Nữ nhân áo đỏ - Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này cho nhiều đường một chút vậy:>

________________________________________


- Rồi ngươi tính không để ta đi sao? Đứng lên đi!

- Không đứng, nàng phải về Huyền môn tông với ta!

- Đã nói không đi, xin ngài tránh ra cho tiểu nữ làm việc!

- Nàng nói không ta cũng nói không đấy!

- Mẹ ơi, hai người kia đang làm gì vậy ạ? 

- Chuyện người lớn đừng nhìn con ạ! _ Người phụ nữ vội dắt đứa con trai nhanh chóng đi khuất, đang ở bìa rừng nhưng thế này cũng quá thiếu văn phong mỹ tục rồi. Tanjiro sau một thời gian điều tra thân thế của Kanao, hắn đã quyết định phải đem nàng về Huyền môn tông cho bằng được, coi như một mũi tên trúng hai đích, nàng đang cầm lệnh bài của hắn.

Nhưng cái người kia đời nào tay không chịu trói, hết đánh rồi chạy, tuyệt không thể bị bắt. Nhưng cái tên nào đó thân thủ hơn người, bám riết nàng không rời, nàng cảm thấy so với ruồi tháng năm, hắn còn phiền phức hơn. Mặc dù hắn đã giúp đỡ nàng không ít, nhưng mà nàng không cần, chỉ nghĩ xem làm sao hưu hắn lại thôi.

Cuối cùng nhờ phước của ngọc hoàng đại đế, nàng và hắn bị ong đuổi, nghe thì mỉa mai nhưng là sự thật. Ai đời lại chọi đá trúng tổ ong cơ chứ? Không thể một mồi lửa thiêu sạch khu rừng đành kéo nhau mà chạy, không hiểu sao nàng chạy còn kéo theo hắn, nàng chẳng muốn làm người tốt chút nào cả. Cuối cùng chạy khỏi rừng rồi dẫm phải bẫy thỏ, rồi lăn lộn, váy nàng vướng vào kiếm hắn, và chúng ta có một màn mãn nhãn ở đây.

Giữa thanh thiên bạch nhật thanh nam trên tú nữ, Tanjiro đè lên người Kanao, hai tay chống hai bên đầu nàng, y phục thì lộn xộn, nói là lộn xộn nhưng lem luốc thì đúng hơn. Sau một hồi giằng co không ai chịu ai, lúc này Kanao mới la toáng lên:

- Cứu với, có đăng đồ tử! Sở khanh mau buông ta ra!

Tanjiro cũng không phải dạng vừa, liền một tay bịt miệng nàng đe dọa:

- Nàng kêu thêm một tiếng, ta lập tức cho nàng biết thế nào là sở khanh! Nàng dám động thủ, ta liền lột sạch đồ nàng tại đây!

Kanao im lặng, nhìn dáng vẻ nói được làm được của hắn chỉ biết "Ách" một tiếng, Tanjiro sau khi thành công dọa cho hổ thành thỏ mới ngồi dậy. Kanao vừa được buông tha liền bỏ chạy, ngay khi nàng vừa đứng lên hắn lập tức nắm đai lưng nàng một lần nữa đe dọa:

- Ta nói được làm được, nàng bước thêm một bước nữa ta giật đứt cái dây này, đến lúc đó bắt ta chịu trách nhiệm cũng được!

Kanao đành ngậm ngùi đứng lại, quay mặt tặng người kia cái lườm chết người, nếu nàng có thể giết hắn, nàng lập tức làm rồi giấu xác trong rừng. Tanjiro nhìn ánh mắt giết người của Kanao khẽ rùng mình, không phải định nghĩ cách giết người giấu xác đấy chứ? 

- Nàng nghe ta nói, về Huyền môn tông với ta!

- Đếch đi đấy, ngươi làm quái gì được ta! _ Kanao quay ngoắt mặt đi, hai tay vòng lại ngồi lưng đối mặt với hắn. Tanjiro ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Không phải nàng nói muốn tìm hiểu thân thế sao? Sư phụ ta biết rất nhiều, chắc chắn giúp được nàng! Bây giờ nàng tính chu du hết cái nhân gian này để tìm nguồn gốc của thứ có trong trí tưởng tượng của mọi người ư?

Có vẻ có lí nhưng Kanao vẫn không tin tưởng hoàn toàn, hắn bám lấy nàng gần nửa năm trời chỉ để giúp đỡ nàng thôi sao, có cóc mới tin. Nhưng dù mục đích của hắn là gì, cũng không hẳn là xấu đi, nàng cho là vậy:

- Nếu ta vẫn nói không thì sao?

- Hiếp xong rồi vác về! _ Hắn thản nhiên đáp, lời vừa nói khỏi mồm đã khiến người muốn lao vào cho mấy dép. Kanao thở dài một lượt, đầu hàng thôi, trên cuộc đời nàng chưa gặp ai mặt dày như hắn, cho dù mặt nàng cũng chẳng kém đi. 

- Ta đi với ngươi, giờ dẫn đường đi, đi nhanh không trời tối!

