Chương 19: Quá khứ đã quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng có một gia đình rất hạnh phúc.

Tôi tên là Hayashi Haru. Cha tôi tên Hayashi Juro, mẹ tôi tên Hayashi Hitomi, tôi còn có một người chị gái song sinh tên là Hayashi Hana.

Gia đình tôi sống trong một khu rừng. Cha tôi là một người rất cần cù và yêu thương gia đình. Còn mẹ trong mắt tôi là một người phụ nữ dịu dàng và mạnh mẽ, luôn luôn nở một nụ cười ấm áp. Còn người chị song sinh của tôi là một một đứa trẻ hoạt bát, chị ấy còn rất thích chọc ghẹo tôi, thế nhưng tôi rất yêu quý chị ấy hơn cả cha và mẹ. Cha tôi thường hay xuống núi hái thuốc hay chặc cây để đi bán. Còn mẹ thì ở nhà lo cơm nước và dệt vải để gia đình có thể sung túc hơn. Tôi và chị tôi có lúc phụ mẹ ở làm việc nhà, có lúc đi theo cha lên núi hái thuốc. Tuy gia đình tôi không mấy sung túc nhưng lại rất hạnh phúc.

Thế nhưng... hạnh phúc thật ngắn ngủi.

Vào năm tôi 8 tuổi, tôi cùng cha đến thị trấn bán vải mẹ dệt và những dược liệu mà cha tôi hái trên núi. Thị trấn đó cách nhà tôi khá xa, tôi và cha muốn bán thật nhiều để năm nay gia đình của tôi có một năm mới thật xung túc. Cha cũng muốn mua cho hai chị em tôi những bộ quần áo mới.

" Con không cần mua áo quần mới đâu cha, cha hãy mua cho chị và mẹ đi."

Tôi mỉm cười vui vẻ nói với cha.

" Không đâu, cha sẽ mua bộ quần áo mới cho chị, con và mẹ con. Haru à."

" Thế nhưng ..."

" Đừng lo lắng Haru, năm nay chúng ta bán nhiều hơn mọi năm nên chúng ta dư giả mua áo quần mới cho hai chị em con và mẹ." Juro mỉm cười ấm áp nói với con trai của mình.

" Vậy, cha cũng phải mua áo quần cho mình nữa. Nếu không con sẽ không mặt áo quần mới đâu!"

" Um" Cha tôi mỉm cười rồi xoa đầu tôi.

" Trời cũng muộn rồi, chúng ta về thôi cha."

Tôi nhắc nhở cha rồi hai cha con tôi thu dọn đồ đạc về nhà.

Khi gần về đến nhà trời cũng đã khuya. Khi đến nơi, tôi thấy cửa bị phá vỡ, cha tôi thấy có điềm chẳng lành nên cha lấy cái rìu đốm cuổi phía sau nhà cầm lên. Khi vào trong nhà, đập vào mắt tôi là một sinh vật rất kì dị, thân hình nó rất to lớn đầy gai nhọn đâm xung quanh nó, nó còn có răng nanh và ... cánh tay đầy móng vuốt bóp cổ mẹ tôi! Còn chị tôi ở phía sau mẹ ngồi bịp xuống sợ hãi nhìn thứ sinh vật kì dị đó. Nó quay sang nhìn tôi rồi liếm môi nói:

" Chà, lại thêm một con mồi thật ngon lành rồi. Khà khà khà"

Cha tôi phản ứng nhanh, lập tức dùng rìu chạy đến chặt bay cánh tay của nó đang bóp cổ mẹ tôi. Sau đó cha tôi túm lấy chị tôi ném ra ngoài cửa nơi tôi đang đứng.

" Mau chạy đi Hana! Haru!"

Trong lúc tôi còn chưa hoàn hồn lại trước cảnh tượng đó. Chị tôi đã đứng dậy kéo tay tôi chạy thật nhanh, thật nhanh đến thị trấn cầu người cứu giúp. Nước mắt chị tôi không ngừng rơi, đây là lần đầu tôi thấy chị khóc.

Khi chúng tôi chạy đến thị trấn, trời cũng sắp sáng. Tôi và chị nói cho mọi người xung quanh nghe có một sinh vật kì dị, người mọc đầy gai nhưng không ai tin cả, họ tưởng hai chị em tôi bị điên nên cũng chẳng ai đến giúp cả, chị tôi còn bị người ta đánh vào mặt.
.
.
.

Juro đã rất tức giận khi thấy con quỷ giết vợ của mình. Một người dịu dàng, trầm ấm như ông đã vung cây rìu chém nhiều nhát về con quỷ. Đến khi trời sáng con quỷ dần dần tan biến, người Juro đầy vết thương, hơi thở ông thoi thót sau khi đánh bại con quỷ.

Ông vất cây rìu sang một bên chạy tới ôm chầm lấy thân thể đầy vết thương của vợ mình, thì thầm bên tai nói:

" Xin lỗi... thật sự rất xin lỗi em, Hitomi..."

" Anh không thể bảo vệ em và các con... anh không thể cho em và các con một cuộc sống sung túc...anh thật sự không đáng làm chồng của em và làm cha của các con..."

Nước mắt Juro rơi xuống ôm thật chặt vào vợ mình... Bỗng một cánh tay đưa lên gương mặt Juro...

" Không đâu ... anh là một người chồng và người cha tốt... anh đã cố gắng bảo vệ các con của chúng ta... thế nên đừng trách mình nhé... tiếc thật đấy ... em còn chưa thấy Hana lấy một người chồng thật tốt... còn chưa thấy Haru lấy một người vợ dịu dàng..."

" Em đừng lo, chắc chắn hai đứa con của chúng ta sẽ có một cuộc sống thật tốt." Juro an ủi vợ mình nói.

Hitomi mỉm cười một cách dịu dàng, đôi mắt cô dần dần nhắm xuống. Bàn tay cũng dần dần buôn xuống.

Juro cầm tay vợ mình trầm mặt, nước mắt ông rơi xuống gò má của Hitomi. Juro ôm chặt Hitomi hơn, ông hôn lên tráng vợ mình nói:

" Nếu như có kiếp sau, anh sẽ bảo vệ em và các con thật tốt và cho em và các con một cuộc thật sung túc... thế nên...em... vẫn sẽ làm vợ của anh nhé... Hitomi."

Ông mỉm cười ôm vợ mình thật chặt, rồi ông cũng đã đi theo vợ mình.

.
.

.

Trời đã sáng tôi và chị tôi quyết định đi về nhà mà không có ai chịu giúp đỡ. Khi đến nơi tôi không thấy sinh vật kì dị kia đâu, tôi thấy cha mẹ tôi tràn đầy vết thương, cha tôi ôm chặt lấy mẹ tôi. Thế nhưng... trên gương mặt của hai người... lại nở một nụ cười ... trông thật hạnh phúc.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net