Chương 19: Diện kiến các trụ cột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người chờ bên ngoài lâu tới mức cũng đã muốn phát bệnh. Hôm nay trời lại nắng thất thường, tất cả đồng loạt bị phơi đến khô quắp, trực tiếp hoá thành mấy con mực khô xếp thành hàng.

Đầu gối khuỵ đến phát đau, thần sắc ai cũng héo úa, trùng hợp là hôm kia mọi người đi kiểm tra toàn diện mỗi tháng một lần do Sát Quỷ Đoàn tổ chức, một vài người còn bị mắng là già lú khú lẫn, xương cốt giòn tan như cớm vỡ, mắc phải các bệnh về xương khớp khi tuổi còn chưa chạm con số ba.

Emmmmm....Chuyện ai là người bị nói, tốt nhất không nên khui ra để bảo toàn mặt mũi cho nạn nhân.

Cửa thư phòng chậm rãi được mở ra. Hinaki và Nichika lại đỡ phụ thân của mình ra. Chỉ khác một chỗ là lúc này đi theo sau lưng ông chính là phu nhân Amane và Ikiketsu Mia.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đứa bé kia là ai? Thông qua trang phục thì có thể khẳng định là một kiếm sĩ diệt quỷ, nhưng bọn họ lăn lộn trong Sát Quỷ Đoàn đã lâu như thế vì sao chưa bao giờ gặp cô?

"Ơ---!" Sanemi Shinazugawa giống như bị người ta không khách khí đá vào đầu, hắn đần mặt ra một chút, sau đó liền đứng phắt dậy hét lớn lên. "Nhóc sói !?"

Tất cả mọi người đều bị tình cảnh bất ngờ này doạ sợ, không ai hiểu hắn đây là đang phát bệnh cái gì, còn dám cả gan phá bỏ hàng ngũ, quả nhiên là không coi Chúa Công vào mắt.

Obanai ở bên cạnh Sanemi, cau mày quát nhẹ "Shinazugawa, chú ý lễ nghi!"

"..." Nghe tiếng nhắc khéo của Obanai, thậm chí còn cảm nhận được mấy cái ánh mắt lên án của mọi người, hắn liền nhận ra bản thân mình vừa rồi là thất thố, cho nên tạm gác lại sự vi diệu trong lòng, lại một lần nữa khom lưng quỳ rạp xuống, thành kính hô to "Xin chúa công bỏ qua cho sự thất lễ này của tiểu nhân!"

Ubuyashiki ánh mắt hiền từ, giọng nói mềm mại vang lên trúc trắc "Không sao đâu."

Viêm trụ Rengoku cúi thấp đầu, tươi cười rạng rỡ, giọng nói hảo sảng như hổ gầm "Nhìn thấy ngài vẫn còn mạnh khoẻ và vui vẻ, trong lòng tiểu nhân thấy mãn nguyện lắm ạ!"

"Ta cũng thế, Rengoku. Ta rất nhớ tụi con, hình như lần cuối có dịp tụ họp cũng đã là nửa năm trước---"

"Vâng!" Rengoku nói "Lần đó rất cảm ơn ngài vì đã mời tiểu nhân ăn con cua hoàng đế bự bá cháy, tiểu nhân bây giờ đến cua bình thường ăn cũng muốn phát nghẹn!"

"Haha, nếu con thích như thế, lần sau có dịp sẽ tặng cho con."

"Vâng!"

Tất cả mọi người đều lườm Rengoku bằng một đôi mắt căm phẫn, bao gồm cả Sanemi.

Dám cả gan đánh chủ ý lên Chúa Công nhẹ dạ của bọn họ, thậm chí còn được Chúa Công mời ăn cua hoàng đế!? Cái loại thiên vị gì vậy nè, vậy mà trước đó không hề nghe hắn nhắc qua về chuyện này, khẳng định là muốn giấu diếm---!!

Mitsuri đỏ mặt, lúng túng cúi đầu.

