Chương 87: Chỉ Cần Một Ánh Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu, chương mới tới rồi đây ạ!! À còn nữa, mình hiện tại đã quyết định drop bộ đồng nhân Haikyuu rồi. Lý do thì mọi người hãy xem thông báo trên wall của mình nhé.

Sắp tới, mình sẽ ngưng việc sáng tác truyện và chỉ viết duy nhất bộ KnY này thôi. Thay vì vậy, mình sẽ bắt đầu chuyển sang edit truyện dần dần (mình sẽ thầu hai bộ NP, trong đó có một bộ NP đồng nhân). Mình đã và đang trong quá trình des bìa, sắp xếp lại mọi thứ. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ nha! ^^

oOo

"Nhóc sói?"

Giọng nói nghẹn ngào và sửng sốt vang lên, tựa như một hồi chuông khẽ giữa bầu không gian ồn ào của Yoshiwara.

Sariko ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt của cô thoáng hiện lên sự bất ngờ.

"Là ngươi sao...?"

Uzui Tengen lại run rẩy hỏi một tiếng không đầu không đuôi. Tựa như ướm hỏi, nhưng cũng giống như không chắc chắn, dẫu cho giọng nói của hắn đã thoáng trở nên tuyệt vọng, nhưng đôi mắt lạnh lẽo kia vẫn vương vấn một vài ánh sáng hy vọng mơ hồ.

Cô có biết người này không nhỉ--? Sariko tự hỏi.

Cô không có ấn tượng gì về người này, kể cả là một hồi ức mơ hồ, hay một cảm giác không tên cũng không hề có.

Anh ta trông thật xa lạ.

Người đàn ông với mái tóc trắng, đôi mắt sắc bén chứa đầy sự nghi ngờ, nhưng lại không thể phủ nhận được khí chất nam tính mạnh mẽ và cả khuôn mặt quyến rũ của anh ta.

Đó là một người đàn ông đẹp trong tà áo kimono.

Sariko thấp giọng "Tôi biết anh sao?"

Ánh sáng trong đôi mắt tuyệt đẹp kia liền tắt ngúm.

Uzui Tengen cười nhạt, mơ hồ rũ mi mắt "Chà, có lẽ là tôi đã nhận nhầm người rồi."

"..." Sariko lặng lẽ nhìn anh ta, đôi mắt cô sáng rực như dải ngân hà, mang theo một chút ý niệm tìm tòi nghiên cứu.

Cả hai người yên tĩnh quan sát đối phương, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó sẽ ngẫu nhiên xảy ra, nhưng thời gian cứ từng giây trôi qua trong thinh lặng, và cuối cùng thì Uzui Tengen chỉ có thể buông bỏ sự ngờ vực trong lòng mình xuống.

Hắn cười, một nụ cười sởi lởi đầy sự thân thiện "Thật ngại quá đi, tôi cứ nghĩ cô là đồ đệ của tôi."

Sariko thấp giọng "Trông tôi rất giống cô ấy sao?"

"Không hẳn." Uzui Tengen rũ mi mắt, hắn tự giễu trả lời "...Con bé không giống cô một chút nào."

Có lẽ là Uzui đã quá hấp tấp, hoặc cũng có thể hắn đã hy vọng quá nhiều. Nhưng chuyện nhận nhầm người thật sự biến hắn trở thành một trò cười, một kẻ hào nhoáng như hắn...thế nhưng sẽ có một ngày phát sinh ảo giác.

Hắn thậm chí còn chẳng biết khuôn mặt thật sự của Mia như thế nào, từ trước tới nay, cô bé luôn đeo một chiếc mặt nạ lạnh lẽo trên khuôn mặt, và thứ duy nhất hắn có thể nhớ được đó là một đôi mắt màu vàng rất đẹp.

Nhưng người con gái trước mắt, đâu có chỗ nào giống con nhóc sói đó đâu.

