Không Có Giới Hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sớm đầu thu, tiết trời se lạnh dịu dàng như muốn ôm ấp lấy vạn vật. Cái oi nóng của mùa hạ đã dần biến mất, nhường chỗ cho cái mát mẻ khoan khoái khiến người ta chỉ muốn ngủ vùi. Cơn mưa cuối hạ đêm qua làm ven đường đọng lại vài vũng nước nhỏ. Trong không khí, mùi hương giản dị của đất hoà cùng hương hoa mộc vàng thoang thoảng, tạo nên một loại tư vị chỉ có thể cảm thấy mỗi dịp thu về. Mấy cây phong bên đường cũng bắt đầu rũ bỏ chiếc áo xanh, khoác lên mình sắc cam rực rỡ. Bầu trời vẫn vần vũ vài áng mây sẫm màu, che khuất cả mặt trời, báo hiệu phía trên kia vẫn có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Chớm thu nhẹ nhàng nhưng vẫn có cái nét ẩm ương đỏng đảnh của khoảnh khắc giao mùa. Gió nhè nhẹ thổi, làm chiếc chuông gió treo ngoài hiên reo lên như tiếng cười khúc khích của mấy đứa trẻ thơ.

Vạn vật đều muốn thông báo hôm nay là một ngày cực kỳ dễ chịu, khiến tâm trạng người ta khoan khoái vô cùng.

Mà đấy là với ai chứ không phải với Sanemi. Thử nghĩ xem có vui nổi không khi sáng sớm vừa mở mắt liền phát hiện bên phải trống rỗng, chăn gối thì lạnh băng và cái thằng nằm cạnh không thấy tăm hơi đâu cả. Thời tiết có dễ chịu đến đâu thì cũng bị sự bực bội tức tối của hắn nhai rộp rộp rồi nuốt không còn một mẩu.

Shinazugawa Sanemi, giáo viên Toán Học trường Kimetsu, hiện đang sống cùng Tomioka Giyuu, đồng nghiệp, đồng thời cũng người yêu, người trong lòng của hắn. Hai tên đàn ông sức dài vai rộng, thanh xuân phơi phới, tinh lực tràn trề, chẳng bao giờ phải lo lắng tới việc ốm đau bệnh tật, mặc sức đốt cháy sức khỏe của bản thân, hết lòng cống hiến vào sự nghiệp trồng người và ti tỉ thứ việc không tên phát sinh trong trường. Tình cảm cả hai vô cùng cực kỳ siêu cấp tốt ( cấm cãi), thi thoảng cũng phát sinh tí mâu thuẫn nhỏ, nhưng rất nhanh sẽ giải quyết xong, kết quả tất nhiên là lại âu yếm tình thương mến thương.

Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng thuận lợi thế, người ta vẫn nói cái xui thì lúc nào cũng đến vào lúc không ai mong muốn cả. Vào một ngày không mây không sao, cụ thể là hai ngày trước, Giyuu ốm.

Có lẽ cơ thể đã quá lâu không phải trải qua cảm giác bị bệnh tật dày vò, cộng thêm gần đây Giyuu có hơi lao lực vì phải làm huấn luyện viên cũng như chuẩn bị cho đội thể dục của trường tham dự kỳ thi của khu vực nên trận ốm này đến như thác đổ. Anh gánh trọn tất cả các triệu chứng có thể xuất hiện lúc giao mùa, sốt cao, mệt mỏi, nhức đầu, giọng nói thì khàn y như lúc vừa trải qua một đêm khó nói nào đấy, làm Sanemi lo lắng cuống cuồng, vội vàng làm cho Giyuu cái đơn xin nghỉ để còn ở nhà dưỡng bệnh. Bản thân hắn cũng chạy ngược chạy xuôi. Ngày thì đến lớp dạy học, có tiết nào trống lại tranh thủ về nhà ngó xem cái tên đang nằm bẹp trên giường còn thở không, điện thoại thì ba chục phút lại gọi về hỏi một lần, quan tâm tới mức làm mấy giáo viên khác tưởng Giyuu mắc bệnh nan y nào đấy sắp đi gặp ông bà tới nơi rồi, lân la đến hỏi cần tổ chức đi thăm không.

Ban ngày đã vậy, đêm đến Sanemi cũng thức cả đêm canh bên cạnh Giyuu, thay khăn, đút thuốc, cần mẫn vô cùng.

Tất nhiên là hắn vô cùng tự nguyện làm những việc này. Người yêu mình mình không chăm thì ai chăm nữa. Thằng nào mà lý do lý trấu không chăm nổi thì là đồ vô dụng, cút vào hang mà ở.

Nhưng cái thằng người trời kia lại không chịu nghỉ ngơi cho tử tế, người nằm trên giường nhưng tâm cứ hướng về cái đội tuyển thể dục chết tiệt của trường. Nào là đây là năm đầu tiên tham gia nên phải có trách nhiệm, nào là hiệu trưởng đã tin tưởng giao trọng trách thì phải hoàn thành đến cùng, không thể vì chút bệnh tật vặt vãnh mà lơ là công việc. Sanemi xin được cho Giyuu nghỉ ở nhà một ngày mà phải năn nỉ doạ dẫm muốn tăng xông.

