Chương 127: Ngôi Nhà Búp Bê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Mia xinh >///<)

Cả đêm hôm đó, hai người hầu như không hề ngủ. Giống như một con cá nhỏ rơi xuống một vũng nước trong vắt, Ikiketsu Mia hoàn toàn để cho bản thân mình cùng với Uzui Tengen được hoà làm một với nhau.

Hắn ôm chặt lấy cô, cơ thể nặng nề nhưng ấm áp đè nặng trên người của Mia. Lớp chăn mỏng che phủ ngang lưng của hai người, Uzui Tengen chống cằm, mỉm cười và dùng ngón tay mình khẩy nhẹ khoé môi của Mia. Những ngón tay rắn rỏi từ từ di nhẹ, phát hoạ lên những đường nét mềm mại của thiếu nữ xinh đẹp trước mắt—

Uzui Tengen luôn muốn làm điều này trước đây.

Mỗi khi hắn nhịn không được, hắn liền cuối người và ấn một nụ hôn lên trên đôi môi ửng hồng kia, lên cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn kia, lên đôi mắt long lanh ngập nước kia. Dù cho cô có chớp mắt và tĩnh lặng nhìn hắn, Uzui Tengen vẫn muốn được nhìn ngắm cô mãi mà thôi.

Hai chân của hắn đung đưa trên không gian, hắn thì thầm những lời đường mật vào trong tai của Mia. Cô khẽ cười khúc khích, đôi mắt cong cong và gò má ửng hồng, rồi cô vươn tay ôm lấy Uzui Tengen, làm nũng cọ cọ--

Tiếng rên rĩ ngập tràn trong căn phòng tối đen, tia sáng duy nhất lại đến từ cái đèn lồng màu cam nhạt kê sát trên tường. Mồ hôi của Uzui Tengen rơi lên môi của Mia, vị mặn chát nhưng lại không hề khó chịu một chút nào.

Trời tờ mờ sáng thì Uzui Tengen mới dần dần thấm mệt. Hắn ôm cô vào trong lòng mình, để cô ngồi lên đùi của bản thân và dùng lọ sơn móng tay màu xanh nhạt đồ lên những ngón tay búp măng nhỏ bé xinh xắn. Cảm thấy nhiêu đó thôi còn chưa đủ, Uzui Tengen nắm lấy tay của Mia và đặt lên trên môi mình, yêu thương hôn khẽ.

Khi bên ngoài gà gáy lên tiếng thứ nhất, lúc này hai người mới chui vào trong ổ chăn và ôm chặt lấy nhau. Nhưng Uzui Tengen lại không muốn ngủ, hắn muốn ở bên cô cho tới khi nào hắn thoả mãn thì thôi, hắn muốn nghe cô nói chuyện, muốn được thoả niềm nhung nhớ mà hắn đã đau đáu trong lòng suốt gần một tháng nay.

Ikiketsu Mia chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể dễ dàng buông bỏ phiền muộn đối với Uzui Tengen dễ dàng như thế. Có lẽ là cô đã không thể nào chịu đựng được những áp lực đè nặng trong tim mình, cũng có thể là do tối hôm qua, kể từ giây phút Uzui Tengen bật khóc và gọi cô là "tiểu thư", trái tim trong lòng cô theo đó mà cũng từ từ lành lại.

Uzui Tengen nói cho cô nghe rất nhiều thứ, cũng khẩn cầu cô hãy đặt hết niềm tin vào hắn. Lần này, Uzui Tengen hắn sẽ không bao giờ buông cô ra nữa, hắn sẽ không để cho cô đau lòng và rơi nước mắt một mình như trước kia. Những tiếng yêu mà hắn chưa từng nói cho cô nghe, hắn sẽ vĩnh viễn nói cho cô biết, trái tim của Uzui Tengen dù đã phân thành ba mảnh và chia cho những người vợ của mình, nhưng thuỷ chung ở đâu đó trong trái tim này, vẫn sẽ có chỗ trống chỉ giành riêng cho Mia.

Ở gần cô như thế này, Uzui Tengen chợt nhớ về những ngày xưa cũ.

Chẳng ai ngờ nhóc sói đã từng ra sức đối chọi gay gắn với hắn và những trụ cột kia lại sẽ có một ngày nằm ở trong lòng của hắn, vẫn ngoan ngoan như ngày trước.

