Chương 87: Chỉ Cần Một Ánh Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Inosuke "Ngươi to mồm quá đấy!!"

Sau khi quát Inosuke, Uzui Tengen liền thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, hắn mỉm cười, cố giữ vững một cái bộ dạng thập phần trấn định để an ủi hai cô vợ đang hoảng sợ của mình.

"Hai người đã làm việc một cách rất hành tráng rồi, ta biết vợ của ta có thể làm được mà!" Uzui Tengen vỗ đầu từng người, ôn nhu cười khẽ.

Suma và Makio ngay lập tức trào nước mắt, giống như chỉ mới ngày hôm qua thôi, cả hai còn đã chắc chắn có lẽ kiếp này sẽ không còn gặp lại Tengen – sama nữa. Giây phút khi mà hai người bị Daki bắt đi, Makio thậm chí đoán rằng cô còn chẳng có cơ hội để nhìn mặt trượng phu lần cuối.

Nhưng lúc này, giữa lằn ranh sự sống và cái chết, sự biết ơn vì ông trời vẫn chưa bỏ mặc mình khiến cho Suma và Makio không khống chế nổi tâm tình nữa.

"Huwaa!!" Suma nước mắt ừng ực tuôn ra như suối lũ, cô ôm lấy Uzui, khóc toáng lên.

"Được rồi, ngoan nào." Uzui chỉ có thể cười gượng, khổ sở dỗ dành Suma "Khóc lóc cái gì chứ, chẳng hào nhoáng tí nào cả, mất mặt quá đi."

Một lúc sau, Uzui Tengen bỗng dưng thoáng ngẩn người. Hắn nhớ về con quỷ khi nãy, trong lòng cứ nghẹn một bụng khí uất nhưng lại không biết vì sao.

Hắn quay sang nhìn Makio và Suma, hỏi "Ngoài con quỷ điều khiển obi ra, các nàng còn gặp con quỷ nào khác nữa không?"

Suma và Makio bốn mắt nhìn nhau, sau đó đều đồng loạt lắc đầu.

Makio lưu loát nói "Không có, em đã điều tra rất kỹ rồi, nơi này là địa bàn hoạt động riêng của Warabihime, không có tồn tại bất kỳ con quỷ nào khác."

Sự hoài nghi trong lòng Uzui càng tăng lên thêm một bậc. Hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng, hắn không thể lý giải được sự bất an trong lòng mình lúc này, nhưng đại khái là không dễ chịu một lúc nào.

Suma níu lấy tay của Uzui, nhỏ giọng hỏi "Có chuyện gì thế ạ?"

Uzui Tengen suy nghĩ một lát, sau đó liền bảo cả hai "Ngoài con quỷ điều khiển obi ra, còn có thêm một con quỷ nữa ở đây."

Suma trợn mắt "Không thể nào!"

"Ta đã gặp nó ở nơi của Hinatsuru." Uzui nặng nề thở ra một hơi khó chịu, cứ nghĩ tới khuôn mặt đó là hắn lại cảm thấy phiền hà vô cùng "Chính nó là kẻ chỉ cho ta biết vị trí của các nàng."

"Ôi!"

Sau đấy, Uzui Tengen liền nói lại đại khái tình hình trước đó, sau đấy đặc biệt căn dặn cả hai phải đề phòng con quỷ này. Bởi vì hành tung của nó rất cổ quái, và hắn hoàn toàn không thể nhìn ra được rốt cuộc nó có thể mạnh tới mức nào.

"Nhưng vấn đề là vì sao nó lại giúp chúng ta?" Makio cau mày, thoáng trầm mặc và nói lên suy nghĩ của bản thân "Nó căn bản chẳng có lý do gì để làm vậy."

Uzui Tengen nặng nề gật đầu "Ta cũng nghĩ giống nàng."

Không gian nháy mắt liền lâm vào trầm mặc. Nhưng bỗng dưng ngay lúc đó, Suma liền có chút hoang mang mà níu lấy tay của Uzui Tengen. Cô khó khăn mấp máy môi, run rẩy nói ra suy nghĩ của mình.

"Tengen – sama, liệu có khi nào nó là..."