Nhóc sói dẫu cho có đôi mắt rất đẹp, nhưng suy cho cùng, đôi mắt của nó cũng không hề linh động giống người trước mắt.

Cô ta có đôi mắt màu đỏ, và chẳng những thế, đôi mắt kia lại...sáng hơn nhóc sói rất nhiều. Nhóc sói bị bệnh, đôi mắt của nó lúc nào cũng đượm một màu vàng trầm buồn.

Mái tóc của cô ta có màu đen, còn nhóc sói lại có mái tóc trắng, chưa kể...người trước mắt nhìn kiểu gì cũng có khả năng là con nhà gia giáo, từ trang phục cho tới khí chất...toàn bộ đều khác biệt với một Mia trong trí nhớ của Uzui Tengen.

Hai người này, hoàn toàn chẳng giống nhau một chút nào.

Nhưng tại sao khi nãy, hắn lại có thể phạm phải một sai lầm nực cười như thế chứ.

Đến chính Uzui Tengen cũng nghi ngờ sự sáng suốt của chính bản thân mình, nhóc sói đã chết, không thể nào có thể sống lại được, và dẫu cho Kibutsuji có tìm cách hồi sinh nó thì làm sao có khả năng đó cơ chứ--? Người đã chết thì linh hồn cũng theo đó mà tan biến, làm sao có thể tỉnh lại được!

Ai cũng biết rõ điều này, nhưng ai cũng ôm một tia hy vọng mơ hồ rằng cô sẽ quay lại.

Thiếu nữ trước mắt giống như không hề bận tâm đến mấy lời này, cô nghiêng đầu, vươn tay tiếp nhận cái khuy cài áo kia từ tay bà chủ sạp.

Sau đó cô đứng dậy, xoay lưng bỏ đi.

Tựa như cả hai người chỉ là những người xa lạ.

"Khoan đã!" Uzui Tengen bỗng dưng kêu lớn.

Sariko ngạc nhiên nhìn lại, khẽ vươn môi "Anh còn có chuyện gì sao?"

"Cái kẹp tóc đó." Uzui Tengen chỉ về phía cái gói thêu hoa nhỏ bé trên tay Sariko "Tôi có thể trả cô nhiều hơn thế, nhưng xin cô hãy nhường nó lại cho tôi."

Sariko lắc đầu, cô đáp "Không thể. Tôi đã mua nó trước cơ mà?"

Uzui Tegen tự biết mình đuối lý, nhưng hắn thật sự muốn mua lại thứ kia, cho nên hắn vẫn kiên nhẫn nở một nụ cười tựa tiếu phi tiêu "Tôi biết điều đó, nhưng mong cô hãy hiểu cho."

Sariko nhướng mày, cười nhạt "Tại sao tôi phải nghe theo anh nhỉ? Đạo lý [nhanh chân thì có, chậm chân thì lỡ], không biết anh có hiểu chăng?"

Uzui Tengen không đáp, hắn chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn Sariko.

Sariko bị hắn quan sát đến nỗi chột dạ, cô cảm thấy không thoải mái một chút nào.

Cho tới khi cô bắt đầu không hề kiên nhẫn nữa, Sariko cau mày, bảo "Anh đang nhìn—"

"Cô đúng là không phải nhóc sói."

Tiếng cười khẽ tràn đầy bất đắc dĩ vang lên như thể đánh tan những lời mà Sariko đang định nói, đối diện với người đàn ông trước mắt, chẳng hiểu sao mà hai chân của Sariko cứ như bị hoá đá mà đông cứng tại chỗ.

Uzui Tengen lắc đầu, anh xoay lưng đi, khẽ buông lại một câu từ tốn "Xin lỗi vì đã làm phiền cô."

Sariko lặng lẽ dõi theo bóng dáng của Uzui Tengen, mãi cho tới khi bàn tay của cô đang dần dần trở nên nặng trịch, và khi cô kịp thời nhận ra được chuyện không đúng thì cô đã vô thức chạy theo anh ta.

