Chương 16: Chải tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Hana đã huấn luyện riêng cho Genya. Hana chỉ dạy cho cậu đa số là cách đáng lén sau lưng để chặt đầu quỷ. Genya không phụ sự chỉ dạy của Hana mà rất nhanh đã có thể học được, tuy bây giờ chỉ có thể tiếp cận với những con ngang Hạ Ngũ. Nhưng chỉ cần Genya cần cù luyện tập, chắc chắn cậu sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều. Vì Genya có lợi thế về thể lực nên Hana đã chỉ cậu học võ kết hợp với kiếm và súng.

Hana nói Genya hãy ở đây luyện tập tiếp cho đến khi trời sắp tối phải quay lại Huyết phủ ngay, còn mình sẽ vào phủ để đánh thức những tân binh ngất đi luyện tập tiếp.

Đúng 7h mọi người đều vui mừng như thoát khỏi địa ngục, họ còn được những kakushi chữa thương tại Huyết phủ và họ đều nghỉ ngơi ở đó.
.
.
.

Mitsuri chạy đến chỗ Hana, ngại ngùng nói:

" Hayashi-chan! Em đi cùng chị đến một quán ăn để ăn tối nhé. Ở đó có các trụ cột đấy, chúng ta cùng ăn cùng nói chuyện với nhau nhé."

" Không cần đâu." Hana lạnh lùng đáp.

" Không được đâu, đến đó chúng ta còn vài chuyện quan trọng nói với nhau nữa. Với lại Hayashi-chan này, em không bận thì hãy đi với chị nhé."

Mitsuri năng nỉ một hồi lâu, Hana cũng đồng ý đi với Mitsuri. Tại quán ăn Hana chỉ chăm chú vào ăn, còn nếu các trụ có hỏi gì thì cũng chỉ trả lời qua loa. Hana vẫn vậy, luôn tạo ra khoảng cách giữa mọi người xung quanh. Hana khi ăn xong cũng xin phép về sớm vì muốn nghỉ ngơi nên các trụ cột không giữ lại Hana nữa.

Khi về Huyết phủ, cô thấy Tanjirou đang ngồi ở ngoài hiên đang vui vẻ chải tóc cho Nezuko, bên cạnh có Zenitsu và Inosuke đang nói chuyện cùng, trông họ rất vui vẻ.

Hana đứng nhìn họ một hồi lâu, như nhớ một đều gì đó. Gương mặt Hana bỗng nhiên trầm xuống, rồi Hana cũng quay đi về phòng.

Chiếc mũi Tanjirou ngọ nguậy như ngửi thấy mùi hương gì đó. Cậu quay đầu lại nhưng không thấy ai. Zenitsu thấy vậy thì hỏi:

" Có chuyện gì vậy Tanjirou?"

" À, đột nhiên mình ngửi thấy mùi buồn bã thoang thoảng ở đằng sau. Nhưng khi quay lại lại không thấy ai cả." Tanjirou buồn buồn nói.

" Chắc là do luyện tập mệt quá nên cậu ngửi nhầm thôi, chứ mình không nghe tiếng động gì cả. Cậu nên nghỉ ngơi rồi đó." Zenitsu phản bát Tanjirou.

Tanjirou nghe vậy thì thấy cũng có lý.

" Chắc là vậy rồi, thôi để mình chải tóc cho Nezuko một lúc rồi sẽ đi nghỉ ngơi."

_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠__⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠__⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠__⁠_⁠_⁠_⁠__⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_

Trong một ngôi nhà gỗ nhỏ, có một cái cây hoa anh đào đang nở rộ rất đẹp, dưới gốc cây còn có cặp song sinh 7 tuổi. Người chị đang chải mái tóc cho em trai của mình. Người em trai thở dài nói với chị của mình.

" Ne-san, chị chải tóc cho em hoài mà không thấy mệt sao?"

Người chị mỉm cười khúc khích nói:

" Sao lại mệt được, chị rất thích chải tóc cho em. Em để tóc dài trông rất dễ thương."

Người em trai nghe xong liền giận dữ đáp:

" Ne-san, em là con trai, sao chị có thể nói em dễ thương được. Vả lại không phải chúng ta rất giống nhau sao, ngay cả mái tóc cũng vậy. Sao chị lại không tự chải cho mình chứ."

Người chị nghe xong thì chu miệng nói:

" Em nói gì vậy Haru, tuy chúng ta là song sinh nên ngoại hình nhìn rất giống nhau. Nhưng nhìn kĩ hơn thì mái tóc của em rất~ mượt, mượt hơn cả chị luôn đó!"

" Nhưng em không thích để tóc dài! Vì nó rất phiền phức."

Người chị ngúc đầu, đồng tình với em trai mình.

" Chị cũng thấy vậy. Thế nhưng mẹ sẽ rất buồn khi chị cắt tóc, vì mẹ rất thích  mái tóc của chị. Và chị lại thích chải tóc cho em, thế nên em đừng cắt nhé."

Người em nghe vậy không còn lời nào để nói.

" Haizz, tùy chị vậy."

" Ôi ôi, sao em còn nhỏ mà thở dài nhiều vậy. Y như mấy ông cụ non vậy."

" Là do em quá mệt mỏi với cái tính cách hay chọc ghẹo của chị đó!" Người em không nhịn được quát lớn.

" Được rồi, được rồi. Ne-san sẽ không đùa nữa, thế nên em đừng giận nữa em trai dễ thương của chị." Người chị mỉm cười chải tóc cho em trai của mình nói.

"..." Haru.

Cậu quá bất lực với người chị này của mình rồi.

_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠__⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠__⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠_⁠__⁠_⁠_⁠











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net