Bé con của hắn dù đang học cách để trưởng thành, nhưng hắn ước gì cô cứ mãi mãi là cô. Một nhóc sói cao ngạo và lạnh nhạt với thế sự, nhưng lại ấm áp và ôn nhu với những người mà mình yêu thương.

Chỉ cần ở bên cạnh cô, giống như toàn bộ giông bão đều tan biến hết, màn đêm ngoài kia cũng phải chừa chỗ cho mặt trời soi rọi, giống như cái cách cô bước chân vào cuộc đời hắn thật nhẹ nhàng.

Uzui Tengen chợt nhớ ra.

Ngày đầu tiên cô xuất hiện ở trước cửa nhà Uzui, đó là ngày trời rất đẹp.

Bầu trời như một bức thư tình màu xanh thẫm, mở ra nhân duyên giữa hắn và một con sói con.

- - - - - - - - - -

"Trời ạ, em đừng có nhìn anh bằng đôi mắt đó nữa coi!" Uzui Tengen giả vờ che mặt của Mia lại, hắn cười cười: "Chết anh đó, cười lên một cái liền làm tan chảy trái tim thiếu nam của anh."

"Anh cũng đâu còn là thiếu nam." Ikiketsu Mia nằm úp sấp trên ngực của Uzui Tengen, cô nhỏ giọng bảo: "Anh già rồi—"

"Già cái gì mà già! Muốn ăn đòn đúng không?" Uzui Tengen tức giận đét mông của Mia một cái. Hắn nạt nộ: "Anh cũng chỉ mới 23 thôi!!"

"Già chính là già." Ikiketsu Mia nói.

"À~ Cái miệng này hôm nay hư quá, để anh khoá môi em lại cho em khỏi nói thêm câu nào làm ngứa tai anh!"

Nói xong câu đó, Uzui Tengen liền đè mạnh Mia xuống lớp futon mềm mại bên dưới. Hắn nằm lên người cô, tiếng cười khàn đục vang vọng trong căn phòng nhỏ bé.

Mia thích nhất là làm nũng trong lòng người khác. Cô chui vào trong lồng ngực của Uzui Tengen, rên hừ hừ rồi cọ cọ khuôn mặt mình vào khuôn ngực rắn chắc ấy. Uzui Tengen cười khẽ, hắn yêu thương dùng tay mình gãi nhẹ lên đầu của Mia, tựa như đang dỗ dành một con chó sói bé nhỏ, Uzui Tengen chỉ hận không thể dùng hết sự ấm áp của hắn mà đối đãi với cô.

Hắn cắn lấy ngón chân của Mia, những ngón chân bé nhỏ như những viên kẹo đường thơm ngon như cuốn lấy linh hồn của Uzui Tengen mà sa đoạ, Mia nằm ngửa, tươi cười khúc khích, tiếng cười vang vọng như tiếng chuông bạc treo ngoài hè, linh đinh lang đang vui tai—

Một lát sau, Uzui Tengen chống tay nằm ở bên cạnh Mia, bình thản chơi đùa với những lọn tóc dài trong tay.

Còn Mia thì mấp máy môi, kể cho hắn nghe về nhiệm vụ sắp tới của mình.

"Vậy là hiện tại em đã không còn ở bên cạnh Thượng Tam nữa hay sao?" Uzui Tengen nắm lấy cổ tay của Ikiketsu Mia, như có như không chơi đùa với cái vòng đồng tâm kết cột chặt trên tay cô, ánh mắt hơi loé lên những tia sáng lạnh, Uzui Tengen liếm tay của Mia, hắn cười nhạt: "Tiếp theo em định làm gì?"

Ikiketsu Mia bị nhột nên liền rụt tay lại. Cô cười tới mức phi thường ngoan ngoãn, giọng nói nhỏ nhẹ thơm mùi sữa tươi.

"Em sẽ đến chỗ của những người khác để truy tìm tung tích của hai tên Thượng Huyền."

"Có phải em bảo là bọn chúng đã nắm được thông tin gì đó của Sát Quỷ Đoàn không?"

Ikiketsu Mia gật đầu, cô ngưng trọng đáp.

"------E là thông tin đó không hề có lợi cho chúng ta, bởi vì đã được một thời gian rồi em chưa từng gặp lại một trong số chúng. Nếu có thể biết được hành tung của hai đứa chúng nó, chúng ta liền có thể suy ra được thông tin kia là gì."

Uzui Tengen ồ một tiếng, hắn không dám tin mà nựng mặt của Mia.

"Chà chà, nhóc sói hôm nay cũng biết dùng não rồi đấy."