Lấp lánh những ánh đèn màu xen kẽ vào nhau, tạo nên một bầu không gian mơ hồ huyền ảo. Âm thanh cười đùa, trêu ghẹo và ngả ngớn giữa những con người hoà lẫn vào nhau, nhưng tuyệt nhiên lại không thể vùi lấp được bóng lưng của người trước mắt.

Sariko cũng không rõ cô đang làm gì.

Cô hoảng hốt chạy theo sau lưng người nam nhân kia, giống như...chỉ trong một khoảng khắc, cô sợ sẽ để lỡ mất người đó.

"Anh kia!" Sariko níu lấy áo của Uzui, kêu lớn.

Bỗng dưng bị níu lại, Uzui Tengen có chút bất ngờ. Nhưng khi nhìn rõ người vừa kéo hắn là người thiếu nữ khi nãy, hắn lại càng thêm hoảng hốt hơn.

Sariko khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm Uzui Tengen, rõ ràng vẫn là thái độ xa cách mơ hồ, nhưng những lời cô nói ra sau đó lại hoàn toàn trái ngược với những gì mà Uzui nghĩ.

"Anh cầm đi." Sariko đưa gói nhỏ trong tay về phía trước.

"Ể?" Uzui Tengen sượng người, hắn hô hấp có phần hơi gấp gáp "Nhưng chẳng phải cô rất thích nó hay sao?"

"Không quan trọng." Sariko nhún vai, tuỳ tiện đáp "Tôi cũng không cần nó cho lắm."

Cô liếm môi, bình thản cười cười "Tôi nghĩ anh cần nó hơn tôi, chắc hẳn...anh định tặng nó cho một người quan trọng với mình nhỉ?"

Uzui nhướng mày.

"Người quan trọng sao—" Hắn khẽ lẩm bẩm.

Uzui Tengen ngưng thần nhìn bàn tay bé nhỏ phía trước, từ nãy tới giờ, cô vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó, kiên nhẫn chờ đợi hắn nhận lấy món quà trong tay.

Hắn đưa tay ra, nhận lấy túi vải thêu hoa nhí xinh xắn đó.

Uzui mở nút thắt của túi vải, để lộ bên trong là cái khuy cài áo quen thuộc hình cánh hoa anh đào. Một thoáng hắn im lặng không lên tiếng, thất thần một lúc lâu.

Sariko nghiêng đầu quan sát Uzui, biểu cảm phi thường tò mò.

Sau đó, cô thấy hắn bỗng dưng cười khẽ một tiếng. Người đàn ông có khuôn mặt xinh đẹp, khi bật cười – giống như ngàn hoa nở rộ - làm cho Sariko có chút ngơ ngác.

"Đúng vậy." Uzui Tengen rũ mi mắt, hắn ưu phiền thở dài "Là một người rất quan trọng."

Sariko thấy hắn cười, cô cũng vô thức cười theo. Chỉ là nụ cười của cô muốn bao nhiêu gượng gạo liền có bấy nhiêu gượng gạo, thực tế thì trong lòng Sariko lúc này chính là đang tìm tòi dò xét người nam nhân trước mắt.

"Đó là bạn gái anh sao? Vợ?" Sariko tò mò hỏi.

"Không phải." Uzui Tengen đáp "Đó là...đệ tử của tôi."

Sariko gật đầu, sau đó cũng không hề nói thêm bất cứ một lời nào.

Uzui Tengen cho gói quà nhỏ bé vào bên trong tay áo, tựa như đang gìn giữ một bảo vật cực kỳ trân quý. Hắn giống như sợ lạc mất, từ đầu tới cuối, bàn tay vẫn luôn cố thủ ở bên trong.

"Cảm ơn cô." Uzui Tengen nhếch môi, hơi cúi đầu.

Sau đó, Sariko lặng lẽ nhìn Uzui Tengen xoay lưng bỏ đi.

