Chương 140: Đến Nhà Minh Trụ - Hội ngộ Kaigaku

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúi: Chương sau nữa thôi là kết thúc phần 1 rồi mọi người ạ :'>>>>>

.

.

Lúc Ikiketsu Mia giật mình tỉnh lại, bên ngoài đã là nhá nhem chiều.

Căn phòng không có lấy một tia sáng nào lọt vào được, lẫn bên trong màn đêm tối tăm của căn phòng cũng chỉ có lấy tiếng hít thở điều đặn của Mia là rõ ràng rành mạch.

Cô vô thức vươn tay lên chạm vào gò má, một vài giọt nước vẫn chưa khô lại là bằng chứng cho việc những gì mà Mia thấy vừa rồi hoàn toàn chỉ là một giấc mơ.

Xoạt—

Tấm chăn đang đắp ngang người từ từ rơi xuống.

Mia mệt mỏi chống một tay lên trên giường, cơ thể nhỏ bé thoáng run lẩy bẩy khi nghĩ đến những gì cô đã thấy trong giấc mơ vừa rồi.

Lần này, Mia không những thấy về ký ức của Bakunoya, cô còn nhìn thấy được ký ức của ông nội.

Ikiketsu Kanzo...không sai vào đâu được. Đứa bé trai mà người đàn bà kia đã đẩy cho đám sói chính là ông nội của cô.

Mặc dù ông nội qua đời khi Mia còn nhỏ, nhưng mà cô đương nhiên vẫn còn nhớ rất rõ về hình dáng của ông. Chỉ mới gặp qua trong giấc mơ một lần thôi mà Mia đã nghĩ ngay đến ông nội, nhất là cái đôi mắt màu vàng và cả sườn mặt giống Mia y như đúc kia, hoàn toàn không lẫn vào đâu được.

Thoạt nhìn, ký ức lần này liên quan tới Bakunoya hoàn toàn trùng khớp với những gì mà chú Shinjurou đã nói vào ngày hôm qua. Tức là về khoảng thời gian khi mà vợ con của Tsugikuni Yoriichi chết, Bakunoya quả thật đã đến đấy để báo cho Yoriichi biết chuyện phụ thân của ông đã qua đời, đồng thời đồng ý đi theo Yoriichi để tìm kiếm tung tích của Tsugikuni Michikatsu. Trong giấc mơ đấy ngoại trừ Yoriichi và Bakunoya ra, có hai người xa lạ cũng đã xuất hiện một cách chớp nhoáng.

Thứ nhất là Viêm Trụ đương thời – tổ tiên của nhà Rengoku.

Thứ hai là vị đại phu Yamamoto kia.

Cái ông lão Yamamoto này, hoàn toàn khiến cho Mia nghĩ tới mẹ của cô, Yamamoto Izumi.

Trước khi mẹ cô gả đến gia tộc Ikiketsu và đổi tên thành Ikiketsu Izumi, mẹ cô từng có tên là Yamamoto Izumi, nhà ngoại của Nezumi làm nghề đông y cổ truyền đã được mấy trăm năm.

Nhưng thầy Inoue nói, đã lâu rồi thầy không còn tìm được tung tích của nhà Yamamoto nữa nên Mia cũng đã gần như quên đi về gia đình này.

Yamamoto...đây người ta gọi là duyên phận hay sao?

Nếu quả thật Bakunoya là tổ tiên của cô, và đại phu Yamamoto là tổ tiên của mẹ. Chuyện Bakunoya cứu mạng đại phu Yamamoto khỏi cơn chết đói đã dẫn tới kết quả là hơn 400 năm sau này, cha của cô là hậu bối của Bakunoya đã kết hôn với mẹ cô là người nhà Yamamoto?

Chuyện này làm cho Ikiketsu Mia phải rùng mình vì khiếp sợ. Cô hy vọng đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô lại càng hy vọng Bakunoya không phải là tổ tiên của mình.