"Không có khả năng!" Uzui Tengen ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ đấy của Suma, thậm chí hắn còn không hề nhận ra thái độ của hắn lúc này có bao nhiêu quá khích "Nó đã chết, người chết thì không thể sống lại."

"Chúng ta đâu thể biết gì được đâu ạ?" Makio hoài nghi.

"Không, ta đã gặp và nói chuyện với nó rồi." Uzui Tengen cố trấn an Makio và Suma, mặc dù thực tế, hắn đây là đang cố trấn an chính bản thân mình "Nó không có chút gì giống như...nhóc sói cả. Với lại, nếu đó quả thật là nhóc sói, nó sẽ làm ngơ chúng ta sao?"

"Cũng đúng."

Mia nhất định sẽ không làm hại bọn họ, huống hồ gì cô đặc biệt chán ghét loài quỷ, cô sẽ để yên cho bọn đó tuỳ ý sai sử hay sao? Suy nghĩ này khiến cho cả ba người đặc biệt an tâm, cho nên sự hoài nghi về con quỷ khi nãy cũng giảm bớt đi phân nữa.

"Có lẽ nó chỉ là đồng bọn của ả ta." Makio nói "Chúng ta cứ hạ nó luôn là được."

Uzui Tengen mấp máy môi, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng những lời sau đó chỉ có thể hoá thành chữ "được" nhỏ bé.

Cùng lúc đó, trận chiến của Daki và Tanjiro càng lúc càng trở nên hỗn loạn hơn.

Sariko vốn dĩ chỉ muốn làm một người ngoài cuộc, nhàn nhã quan sát trận chiến, nhưng vào thời khắc con bé quỷ kia bỗng dưng xuất hiện, sự chú ý của cô đã ngay lập tức bị chuyển đi.

"...Ồ." Sariko cười khẩy một tiếng, hứng thú tràn trề nhìn một màn Nezuko giao đấu với Daki. "Nó là quỷ sao?" Cô khẽ cười, nhưng giọng nói lại chứa đầy sự suy tư.

"Hôm nay là một đêm đầy sự bất ngờ đối với ta đấy." Sariko gãi gãi lòng bàn tay của mình, thất thần trong phút chốc. Đại não mãnh liệt hiện lên một hình ảnh, và cả nhiệm vụ mà các tế bào của Kibutsuji Muzan đã gieo rắc vào tiềm thức của cô.

Tiêu diệt đứa con gái quỷ đi theo tên nhóc, bởi vì nó là đứa đã thoát khỏi sự kiểm soát của Kibutsuji Muzan nhưng con ả Tamayo.

Sariko cười lạnh. Không có vấn đề gì, cô cần một lý do để giết một ai đó, nhưng nếu kẻ mà cô cần phải nhắm vào là một con quỷ--thì cô không cần nghĩ quá nhiều đâu.

Nezuko đã trở nên điên loạn và hoá quỷ hình khi chiến đấu với Daki. Với tình hình này, Daki khẳng định khó mà tiếp tục chiến đấu với bọn chúng. Quỷ và quỷ vốn dĩ không phải là để đấu đá lẫn nhau, ngươi sống ta chết suy cho cùng là vô nghĩa, nhưng Daki có lẽ đã chịu đủ thống khổ rồi, dù Sariko chán ghét ả, nhưng nhìn ả bị một con quỷ vốn dĩ yếu hơn mình đánh cho thịt nát xương tan, sắc đẹp mà ả luôn luôn coi trọng bị phá huỷ hoàn toàn—toàn thân cháy đen như một khối thịt thối.

Sariko cũng không hề sảng khoái một chút nào.

Cô thắc mắc, tại sao con quỷ kia lại lựa chọn bảo vệ thằng nhóc đấy, và đối đầu với Daki?

Nó là quỷ mà, chẳng phải hay sao...con người căm ghét loài quỷ, dẫu cho nhiều con quỷ không hề mang theo ác ý. Thì họ vẫn sợ và nảy sinh căm ghét như một lẽ hiển nhiên.

Tại sao--??

Sariko tự hỏi, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

"Đứng dậy đi, Daki – dono." Sariko nâng thân thể tàn tạ của Daki dậy. Cô lạnh nhạt cười với Daki "Cô bây giờ trông thật thảm bại đấy."