Khi mà bóng lưng to lớn ấy chuẩn bị lẫn vào bên trong đám đông dày đặt, Sariko bỗng dưng nói "Tôi chắc chắn, đệ tử của anh sẽ rất thích món quà đó."

Bước chân của Uzui thoáng dừng.

"Tôi cũng mong là như vậy." Hắn cười khẽ, hoàn toàn không hề nhận ra nụ cười của hắn lúc này chỉ chứa đầy sự muộn phiền "Chỉ tiếc—"

Những lời cuối cùng của Uzui sau đó cũng trở nên mơ hồ, bởi vì thân ảnh của hắn đã bị một đoàn người nối đuôi nhau che khuất. Sariko cứ đứng đực ở đó, thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt một lúc lâu.

Dường như trong lòng có thứ gì đó vừa vỡ tan ra, hệt như bong bóng xà phòng, bay vào trong không trung rồi tan biến.

Sariko cúi đầu, khẽ cười nhạt một cái, cô xoay lưng – lạnh nhạt đi về hướng ngược lại với Uzui Tengen.

Con phố phồn hoa, cuối cùng lại chỉ vì một đám đông mà chia cắt cả hai.

===

Sariko gặp lại Akaza ở một con hẻm nhỏ. Hắn đứng trong bóng tối, thân thể chìm trong bóng đêm, duy chỉ có đôi mắt màu xanh lam kia là đặc biệt sáng.

Hắn tựa một con mãnh thú với khí chất tàn bạo mơ hồ, nhưng lại cố tình bày ra một cái khuôn mặt dửng dưng như không.

Akaza ôm tay, lạnh nhạt hỏi "Vừa nãy đã đi đâu?"

Sariko rũ mắt đáp "Đi lạc."

Ngưng một chút, cô lại tiếp "Tôi đã gặp một trụ cột."

"Đó là chuyện đương nhiên, ta và ả Daki đã sớm đoán ra được chuyện bọn chúng sẽ sớm mò tới đây." Akaza hô hấp có phần thô bạo, khoé môi nhẹ nhướng lên nụ cười âm lãnh, hắn nói "Thực tế, Daki đã thành công trong việc nhử bọn chúng."

Sariko trả lời Akaza bằng một âm mũi không nặng cũng không nhẹ, cô có hơi mất tập trung.

Vừa nãy, cô đã sớm đoán ra được người đàn ông kia là một trụ cột, cũng chính là nhờ vào luồng đấu khí nặng nề bao trùm lấy cơ thể của anh ta. Hơn nữa, có lẽ là do cô là bán quỷ, một nửa con người làm cho cô nhạy cảm hơn rất nhiều so với một kẻ có sát khí mạnh hơn mình.

Akaza nâng mí mắt, trầm tư nhìn Sariko "Cơ mà tên đó không nhận ra thân phận của ngươi hay sao?"

Sariko lắc đầu. "Có lẽ--" Cô cười khẩy. Bàn tay vô thức chạm vào ấn ký màu đỏ trên trán, hơi xoa xoa.

"Tôi nghĩ là do dòng máu bán quỷ đã làm cho anh ta bị nhầm lẫn."

"Cũng có thể đấy."

Akaza cũng nghĩ giống như Sariko, bình thường hắn tiếp xúc gần với cô, có đôi khi cũng bị mùi hương ngọt ngấy từ cơ thể của cô làm cho bụng đói cồn cào. Nếu không phải hắn biết máu của Sariko nguy hiểm cho loài quỷ thì chắc có lẽ, hắn đã sớm ăn trọn cô rồi.

Đó là lý do mà Akaza thường xuyên không có ở nhà, hắn tránh tiếp xúc với Sariko hết sức có thể, bởi vì máu của cô làm cho hắn đôi khi mất đi lý trí.