"Ý anh là trước đây em không biết dùng não hay sao?" Ikiketsu Mia gầm gừ.

Uzui Tengen thẳng thắng đáp: "Chứ sao, em toàn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề."

Ikiketsu Mia lại dỗi Uzui Tengen. Cô ụp mặt xuống gối, nhổng mông lên và bực bội tới nỗi không thèm để tâm tới hắn. Uzui Tengen buồn cười nhìn cô, hắn vỗ mông Mia, giọng nói lẳng lơ vô cùng. "Ê! Vầy là muốn quyến rũ anh có đúng hay không?"

"Lưu manh!" Ikiketsu Mia bất mãn quay sang nhìn Uzui Tengen, sau đó cô vung tay tát mặt hắn cái bốp.

Uzui Tengen bị tát tới mức muốn gãy cổ. Hắn sợ hãi trừng mắt nhìn Mia.

Con nhỏ này gan thật, ỷ hắn yêu cô rồi muốn đánh là đánh à? Muốn leo lên đầu hắn là leo á!?

Hừ, nếu cô nghĩ vậy thì đúng rồi đấy.

Uzui Tengen trơ trẽn liếm môi của Mia: "Một cái đánh đổi một nụ hôn nhé?"

"Không—" Ikiektsu Mia đá Uzui Tengen.

Sau đó cô lồm cồm bò dậy, vơ lấy quần áo để mặc vào.

Vết thương do Uzui Tengen gây ra từ từ lành lại, Mia quay sang nhìn về phía hắn, rồi cô cũng phải mò tới và chữa thương cho Tengen. Những dấu vết dâu tây rải rác, vết cào cấu mãnh liệt, vết cắn ở trên bả vai, tất cả đều phải bị triệt tiêu!

"Cái này tiện ghê ha, sau này có làm việc xấu cũng không cần ai tọc mạch!" Uzui Tengen cười lớn.

Mia buồn bực bảo: "...Huyết Quỷ Thuật của em chỉ dùng để bảo vệ mọi người mà thôi."

"Bé con~" Uzui Tengen chồm tới và ôm lấy cô vào lồng mình, anh cọ gò má vào cằm nhỏ của Mia, yêu thương và chiều chuộng nói khẽ: "Nếu em không bảo vệ anh thì Inoue tiên sinh sẽ giết anh mất!!"

Ổng mà biết hắn dám ăn thịt cháu gái yêu của ổng, Kodomo Inoue còn không treo Uzui Tengen lên trên ngọn cây rồi thọc ổ kiến lửa cho nó cắn hắn đâu?

Mia ngu ngơ vỗ vỗ đầu của Uzui Tengen.

"Ngoan ngoan." Cô híp mắt lại: "Không ai đánh anh đâu."

"..."

Tim của Uzui Tengen nhắy mắt liền nức làm đôi.

Anh hét lớn, sau đó liền lao về phía của Mia và ôm chặt lấy cô vào lòng mình.

"Nhóc sói!! Sao em đáng yêu quá vậy hả!?"

Mia bị đống cơ bắp của hắn kẹp tới mức bể não, cô khó chịu đập đập vào tay của hắn, nhưng Uzui Tengen căn bản kiềm cô chặt quá, Mia có giãy dụa cách nào cũng không thể thoát ra khỏi ma trảo của hắn được.

Khó khăn lắm mới chờ được cho tới khi bên ngoài mặt trời lên. Ikiketsu Mia mệt mỏi đẩy Uzui Tengen sang một bên, cô luống cuống chỉnh lại phục trang của mình, sau đó bất mãn lườm nguýt Tengen đang cười trơ trẽn bên cạnh.

Suốt ngày chỉ biết bắt nạt cô.

Hai người giỡn hớt với nhau một lát thì Uzui Tengen lại nắm lấy cổ tay của Mia mà kéo mạnh.

Hắn mân mê sợi dây đồng tâm kết trên cổ tay của Mia, trong đầu vô thức nhớ lại ký ức lần đó ở cầu Meguro, hắn đã thấy cô cùng với một người nào đó đứng hôn nhau ở trên cầu.

Dáng vẻ hai người họ quấn quít và yêu thương nhau như vậy, dường như mối quan hệ thật sự rất tốt.

Hơn nữa trên cây quạt của người đàn ông kia cũng có một sợi đồng tâm kết giống y hệt thứ này, đã vậy viên thạch anh trắng được cột chặt ở giữa sợi dây lại là biểu tượng long phụng hoan ca, một viên đá có công dụng cầu một mối lương duyên tốt đẹp và bền bỉ.

