Chap 1 - Một nữ sinh luôn cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 [Ảnh em lấy trên Pinterest phù hợp với cách miêu tả nữ chính của em nhất]


Cô với lấy chiếc cặp xách trên bàn học của mình , cất hộp đựng cơm trưa của vào trong , khoá cửa và bước tới trường trong im lặng. Chiếc thẻ tên trên ngực trái của cô có ghi dòng chữ : Shinajima Akemi.

Akemi có ngoại hình xinh đẹp với mái tóc màu da trời đẫm với đôi mắt tím nhạt ánh lên sắc buồn não nề , ủ rũ đến lạ thường. Nhưng nó cũng là nét quyến rũ của cô. Dưới ánh sáng ban mai hay ánh trăng mờ ảo , cô đều đẹp tuyệt sắc như nữ thần.

Cô cứ rảo bước tới trường , xung quanh là những lời tán gẫu phiền phức của mấy đứa nữ sinh cùng trường với cô.

   "Akemi-sama hôm nay lại không nói chuyện rồi."

 Họ bàn tán về cô , hầu như ai cũng vậy. Dĩ nhiên không phải những lời nói xấu lăng mạ , mà đơn giản chỉ vì họ ngưỡng mộ nhan sắc tuyệt đẹp và trí thông minh hơn người của Akemi. Vâng , cô chính là bông hoa , là người giỏi nhất và nổi tiếng nhất trường. Tuy nhiên , cô lại lúc nào cũng đơn độc như thế. "Luôn luôn im lặng , dè dặt , ít nói , lạnh lùng , vô cảm, đơn độc, chăm chỉ , làm gì cũng thật nữ tính , xinh đẹp" Những lời bàn tán về cô được lan truyền khắp mọi nơi. Người ghét cô thì không ít , nhưng người hâm mộ , yêu thích cô cũng chẳng thể nào đếm xuể. Chỉ có điều , cô không bao giờ quan tâm mấy thứ như thế.

"Rốt cuộc thì ý nghĩa mình ra đời là gì ?"
Đấy mới chính là vấn đề cô quan tâm. Sáng nào cô cũng thức dậy lúc 5 giờ sáng , suy nghĩ về nghĩa của sự tồn tại chính bản thân cô. Akemi có thể làm bất cứ điều gì mà cô ấy thích , lấy bất kì thứ gì mà cô muốn , nhưng nó không thể thoả mãn cô, mà chỉ dẫn đến sự chán ghét và nhàm chán của bản thân cô. Cô luôn cô độc trong chính những suy nghĩ tiêu cực của mình. Cô chưa bao giờ hạnh phúc từ sau cái chết của bố mẹ yêu quý vào năm cô lên 7. Hai người cô yêu quý nhất , họ đã bỏ cô mà đi từ 10 năm trước. Thời gian đúng là nhanh như một cái chớp mắt. Ngày nào cũng như ngày nào : đến trường , về nhà , học tập , nghe những lời bàn tán vô vị về mình, nói chuyện linh tinh (cô ấy hầu như không nói chuyện) , từ chối những lời tỏ tình nhàm chán của lũ nam sinh và cả nữ sinh . Cô có thể nhận được bất cứ thứ gì mà cô muốn , trừ một thứ . Đó chính là Hạnh phúc. Lí do cũng đơn giản thôi , đó là vì cô chưa bao giờ buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực ,không có bạn bè , người thân cũng không. Cô là người ích kỷ , có thể nói như vậy. Đó là do cô không bao giờ thoả mãn với những gì mình có , cảm thấy nhàm chán.
Nhưng cô vẫn có cho mình một mục tiêu : khám phá ra được sự kì diệu của cuộc sống. Tuy nhiên mục tiêu đó cũng chỉ như một tờ giấy vụn bị vò nát bỏ trong thùng rác từ rất lâu mà thôi.
 Akemi không cô độc , nhưng cô cho là như thế do cô lúc nào cũng giữ khoảng cách với mọi người bởi lẽ cô cho rằng họ hoàn toàn khác biệt với mình. Chẳng hạn nh-

  "Akemi-san ! Chào buổi sáng ~!"

Đang cuốn vào những suy nghĩ của bản thân , Akemi hơi giật mình khi nghe một giọng nói quen thuộc từ cậu đàn em của mình - Kamado Tanjiro.