Muzan – sama nói Sariko nguy hiểm với loài quỷ cũng không sai, Huyết Quỷ Thuật của nó rõ ràng là cố tình muốn nhắm vào bọn họ.

"Đi thôi." Akaza rời khỏi vị trí đó. Hắn đưa mắt, ra hiệu cho cô "Đến gặp Daki."

Lúc Akaza đưa Sariko đến nhà Kyougoku, Sariko đã nhạy cảm nhận ra nơi này không hề an toàn một chút nào.

Ít ra là so với nhà của Akaza, nhà Kyougoku nặng sực mùi máu thịt tanh nồng.

Giống như—quỷ ở khắp mọi nơi trong toà nhà này vậy.

Sariko vô thức nhíu mày, cô cảm thấy rất buồn nôn, cơ thể cô như muốn phát bệnh. Rốt cuộc thì Daki là một ả đàn bà như thế nào mà có thể biến khu vực này trở nên âm dương quái khí như thế cơ chứ!?

"Ngươi không cần phải nể mặt cô ả, đương nhiên." Akaza giống như nhìn thấu được sự chán ghét của Sariko, hắn cười khẩy, một cách châm chọc – Akaza bảo "Nhưng, ta không hy vọng các ngươi đối đầu với nhau, ít nhất là trong khoảng thời gian này."

Sariko híp mắt "Tôi sẽ không chiến đấu, và cũng không cần cái ghế Thượng Lục."

Mặc dù biết rõ bản thân đã bị Sariko nhìn thấu ý đồ, nhưng Akaza chẳng những không chột dạ mà lại càng thêm cợt nhả, hắn chỉ tinh vi đưa mắt lườm Sariko để tìm tòi một lát rồi xoay mặt đi ngay.

Khi cả hai vào phòng của Daki, cô ta đã sớm ngồi đợi sẵn ở trong trướng rũ.

Sariko đứng bên cạnh Akaza, lạnh nhạt nhìn người con gái được mệnh danh là đầu bài của Yoshiwara.

Oiran xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất, và cũng—bí ẩn nhất.

Warabihime oiran, hay còn được biết đến là, Daki Thượng Huyền Lục.

"Hoá ra, đây chính là món đồ chơi mới mà các người đã tìm được sao...Thượng Tam - dono?"

Giọng nói câu hồn quyến rũ vang lên, nhưng lại chẳng hề mang theo bất kỳ độ ấm nào, dẫu cho cô ta cung kính gọi Akaza một tiếng là Thượng Tam – dono, nhưng rõ ràng bên trong lời nói đấy chỉ mang đầy ý tứ khinh thường nhạo báng.

Akaza lạnh nhạt nhìn Daki, khuôn mặt vô cảm, không hề mang theo chút xíu biểu tình nào.

Hắn là thế, đối với Sariko, hoặc đối với đối thủ của mình – Akaza là một kẻ kiêu căng và ngạo mạn. Nhưng khi đứng trước đồng loại, và nhất là với những kẻ cùng nằm trong Thập Nhị Nguyệt Quỷ, Akaza thuỷ chung đều duy trì một phong thái đĩnh đạc phong tao, tựa như hắn là một kẻ ngoài luồng và không hề bị ảnh hưởng bởi lũ quỷ trước mắt.

Daki trong lòng nảy sinh chán ghét nồng đậm khi đối diện với cái khuôn mặt xa lạ kia. Một sự uy hiếp cao độ bỗng dưng đánh ập tới, giống lên một hồi trống cảnh báo với Daki.

Đứa con gái này...Daki nghiến răng nghiến lợi.

Nó quá đẹp, so với Daki, nó dường như khác biệt hơn hẳn so với cô ta. Nếu nói nhan sắc Daki là kiểu quyến rũ mặn mà, có thể câu dẫn nhân tâm của lũ đàn ông thì đứa con gái trước mắt, nó lại không hề giống như vậy.