Cô không quan tâm về chuyện Rengoku được ăn cua hoàng đế của Chúa Công ban cho, bình thường cô vẫn lén mọi người trộm làm vài cái món Tây mà cô học được rồi gửi đến phủ Ubuyashiki để tặng cả gia đình Chúa Công. Thi thoảng còn được ngồi ăn cùng----

Nhưng lúc này nói ra, liệu có khi nào cô sẽ bị thủ tiêu diệt khẩu?

Ánh mắt của Mitsuri ngập nước, tò mò ngước nhìn thân thể nhỏ bé từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc đứng yên sau lưng ngài Chúa Công. Cô giống như một bóng ma, vô hình đến mức không thể nhất thời thu hút được sự chú ý của mọi người. Nhất là tấm áo choàng đen và cái mặt nạ trắng kia nữa, Mitsuri thấy cô bé này thân phận thần bí, rất tò mò muốn biết nhóc đó là ai.

Tengen Uzui khuôn mặt dài ra, tựa tiếu phi tiêu cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người. "Chúa công, tiểu nhân thật tò mò, không biết món đồ chơi sau lưng ngài là sao a?"

"Ồ, Mia sao?" Chúa công dùng nụ cười để che đi sự xấu hổ nhỏ của mình, mỗi lần gặp lại các trụ cột là ngài lại quên đi đường về, nhất thời không nhớ việc mà bản thân định làm, đúng là xí hổ. "Con bé này là Ikiketsu Mia, cháu gái của cựu Lang trụ Ikiketsu Kanzo đấy. Hôm nay đưa Mia đến đây là để ra mắt với các con."

Nói xong, ông liền nghiêng đầu, ra hiệu cho Mia.

Cô mím chặt môi, thần sắc thản nhiên mà thuận theo sự hướng dẫn của phu nhân Amane, theo quy củ mà bước chân về phía trước.

Cô cúi đầu, làm ra một cái tư thế chào với tất cả các trụ cột.

Mọi người đều hít sâu vào một ngụm khí lạnh, thậm chí đến cả Shinobu cũng khó lòng duy trì được nụ cười từ ái của bản thân. Cô ngạc nhiên, mơ hồ hỏi "Cháu gái của Lang trụ Ikiketsu?" Nói xong liền nghiêng đầu, như có như không mà tự hỏi "Chẳng phải là gia tộc Ikiketsu đã bị huyết tẩy rồi sao, như thế nào mà----"

Nghe đến hai từ "huyết tẩy", ánh mắt của Mia thoáng dao động nhẹ. Nhưng đó chỉ là một cảm xúc cứa ngang nhất thời, cũng không đủ sâu để khiến cô đau đến mức tê tâm liệt phế. Chỉ có điều Tomioka lại nhạy cảm hơn cô, hắn đối với việc Shinobu tuỳ tiện khơi dậy nỗi đau này của Mia cảm thấy phi thường không hài lòng. Nhưng ngại có Chúa công ở đây, hắn cũng ngại lên tiếng, thế nên chỉ đành uỷ khuất ngậm miệng, ánh mắt gắt gao quan sát Mia.

Ubuyashiki hiền từ gật đầu "Đúng vậy, nhưng năm đó, Mia đã sống sót. Con bé được Thuỷ trụ Urokodaki và tiên sinh Kodomo Inoue cứu về, thời gian qua vẫn ở tại Lang phủ để luyện tập cùng với Inoue."

"A di đà phật---" Nham trụ nghe thế, xót xa cúi đầu, trong miệng liên tục lầm bầm những lời cầu nguyện.

"Hoá ra là vậy!" Viêm trụ Rengoku là người tiếp theo phản ứng kịp với lời giải thích ngắn gọn nhưng rõ ràng rành mạch của Ubuyashiki, hắn đồng tình nói "Thật đáng thương làm sao! Nhưng mà Chúa công nói luyện tập, là sao ạ!?"