  "..."

  "Dạo này chị khoẻ không ? Vẫn ăn đủ 3 bữa chứ ? Mấy ngày không gặp em lo cho chị lắm đấy !"

  "Nào , tránh ra Tanjiro ! Cậu cứ hỏi chị ấy dồn dập như vậy lỡ chị khó chịu thì sao ?"

Lời nói đến từ cậu bé có mái tóc màu vàng cam kì lạ - Agatsuma Zenitsu. 

  "À -"

Tanjiro đang chuẩn bị nói gì đó thì tự dưng một thanh niên sáu múi đội đầu heo phi thẳng xuống người cậu làm cậu ngã oạch ra đất. Đó chính là không ai khác ngoài Inosuke Hashibira - đàn em học cùng lớp với hai thằng kia mang tính cách núi rừng hoang dã.🤡

 "Ừm. Chị ổn."

Akemi nói nhỏ , giơ tay lên chào mấy đàn em của mình với khuôn mặt lạnh lùng , vô cảm như mọi ngày. Nhưng mỗi cử chỉ và lời nói như vậy thôi cũng đủ để đốn tim mấy đứa đàn em kia rồi. Đó là sự quyến rũ của Akemi mà. Sau khi hỏi han sức khoẻ của mấy đứa đàn em , Akemi tiếp tục đến trường. Cô đi đến đâu , mọi ánh mắt đổ dồn đến đấy. 
Lúc đó , một đàn anh với thân hình to lớn tiếp cận cô. Đó là anh Uzui Tengen - bậc thầy của mọi môn thể thao trong trường , nắm giữ kỉ lục của mọi bài thi thể chất đồng thời là một hotboy của trường có 3 cô bạn gái xinh xắn. Anh ta dùng ngón tay nghịch tóc cô , nói với giọng tán tỉnh dễ dàng tán đổ bất kì ai :

   "Chào buổi sáng , Akemi-chan ~ Tôi vã lắm rồi , vậy nên em có bằng lòng làm cô gái thứ 4 của anh không ?"

   "Anh-"

Akemi đang định trả lời thì có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau - Đó là một đàn anh cọc cằn mặt đầy sẹo do đánh nhau nhiều và CỰC KÌ thích cô. Anh ta lườm Tengen với ánh mắt sát thủ , lẩm bẩm lạnh lùng.

   "Ai cho ? Thằng chó."

   "Shinazugawa đấy à ? Ngày nào cậu cũng thích cản trở tôi nhể ? Thích đấm nhau không?"

   "Giỏi mày lao vào đây !? Bố mày sợ mày quá ?"

Thế là hai đàn anh đó vì tranh giành bạn nên đấu võ mồm với nhau . Trong lúc hỗn loạn , có một bàn tay kéo bạn bỏ chạy.

   "Hả -"

   "Cứ theo tôi."

Chợt Akemi nhìn ra khuôn mặt người đó , không ai khác ngoài Tomioka Giyuu - đàn anh bị gán cho biệt danh 'Đụt' do ít nói nhưng lại có khuôn mặt đẹp trai ngời ngời. Anh ta không nói nhiều , nhưng tất nhiên là anh ta cũng thích Akemi.

   "Anh dẫn tôi đi đâu đấy ?" Akemi hỏi.

   "Trốn khỏi cái đám phiền phức cá biệt kia."

Chậc , mới sáng ra đã lại mang phiền phức vào người. Akemi nghĩ. Cô không hề muốn có ai thích mình , ngược lại cô lại yêu quý sự bình yên và tha thiết muốn có được nó. Nhưng những người 'crush' cô thì không cho phép.
Tomioka dẫn cô đến một chỗ hành lang khác mà ít người qua lại . Đang định nói với cô gì đó thì đàn anh đeo khẩu trang ngột ngạt Iguro Obanai xuất hiện.
   "Xin lỗi nhé Tomioka , tôi có chút chuyện cần nói với đàn em này một tí. Cậu không phiền chứ ?"
  
  "Tôi có -"

Mặc kệ giọng nói khó chịu và cái lườm nguýt của Tomioka , Iguro kéo Akemi sang chỗ khác. Nãy giờ phải chạy vì không một lí do gì làm Akemi thấy mệt thở hồng hộc cộng với bực hết cả mình. Nhưng lúc đó , Iguro móc trong túi ra một gói quà , quay mặt đi rồi đưa cho Akemi, nói:

  "Cho em đấy."

