Chương 84: Nghịch Thiên Cải Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời ơi, mình tức ghê mng :)) Mình up truyện trên Mangatoon hôm qua tới giờ mà vẫn chưa được duyệt. Chỉ khổ mấy bạn hóng truyện bên đó, làm ăn chán đách tả được.

oOo

Rui không quá mức đặt nặng việc tháo bỏ tế bào lời nguyền của Muzan ra khỏi cơ thể như Tamayo và Tanjiro. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng, cậu là quỷ, đến cả nỗi đau mất đi Lang Tử cậu còn có thể nhẫn nhục chịu đựng, thế thì những cơn đau cắt da xẻ thịt có là gì đâu.

Nhưng chỉ mới trải qua ngày đầu tiên, Rui đã tưởng như mình sắp chết đi vì đau đớn.

Tamayo vẫn luôn nói bên tai cậu rằng "Phải trải qua thêm rất nhiều ca phẫu thuật thì cơ thể cậu mới đạt tới trạng thái hoàn hảo nhất."

Rui có thể cảm nhận được thịt trong cơ thể mình đang bị lốc đi, máu toàn thân như bị rút cạn sạch. Mặc dù những lá bùa đánh lạc phương hướng của Yushiro rất hữu ích, nhưng nó cũng không có cách nào khiến cho Rui không ngừng co giật mỗi khi cơ chế phản vệ bị công kích.

"A a a!" Hai mắt Rui đỏ ngầu, cậu liên tục giật bắn mình mỗi khi Tamayo đè mạnh tay xuống. Máu tràn ra khỏi hốc mắt và miệng cậu, từng thớ thịt đen ngòm bị Tamayo lôi ra khỏi ổ bụng, khiến cho Rui đau đến mức chỉ có thể thét lên.

Miếng vải trong miệng bị cậu đay nghiến tới nỗi nhuốm đầy máu, nước mắt của Rui chảy ra không ngừng, cậu có thể cảm nhận được cơ thể mình dần dần nóng lên, tứ chi tê liệt, đại não hệt như sắp bị nung chảy.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...Rui đã sớm không còn có thể đếm được cậu đã bị nhốt trong phòng giải phẫu bao lâu rồi. Toàn thân cậu mất đi khả năng khống chế, cơn đói cồn cào như nuốt chửng lý trí của cậu.

Yushiro thường xuyên nhét vào miệng cậu rất nhiều thứ ghê tởm, đó là gì nhỉ--là thịt động vật, là máu người chết...

Nó chẳng có vị gì, nó khiến cậu điên cuồng hơn.

"Đừng có giở thói chê bai." Yushiro hừ lạnh, mặc dù trong cơn mê man, Rui vẫn có thể ngửi được mùi huyết tương tanh ngòm từ cơ thể cậu ta, và cả sự đay nghiến từ giọng nói của cậu ấy "Ngươi bây giờ chưa có khả năng đụng máu người đâu, nếu như cô Tamayo thấy ngươi đã có thể khống chế tốt bản năng của mình, cô ấy nhất định sẽ tìm mua máu người cho ngươi."

Cứ mỗi lần Rui định bỏ cuộc, thì những lời động viên của Tanjiro ngày hôm đó lại vang lên bên tai.

Lang Tử vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Cô ấy liệu sẽ đau lòng nếu như thấy cậu đang chịu đựng nỗi đau thấu tận tim gan như thế này chăng?

Ngày thứ tám...Rui bất tỉnh trên giường mổ vì đau đớn. Mồ hôi cậu tuôn rơi như mưa, Tamayo và Yushiro phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể thu dọn sạch sẽ cơ thể cậu.

Tế bào của Muzan bám vào cơ thể Rui rất cứng, hơn nữa khi còn là một Hạ Huyền Ngũ, Rui đã từng nhận rất nhiều máu thịt của Muzan cho nên việc tách dần các tế bào ra khỏi cơ thể là một việc rất khó khăn.