"Con chó cái đó!!!" Daki ôm khuôn mặt phủ đầy máu tươi của mình, khủng khiếp gào to lên "Tao phải giết sạch bọn chúng! Ăn thịt bọn chúng! Tra tấn bọn chúng!"

Sariko sờ vào vết bỏng trên khuôn mặt Daki, có chút ưu tư mà khẽ bảo "Cô vốn dĩ đã rất đẹp, Daki à. Tại sao mà cô không thể hồi phục nhanh chóng nữa?"

Daki trầm giọng gắt "Con ả đàn bà đó...nó có Huyết Quỷ Thuật Tuyệt Kỹ thiêu cháy loài quỷ. Chỉ loài quỷ mà thôi!"

Sariko cúi đầu, lặng lẽ cười khẩy một cái.

Hoá ra không chỉ riêng cô, còn có một người khác cũng mang thứ sức mạnh tiêu huỷ loài quỷ sao.

Bỗng dưng lúc này, Daki ngước mặt lên nhìn cô, vẻ phẫn nộ che lấp đôi mắt của cô ta, biến cô ta trực tiếp trở nên cuồng loạn và mất khống chế.

"Sariko...!! Ngươi, ngươi có phải là cũng có khả năng tiêu diệt loài quỷ không!?"

Sariko miết khẽ vào đoá hoa xinh đẹp trên má của Daki, cô cười "Đúng."

Daki cười lạnh "Quả nhiên, các ngươi..."

"Cô không ra lệnh cho tôi sao?"

"Sao cơ?" Nghe câu hỏi của Sariko, Daki bỗng dưng khựng lại.

Sariko tiếp tục vô hồn nhìn Daki, cô từ trên cao nhìn xuống, giống như đang ban phước.

"Ra lệnh cho tôi, cô biết mà, cô căn bản có thể thắng nếu cô chỉ cần ra lệnh."

"Ta không yếu đuối tới mức đó!" Daki ngay lập tức đẩy Sariko ra, cô ả gào lên "Ngươi đừng có khinh thường ta!"

Sariko cười nhạt, cô xoa xoa vị trí mà Daki vừa đả thương, ý vị thâm trường nói.

"Tôi đang tò mò đấy, không biết cô sẽ chịu đựng bao lâu mà không cầu xin tôi."

Sát khí từ cơ thể của Sariko toả ra khiến cho Daki vốn dĩ đang phẫn nộ bỗng dưng căng thẳng, cô ta trừng to mắt, vừa sửng sốt lại vừa ngưng trọng mà quan sát người con gái đang ôn nhu mỉm cười trước mặt. Giống như là không dám tin, nhưng vẫn muốn hỏi lại "Ấu quỷ, hình như Thượng Tam – dono đã nói, ngươi là một kẻ rất hèn nhát. Nhất là đối với loài người và lũ kiếm sĩ."

"Thì sao?" Sariko giống như là ngạc nhiên, cô trừng mắt, gằn giọng thật thô bạo "Nên là tôi không được phép đả thương bọn họ à!?"

"...!" Daki giật mình, thân thể cô ả run lên lẩy bẩy.

Cái gì vậy chứ! Sát khí này, luồng áp lực thô bạo này...! Daki tưởng như bản thân đang đứng trước Muzan – sama khi đối diện với đứa nhóc trước mắt, và điều này làm cho cô ả hoảng sợ.

Không thể nào, Daki không khống chế được mà lùi về sau vài bước, đề phòng nhìn Sariko.

"N-Ngươi..."

Sariko xoay lưng, không cho Daki có cơ hội nói thêm bất kỳ một lời nào nữa.

"Tôi sẽ quan sát cô, Daki – dono. Chỉ cần cô chịu đựng không được, chỉ cần ra lệnh."

Nói xong, Sariko liền khẽ ngước mắt nhìn về phía vị trí ở đằng xa, nơi mà lúc này đã trở nên ồn ào và nhộn nhịp bởi sự hiện diện của lũ Sát Quỷ Đoàn.

Cô vô thức cười khẽ "Tôi ngược lại muốn xem thử, bản thân mình có thể ra tay hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net