Tanjiro mừng rỡ đứng dậy, lập tức dẫn nàng lên đường. Đường đến huyền tông môn cũng khá xa, đi liên tục mà vẫn mất hơn một ngày. Nói là hai người này biết khinh công đi, người thường phải đi bao lâu đây?

.

- Đại sư huynh, người về rồi!

- Cô nương bên cạnh huynh ấy là ai vậy, trông đẹp quá đi mất!

- Hình như có hơi lạnh lùng!

Cổng mở dẫn đến Huyền tông, đám đệ tử gác cổng thay nhau chạy đến hỏi han, lại chú ý đến người đi cạnh sư huynh nhà họ, không ngừng bàn tán. Bóng đen lao đến trước mặt Tanjiro, dáng người hơi gầy, trên thân một màu tím đậm, nhìn thì có vẻ hơi nổi nhưng lại rất hợp với người trước mặt. Người này nhắm một mắt vẫn có thể nói là soái ca, dưới mắt lại có quầng thâm khiến người nhìn cảm thấy hắn khá nổi loạn. Người này tên gọi là Thất, tuy khác sư phụ nhưng vẫn là bằng hữu thân thiết với Luân Cốt.

- Nửa năm không gặp, tiểu tử, ngươi lùn đi rồi!

- Lùn cái em ngươi, lão tử so với ngươi vẫn cao hơn! _ Tanjiro đáp trả lời đùa cợt, Thất nhìn hắn cười khẩy, lại nhìn thấy người đằng sau nhanh nhảu bắt chuyện:

- Mỹ nhân, ta là Thất, gọi Thất ca đi! Nàng từ đâu đến!

- Dưới chân ngươi! _ Kanao nhìn hắn đánh giá, cũng cười "thân thiện" đáp lời.

- Khẩu khí không nhỏ nha! Đúng loại ta thích! Tanjiro, ngươi nói xem chuyện gì đây? _ A Thất cười một tràng, quay lại huých huých khủy tay hắn nói.

- Không phải chuyện của ngươi, sư phụ ta có ở đây không? 

- Sư thúc đi luyện đan rồi, người nói ngươi cứ đưa người về chỗ ngươi đi! Nhưng ta thấy viện tử của ngươi hơi nhàm chán, hay để nàng ta đến chỗ ta đi!

- Khỏi, người của ta về chỗ ta, ta dẫn nàng về, ngươi hết việc rồi đó!

Rồi không thêm một lời nào nữa, Tanjiro liền dẫn Kanao về chỗ của mình, a Thất chỉ biết nhìn theo rồi lắc đầu. Đúng là Huyền môn tông danh bất hư truyền, ngoài chuyện là môn phái lợi hại nhất, không thể bỏ qua phong cảnh.

Có lẽ mỗi từ "đẹp" không thể diễn tả hết nơi đây, trời xanh mây trắng trong xanh một màu cũng chỉ làm nền cho cảnh đẹp dưới chân nàng. Hồ sen màu nước trong vắt, từng đàn cá chép lượn qua lượn lại dưới chân cầu, vài con hiếu kì ngước mặt lên nhìn theo bóng người, đớp đớp hư không. Từng khóm liễu đào điệu đà soi mình xuống dòng nước trong như gương, vài con hạc trắng muốt lướt ngang qua khiến mặt nước khẽ xao động. Sen trắng giữa hồ nghiêng nghiêng theo gió, đẩy đi những tấm bèo li ti trên mặt nước.

Nhìn đâu cũng thấy thanh cao thoát tục, tựa như thoát khỏi nhân gian mà đặt chân lên địa đàng. Kanao nhìn quanh một hồi mà cảm thán, cảnh đẹp như thế này mà chỉ có ở đây, có hơi lãng phí.

- Nàng ở đây!

Kanao giật mình ngoảnh lại, lại nhìn về hướng Tanjiro nói, viện tử tràn ngập hoa hồng với mẫu đơn, hương hoa lan tỏa khắp nơi. Kanao nhíu mày một cái, lại chỉ về hướng đối diện mà nói:

- Ta muốn ở chỗ kia!

Tanjiro nhìn theo hướng nàng chỉ đến chỗ viện tử nhỏ hơn một chút ở đằng kia, khu đó so với nơi này có hơi bất tiện trong việc đi lại, bày trí trong viện cũng có phần đơn sơ hơn. Nhưng cái thu hút sự chú ý của nàng chính cây anh đào to đại giữa sân chính, thân cây phải đến năm người ôm, tán cây phủ rộng khắp sân. Hắn cười một cái đáp:

- Được!

Lúc thu dọn xong cũng đã chợp tối, Kanao trở về viện tử của mình nghỉ ngơi, hắn cũng có chuyện của mình nên không làm phiền nàng nữa. Màu đỏ hình như không hợp với nơi này lắm, nàng đi tắm một lượt rồi mặc y phục mới được đưa tới. Bộ y phục màu đào nhẹ nhàng thanh thoát này có vẻ hợp hơn. 