"À, là về chuyện này----" Ubuyashiki cũng định giải thích rõ cho bọn họ, đồng thời tận tay gửi gắm cô cho mọi người "Ba tháng trước Mia đã trở thành một kiếm sĩ diệt quỷ, hiện tại đang ở cấp Kỷ."

"Hít----!"

Ngài thậm chí còn chưa nói xong, đã bị một tràn tiếng hít thở không thông doạ cho cứng họng.

Doạ người đến vậy sao?

Ngài lúng túng tự hỏi.

"Kỷ!? Chỉ trong ba tháng!!" Sanemi ngờ vực quát lên "Vô lý quá, vậy chẳng phải chỉ thua có Hà trụ và Nham trụ thôi sao!?"

Mọi người "..."

Thằng chó này, muốn gây sự phải không!?

Shinobu khoé môi co giật lợi hại, nhục đến mức muốn chui đầu vào rọ để trốn. Thằng khốn kia thậm chí còn không có mặt mũi nào tự nhận bản thân mình yếu kém hơn đứa bé kia, đây còn chẳng phải là lôi cả bọn chết chung? Muốn đội quần thì một mình hắn đội là được, mắc cái giống mẹ gì lại khiến cả bọn ngại như thế này!!

Mitsuri hai mắt đỏ ửng, ho khục khục liên tục. Biểu tình như chết sặc, sắc mặt cũng muốn hoá xanh hoá tím.

Obanai trầm giọng gắt lên, thái độ âm tàng bất định như đưa đám. "Phong trụ, chú ý thái độ!"

Hắn thật muốn tiến lên bóp cổ tên đầu óc bã đậu này. Còn muốn hắn nhắc bao nhiêu lần nữa về kỷ cương của Sát Quỷ Đoàn? Thật là xấu hổ cho một trụ cột đã hai mươi mốt tuổi đầu còn thua cả một đứa con nít, đến lễ nghi căn bản còn chẳng nhớ, nếu không phải niệm tình cộng sự cùng chung chí hướng trong cái ổ mục này thì hắn thèm vào nhắc nhở!

"..." Sanemi hiển nhiên cũng biết mình lại vừa xúc động, cho nên gắng gượng chống lại một loạt ánh mắt như dao găm phóng tới, khốn khổ cúi đầu trong sự cay cú.

Kỷ, con nhỏ chết tiệt kia vậy mà lại còn giỏi hơn hắn. Lúc trước hắn cày như một con trâu mà vẫn tốn đến tận bốn tháng mới lên Kỷ, nó chỉ sớm hơn hắn một tháng, vậy mà đã muốn leo lên đầu hắn ngồi luôn rồi.

Mia sụt sịt mũi "..."

Hình như có tên nào đó vừa mắng cô.

Ubuyashiki sung sướng khi có người gặp hoạ. Ngài cứ mỉm cười hoài, thậm chí lại có phần rạng rỡ và tươi tắn hơn mọi hôm, chỉ là bình thường ngài cũng hay cười nên mọi người cũng không nhận ra tâm tình của ngài hôm nay thật tốt. Nếu họ mà biết, chắc chắn sẽ khóc lóc cho mà xem.

"Các con cũng không cần quá bất ngờ, chỉ là do Lang phủ đào tạo đệ tử tốt mà thôi." Ubuyashiki khéo léo giải vây cho Mia, trực tiếp đổ hết mọi "tội lỗi" lên đầu Lang phủ. "Các con cũng biết thân thế của con bé hiện tại rồi đó, nó lại còn ở trong Sát Quỷ Đoàn, bị giới hạn bởi các nhiệm vụ diệt quỷ thông thường mà chưa có cơ hội được phát triển khả năng của bản thân. Ta lo lắng nếu cứ cái đà này, sẽ làm uổng phí một nhân tài."