Hơn nữa khúc hát ru mà ông lão đại phu Yamamoto đã thổi...

Nó chẳng phải chính là khúc sáo mà cha vẫn thường thổi cho Nezumi nghe hay sao? Đó là bài hát đã được mẹ cô hát cho cô nghe mỗi ngày, và cha cô đã biên soạn nó thành một giai điệu thông qua tiếng sáo của cha.

Ikiketsu Mia lơ đễnh gãi gãi đầu.

Chuyện này không phải rất là rắc rối, nhưng nó quá khó tin.

Mia quyết định tạm thời sẽ không nghĩ về chuyện này nữa. Cô ngồi dậy, chủ động gấp chăn bông lại và xếp gọn futon. Sau đó Mia mở cửa, chậm rãi tìm đường đến thư phòng của ngài Shinjurou Rengoku để hỏi thăm về những chuyện tối qua mà bọn họ còn đang bàn dở.

"Hây ya! Hây ya!" Trong sân, có tiếng Rengoku Kyoujurou lớn tiếng hô to. Bên cạnh đó còn có cả mấy cái âm thanh nhỏ bé của những thiếu niên khác. Mia tò mò bước về phía một cái hành lang, nhoài người nhìn ra ngoài sân, nơi mà Rengoku đang dạy cho Ngốc Đảng và Senjurou kiếm thuật.

Inosuke sau khi bất tỉnh một ngày thì cũng đã tỉnh lại rồi. Lúc này cậu ta đang khô khan vung kiếm theo Rengoku dù thủ pháp và kỹ thuật thì tệ khỏi cần bàn cãi.

Bụng của Mia reo lên inh ỏi, cô liếm môi, vô thức thấy khát khô cổ họng. Thế là Mia tìm một chỗ nào đó vắng vẻ để mút lấy Hi Huyết của Shinazugawa.

Buji cũng mới ngủ trưa dậy, lúc này nó đang lục lọi trong nhà bếp của Rengoku xem có cái gì để hai chị em chia nhau ra ăn được không. Cuối cùng nó cuỗm được con gà luộc mà Senjurou định để tối nay cả nhà cùng ăn chung, Buji trực tiếp tha luôn con gà tới chỗ Mia.

"Gà!' Mia sáng mắt, kinh hỷ xoa xoa đầu của Buji và khen ngợi: "Giỏi lắm. Chị đang đói bụng đây này."

Thế là hai chị em nháy mắt đã khoắn sạch con gà luộc của người ta.

Đương lúc Ikiketsu Mia xoa xoa cái bụng trương phình của mình, liếm môi ợ một cái rõ to. Tự dưng ở phía sau, có mấy cái âm thanh u ám vang lên cùng một lúc như muốn nhát ma cô.

"Cho xin miếng đi----"

"..."

Sắc mặt của Mia lập tức hết trắng rồi lại xanh. Cô khô khan mỉm cười, mồ hôi lạnh rơi ào ào ướt áo. Mia ngơ ngác xoay đầu nhìn về phía sau, nơi mà Ngốc Đảng đang trừng cô bằng một con mắt ai oán. Đâu đó xa xa có tiếng rên rĩ thảm thiết của Senjurou về chuyện con gà luộc cậu nhóc vừa để trên bàn đâu mất tiêu rồi, cùng với đó là tiếng Rengoku Kyoujurou đang tìm kiếm Ngốc Đảng "đã bỏ chạy".

"Mia, em gan ha, sao có đồ ăn ngon lại không rủ tụi anh mà dám ăn hết hả?" Zenitsu Agatsuma ai oán tiến tới, nắm lấy cổ áo của Mia rồi giật nhẹ. Hắn dí sát mặt mình vào mặt Mia, hơi thở chứa đầy sự u ám.

Inosuke ngồi xổm bên cạnh đống xương gà. Cậu chàng dùng tay không bốc đống xương lên, đầu heo thả đống xương trên tay xuống, tức tối quát lớn: "Má, ăn sạch không còn một mảnh thịt thừa!"