"Cậu đừng lo." Dường như bên tai của Rui vang lên một giọng nói ấm áp của ai đó "Sắp xong rồi, tôi nhất định sẽ giúp cậu thoát khỏi Kibutsuji."

Trước mắt Rui bỗng dưng hiện lên hàng loạt những tia sáng trắng bao phủ lấy tầm mắt, cậu nhận ra nơi này, chính là núi Natagumo. Nhưng núi Natagumo từ khi nào lại ấm áp và rực rỡ như thế, tựa như những ám khí, bóng tối bủa vây đã không còn bao phủ lấy nơi này nữa.

"Hừm~ Hừm~"

Rui ngơ ngác, lắng tai lên nghe. Có một giọng hát vang lên từ đâu đó trong khu rừng, chỉ là những vần điệu ngâm nga rời rạc, nhưng Rui vẫn có thể nhận ra được đó là giọng của cô bé ấy.

"Lang Tử--!" Rui hoang mang chạy theo hướng phát ra âm thanh đó. Cậu càng chạy, âm thanh của Lang Tử lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Và cho tới khi thân thể cậu lảo đảo phá tung bụi cây trước mắt, một cảnh tượng thần tiên tuyệt vời đang hiện ra trước đôi mắt hoảng sợ của Rui.

Núi Natagumo chẳng biết từ lúc nào đã bị phân chia ra làm hai vách đá khác nhau, ngăn cách bởi một dòng suối trong suốt và mát mẻ.

Lang Tử đang ngồi ở bên kia vách núi, cơ thể chìm trong một ánh hào quang màu vàng nhạt đầy sự dịu dàng và trong trẻo. Mặc dù khuôn mặt của cô đã bị che khuất bởi một luồng ánh sáng, nhưng nụ cười và cả bóng dáng nhỏ bé kia rất thân quen đối với Rui.

"Lang Tử!" Rui nghẹn ngào, bật khóc. Cậu giơ tay về phía người con gái đang vui vẻ ngâm nga ở phía xa, lớn giọng kêu.

Cô bé ấy giống như bị giật mình, khi quay sang nhìn Rui, dường như giọng nói cũng ngạc nhiên hơn bao giờ hết. "Rui?"

"Tôi đây!" Rui giơ tay về phía Mia, nghẹn giọng bảo "Cô có thể đưa tôi theo được không...! Tại sao cô đi mà lại bỏ mặc tôi ở phía sau hả!!"

Giọng nói của Mia giống như bị phủ một tầng hơi sương, mờ ảo và lúc gần lúc xa.

"Rui à, nơi này không giành cho cậu đâu."

"Tại sao chứ!" Rui hoảng sợ hét lớn "Chẳng phải cô nói chúng ta là gia đình à!? Nếu là gia đình thì...tại sao cô lại muốn bỏ rơi tôi!!"

Một mùi hương dịu dàng bỗng dưng bao phủ lấy Rui, bóng dáng nhỏ bé của Lang Tử bỗng dưng tan biến theo cơn gió nhẹ đang dần thổi tới. Rui hoang mang nhìn xung quanh, tầm mắt mờ mịt. Cậu liên tục khịt mũi, nước mắt uỷ khuất cứ như thế mà không có cách nào kiềm lại được. Khung cảnh thần tiên tựa như tan biến trước mắt cậu, trơ trội lúc này chỉ là hai vách đá điều hiêu bị chia cách bởi một con sông mà thôi.

"Lang Tử! Cô ở đâu!" Rui sợ hãi hét lớn, cậu nhìn ngó xung quanh "Cô ra đây đi! Đừng trốn nữa, tôi không thể nào tồn tại một mình mà không có cô!!"

Một bàn tay nhẹ nhàng vươn tới từ phía sau, ôm lấy Rui vào lòng. Mùi tóc cô thơm mùi hoa hồng, bàn tay cô ấm áp như ánh nắng mặt trời, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim đang đập nhanh hỗn loạn của Rui.