"Nếu quả thật Ikiketsu – san là cháu gái của ngài Ikiketsu quá cố, vậy theo ý của Chúa Công, cô bé sẽ là con mồi của Kibutsuji Muzan?" Shinobu nhạy cảm nắm bắt được cốt lõi của vấn đề, cho nên đầu óc vừa được khai thông, liền nhanh chóng nói ra suy nghĩ của bản thân.

Ubuyashiki không vội trả lời ngay, ngài chỉ lặng lẽ nhếch môi, mỉm cười một cách mờ nhạt.

Nhưng đây cũng là một cách thừa nhận của ngài.

Thế là ánh mắt của mọi người trực tiếp chuyển từ chán ghét và hâm mộ sang đồng cảm và thương xót.

Nham trụ là người có tấm lòng từ bi độ lượng, vừa nghe vậy thì nước mắt chảy ròng ròng như thác lũ "Nam mô a di đà phật, nguyên lai là vậy. Nếu thế thì để cô bé ở trong Sát Quỷ Đoàn chẳng phải là nguy hiểm lắm hay sao? Kibutsuji Muzan có thể tuỳ thời bắt được con bé."

"Tôi thì lại nghĩ khác." Uzui cục súc nói "Không chừng lấy nó ra làm mồi nhử cũng tốt mà."

"Không làm mồi nhử được đâu!" Bỗng dưng, Mitsuri hối hả lên tiếng cắt ngang. Cô bình thường là một người nhạy cảm ít nói, thường hay dễ dàng bị xấu hổ đến mức không nói năng được gì. Thế mà lúc này trong tình thế tranh cãi thảo luận gay gắt như thế, cô lại có thể mạnh mẹ lên tiếng nói ra suy nghĩ của bản thân.

Hành động bất chợt này của cô thoạt nhìn quá mới mẻ, đến cả Âm trụ và Nham trụ đang thảo luận cũng nhịn không được mà ngừng lại, tò mò đánh cái ánh mắt đầy chủ ý về phía cô.

Mitsuri hơi ngại khi tự nhiên được chú ý như thế này. Nhưng cô nháy mắt liền hồi phục tinh thần chỉ trong một nốt nhạc. Cô vừa nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng mà cô đã từng được nghe trước đây về cô bé kia, nãy giờ mọi người hoàn toàn không nhìn đến cô bé đó cho nên không nhận ra cái mặt nạ sói kia có bao nhiêu quen thuộc, nhưng Mitsuri thì khác a---cô cảm thấy rất tò mò về Mia Ikiketsu, cho nên mới có thời gian nghiền ngẫm lâu như thế.

"Mọi người có nhớ không, dạo này ở trong chúng quỷ có tồn tại một lời đồn thổi về một đứa bé gái đeo mặt nạ sói, ánh mắt màu vàng như mắt quỷ, ra tay thập phần tàn độc, doạ cho bọn chúng sợ đến mức không dám lại gần?"

"Có nghe!" Viêm trụ gật đầu, lớn tiếng nói "Người đó hình như tên là Lang tử, lúc tôi làm nhiệm vụ cũng từng nghe qua cái tên này. Lũ quỷ thậm chí còn hỏi tôi có quan hệ gì với cô ta hay không, còn ngoài ý muốn cầu xin tôi tha mạng---"

"Tôi cũng có nghe nói." Obanai nhàm chán gật gù, trêu đùa con mãng xà trên tay "Nhỏ tuổi mà cũng độc ác gớm. Chỉ có điều hình như người này cũng trong Sát Quỷ Đoàn, sao tôi chưa bao giờ nghe qua tên cô ta!?"

"Vì cô bé chính là Mia Ikiketsu." Ubuyashiki hoà ái giải đáp thắc mắc.

Mọi người "..."

Má nó! Thật trâu bò!

Lời này của chúa công giống như một quả bom, trực tiếp oanh tạc trí não của bọn họ.

Shinobu bị cái thông tin khủng khiếp này doạ cho một trận hô hấp cũng không thông. Tiểu thiên tài trong lời đồn mà cô luôn thầm lặng tìm kiếm, hoá ra gần ngay trước mắt.