Tanjiro Kamado ngã khuỵ xuống bên cạnh Mia. Sắc mặt xám xanh, vàng vọt như người bị bệnh lâu người. "Ựa, tớ đói quá—"

"Sói hoang! Mày săn đâu ra con gà vậy!" Inosuke cao hứng quay sang hỏi lớn: "Tao cũng muốn săn gà, ăn gà, ăn gà!!"

"Săn trong bếp đấy." Ikiketsu Mia chỉ tay về phía cái bếp nơi mà Senjurou đang khóc thất thanh.

Inosuke chỉ hận rèn sắt không thành thép mà đứng đực mặt ra cả ngày trời, đương nhiên dù Inosuke ngây thơ, cũng không ngây thơ tới mức không biết việc bản thân mình bây giờ mà lẻn vào bếp là bị Rengoku Kyoujurou túm đầu ngay tại chỗ. Chưa kể còn có khi bị Senjurou hiểu lầm là người ăn trộm con gà luộc nữa, tội danh này có nhảy xuống sông cũng chưa chắc rửa sạch đâu.

Nezuko từ sau lưng của Tanjiro bò tới bên cạnh Mia. Cô bé leo lên trên người của Mia, ôm chặt lấy cổ cô rồi một hai giãy dụa đòi Mia phải bế cho bằng được. Mia chẳng còn cách nào khác, một bên cô để yên cho Zenitsu ôm chặt lấy tay mình, khóc la đòi Mia phải kiếm cái gì đó cho hắn ăn, sau lưng cô phải cõng lấy Nezuko đang đu đeo trên người, sắc mặt Mia nháy mắt đã phủ một sự nặng nhọc tới cực điểm.

Một lát sau thì cả bọn bị Kyoujurou tóm được. Nhưng mà trời cũng đã tối rồi, bắt Ngốc Đảng tập nữa thì cũng không phải, thế nên Kyoujurou đã đặc cách tha mạng cho cả ba đứa, để yên cho Ngốc Đảng có thể chạy nhảy vui chơi ăn uống thoả thích. Chỉ tội cho Senjurou luộc con gà cả ngày trời rốt cuộc toàn bộ đều vào bụng của Mia và Buji, thế là tối hôm đấy cả nhà chỉ có thể húp nước canh và ăn đồ khô khan vì chả còn gì trong bếp nữa cả.

"Vậy là bây giờ em mất dấu của Thập Nhị Nguyệt Quỷ rồi sao?" Rengoku Kyoujurou ngồi bên cạnh Mia, nghiêm túc ngồi xếp bằng và khoanh hai tay lại. Hai mắt anh sáng như đèn pha, Kyoujurou nghiêm túc nhìn Mia đang chải lông cho Buji, lòng nhộn nhạo tới mức anh chỉ muốn là người thay thế vị trí của Buji mà thôi.

Mia gật gật đầu. "Vâng, ngày mai em sẽ tiếp tục điều tra."

"Ngày mai? Nhưng ngày mai em theo anh về thăm ông mà Mia?" Zenitsu đang lăn lộn chơi với Nezuko ở cách đó không xa. Nghe Mia nói như vậy, hắn liền bất ngờ bật dậy và ngạc nhiên hỏi lớn.

Mia sửng sốt một lúc lâu, mà nụ cười trên môi Kyoujurou cũng đông đặc lại.

Vù!

Zenitsu tốc biến về phía Mia như một cơn gió.

Hắn nắm chặt lấy tay cô, nước mắt nước mũi lại ào ào chảy ra không ngừng. Zenitsu khàn giọng gào lớn: "Cái gì thế Mia!? Đừng nói em quên rồi nha, rõ ràng là Chúa Công đã bảo em có thể cùng anh về chơi với ông một hôm mà! Đào nhà ông trái chín nhiều lắm, anh đưa em đi ăn!"

Ikiketsu Mia ngược lại càng thêm hồ nghi về mấy lời này.