"Không sao đâu, Rui." Cô khẽ cười "Lần sau gặp lại, hy vọng cậu có thể trở thành một người mà cậu mong muốn."

"Lang Tử..." Rui yếu ớt bám lấy tay của cô, giọng cậu nghẹn ngào "...Sẽ còn gặp lại sao? Cô sẽ không giống cha mẹ tôi mà rời đi chứ? Nếu như...tôi không thể nào chiến thắng được Kibutsuji..."

"Đừng lo." Có một nụ hôn nhẹ đặt ngay má của Rui, hơi thở thơm ngát chỉ thuộc về một mình cô chờn vờn quanh hốc mũi.

Cô dịu dàng bảo.

"Tôi ở bên cậu, vĩnh viễn—"

Sau đó, ánh sáng trong mắt Rui từ từ yếu dần, yếu dần. Cho tới khi trong đầu cậu lúc này chỉ là một mảng trống rỗng, nhưng nỗi đau trên cơ thể lại một lần nữa đánh úp tới, và ý thức lôi kéo cậu quay về một sự thật rằng, cậu đã quay trở lại rồi.

Trong mũi lại một lần nữa vương mùi thuốc gây mê nồng đến khó chịu, có tiếng nói của Tamayo đang bảo Yushiro "Cậu ấy tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi ạ. Này, cậu có nghe thấy giọng tôi không??"

Rui hơi mím môi, trong cổ họng cậu tràn ra một trận âm thanh khàn khàn khó hiểu.

"Cậu ta tỉnh rồi đấy ạ, nhưng hình như vẫn còn ngáo lắm."

"Cứ để cậu ấy nghỉ ngơi đã." Giọng nói dịu dàng của Tamayo bỗng dưng tiến tới gần chỗ Rui "Dù sao thì mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi."

Sau đó, ý thức của Rui lại một lần nữa mơ màng, và cuối cùng là chìm vào sâu trong bóng đêm vô tận.

.-.

Lúc này, ở trong một căn phòng u tối, Mia đang bị đặt trong một thùng gỗ đựng đầy đá lạnh và những chất làm đông. Thể xác của cô đã sớm trở nên trắng bệch và tím tái, thoạt nhìn so với khí chất bình thường đã chẳng còn sức sống nào còn hiện hữu, nhưng nếu chỉ nhìn lướt qua thì đại đa số mọi người sẽ chỉ cho rằng cô đang ngủ một giấc mà thôi.

Akaza đứng bên cạnh, liên tục truyền máu của mình vào cơ thể cô, nhưng những việc làm đó đều vô nghĩa. Đã hơn một tuần trôi qua rồi mà con bé này vẫn chưa tỉnh lại, nó đã sớm chết, gần như cơ hội để hồi sinh nó đã quay trở về con số 0.

Chỉ là...chuyện ngày hôm đó rốt cuộc là sao?

Akaza mỗi khi nhớ tới việc đã xảy ra vào cái đêm hôm đó, nội tâm hắn liền bang bang đập nhanh liên tục. Chuyện này là một ngoại lệ trước đây chưa từng xảy ra trong suốt mấy trăm năm, thậm chí là ở cựu Thượng Huyền Lục Hoshikura cũng không hề có.

Akaza vươn tay siết chặt lấy cổ của Mia, đôi mắt hắn tràn ra đều là ý tứ lạnh lẽo và khinh thường.

"—Ngươi rốt ruột là thứ yêu ma quỷ quái gì!?"

Người con gái nằm trên đống băng phiến vẫn ôn hoà nhắm nghiền mắt, tựa như một nàng công chúa đang thiếp đi trong chính khu rừng của nàng vậy.

Nhưng, nếu không phải ngày hôm đó Akaza tự mình chứng kiến sự phản vệ tự nhiên của nó, chắc chắn hắn sẽ không nghĩ một thân xác dù đã chết vẫn có khả năng phòng bị cao như vậy.