Nó đẹp, nhưng là mang vẻ đẹp thoát tục thanh thuần, nó chỉ cần đứng im một chỗ cũng đã đủ câu hồn đoạt phách kẻ khác rồi. Khí chất mà nó toả ra có thể khiến cho trái tim của kẻ khác rung động, khiến cho người ta vì nó mà điên cuồng!

So với nó, Daki chỉ như một cái bình hoa, ngoài nhan sắc ra thì tất cả đều nhàm chán.

Ngài Muzan...có phải một ngày nào đó sẽ xem trọng nó hơn cô chăng!?

Chính vì cái suy nghĩ này của Daki làm cho cô ta càng thêm phẫn nộ và điên cuồng, cô ta vô thức nảy sinh sát tâm với Sariko, rõ ràng đến mức cả Sariko và Akaza cũng phát hiện ra.

Sariko nâng mí mắt, lạnh nhạt nhìn Daki...một cái nhìn lạnh nhạt.

"Tôi đã rất tin tưởng vào mắt nhìn người của Akaza – dono, và cả thứ mà ngài tạo ra ngay sau đó—nhưng có lẽ là tôi đã nhầm."

Daki cố giấu sự ghen tức bên dưới lớp mặt nạ kiêu căng của mình, giọng nói vậy nhưng chỉ chứa đầy tạp niệm châm chọc chế nhạo "Hoá ra cũng chỉ là một món hàng lỗi."

Vèo—

Một luồng gió lạnh chém ngang qua cơ thể của Daki, cô ta nhướng mày, khuôn mặt thoáng đanh lại. Nhưng rõ ràng là nhịp thở của cô ta đã ngưng trọng chỉ trong một khoảng khắc, và trái tim bé nhỏ của cô ta giống như vừa bị bóp nghẹn đi.

Sariko trong lòng thầm tội nghiệp.

Daki – san, cô cũng chỉ là một cấp dưới mà thôi.

Akaza chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở sau lưng Daki, bàn tay kia chỉ cách khuôn mặt nhỏ nhắn của Daki chừng vài cen ti mét, rõ ràng rằng chỉ cần hắn dùng sức thêm một chút, Daki nhất định tan thịt nát xương chỉ trong một giây.

Akaza trừng mắt, giọng nói chứa đầy sự thô bạo "Đừng có nhây với ta, Daki."

Ngón tay của Daki run rẩy dữ dội mà cô ta không hề nhận ra.

"Ngươi đang coi thường ta sao? Một Thượng Tam...?" Akaza cố tình nhấn mạnh từ Thượng Tam, và quả như những gì mà hắn đã nghĩ, cơ thể của Daki thoáng căng cứng khi nghe thấy từ ngữ nặng nề đó.

Daki hơi thở phập phồng, cô ta cúi đầu, nhỏ giọng bảo "Tôi không dám."

"Nếu ngươi không hài lòng, có thể gặp riêng ta." Akaza cười lạnh "Hãy để ý đến thân phận của mình, Thượng Lục."

"..."

Tình cảnh trước mắt giống như một trò hề trong mắt của Sariko, từ đầu tới cuối, cô đều duy trì một cái thái độ dửng dưng như không. Daki rõ ràng chỉ là một con ả ngông cuồng ngạo mạn, cái thái độ đó của cô ả chính là cái gai trong mắt của Akaza.

Một kẻ luôn luôn ý thức rõ ràng giữa việc tôn trọng đối thủ và rằng ai cũng mạnh mẽ theo một cách nào đó như Akaza – hắn hiển nhiên không để vào mắt việc Daki coi thường năng lực người khác, như một lẽ hiển nhiên.

Akaza quay trở về vị trí cũ, đứng sau lưng Sariko, lạnh nhạt đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ và quan sát phố xá đông đúc bên ngoài.