Cô lúng túng đẩy Zenitsu đang làm quá ra. Bản thân Mia thì khẩn trương hỏi lại: "Ơ, sao em không biết về chuyện này?"

"Ái cha, xin lỗi!!" Từ bên ngoài, Ahiru với Chuuntaro nghe tiếng Zenitsu than thở cũng ào một cái nhanh chóng bay vào. Vừa rồi Ahiru ở bên ngoài nói chuyện với Chuuntaro, mém tí nữa cũng quên mất mình cần phải báo cáo với Mia một chuyện không kém phần quan trọng.

"Nhóc sói, Chúa Công nói ngươi đến thăm ngài Minh Trụ đại nhân, sẵn tiện đem về cho Lang Phủ ít đào. Đào ở chỗ ông Minh Trụ thơm ngon lắm đó!"

"Đúng!!" Zenitsu được nước liền nói tới. "Mia, em đồng ý đi Mia! Em không có được từ chối đâu, hồi sáng anh đã vì chuyện này mà mừng lắm đó."

Lúc sáng Mia còn đang ngủ thì Chuuntaro từ chỗ Tổng Bộ quay trở lại báo cho Zenitsu biết chuyện này. Hoá ra là lần trước, Chuuntaro nghe Zenitsu than thở với Tanjiro và Inosuke về chuyện cả hai cậu nhóc đều đã có cơ hội được làm nhiệm vụ với Mia trước đó mà Zenitsu lại chưa có được cơ may như vậy. Hơn nữa Zenitsu biết cuộc chiến đối đầu với Kibutsuji Muzan sắp tới rồi, hắn biết thế nào mình cũng chết, ít nhất là trước khi chết, Zenitsu muốn đưa Mia đến chỗ ông để ăn đào và dạo chơi khu vườn đào mà hắn thích nhất!

Zenitsu vì chuyện này mà mừng như điên cả ngày trời. Mấy lần tính xông cửa bay vào phòng quậy Mia một trận, cũng may là Tanjiro với Inosuke phải dùng tới vũ lực để trói chặt Zenitsu lại, Inosuke thậm chí còn cẩn thận đứng canh ở trước cửa cả buổi để đề phòng Zenitsu trốn tới phá, hại Zenitsu mơ mơ màng màng vì sung sướng mà quên béng đi luôn chuyện Mia thực tế còn chưa biết về cái tin này.

Con Ahiru lại ham bà tám với Chuuntaro, ở trong đàn Kasugai có mỗi con Chuuntaro là con chim sẻ nên mấy con quạ thương nó lắm, gặp nó liền hỏi han đủ thứ chuyện, Ahiru đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thành ra Ahiru cũng quên đi Mia luôn.

Ikiketsu Mia nghe chuyện mà chỉ biết day day trán thở dài. Thật hết nói nỗi mấy cái người này, sao cô là đương sự mà chẳng hay biết gì thế, có nhầm lẫn hay không!?

"Đào sao--------" Kyoujurou xoa xoa cằm. Anh mỉm cười nói: "-------Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi anh không được ăn đào, nghe bảo mùa này đào mọng nhất đấy!"

"Đúng rồi đó!" Zenitsu đỏ mặt. Hắn ôm chặt lấy gò má mình, uốn áo như một con rắn: "Đào nhà ông là đỉnh của chóp, ngon số một khỏi phải bàn. Bảo đảm bé Mia ăn một lần là ghiền luôn cho mà xem!!"

"Ưm ưm!" Nezuko nắm chặt lấy vạt áo của Zenitsu, kéo kéo kháng nghị.

Zenitsu đương vui, đương nhiên cũng ngồi xổm xuống và mỉm cười từ ái xoa đầu Nezuko. "Nezuko – chan cũng sẽ được ăn đào, nhé?"

"Khi nào quay lại phải mang cho bọn tớ một ít đấy!" Tanjiro Kamado đi tới bế lấy Nezuko lên. Tanjiro vui vẻ bảo.