Uzui Tengen không giấu nỗi sự ghen ghét trong mắt mình. Hắn cười cười, như có như không hỏi: "Nhóc sói, cái vòng này thật đẹp, là em mua à?"

Ikiketsu Mia rụt tay lại, cô cố tình giấu cái vòng vào bên dưới cổ tay áo của mình, biểu cảm bình thản như thể cô không hề muốn nói cho Tengen nghe quá nhiều về cái vòng tay.

"Ừ."

Ánh mắt của Uzui Tengen chợt tối lại.

Cô nói dối—

"Anh thích thứ đó lắm, em tặng cho anh đi có được không?"

Ikiketsu Mia lắc đầu.

Uzui Tengen cau mày: "Tại sao?"

"Thứ này..." Ikiketsu Mia nhỏ giọng, khẽ bảo: "...Không tháo được."

Cô đã hứa với Douma rồi, không thể tháo nó.

Thấy Mia nâng niu cái thứ rác rưởi kia tới như vậy, Uzui Tengen bắt đầu cảm thấy cọc cằn. Mắc gì phải yêu thương cái vòng nhạt nhẽo đó tới mức đấy cơ chứ, thứ đó chẳng hề hào nhoáng, cũng không đẹp đẽ gì cho cam. Hắn có thể cho cô mấy cái vòng tay bằng cẩm thạch mà hắn rất thích, so với thứ này còn đắc tiền hơn rất nhiều!

Hơn nữa cái gã kia rốt cuộc là ai? Chẳng những trông soái mà còn có vẻ như rất giàu có. Mĩ mạo thần tiên như thế, Mia bằng cách nào có thể quen được một người lai lịch không tầm thường tới như vậy.

"Nhóc sói----" Uzui Tengen nhỏ giọng gọi: "Em thật sự thích thứ này hơn anh sao?"

Ikiketsu Mia ngạc nhiên nhìn Uzui Tengen.

Cô chớp mắt, đắn đo sờ sờ vào sợi dây đồng tâm kết trên tay mình.

Cô thật sự thích nó sao?

"Cũng không hẳn." Ikiketsu Mia nói: "Chỉ là không thể tháo nó ra được thôi."

Cô không thích ý nghĩa của thứ này, nhưng vì cô đã hứa với Douma, cho nên cô không thể tháo.

Cha cô đã từng dạy, một khi đã hứa với ai điều gì rồi thì phải làm cho bằng được thì thôi. Dù cho đối phương có là kẻ xấu đi chăng nữa thì chỉ cần lời hứa đó không gây ảnh hưởng gì tới mình và những người xung quanh, vậy thì giữ đúng lời hứa chỉ là một cách khiến cho con người của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn là thôi.

Cô luôn ghi nhớ lời cha dạy, cho nên dù cô thật sự không hiểu vì sao Douma lại nhất mực muốn cô mang theo thứ này bên người, cô vẫn chính là không thể tháo nó ra.

"Nhóc sói, cái vòng tay này là do một ai đó tặng cho em có đúng không?"

Ikiketsu Mia gật đầu.

Uzui Tengen tự dưng cảm thấy trong lòng mình khó chịu và buồn bã vô cùng.

Hắn nói: "Anh có thể tặng cho em thứ khác quý giá hơn, em vứt nó đi."

"Không thể." Mia cụp mi mắt xuống.

Tự dưng thái độ cô dứt khoát tới như vậy, Uzui Tengen đương nhiên là không lường trước được trường hợp này rồi, nhưng ngoại trừ hậm hực ra thì hắnn không thể nào dùng vũ lực để ép cô phải thực hiện theo yêu cầu vô lý của mình.

Người đàn ông kia chắc chắn rất quan trọng với Mia, nếu không thì tại sao cô thà là không chịu mở miệng cũng nhất định không muốn tháo cái vòng tay ra cơ chứ?

Hắn thật ra muốn mắng cô.

Muốn mắng cô vì cô vô tâm không chịu hiểu cho sự khó chịu của hắn. Nhưng Uzui Tengen biết rõ cô chính là vô tâm như vậy, chính vì vô tâm nên cô không biết hành động khư khư giữ cái vòng tay từ một người đàn ông khác tặng có thể đả kích hắn tới mức nào, nhưng cô lại không biết.