Lúc này, Daki mới dời sự chú ý về phía Sariko, dẫu cho mắt vẫn cao hơn đầu nhưng rõ ràng thái độ đã dịu đi vài phần. Cô cọc cằn gằn mạnh "Đừng nghĩ rằng bản thân được ngài ấy coi trọng là lên mặt với ta."

Sariko cười nhạt, vô tư bảo "Đương nhiên rồi, Thượng Lục – dono, cô mạnh hơn tôi nhiều mà!"

Daki hừ lạnh, uỷ khuất trong lòng lúc này mới vơi đi được một chút.

Sariko ngoài cười nhưng trong không cười, cô nàng Daki này quả nhiên là dễ dụ, kiểu con gái chỉ cần ve vãn vài câu đã dễ dàng thoả mãn như thế này...

Ngu ngốc.

"Nhưng ta nói trước, cho dù tối nay ngươi có giết được bất kỳ một tên trụ cột nào, thì bọn họ cũng thuộc về ta." Daki đứng dậy, duyên dáng tiến về trước gương, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của mình, cô ta nói như lẽ hiển nhiên, hoàn toàn không coi Akaza hay là Sariko ra gì "Ta là người đã dụ bọn chúng tới, trong tay ta có ba con mồi."

"Sariko không có nghĩa vụ thu dọn tàn cuộc cho ngươi, Daki." Akaza lạnh lùng bảo "Ngài ấy đã nói, trừ phi vô phương cứu chữa thì nó mới ra mặt."

Daki thấy trong lòng phi thường bực tức, nhưng cô ta hiển nhiên không dám nói bậy trước mặt Akaza.

Lúc này, giọng nói ngọt ngào của Sariko mới vang lên "Tôi tin cô mà, Thượng Lục – dono."

Daki cau mày, hồ nghi liếc mắt về phía Sariko.

Đứa bé có dung nhan kiều diễm chói mắt kia lúc này đang nở một nụ cười tựa tiếu phi tiêu về phía cô, lời nói lại chứa đầy ẩn ý mơ hồ.

"Cô là Thượng Lục cơ mà—chỉ một vài tên trụ cột, làm sao có thể làm khó được cô?"

Mày liễu của Daki thoáng giãn ra.

Ở phía sau Sariko, Akaza cũng nhịn không được mà quan sát Sariko thêm vài phần.

Nó rõ ràng là cố ý khiêu khích Daki, nhưng hiển nhiên, con ả ngu ngốc kia hoàn toàn không nhận ra ý tứ chế nhạo nhỏ bé này.

Giống như là khen, nhưng thực tế, là đang nhạo báng Daki đến việc tiêu diệt trụ cột cũng phải nhờ một kẻ ngoại đạo như Sariko phải ra tay.

"Tôi rất mong chờ được nhìn cô thị phạm đấy, Daki – dono." Sariko thay từ [Thượng Lục] sang [Daki], ngụ ý cố tình thân thiết với Daki thêm vài phần, nhưng vẫn duy trì thái độ dỗ ngọt "Tôi biết chỉ một mình cô cũng đã giải quyết được đám chướng mắt đó rồi, tôi rất trông đợi...được học hỏi nhiều thứ từ cô đấy."

Daki liên tục được khen ngợi, hư vinh trong lòng cũng theo đó mà được thoả mãn vài phần, cô ả cao ngạo ngẩng đầu "Đó là chuyện đương nhiên, ta là người ngài ấy yêu thương nhất cơ mà."

Sariko câu khoé miệng, im lặng nhưng không đáp.

Akaza cười lạnh trong lòng.

Nó rõ ràng không muốn đích thân ra tay, cho nên mới nói vậy để Daki tự thân vận động.

Con nhãi này---

Bởi vì sự hiện diện của Akaza là trở ngại cho Daki, cho nên hắn liền dứt khoác mang theo Sariko hai người âm thầm tránh đi. Các trụ cột có giác quan rất nhạy, nếu như bọn họ cố tình nán lại quá lâu thì thân phận của Daki cũng sẽ bị bại lộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net