"Còn tao thì muốn hạt dẻ!" Inosuke chống hông thở mạnh bảo.

"Gì vậy ông nội. Liên quan ghê ha." Zenitsu hết nói nỗi với Inosuke.

Ikiketsu Mia ban đầu không có định can dự vào việc này. Nếu mà Chúa Công đã muốn thì cô sẽ đi theo Zenitsu, dù sao cũng đến chơi có một ngày, sau đó quay lại làm nhiệm vụ cũng không muộn. Nhưng khi Mia ngồi thừ một chỗ và chợt nhớ về mấy đứa em ở nhà mình, khuôn mặt vốn dĩ đang bất động thanh sắt của cô tự dưng hơi đỏ lên. Nhắc mới nhớ, mấy đứa nhỏ cũng thích ăn trái cây lắm mà không có cơ hội, mặc dù vườn ở Lang Phủ không thiếu thứ gì, nhưng đào thì không phải lúc nào cũng có.

"Hmmmm." Mia mím chặt môi, đáng yêu híp mắt lại như một con mèo nhỏ, khuôn mặt bé bỏng hiện lên một vạt hồng hồng nơi ngay gò má, chứng tỏ cô đang cảm thấy trong lòng mình mềm nhũn khi nghĩ tới khuôn mặt đáng yêu của mấy đứa em khi nhận được đào do mình đem về.

"Awww~" Tất cả mọi người còn lại trong phòng đều đồng loạt thở dài một hơi bất đắc dĩ khi thấy biểu cảm có phần ngốc lăng của Mia – ngoại trừ Inosuke đang hừ hừ như một con lợn thì mọi thứ thoạt nhìn đều phi thường hài hoà.

"Nom nom." Mia nhai nhai bánh. Cô mơ mơ màng màng mỉm cười. Trực tiếp đốn tim cả đám thiếu niên.

"Bé Mia!!!!!!!" Zenitsu thương yêu Mia không kể đâu cho siết. Hắn bay tới và ôm lấy Ikiketsu Mia vào lòng, gò má của cậu thiếu niên thô bạo cọ cọ vào má của Mia. Zenitsu phấn khích gào to: "Em đáng yêu chết người!"

Thời gian của mọi người bị lệch rất nặng. Lúc Mia tỉnh táo nhất thì lại là lúc cả nhà buồn ngủ tới díu cả mắt. Cuối cùng cả đám cùng nằm ở trong phòng chính, nằm dài ra ngáy khò khò với nhau. Tanjiro Kamado ôm lấy Nezuko, hai anh em rúc ở ngay bên cạnh Mia, bên cạnh có Zenitsu ôm lấy thắt lưng của Mia rồi ngủ tới quên trời quên đất, Inosuke nằm ở trên bụng của Buji, còn Buji nằm trên đùi Mia cũng híp mắt lại rù rì ngủ.

Kyoujurou Rengoku mỉm cười nằm trên bàn nhìn Mia đang lặng lẽ thắp đèn vẽ tranh ở trước mặt mình. Anh không cảm thấy buồn ngủ, vì ngắm cô khiến cho anh cảm thấy tỉnh táo.

Khi biết rằng cuộc chiến đang ngày càng cận kề, Rengoku Kyoujurou lại quý trọng những giây phút bình lặng như hiện tại. Không có chiến tranh, không có đau thương mất mát, chỉ có duy nhất cô bé đáng yêu trước mặt là hiện hữu rõ trong cuộc sống anh, tựa một đóm lửa hồng giữa đêm đông rét buốt, cô soi sáng cho cuộc đời của Rengoku, thắp lên ngọn đuốc mà anh vẫn luôn cẩn thận cất giấu nơi trái tim.

"Cho anh này!" Ikiketsu Mia đẩy bức tranh trong tay mình về phía Rengoku Kyoujurou.

"Ồ! Em vẽ anh hả?" Rengoku Kyoujurou cười nhạt một cách ôn hoà đối với bức tranh vặn vẹo ở trước mặt.