Uzui Tengen có thể nói gì cô đây? Hắn không thể ép cô tháo vòng tay, càng không nỡ làm cô đau lòng, làm cô buồn.

Thế nên hắn chỉ có thể nén nhịn, dùng sự bực bội của mình phát tiết vào những cái hôn và những cái gặm cắn lên ngực Mia như một cách trút cơn bực bội.

"Thôi được rồi-----" Uzui Tengen thở dài trong bụng. "Dù sao cũng đã có được cô ấy, coi như mắt mù giả điếc thì hay hơn."

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn sẽ từ từ tìm cách để thủ tiêu cái thứ đó sau.

Trước mắt, Tengen vẫn là phải cố gắng phấn đấu vì tương lai của hắn nha! Thu phục trái tim của Mia trước, sau này nếu cô có giận hắn thì cô cũng sẽ không nỡ bỏ rơi hắn đâu!

Bất quá thì dỗ ngọt cô vài câu, cô chẳng phải thích nhất là được dỗ dành sao? Uzui Tengen thầm nghĩ.

Sau khi mặc đồ xong xuôi, Mia liền nằm sấp trên nệm futon, đung đưa hai chân trên không trung rồi lăn qua lăn lại chơi trong lòng của Uzui Tengen. Uzui Tengen liếm môi, ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào cái mông vểnh cao kia.

Pặc! Uzui Tengen vỗ mông của Mia một cái.

Ikiketsu Mia quay sang nhìn.

"Dáng mông mắn đẻ đấy." Hắn cười một cách lẳng lơ.*

Mia lập tức cầm gối nện vào đầu hắn. Cô tức tối mắng.

"Tengen, anh có thể nào đừng vô liêm sĩ như thế nữa được hay không!?"

(*) Theo fanbook, Uzui Tengen có khả năng chỉ dựa vào việc quan sát dáng mông của các nữ tử trong hội Trụ Cột và biết được họ có mắn đẻ hay không =)) Shinobu và Mitsuri đều là "có dáng mông mắn đẻ".

- - - - - - - - -

Buổi trưa, bên ngoài trời đang rất nắng. Mia không có cách nào đi ra khỏi căn phòng này được. Cô dùng tế bào liên lạc cầu cứu Buji, nhờ nó tha tới chỗ cô một cái ô để cô có thể rời khỏi cái nơi toàn là hương vị dâm tục này.

Lúc Buji trong miệng ngậm cái ô đỏ chạy tới, nó liền há hốc mồm tới nỗi làm rơi luôn cả cái ô xuống đất khi thấy Uzui Tengen bộ dạng khoan thai bước ra từ trong căn phòng nghỉ giành cho khách.

Hắn vừa thấy Buji, liền nhe răng nhếch mép mỉm cười.

Buji cáu kỉnh lườm hắn. Chờ cho tới khi Tengen bỏ về rồi, lúc này Buji mới bước vào bên trong phòng.

Căn phòng bừa bộn không ngăn nắp, Ikiketsu Mia ngồi ở trong góc phòng, tránh xa khỏi ánh sáng bên ngoài.

Buji khịt khịt mũi vài cái, nó ngửi thấy mùi động dục vẫn còn chưa tan.

Chỉ có thể là thằng cha nội vừa nãy chứ chả ai vào đây cả--

Nhả cái ô xuống trước mặt Mia, Buji tò mò hỏi.

"Chị tha thứ cho anh ta rồi à?"

Ikiketsu Mia gật gật đầu. Cô vươn tay vẫy Buji, Buji lập tức chui vào trong lồng ngực của Mia, để mặt cho cô ở trên đầu mình xoa xoa vuốt ve nhè nhẹ.

"Ừ. Chị làm vậy có đúng không, Buji?"

Buji gầm gừ: "Đúng hay sai thì cũng không quan trọng, chị thấy nhẹ nhõm là được rồi."

Huống hồ gì suốt khoảng thời gian vừa qua bọn họ cũng đã trả giá đủ, chịu biết bao nhiêu lời mắng chửi, mạt sát từ phía của Lang Phủ đã đành, còn bị đại đa số mọi người ở Sát Quỷ Đoàn dèm pha ở sau lưng, Ahiru thậm chí còn chửi cho bọn họ nhập viện cả lũ, nói chung cũng thảm. Buji đương nhiên không ưa gì đám người đó, nhưng với tình hình căng thẳng như hiện tại thì nó vẫn mong chị hai có thể giữ cho tinh thần mình thật thoải mái để có thể tập trung vào nhiệm vụ sắp tới.