Nàng ra ngoài hóng gió, tùy tiện làm một cái xích đu dưới cây đào, ngồi đưa qua đưa lại. Bầu trời trên núi thật khác biệt, không khí trong lành có hơi se lạnh, trên bầu trời ti tỉ những chấm sao lấp lánh. Thật khó tìm được nơi ngắm sao lí tưởng hơn.

- Ngươi tính đứng đó đến bao giờ? 

- Ha ha, lại bị nàng phát hiện rồi!

Tanjiro từ sau thân cây đi ra, lại gần cái xích đu dùng lực đẩy, Kanao cũng không để ý, liền hỏi:

- Ngươi đến đây làm gì, rảnh rỗi lắm mà đến thăm ta?

- Chỗ ta có suối nước nóng, đang tính rủ nàng đi ngâm!

- Ngâm với ngươi?

- Chỉ ta với nàng! Sao, nàng sợ?

- Ai sợ chứ, đi một chút cho thoải mái cũng được!

- Vậy đi!

Tanjiro thành công lôi kéo Kanao đi, suối nước nóng chỗ hắn có công dụng trị thương cao, còn có tác dụng làm đẹp, hắn đây là có ý tốt mà thôi, hoặc mục đích khác cũng không rõ nữa.

- Ah, thoải mái!

Kanao người ngâm nước nóng, chân còn thoải mái vung vẩy, Tanjiro nhìn một màn bỗng phân vân không biết có nên xuống hay không. Cuối cùng trước con mắt đầy thách thức của Kanao, hắn cũng xuống ngâm.

- Nghe nói chỗ ngươi có rất nhiều bảo vật!

- Nàng muốn thì mai ta dẫn nàng đi, thích cái nào cứ lấy!

- Vậy ta muốn hết!_ Lòng tham nổi lên, nàng bỗng nhiên muốn trêu hắn, xem hắn phản ứng thế nào. Nhưng trái với mong đợi của nàng, hắn không tức giận, ngược lại còn cười đáp:

- Được, nàng muốn gì ta cũng cho nàng! Ngay cả ta, nàng lấy cũng được!

Không công bằng a, rõ ràng là nàng muốn trêu hắn một chút, sao lại thành hắn trêu chọc nàng rồi. Không biết là do ngâm nước nóng hay do ngại mà khuôn mặt hắn đỏ hơn mọi khi, đánh chết không bỏ cái tật trêu ngươi, Kanao lại đến:

- Mặt ngươi sao lại đỏ như vây? Ngại sao?

- Không có! 

Kanao không dừng, lại tiến gần hơn đến chỗ hắn, tay đặt lên vai hắn, mặt đối mặt hắn tiếp tục dở trò.

- Ngươi nói không ngại? Vậy là do nước nóng sao? Trùng hợp ta lại thích những thứ ấm áp!

- Nàng dịch xa một chút! _ Tanjiro quay mặt né tránh, cổ họng khô khốc nuốt khan một cái. Hai cái bánh bao lớn trắng trẻo ở ngay trước mặt, đúng là hận không thể cắn một cái cho bõ ghét. Kanao vừa thấy lại cười:

- Ngươi lại nói không ngại, quay đi làm gì? Quay mặt lại nhìn ta này, ngươi muốn cái gì sao không thử?

Khuôn mặt ửng hồng vì hơi nước nóng, đôi đồng tử mê hoặc nhìn chăm chăm người đối diện, lí trí vì không được tỉnh táo nên càng bạo tính làm loạn. Tanjiro trước dáng vẻ này không thể lùi lại, đưa tay luồn vào mái tóc ướt hơi nước, cúi mặt xuống hôn lên cánh môi mềm mại. Kanao chết đứng, không ngờ hắn dám làm thật, nàng cứ tưởng trước giờ người tu tiên vô cầu vô dục chứ.

Lại đến, hắn giữ chặt nàng không cho đường thoái lui, liên tục cắn mút cánh môi mềm mại, thu hết vị ngọt đầu lưỡi. Bàn tay không an phận trượt xuống bánh bao mềm sờ nắn. Kanao giật mình, lại cảm thấy phía dưới có thứ gì đó cứng cứng chọc vào mới vội nhìn xuống. Khuôn mặt đỏ lựng lên, đưa tay cho người kia một cái tát rồi bỏ chạy:

- Biến thái!

Tanjiro ngơ ngác nhìn theo, một hồi mới tỉnh ra, phía dưới đã sớm vì hưng phấn mà thức dậy, chả trách nàng hoảng loạn như vậy, không chạy không biết chuyện gì sẽ sảy ra tiếp nữa. Hắn ra khỏi bể nước nóng, mặc tạm y phục rồi trở về viện tử, trên đường đi còn không ngừng cười thầm, bị tát một cái nhưng được ăn đậu hủ vậy cũng đáng. Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ với hai người đây.

.

.

___________________________________________

Đây là một trong những cảnh đặc sắc có trong nguyên tác, mình nghĩ rằng phải mất thêm mấy chap nữa đây. 

Có vẻ không nhiều người thích seri này nhỉ? Nhưng mình lại cực kì thích nên mình sẽ có đăng cho hết.

Mình khỏe hơn nhiều rồi nên xuất viện sớm một ngày cũng không sao nhỉ?

Bye mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net