Thế là nhịn không được phải quan sát thêm một lần, mới ngạc nhiên nhận ra quả nhiên có khí chất không giống bình thường một chút nào, lại có phần tương đồng với học trò truyền thừa của Điệp phủ - Kanao. Cả hai đứa nhỏ đều có thần sắc u buồn bẩm sinh, chỉ khác ít nhất là không khí xung quanh Kanao còn phi thường hoà hoãn, còn con bé kia chỉ đứng yên một chỗ, người ta cũng nhận ra được sát khí bài xích phi thường mãnh liệt bên trong.

Shinobu cau chặt mày thành chữ xuyên, cô bé đó không hề đơn giản!

Sanemi hống hếch cười khan "Haha, tôi đã nhận ra chuyện này từ rất sớm. Chỉ có một lũ đầu óc đần độn ngu si mới không phát hiện ra được thôi. Nó đeo cái mặt nạ sói rành rành như thế, bộ mù hay gì!?"

Mọi người bị mắng đến phát đau. Uzui toàn thân bị châm như gai nhọn, ngứa ngáy xỉa xói "Ủa ngộ ha? Bộ phải có mặt nạ mới được là Lang tử hay gì!? Rốt cuộc ai mới là kẻ ngu!?"

Bị nói lại, Sanemi nháy mắt liền bị kích hoạt chế độ phẫn nộ. Sinh khí quát "Sao!? Muốn gây sự hả!?"

"Thôi đi!" Shinobu cướp lời, vội can ngăn "Chúa công còn ở đây, hành xử có ý tứ một chút đi!"

"Ý cô là tụi này không có ý tứ chứ gì?"

"Đừng có mà suy bụng ta ra bụng người chứ, Shinazugawa – san." Shinobu cố kiềm nén cơn tức giận đang chực trào trong lòng ngực, tên này đúng là không biết nói lý!

"Suỵt---" Chúa công Ubuyashiki đưa ngón tay lên ngay miệng.

Tức khắc, tất cả mọi người đều lặng im không nhúc nhích.

Chuyện cãi nhau ở Sát Quỷ Đoàn đã trở thành như cơm bữa, nếu cãi nhau mà không gây tổn hại đến hoà khí thì vẫn có thể tạm thời chấp nhận được. Nhưng cái kiểu cãi mà muốn động tay động chân thì Ubuyashiki sẽ không cho phép nó xảy ra.

"Lần nào về đây cũng cãi nhau, ta luôn luôn muốn các con có thể cảm thấy thoải mái nhất khi ở đây nên chưa bao giờ ta ngăn cản những trận xung đột nhỏ như thế này. Nhưng...ta hy vọng trong những thời khắc quan trọng, các con có thể hiểu như thế nào là nghiêm túc và biết lắng nghe."

"Chúng tiểu nhân biết lỗi!" Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, nghe ra được sự uỷ khuất cố kiềm nén trong giọng điệu của Ubuyashiki liền cảm thấy toàn thân như bị điểm huyệt, ê hết cả răng.

Ubuyashiki dù sao cũng là thủ lĩnh, lại là trưởng tộc Ubuyashiki nên hiển nhiên từ trong cốt cách vẫn tồn tại một thứ gọi là uy quyền. Không giận mà tự uy, làm cho tất cả mọi người đều không thể không nghe theo.

Ubuyashiki thở dài, ông gật đầu, phất nhẹ tay áo "Thôi thôi, ta cũng không muốn trách các con. Tự các con hiểu là được---"

Mitsuri hai mắt rưng rưng, cảm thấy đau lòng thay cho Chúa Công. Có phải bọn họ đã khiến ngài cảm thấy thất vọng rồi không!

"Chúa công! Tiểu nhân sẽ không dám nữa!" Sanemi nghiến răng, thần sắc hoảng loạn cầu tình.