Bầu không khí trở nên yên ắng và ngại ngùng đến lạ thường.

   "...Vâng , cảm ơn."

Cô nói , nhận lấy hộp quà trong khi khuôn mặt không biểu lộ một cảm xúc gì.

[Những chuyện trên hầu như ngày nào cũng xảy ra hết.]


Lúc đó, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói của đàn chị Shinobu - 'dược sĩ' cực giỏi môn Hoá học.

  "Chào buổi sáng , Shinajima , Obanai ~! Mọi người có muốn đến thư viện cùng tôi không ?"

Chị ấy thích gọi bằng họ của Akemi , và cô thấy nó dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng nghe thấy giọng của Shinobu , Iguro ngại quá nên tạm biệt Akemi rồi chạy mất.
 
 "Thư viện ?"
 
 "Đúng vậy ~ Chị có một số tài liệu cần nghiên cứu , mà đi một mình thì chán lắm . Mitsuri và Kanao thì bận nên không đi cùng được , liệu em có muốn đi cùng chị không ?"

Akemi thấy nó thật phiền phức , nhưng nếu cứ vào lớp ngồi chờ như mọi ngày thì thật nhàm chán. Chắc là nên đến thư viện tìm xem có sách nào hay phục vụ việc học tập không. Vì vậy , cô đã đồng ý đi cùng Shinobu.


(Lúc đang đi cùng Shinobu thì họ đụng độ đàn anh nhiệt tình Rengoku Kyojuro và anh ấy đòi đi theo nhưng vì ảnh lải nhà lải nhải quá nhiều thứ thừa thãi như kiểu tình yêu của anh dành cho Akemi nên đã bị Shinobu đuổi đi do ở thư viện phải tuyệt đối giữ trật tự.)


Trường Akemi theo học là một ngôi trường dành cho học sinh khá giả và tài năng nên cơ sở vật chất ở đây cũng rất tốt. Và cũng vì vậy mà nơi đây có đến hẳn 4 thư viện. Nhưng thường thì học sinh sẽ lui đến thư viện số 1 , số 2 , hoặc số 3 tuy nhiên thư viện số 4 thì không ai lui đến vì nó tồn tại ở ngôi trường này khá lâu ,hơn nữa còn trông khá cổ. Tuy nhiên vì cả 3 thư viện đầu đều đông nghịt người nên Shinobu và Akemi quyết định đến thử thư viện số 4. Quả đúng như lời đồn , thư viện này trông nội thất vô cùng cũ và trông như là lâu rồi chưa có ai đến , tuy nhiên nó vẫn được lau chùi cẩn thận bởi ông lao công Urokudaki đeo mặt nạ vô cùng tận tâm với nghề.

Shinobu đi tìm sách Hoá học , còn Akemi thì tìm sách ở chỗ 'Tâm lý học'. Điều này khiến Shinobu bối rối và cảm thấy khó hiểu.

Lúc đang đi dọc Kho tàng về sách liên quan đến Tâm lí học , bỗng Akemi nhìn thấy dưới đất có một cuốn sách bám đầy bụi. Cô nhặt nó lên , phủi bụi trên đó và xem xét nó. Cuốn sách có tiêu đề : Truyền thuyết về sự tồn tại của Quỷ ăn thịt.  đoán đây là một cuốn tiểu thuyết kinh dị , nhưng nó trông giống như một bản giấy được ghi chép lại từ rất lâu hơn là một cuốn tiểu thuyết được in ra. Cô thắc mắc rằng cuốn sách như này sao lại nằm ở chỗ sách Tâm lí học.

"? Gì đây ?..."

Đột nhiên , Akemi thấy kẹp giữa cuốn sách là một cuốn sách khác , nhưng nó có kích cỡ nhỏ gọn hơn nhiều.
Vì quá tò mò , Akemi mở cuốn sách đó ra. Đột nhiên , một ánh sáng chói loá che mắt cô. Và khi mở mắt ra , trước mắt cô là một khung cảnh kì lạ.




 "!? ... Đây là đâu đây ...?"



   

   





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net