Một tuần trước, vào cái hôm Akaza cướp được Mia từ tay của lũ Sát Quỷ Đoàn, hắn liền hân hoan bế lấy cô chạy thật nhanh đến chỗ của Kibutsuji Muzan. Nhưng nửa đường lại bị người của Thượng Huyền Nhị xuất hiện ngăn cản.

"Ngài Akaza, phiền ngài trao trả đứa bé đó cho chúng tôi." Lý Nguyệt Trinh sắc mặt nhợt nhạt, bà ta thấp giọng bảo Akaza "Cô ta là con mồi của chúng tôi."

Akaza khi đó không ngờ Lang Tử lại là người mà gã Douma kia để mắt, thế nên hắn trong cơn hả hê, dứt khoát không muốn làm theo ý muốn của cái tên Thượng Nhị đáng ghét đó.

"Tại sao ta phải giao nó cho các ngươi, trong khi chính ta mới là người giết được nó?"

"...Sariko chết rồi sao?"

Nghe câu hỏi đó của bà Lý, Akaza trong lòng vô cùng nghi hoặc. Sariko? Bọn họ gọi nó bằng cái tên đó hay sao? Nhưng rõ ràng lũ kiếm sĩ gọi nó bằng một cái tên khác kia mà...chỉ là Akaza không quá đặt trọng tâm chú ý ở điều này, bởi vì hắn cảm nhận được sự khó xử và không cam lòng của Lý Nguyệt Trinh khi nhìn xác chết của Lang Tử trên tay hắn.

"Giáo chủ sẽ không để yên chuyện này." Lý Nguyệt Trinh cau mày, không hề biết sợ mà càng thêm nhắc nhở Thượng Tam Akaza "Ngài nên hiểu rõ, ngài Douma sẽ không hài lòng nếu món đồ chơi của bản thân bị cướp đoạt đâu ạ."

"Ngươi là cái thá gì ở đây mà dám hô to gọi nhỏ với ta!?" Akaza ngay lập tức mất bình tĩnh bởi cái nhìn mỉa mai châm chọc của Lý Nguyệt Trinh, hắn ngay lập tức mất khống chế, trong sự phẫn nộ và ganh ghét của mình với Douma, hắn liền ra tay đánh Lý Nguyệt Trinh.

Nhưng bà ta không hề sợ hãi, thậm chí còn không phản kháng.

Bởi vì thứ mà Douma đánh không phải thể xác thật của bà ta—

Akaza ghét Douma, càng ghét những người xuất thân từ dòng máu đê hèn của gã. Trong mắt Akaza, những kẻ lẻo mép, ngông cuồng như Douma xứng đáng bị trừng phạt.

Chỉ là Akaza ý thức được sức mạnh mình tới đâu, việc trêu chọc Douma trong lúc này căn bản là hoang đường. Nhưng Akaza đã có trong tay Lang Tử, mà lại còn là thứ khiến cho Douma hao tâm tổn trí muốn đoạt về nữa.

Thế thì thật trùng hợp, hắn sẽ không để Douma đạt được ý nguyện!

"Nói gã đó, nếu có bản lĩnh thì tự tìm chủ nhân mà đoạt người!" Akaza trừng mắt nhìn Lý Nguyệt Trinh, sau đó liền vác Mia lên vai, một đường hướng thẳng về phía toà biệt thự, nơi trú ngụ hiện tại của Kibutsuji Muzan.

Chuyện sau đó của Lý Nguyệt Trinh và Douma giải quyết như thế nào, Akaza mặc kệ, hắn không quan tâm. Nhưng đôi mắt ý vị thâm trường của Lý Nguyệt Trinh sau đó luôn luôn làm cho Akaza ngứa ngáy trong lòng, hệt như—bà ta và cả Douma đều đã biết trước được chuyện gì đó vậy.

Akaza ham muốn tranh công với Kibutsuji Muzan, nhưng hắn rốt cuộc vẫn phải đem cái thi thể lạnh như băng kia tạm thời trú ngụ ở một nơi nào đó, chờ tới khi ánh chiều tà dầng buông mới chui ra. Trong thời gian đó, Akaza luôn luôn quan sát con nhóc nhỏ bé trước mắt.