Bên kia, Uzui Tengen cũng lớn tiếng hô to "Ngài nói đi, chỉ cần là nhiệm vụ do ngài giao ra thì có lên núi đao xuống biển lửa, tiểu nhân cũng quyết làm cho ngài!"

Obanai nhướng mày, khinh thường hừ lạnh. Ngông cuồng xảo trá, nói rồi có làm được không!?

"Nếu vậy thì ta sẽ nói ra nhiệm vụ lần này."

Ubuyashiki hài lòng mím môi, ngài nói xong, vươn tay về phía Mia mà vẫy vẫy, Mia giật mình, vội tiến lên nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Chúa Công, dù không biết phải làm sao nhưng vẫn cung kính giúp ngài giữ vững trọng tâm cơ thể.

Biểu hiện ngoan ngoãn của cô khiến cho Tomioka rất hài lòng, xem ra lễ nghi căn bản của nữ nhân cô vẫn còn nhớ.

Lúc Mia bước ra ngoài ánh sáng, tất cả mọi người ở bên dưới đều căng thẳng nhìn theo cô.

Bóng dáng nhỏ bé may động trong không gian có phần thơ mộng của sân vườn Ubuyashiki. Cô mặc trang phục của Sát Quỷ Đoàn, tà váy gấp nếp ngắn ngang đầu gối, khi bước đi lại có cảm giác bờ mông nhỏ bé hơi căng vút, khiến cho Mitsuri nhìn có chút hâm mộ không thôi. Chỉ có điều cô bé quá lùn, dù đã 14 tuổi nhưng chỉ cao có 1m5, thậm chí còn lùn hơn cả Trùng trụ Shinobu vốn dĩ lùn nhất trong dàn trụ cột, lúc vươn tay đón lấy Chúa Công lại có chút chật vật, vì thân hình không cân bằng nên phải nhón chân lên để có thể đỡ lấy ngài.

Đã vậy cô còn mang một đôi vớ màu trắng cao tới đầu gối, khi đứng cạnh Chúa Công khó tránh khỏi nhìn buồn cười vô cùng.

"Phụt----" Mitsuri bật cười khúc khích. Cô hơi nghiêng mặt, thì thầm với Viêm trụ cạnh bên "Con bé đáng yêu quá nhỉ, trông thật giống một con thỏ nhỏ."

Rengoku nghe thấy âm thanh bình luận của Mitsuri, cũng thuận theo đó mà quan sát Mia. Rõ ràng là đã cố đến tím cả mặt nhưng ánh mắt vẫn quật cường như trước, hàm nhỏ hơi bạnh ra, chứng tỏ cô đang nghiến răng nghiến lợi.

Quả thật...có chút giống con thỏ.

"Thịt thỏ ăn rất ngon!" Rengoku cười sượng trân, cực kỳ không hề có tiết tháo mà thẳng thắng nói "Nếu Kanroji – san muốn ăn, hôm nào đó tôi sẽ cho cô thử."

"..." Mitsuri mếu máo "Rengoku – san, tôi có nuôi một con thỏ đấy..."

Bắt cô ăn thịt vật nuôi của cô, vậy thì thà giết cô luôn đi!

"Hừ, vô dụng!" Sanemi cau mày, bực bội quát với Mia "Có nhiêu đó làm cũng không xong! Sức lực khủng bố của mày lúc ở nhà trọ đâu rồi!?"

"..." Sức lực và chiều cao thì có liên quan gì đến nhau.

"Ara, Sanemi – san, anh đã từng chiến đấu với Lang tử rồi sao?" Shinobu thấy có chuyện để hóng hớt, liền vội vàng nhào lên muốn ăn dưa* (hóng drama).

"Ờ. Có cùng nhau làm một nhiệm vụ do thám." Sanemi tuỳ tiện gật đầu, ánh mắt hung hăng vẫn gắt gao trừng trừng Mia, dám không quan tâm đến hắn! Nhãi ranh này được lắm "May cho nó là lần đấy không làm vướng chân tôi, nếu không thì tôi đã tiễn vong nó rồi!"