Mặc dù tay nghề rất tệ, nhưng nó thật đẹp trong mắt Rengoku.

Chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc chồng chéo lên nhau, lại có thể khiến cho Rengoku dễ dàng nhận ra chàng thiếu niên đang mỉm cười dưới ánh lửa từ cây nến đỏ chính là bản thân mình.

"Ừm!" Ikiketsu Mia gật mạnh đầu, cô nhe răng cười tới phi thường rạng rỡ.

"Đẹp lắm!" Rengoku bảo. Anh âu yếm vuốt ve bức tranh trên tay, đôi mắt ẩn chứa những ý cười ngọt ngào: "Anh sẽ cất nó thật kỹ, sẽ trân trọng nó!"

Ikiketsu Mia vui vẻ nhìn Rengoku Kyoujurou, mặc dù chỉ là một bức tranh gàn dở, nhưng nó lại là thứ mà Mia đã chú tâm vào để hoàn thành đấy.

Rengoku Kyoujurou cẩn thận nhấc chân, bước qua ngốc đảng đang ngủ la liệt ở dưới đất và ngồi xuống bên cạnh của Mia.

Anh nghiêng người, kéo đầu cô tựa lên vai mình. Buổi đêm ánh trăng cao vời vợi, soi rọi một vài tia sáng và hai người đang dựa vào nhau.

Rengoku Kyoujurou ngáp một hơi thật nhẹ, anh quả thật buồn ngủ nhưng lại không muốn phải rời khỏi đây, hơn nữa anh cũng không muốn phải quay về phòng ngủ của mình lúc này mà chỉ muốn ở bên cạnh Mia, thế nên trước sự sửng sốt của cô, Rengoku Kyoujurou nghiêng đầu, ấm áp cười và nói nhỏ.

"Cho anh mượn em đêm nay nhé?". Sau câu nói đó, Rengoku Kyoujurou từ từ nhắm mắt lại.

Sống lưng của Ikiketsu Mia căng cứng lợi hại. Vài giây trôi qua, trong không gian chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Rengoku Kyoujurou, cô ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn lông mi dầy cộm của anh, trái tim an tĩnh đến lạ thường...Anh ngủ mất rồi!

Ikiketsu Mia chớp chớp mắt vài cái, có lẽ là xuất phát từ sự cộng hưởng, cơn buồn ngủ bất ngờ kéo tới khiến cho Mia cũng không thể không giơ hai tay lên đầu hàng dù cô cũng mới tỉnh lại cách đây vài tiếng. Bàn tay nhỏ bé chạm vào gò má của Inosuke và Buji xoa nhẹ, Ikiketsu Mia hài lòng thở hắc ra một hơi. Cô cọ cọ mặt mình vào hõm của Rengoku để làm nũng như một con mèo nhỏ, sau đấy Mia nhắm mắt lại, cũng giống như mọi người chìm vào giấc ngủ sâu.

Bên ngoài, những vì sao càng lúc lại càng toả sáng lấp lánh. Tiếng dế kêu râm ran bên ngoài vườn, tĩnh lặng như cũng an bình đến lạ thường. Ikiketsu Mia nằm tựa lên vai của Rengoku, vô thức ỷ lại vào hơi ấm của anh.

Một cái chăn mỏng từ từ phủ lên cơ thể hai người. Senjurou Rengoku mỉm cười một cách vạn phần bất đắc dĩ.

"Chúc ngủ ngon." Senjurou nhỏ giọng nói với hai người. Sau đấy cậu nhóc xoay lưng, cũng buồn ngủ tới uể oải mà lảo đảo quay về phòng.

...Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng là Zenitsu đã hăng như bôi máu gà, một hai cưỡng ép Mia phải nhanh chóng đi theo mình tới quận Ushigome.

Mia yếu nhất là vào buổi sáng. Cô trùm chăn kín mít chung với Nezuko, dứt khoát không chịu chui ra.