Nó rất nhỏ, yếu ớt và gầy tong teo như một con thú non, nhưng sức chiếu đấu của nó thật đáng sợ và hoang dã, chuyện này làm cho Akaza trong lòng phi thường phấn khích. Chỉ cần hồi sinh được nó, Akaza sẽ có một đối thủ xứng tầm để chiến đấu, cũng không cần đến cái tên Viêm Trụ có mắt không tròng kia nữa.

Buổi tối, Akaza đem Ikiketsu Mia đến tận biệt thự để diện kiến Kibutsuji Muzan. Nhưng sự háo hức của hắn đã nhanh chóng bị thay thế sau khi hắn thấy Thượng Nhị Douma đang ngồi bên cạnh chủ nhân trong phòng khách.

"Ồ~ Xem ai tới đây làm khách nào. Chủ nhân, ngài xem tôi nói có đúng không, Thượng Tam nhất định sẽ đến đây để khoe khoang về chiến tích của mình mà...!" Douma vẫn đáng ghét như mọi lần, hắn đắc ý ngồi khoanh chân trên ghế, hoàn toàn chẳng lo sợ chủ nhân nghĩ gì, từ đầu tới cuối cái đôi mắt chết tiệt kia vẫn luôn xoáy sâu vào khuôn mặt thâm trầm của Akaza.

Và cả cái xác chết của con bé trên tay nữa—

Kibutsuji Muzan lặng lẽ ngồi trên ghế, hắn ta âm u đưa mắt nhìn chằm chằm cái xác chết của Lang Tử trên tay Akaza, sự khinh thường và châm chọc trong mắt hắn không cách nào che giấu được, hắn nhạo báng Akaza "...Ngươi đem thứ đó về đây làm gì? Chuyện ta bảo ngươi đi làm thì sao?"

"Thưa ngài Muzan – sama!" Akaza ném xác chết của Mia xuống đất một cách thô lỗ. "Thần đến đây cũng là để trình báo về việc đó."

Vào khoảng khắc khi mà khuôn mặt xinh đẹp đầy máu kia lộ ra bên dưới đám tóc hỗn loạn, một tia lãnh ý rất nhanh liền biến mất trong mắt của Douma.

"Nói đi." Muzan lạnh lùng bảo.

"Thần đã đi tìm hiểu và điều tra rất kỹ, nhưng tuyệt nhiên không có cách nào tìm được thứ đó....Hoa Bỉ Ngạn Xanh!"

Một tiếng hừ lạnh bỗng dưng phát ra từ trong miệng của Muzan "Thế thì?"

"Thần sẽ tiếp tục tìm kiếm nên xin ngài đừng quá lo lắng. Còn nữa...thần đã giải quyết được Lang Tử, mối nguy hại của chúng ta rồi ạ. Thần thậm chí còn đem nó về để biến nó thành quỷ."

"Akaza, hình như ngươi đã hiểu lầm gì đó thì phải!?" Giọng nói hung hăng chứa đầy ý tứ lạnh lẽo vang lên trong không gian u tối và mờ mịt. Akaza và Douma đồng loạt căng thẳng, chỉ bởi vì sát khí từ người Muzan đang tuôn ra một cách mất kiểm soát. Hắn ta gầm gừ những lời ai oán "Nó chỉ là một con nhóc thôi!"

Ngay sau đó, từ trong cơ thể của Douma và cả Akaza đều xuất hiện một trận bóp nát dữ dội tới mức cơ thể cả hai đau điếng và thống khổ vô cùng. Douma bấu chặt cây quạt trên tay, khuôn mặt vì chống chịu mà nhăn nhó và nức toạt ra. Về phần Akaza cũng không khá hơn là bao, hắn chịu sự tổn thương nhiều hơn Douma, thất khiếu cũng chảy ra rất nhiều máu nhưng hắn vẫn ngoan cường mở to đôi mắt, trân trối nhìn xuống mặt đất, trong lòng vừa cảm thấy không phục cũng vừa e sợ.

