khoá nhà để cùng Jisung đi chung ô. Về lần đầu tiên hai đứa giận nhau rồi đủ thứ chuyện năn nỉ ỉ ôi "Anh xin lỗi mình anh xin lỗi mình..." qua điện thoại trước khi bị dập máy không thương tiếc và vài ngày tạm "kí sinh" ở nhà Seo Changbin. Về mấy cây nến cùng ly tách sáng bóng và khăn trải bàn trắng tinh tự dưng xuất hiện trong nhà, "Gì đây? Đừng cố thuyết phục em rằng anh chỉ đang giúp em diễn tập trước một bữa tiệc khỉ gió sắp tới nào đó..." (Tôi đoan chắc là Jisung không có đến nửa dây thần kinh lãng mạn!)... Chà, có khối chuyện để kể ấy nhỉ. Nhưng mà, duy nhất thì chỉ có Han Jisung thôi.

Người duy nhất thích nói về một chủ đề (là chính tôi) mà không thấy chán và siêu-cấp nhảm nhí.

Người duy nhất chỉ cần dùng ánh mắt là đã đe nẹt tôi rất hiệu quả mỗi khi tôi lỡ đưa mồm đi chơi xa.

Người đầu tiên và cũng là duy nhất ngoài bố mẹ tôi ra chấp nhận việc tôi dùng tay nải thay cho túi để gói quần áo, rồi các thứ. Trong khi bạn bè tôi thi nhau chỉ trích, lấy làm trò cười thì Jisung chỉ nói thế này: "Coi chừng tui gói đầu mấy ông vô tay nải của ảnh rồi quăng tuốt lên Mặt Trăng đó. Nhà tui không có thiếu tay nải, yên tâm năm sáu bảy cái đầu đủ hết." Một màn tuyệt cú! Sau lần ấy, không ai dám ho he lấy nửa câu chê bai. Thề là tôi chưa thấy ai phát ngôn đỉnh cao hơn nhà tôi ý a ha ha ha!

Người "ngoài lạnh trong nóng" bậc nhất thế giới: đòi ăn thì doạ không nấu cơm tối cho nữa, lát sau chẳng hiểu sao lại xuất hiện mấy món khoái khẩu của tôi; lăng xăng vào bếp giúp em nấu ăn thì bị đuổi ra như đuổi tà, nhưng em thấy bọ đang bò trên tường nhà thì lại rúm ró hết cả, cứ vít lên người tôi rồi luôn miệng kêu "Min-Minho... Đu- Đuổi nó đi cho em hu hu hu..." như em bé...

Giữa chúng tôi luôn xảy ra những "mẩu" chuyện dở khóc dở cười (nhưng đáng yêu) như vậy đấy.

Điều đó làm cả hai đứa bao phen khốn đốn vì đi tìm lời giải đáp thích đáng cho câu hỏi "Ủa sao tụi mình yêu nhau được kì diệu vậy ta?". Đứa thì đùa "Nghiệp quá nó vậy.", đứa lại bảo "Không dưng va vào nhau cái đoành hà. Chán chả thèm nói.". Hẳn là "yêu nhau lắm cắn nhau đau" đây mà.

Tôi lắc đầu cười, nhìn ra ngoài xem thế nào. Trời tối dần. Nhà tôi đi mãi chưa về. Mưa thì chẳng chịu ngớt cho. Không dưng tôi thấy lạnh. Tôi theo bản năng vòng tay ôm lấy mình, ngả đầu lên cửa kính, mặc cho mưa gió cứ nhằm vào mà dội ào ào.

Thì,

Nói đi cũng phải nói lại thế này: chúng tôi đến với nhau trăm phần trăm là do duyên số, ông Trời sắp đặt cả rồi. Một cách lãng mạn mà nói thì,

"Ánh Nắng em, chính là do mặt trời ưu ái mà đưa đến bên tôi."

(Ái chà chà)

Nghĩ đến việc hai đứa cùng thi trượt một trường, để rồi tụt xuống trường nguyện vọng hai, sau đó "vô tình" cả hai đều ứng cử vào chân chủ tịch hội học sinh, ngày ngày giờ giờ đấu đá kinh hồn vía, lại thêm bản tính hiếu thắng lạc quan của Jisung và chủ nghĩa "quân tử mười năm trả thù chưa muộn" của Lee Minho tôi, suy nghĩ kia như có thêm đôi cánh, hoàn toàn có thể bay cao bay xa...

"Ui da!"

Tôi bị ai đó đập vào vai làm cho giật mình tỉnh giấc. Theo quán tính, cả cơ thể ngã cái bịch xuống sàn, đau điếng không thốt nên lời. "Cao cao tại thượng" đằng trên là Han Jisung khoanh tay nhìn tôi ngao ngán, "Anh này, nhà có giường có chiếu kia, làm cái trò gì đấy? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn ngủ ngồi thế này hả anh? Tr-"

"Mình ơi anh yêu mình." Tôi ngóc đầu dậy, cười hì hì.

"... Dở hơi à?"

Thế là hai đứa nhìn nhau cười ngặt nghẽo.

Mưa ngoài kia đã ngớt tự bao giờ. Đèn đường đến hẹn lại lên, nườm nượp xe cộ nối đuôi nhau còi bí bo trên đường. Đến giờ ăn cơm rồi.

"Anh nói thật mà, anh yêu mình ba nghìn."

"Là ba nghìn lần."

"Gì cũng được. Ăn cơm ăn cơm ăn cơm."

"Đứng đấy mà cơm với chẳng phở. Với lại, bỏ cái tay ra, buồn. Vào phụ em tí đê."

"Đến đây đến ngay đây."

Đôi khi, vào mùa mưa, chúng tôi hoà thuận anh cầm thìa mình xới cơm, ăn thật ngon một bữa rồi cùng nhau xem phim hết tối.

Ánh Nắng vĩnh cửu, là Han Jisung.

Yêu anh nhì không ai dám nhất, là Han Jisung.

Anh yêu nhì đố ai nhận nhất, là yêu Han Jisung.

end.

written by mea 🌻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net