Tomioka hai tay siết chặt, âm u lườm nguýt Sanemi. Lời nói thật khó nghe, tên tâm thần này sao dám đối xử với Mia như thế?

Khoé môi Mia co giật lợi hại. Cô mệt mỏi nhìn Sanemi, hắn lại muốn gây chuyện gì đây? Cô thật không thích tên Phong trụ này một chút nào, không hề ôn nhu như Chúa công, cũng không nói được một câu nào hay như những người khác, miệng như ngậm một đống thuốc nổ, tuỳ thời liền muốn nổ chết người ta.

"Ồ, anh làm tôi tò mò rồi đó nha." Shinobu bụm miệng cười khúc khích, ánh mắt nhìn theo Mia lại tăng thêm vài phần thiện cảm và đắn đo.

Thiện cảm là vì cô có thể khiến một kẻ độc miệng như Sanemi khen ngợi, xem ra cũng là người có tài, có thể thưởng thức. Nhưng đắn đo là về thân phận có phần khó xử của cô.

Có lẽ là đồng bệnh tương liên, Uzui Tengen ngay lập tức nói ra suy nghĩ có phần trùng lặp với Shinobu lúc này.

"Dù sao cũng là cháu của Lang trụ Kanzo, không lẽ là một kẻ bất tài? Cho nên việc hoàn thành tốt nhiệm vụ cũng là điều dễ hiểu thôi!"

Shinobu gật đầu.

Uzui "Chủ yếu là phải coi thái độ và năng lực thật sự như thế nào. Hơn nữa...bé con này có thân phận có phần hào nhoáng quá đà đấy, đứa trẻ sống sót trong tay của Muzan, cháu gái của cựu Lang trụ từng khiến Muzan công đít bỏ chạy, bây giờ lại còn là Lang tử khiến cho chúng quỷ hoảng sợ. Haha, tôi thật không biết để nó ở đây là tốt hay xấu nữa, Chúa công."

Tất cả mọi người đang xôn xao, ngay lập tức trầm mặc.

Tomioka nghiến răng, sắc mặt càng lúc càng tức giận. Hắn hiển nhiên là biết thân phận của Mia sẽ không dễ dàng được bọn người này chấp nhận nhanh như thế rồi, nhưng hắn không nghĩ Uzui có thể vạch trần một cách trần trụi như thế về Mia, nhất là còn độc ác nhấn mạnh cụm từ "đứa trẻ sống sót".

Việc gia đình bị huyết tẩy là cái gai trong tim Mia suốt bao năm qua. Nhưng từ khi đến đây, bọn người này lúc nào cũng tuỳ thời vạch xé vết thương của cô bé, hoàn toàn không nghĩ gì cho người ta.

Mia cúi đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm bàn tay của Chúa Công.

Cô không quan tâm lời họ nói cho lắm.

Dù sao thì Chúa Công chỉ nhờ cô bảo vệ họ, sau đó theo họ học tập thật tốt, những lời nói mỉa mai trách cứ kia cô không để vào tai.

Ubuyashiki gật đầu, ông cũng hiểu được nỗi lo lắng bất an của các trụ cột.

Đem Mia về đây là một sự mạo hiểm, nhưng nếu tiếp tục để cô không ai trông coi thì sẽ càng thêm mạo hiểm hơn.

"Sanemi, con có công nhận thực lực của Mia hay không?" Ubuyashiki tuỳ tiện hỏi Sanemi, ánh mắt ngài rũ xuống, thần sắc trong giọng nói thần bí không ai nhận ra.

Sanemi hừ lạnh, dù không muốn nhưng vẫn phải nói thật lòng.

"Cũng tạm chấp nhận được!"

Sau đó còn cố bồi thêm một câu "Nhưng đần quá!"

Tất cả mọi người "..."

Chỉ khen một câu thôi, chết ai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net