Kibutsuji Muzan đang tức giận, cả hai biết rõ điều đó.

Chủ nhân tức giận chưa bao giờ là chuyện tốt cả--

"Ta bảo ngươi đi bắt nó còn sống đem về! Nhưng ngươi xem, thứ ngươi đem về chỉ là một món đồ rách đã chết. Ngươi như thế này mà cũng dám ườn cái mặt đó ra mà khoe khoang với ta sao!?"

"...Thần không dám ạ." Akaza vội vã cúi đầu.

"Thế ngươi cho rằng, ta đây là đang ép uổng ngươi!?"

Các ngón tay của Akaza từ từ nức toạt ra, rơi xuống đất. Hắn nghiêm túc nói với một chất giọng không siểm nịnh cũng không hoảng sợ;

"Được phục vụ cho chủ nhân là phúc khí của thần, chỉ cần là ý muốn của ngài, thần sẽ làm tất cả để hoàn thành. Lang Tử là con mồi của chúng ta, mặc dù nó đã chết, nhưng thần sẽ tìm cách để khiến nó tỉnh lại!"

"A---Chủ nhân, xem ra Akaza - dono đây là muốn sử dụng phương pháp "đó" của ngài." Douma châm chọc nhìn Akaza - dono, đáy mắt tràn đầy ý cười lạnh lẽo "Nhưng rất tiếc, mấy trăm năm qua ngoài Hoshikura, liệu có ai đủ mạnh để vượt qua được thứ sức mạnh của chủ nhân chứ...!? Đây còn chẳng phải là, nếu thất bại thì mất cả chì lẫn chài sao?"

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi ngông đùa, nhưng truyền vào tai Akaza liền giống y như Douma đang cố tình nhạo báng hắn.

Nực cười, lúc trước khi Lang Tử xuất hiện, tên này vẫn luôn giả vờ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa trước mặt Akaza, hệt như một tên hề lắm trò nhiều tật chỉ để có được một thứ tình cảm mơ hồ nào đó giữa các đồng đội với nhau, nhưng thử hỏi trong những câu nói đó, có bao nhiêu phần là cảm xúc thật của gã?

Bây giờ thì tốt rồi, khi đặt lợi ích lên bàn cân, gã sẵn sàng trở mặt.

Akaza lạnh lùng đưa mắt nhìn Douma, được lắm, ngươi nghĩ ngươi có thể khích được ta sao? Cho dù ngươi có cố gắng cách mấy đi chăng nữa thì ta sẽ không để cho ngươi được như ý nguyện!

Có lẽ là đọc được suy nghĩ của Akaza, cho nên ý cười trên môi Douma càng lúc càng phai nhạt đi rất nhiều.

Lúc này, Kibutsuji Muzan mới chú ý tới động tĩnh quái dị của Douma. Hắn thay đổi sự chú ý sang gã, thấp giọng nói "...Còn ngươi? Lần này ngươi tới đây, rốt cuộc ngoài việc khai nhận bản thân mình dám giấu Lang Tử bên cạnh mình, ngươi còn muốn làm gì."

Kibutsuji Muzan – trong hình hài một đứa trẻ nhỏ - lạnh lùng nhìn tên đàn ông đang cười một cách nhạt nhẽo trên ghế.

Akaza giật mình, hoài nghi hết nhìn Douma lại nhìn Kibutsuji Muzan.

Hắn khai thật với chủ nhân, lại còn là chuyện hắn dám giấu chủ nhân nuôi Lang Tử bên cạnh lâu như thế!? Hắn chán sống rồi à!? Hay là...trong chuyện này, Douma căn bản còn có một âm mưu khác.

Akaza không vội suy luận, hắn ta muốn xem thử, Douma rốt cuộc muốn giở trò gì.