Inosuke ngồi vỗ vỗ lưng Mia để trêu cô, còn Tanjiro thì khuyên nhủ Zenitsu hết nước hết cái.

"Hora, đừng có làm vậy! Bây giờ còn sáng sớm mà sao Mia đi được chứ, Zenitsu?"

"Không chịu đâu!" Zenitsu bắt đầu ăn vạ: "Muốn đi bây giờ cơ!!"

"...!" Tanjiro Kamado tức tới nổ đom đóm mắt. Trời đất ơi, chưa thấy ai mặt dày như người này luôn đó.

Bởi vì Zenitsu căn bản quậy quá hăng, hầu như là không để cho ai nghỉ ngơi, nhất là vào ban ngày khi mà tính tình của Shinjurou Rengoku lên tới đỉnh điểm, ông lập tức nổi đoá mà một mực muốn đuổi thẳng cẳng Mia với Zenitsu đi cho khuất mắt ông.

Rengoku Kyoujurou cũng muốn đi theo Zenitsu, nhưng hạn nghỉ phép của Ngốc Đảng và của anh đã hết rồi. Mặt trời vừa lên cao là Kaname đã đến giao nhiệm vụ cho Rengoku, còn Tanjiro Kamado với Inosuke Hashibira cũng không thể thoát khỏi số phận.

"Sói hoang! Đại ca muốn ăn sồi, nhớ mang quả sồi về cho đại ca nha!" Inosuke Hashibira vây xung quanh cái cục bông nhỏ đang ngọ nguậy ở giữa nhà, liên tục la hét quấy rối Mia.

Ikiketsu Mia khô khốc rên rĩ vì mệt mỏi.

"Inosuke, vườn nhà Zenitsu chỉ có đào chứ không có quả sồi đâu." Tanjiro Kamado khổ tâm an ủi Inosuke.

"Ở đâu mà không có sồi!" Inosuke giãy nãy: "Muốn sồi, tao muốn sồi cơ!!!"

Bang!

Zenitsu tức tối chạy tới đá mông Inosuke. "Sồi, suốt ngày sồi! Ăn hạt đào đỡ đi thằng ôn con!"

Thế là hai ông lại lao vào đánh nhau. Inosuke nắm đầu Zenitsu dọng như con đẻ, còn Zenitsu cũng không thua gì Inosuke, liên tục la hét rồi chửi rủa rất nhiệt tình.

Shinjurou Rengoku nghe âm thanh ồn ào liền chạy tới, tức giận dùng chổi quét hết cả hai đứa ra ngoài, bao gồm đóng gói luôn cả Mia đang trốn trong chăn.

Tanjiro Kamado cảm thấy rất đáng tiếc, giá như Mia cũng có thể thu nhỏ lại rồi chui vào cái sọt giống như Nezuko thì tiện bao nhiêu. Nhưng mà Mia không làm thế được, chỉ đành phải chờ tới đêm.

Nhưng mà Mia chờ được chứ Zenitsu thì không chờ được. Làm loạn cả ngày trời, Senjurou cho Mia mượn một cái chăn mỏng màu đen để trùm kín mít lại. Sau đấy để cho Zenitsu cõng cô, bên cạnh có cả Buji mang vác hành lý cùng với Ahiru cứ liên tục càu nhàu về chuyện Zenitsu vừa vô lý lại vừa thô thiển.

Được cõng người mình thích đương nhiên Zenitsu cầu còn không được. Phích Lịch Nhất Thiểm cứ như tụ lại dưới chân của hắn, thậm chí nếu để ý kỹ còn thấy cả mấy tia chớp đang chạy loạn ở dưới hai lòng bàn chân cơ.

"Đi cẩn thận đấy." Kamado Tanjiro sau khi cẩn thận chỉnh lại cái chăn mỏng cho Mia xong, liền nghiêm túc dặn dò Zenitsu: "—Không được để tia nắng lọt vào, khi nào đêm xuống mới cho Mia ra đó."

"Hê hê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net