Chương 7: Kỳ thi tuyển sinh U.A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian rất tàn nhẫn, mười tháng trôi qua chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi. Irene thở dài một hơi khi đứng trước cổng trường U.A to bự hình chữ H màu xanh.

Không phải cô không tự tin, mà cô thừa sức đỗ điểm thực hành. Nhưng trong mười tháng qua cô cảm nhận được sức mạnh của mình vẫn chưa được cải thiện mấy, cô vẫn chưa mạnh hơn.

Izuku hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía trước, rồi không biết do căng thẳng quá hay sao mà chân nọ vấp chân kia và ngã xuống. Cậu không hề nhắm mắt chờ đợi cơn đau mà mở mắt chờ nó luôn, nhưng lại không hề cảm thấy gì.

"Cậu ổn chứ?"

Cô gái không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh Izuku lên tiếng khiến cậu giật mình. Cô gái ấy nhẹ nhàng nhấc cậu đứng dậy, nhẹ như nhấc một đồ vật nào đó thôi.

"Xin lỗi vì sử dụng kosei của mình bừa bãi nhé." Cô ấy chạm các đầu ngón tay vào nhau, "Chỉ là tớ nghĩ sẽ rất xui xẻo nếu cậu vấp ngã trước bài thi."

Lúc này Irene mới nhìn kĩ mặt của cô bạn này. Cô ấy rất dễ thương với mái tóc cụp màu nâu bồng, đôi mắt to tròn với đôi má ửng hồng. Hơn nữa, tay của cô ấy có mấy cái tròn tròn như những đệm thịt của con mèo ấy.

"Tớ rất hồi hộp đấy, cậu cũng vậy nhỉ?" Cô ấy cười rất vô tư dù cũng rất sợ trước bài kiểm tra thực hành sắp tới.

"Hả!? À... Ừ..."

Rồi chả hiểu sao anh trai cô chỉ đáp lại mỗi thế, Irene đứng quan sát từ xa cũng phải lắc đầu ngán ngẩm.

"Vậy, chúc cậu may mắn nhé! Gặp lại sau."

Cô bạn đó nói rồi đi vào bên trong trước, bỏ lại Izuku với vẻ mặt vui mừng vì vừa nói chuyện với một cô gái, mặt cậu viết rõ như vậy luôn. Mặc dù nãy giờ chỉ mình cô ấy nói còn cậu thì không nói được câu nào tử tế cả.

"Zucchan, anh còn định đứng đó tới bao giờ?" Irene đã đi vệ sinh xong, gọi tới.

Izuku nghe gọi liền quay mặt ra sau, thấy em gái mình đang tiến đến gần thì mới hoàn hồn lại.

"Recchan xong rồi à, vậy mình vào thôi."

Cô cảm thấy anh trai mình thật hết cứu, bình thường anh không chịu nói chuyện với con gái, nhưng khi được con gái bắt chuyện thì lại đờ đẫn người không nói được câu nào tử tế.

Irene và Izuku vào bên trong, chọn một chỗ ngồi và chờ đợi. Chẳng hiểu sao lại chọn gần chỗ Bakugo, mà thôi, cậu ta không gây sự thì bọn nó cũng sẽ không đáp trả lại.

"Chào mừng mọi người đến với live show của tôi! Cùng nói "Hey" nào!!!"

Irene nhìn người đứng trên sân khấu, cô lại có cảm giác tai mình sắp điếc rồi. Present Mic sở hữu năng lực "voice" cho phép chú ấy khuếch đại âm thanh, mà chú còn nói vào micro nữa nên âm thanh lại càng được phóng đại hơn.

"Tôi cũng rùng mình rồi đấy, quý thính giả! Giờ thì, tất cả thí sinh, hãy để tôi giải thích lại về bài kiểm tra này nhé! Mọi người sẵn sàng chưa!? Yeahhhh!"

Chú ấy tiếp tục nói, nhưng đáp lại chú chỉ là khoảng không gian im bặt.

"Tập trung vào đây nào! Chúng tôi sẽ kiểm tra năng lực của các cô cậu trong vòng mười phút ở một thành phố mô phỏng. Muốn mang theo gì cũng được, mọi người tập trung ở khu vực chỉ định sau bài phát biểu nhé! Được chứ?"

Đại khái thì là bọn nó sẽ đánh với rất nhiều tội phạm giả trên chiến trường. Chúng có ba hình dạng khác nhau, tương ứng với số điểm là độ khó. Nhiệm vụ của nó là dùng năng lực và tiêu diệt lũ tội phạm ấy, kiếm càng nhiều điểm càng tốt. Tấn công các thí sinh khác và dùng dụng cụ chống anh hùng là sai luật.

Bỗng có cậu đeo kính đứng dậy, vẻ mặt khá đáng sợ thắc mắc.

"Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu chứ?" Cậu đeo kính len tiếng "Trong tờ đơn thì có tất cả bốn loại khác nhau. Sai lầm như vậy sẽ là một nỗi sỉ nhục lớn đối với học viện đứng hàng đầu quốc gia như U.A đấy! Chúng tôi đến đây là vì muốn được hướng dẫn để trở thành anh hùng!"

Cậu ta quay phắt qua

"Hơn nữa, cậu có vấn đề à? Đúng, thằng tóc xoăn ấy!"

"Nếu cậu nghĩ U.A là nơi để vui chơi, thì cậu về được rồi."

Irene nhìn qua anh trai mình thấy cậu bụm miệng lí nhí xin lỗi, trong lòng đưa ngón cái cho cậu bạn đeo kính kia. Nãy giờ tai cô bị tra tấn bởi Izuku nhiều lắm, nhưng không dám nói vì sợ cậu buồn.

"Được rồi, rất cảm ơn ý kiến của thí sinh 7111, rất ấn tượng. Loại "tội phạm" thứ tư là loại 0 điểm, hãy gọi nó là "Bẫy đối phương"."

Sau đó Present Mic huyên thuyên gì đó về game Mario.

"Rất cám ơn, xin lỗi vì đã thất lễ!" Cậu bạn đeo kính cứng ngắc cúi đầu rồi ngồi xuống.

Present Mic huyên thuyên một lúc nữa, rồi kết thúc bài phát biểu:

"Một anh hùng tên Napoleon Bonaparte đã từng nói: "Một anh hùng thật sự sẽ không ngừng đấu tranh chống lại số mệnh" Plus Ultra! Chúc các em làm bài thi tốt!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net