"Ngươi nghĩ...ta là kiểu người sẽ tha thứ cho sai lầm của ngươi sao!?"

"...!" Douma ôm lấy ngực mình, nôn ra một ngụm máu. Hắn vừa sợ hãi lại vừa chờ đợi nhìn chằm chằm mũi chân của Kibutsuji, trong đầu chạy loạn rất nhiều ý nghĩ mơ hồ mà hắn không dám định hình lại. Chỉ sợ Kibutsuji nhìn ra được, đến lúc đó thì kế hoạch của hắn sẽ tan tành.

"Chủ nhân à, lòng tin của tôi bộ vẫn chưa đủ để làm hài lòng ngài sau mấy trăm năm sao?" Douma cười rạng rỡ, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đau đớn hay sợ hãi cả "Ngài làm tôi buồn đấy, trong khi tôi vì ngài mà đã cố tình dụ dỗ Lang Tử như thế rồi—"

"À...? Ý ngươi là, việc ngươi làm đều có chủ đích sao?" Kibutsuji lạnh nhạt đưa mắt nhìn Douma, bàn tay của hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn đều đặn lật từng trang sách vở.

Douma cười khẽ "Chủ nhân ơi, tôi theo ngài đã lâu, hiển nhiên tôi cũng học hỏi được rất nhiều từ cách làm việc của ngài. Một con mèo con nếu không được thuần hoá từ từ, rồi sẽ có một ngày nó quay sang cắn lại chủ của nó...!"

Nói tới đây, giọng của Douma có phần thấp xuống.

"Thế nên, tôi muốn khiến cho con mèo con đó phải từ từ sa vào cạm bẫy của tôi, tình nguyện dâng hiến đôi mắt và sức mạnh của nó cho chủ nhân!"

Những lời này hay biết bao nhiêu, cũng mưu mô biết bao nhiêu. Trong lòng Akaza liên tục chửi thề, tên cáo già Douma đó rõ ràng là cố ý phủi trắng thay đen, muốn rũ bỏ sạch trách nhiệm mình lừa dối chủ nhân để cướp đoạt sự tín nhiệm từ ngài!

"Ngài nghĩ xem, vì sao mà hôm nay Lang Tử lại trùng hợp có mặt trên con tàu đó chứ..." Douma ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Akaza, trong đôi nhãn mâu bảy màu đó, lúc này chỉ còn lại là sự thương hại "...Thượng Tam ơi là Thượng Tam, tôi đã bày sẵn cỗ cho ông ăn rồi, ông lại còn nghĩ cái chết của Lang Tử thật sự do ông làm chủ hay sao!?"

Ầm!

Sắc mặt của Akaza ngay lập tức trở nên dữ tợn. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Douma, chỉ hận không thể lăng trì xử trảm cái tên chết tiệt trước mắt.

Douma vẫn tiếp tục nói "Nếu tôi ép Lang Tử ở giáo phái thì sẽ làm ảnh hưởng tới việc truy tìm hoa bỉ ngạn xanh mất thôi, chẳng phải ngay khi tôi biết Akaza sẽ có mặt ở con tàu đó, cho nên liền vội vã muốn nhờ Akaza - dono săn Lang Tử giúp hay sao...!" Nói tới đây, Douma bỗng dưng thở dài "...Nhưng mà Akaza - dono à, sao cậu lại giết Lang Tử cơ chứ."

Akaza không trả lời, lúc này trong mắt của hắn, Douma quả thật là một tên nguy hiểm không thể nào lường trước được. Hoá ra ẩn sau cái dáng điệu thong dong của cả hắn và người đàn bà kia, chính là mưu kế mà cả hai đã sớm bày ra để đẩy hắn vào trong chính tình thế gậy ông đập lưng ông! Akaza cười lạnh, hắn bây giờ không biết nên khen Douma thông minh, hay là tự buồn bản thân mình dại dột để sa vào bẫy của gã...!

Nhưng, Akaza tin tưởng Muzan – sama là một người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net