"Chị muốn quay về Sát Quỷ Đoàn không?" – Buji tò mò hỏi.

Dù sao thì cũng đã tha thứ cho Uzui Tengen rồi, Buji đoán là chẳng bao lâu nữa, chị hai cũng sẽ sớm tha thứ cho những người còn lại mà thôi. Không có Mia bên cạnh, Sát Quỷ Đoàn coi như mất trắng một nhân tài, mặc dù nói là cô đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Sát Quỷ Đoàn nhưng mà Chúa Công vẫn giữ cái ghế Lang Trụ cho cô, nếu như tất cả chín trụ cột đều không có ý kiến thì cho dù cô có là quỷ thì cũng không ai dám cả gan lên tiếng phản đối chuyện này.

Nhưng Ikiketsu Mia cũng chỉ bình tĩnh lắc đầu: "Bây giờ chưa phải lúc."

Cô nói: "Nếu chị quay về Sát Quỷ Đoàn lúc này thì Muzan sẽ thu cái đuôi của hắn lại, chờ chị tìm được Thượng Tứ và Thượng Ngũ, cắt bớt người dưới trướng hắn thì chị quay về sau."

"Cũng được." Buji gật gù: "Douma và Akaza dù sao cũng đã ở bên chị hơn sáu tháng rồi, bọn hắn căn bản có thể dễ dàng đối phó hơn những con quỷ còn lại, ngoại trừ Thượng Nhất..."

Ikiketsu Mia nghe Buji nhắc tới Akaza, cô liền hơi chững lại. Bất quá ngay sau đó, Mia liền tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Chị cũng sẽ đi tìm Thượng Nhất, ít nhất cũng phải biết năng lực của hắn là gì và để cho Sát Quỷ Đoàn lên kế hoạch kỹ lượng." Ikiketsu Mia bình tĩnh vạch rõ nhiệm vụ cho Buji biết: "Buji, chuẩn bị đi. Tối nay em sẽ quay về với chị."

"Em sao!?" Buji kinh hỷ rú lớn: "Em được đi làm nhiệm vụ với chị rồi ạ?!"

Ikiketsu Mia cao hứng gật đầu. Cô hôn cái chụt lên chóp mũi của nó, yêu thương vuốt ve đầu của Buji: "Em là em trai chị, cũng là vũ khí của chị, không có em thì chiến đấu cũng khó khăn hơn."

Huống hồ gì khả năng của Buji chính là thiên về săn mồi. Có nó đánh hơi và lùng sục, cô cũng có thể dễ dàng tìm ra được vị trí của Nhất, Tứ, Ngũ.

"Em biết rồi ạ! Em sẽ nói với thầy về chuyện này." Buji lắc đuôi. Sau đó, nó vội chạy biến ra bên ngoài.

Chờ Buji đi rồi, lúc này Mia mới tiếp tục lên kế hoạch.

Trước mắt, cô sẽ xuôi về phía Yokohama. Bởi vì đó là cảng biển gần với Tokyo nhất, cũng là nơi mà có khả năng lưu lại tung tích của Gyokko. Mặc dù cô không nghĩ Gyokko được sinh ra tại Yokohama, bởi lẽ đây là một phố cảng phồn hoa và nhộn nhịp, cánh cổng giữa Nhật Bản và các nước khác.

Trong lúc đó, cô sẽ vạch rõ lộ trình của mình từ Lang Phủ cho tới Yokohama, tuỳ tiện tìm thử một vài kiếm sĩ thuộc Sát Quỷ Đoàn để nuốt ké máu quỷ do họ tự tay mình tiêu diệt, nếu may mắn, Mia có thể biết được thêm một ít thông tin về Kibutsuji Muzan và những con quỷ còn lại. Bởi vì một con quỷ, chỉ cần nó đã từng được nghe, thấy, nói về một sự vật, sự kiện nào đó xảy ra ở trong tầm mắt, trí não và tiềm thức của nó sẽ ghi lại và giấu vào bên trong bộ lưu trữ nằm trong bộ não của chính bản thân mình.

Kibutsuji Muzan có thể đọc được suy nghĩ của một con quỷ và biết được vị trí của chúng chỉ cần chúng ở càng gần càng tốt. Mia mặc dù không mạnh được giống như Muzan, bất quá cũng không sao, dù phiền toái khi phải đến tận nơi thì mới có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net