Thầy giáo thể dục nào đấy bị bắt dưỡng bệnh nguyên một ngày nhưng có vẻ tình trạng cũng chẳng khá khẩm lên bao nhiêu. Khổ nỗi hôm sau là ngày thi, Giyuu thân là huấn luyện viên sao có thể vắng mặt.

Sanemi lại đếch cho là thế. Huấn luyện thì cũng huấn luyện cả tháng rồi, Giyuu cứ làm như anh vắng mặt thì lũ nhóc kia thua cả lượt ấy. Vì vậy, Sanemi nhất quyết bắt Giyuu ở nhà thêm một ngày nữa, chẳng có gì quan trọng hơn sức khoẻ cả. Đơn xin phép đã soạn xong, việc đưa đón trông nom mấy đứa nhóc đi thi cũng đã nhờ Uzui trợ giúp, nhưng anh vẫn không yên lòng.

Kết quả là Giyuu nhân lúc Sanemi mệt mỏi ngủ thiếp đi vì phải chăm người ốm hai đêm liền len lén trốn đi. Đây cũng là lý do khiến một buổi sáng đáng lẽ vô cùng dễ chịu thoải mái cũng chẳng làm Sanemi vui lên nổi.

Đồng hồ điểm 9 giờ, cơn giận của Sanemi cũng càng ngày bốc càng cao khi gọi mãi mà Giyuu không chịu bắt máy. Tất cả những gì anh để lại là tờ ghi chú " Tôi khoẻ lắm. Chiều sẽ về." dán trên cánh tủ lạnh. Mẹ nó, đứa nào tối qua còn sốt gần bốn chục độ quấn chăn rên hừ hừ, khoẻ khoẻ cái củ cải.

Cuộc gọi thứ 10 kể từ khi Sanemi mở mắt vẫn tiếp tục không có người nhận, và dường như để khiến hắn bực bội hơn, cuộc gọi tiếp theo trực tiếp bị tổng đài thông báo không liên lạc được. Bàn tay Sanemi siết lấy chiếc điện thoại như muốn nghiền nát nó thành trăm mảnh, mạch máu trên trán giật giật liên hồi. Chẳng còn cách nào, hắn bốc điện thoại gọi cho Uzui.

Sau ba tiếng chuông reo, Uzui bắt máy. Sanemi chưa kịp nói lời nào, bên kia đã sổ một tràng.

" Shinazugawa hả. Tôi vừa gặp Tomioka, thấy cậu ta ổn lắm-... Này mấy đứa kia, xếp hàng gọn gọn vào, trường chúng ta phải diễu hành thật là hào nhoáng cho bọn trường khác lác mắt ra...Thế nhé, sắp khai mạc rồi, tôi cúp đây, đừng có lo gì."

Rồi điện thoại cúp cái rẹt. Mí mắt Sanemi giật giật, não vẫn đang xử lý đống thông tin vừa được Uzui nhét vào đầu, để rồi bắt đầu bùng nổ vì tức giận. Được lắm, Giyuu đã đến nhà thi đấu rồi, người ngợm không vấn đề gì mà còn không thèm nhận điện thoại của hắn, chưa kể cái tội đã ốm còn thích ra gió, hôm qua đã hứa sẽ nghỉ mà nay còn trốn đi. Đúng là dạo này hắn chiều quá nên cái con người kia muốn leo lên đầu hắn ngồi đây mà. Sanemi quyết định lần này Giyuu quá đáng lắm rồi, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ đâu, tối nay hắn sẽ ra sofa ngủ, có năn nỉ kiểu gì cũng đừng hòng gọi được hắn vào.

Sanemi ôm theo cục tức lên giường, trùm chăn ngủ một mạch. Kể ra thì hai ngày liền chăm Giyuu cũng làm hắn mệt mỏi không ít, cộng thêm cơn tức làm đầu nóng phừng phừng, vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc mộng. Cuối cùng thì cái thời tiết mát mẻ đầu thu cũng phát huy được tí tác dụng.

Lần tiếp theo Sanemi mở mắt đã là 2 giờ chiều. Hắn thức dậy vì đói, nhận ra suốt từ tối qua tới giờ bản thân vẫn chưa nhét thêm thứ gì vào bụng.

Sanemi lật đật đi vào bếp, nướng tạm vài lát bánh mì và rán quả trứng ăn cầm hơi. Trên bếp là nồi gà hầm hắn nấu từ đêm qua, để sáng nay bồi bổ thêm cho Giyuu. Giờ nhìn thấy cái nồi đấy chỉ làm cơn bực bội đã dịu xuống nhờ giấc ngủ lại rục rịch trồi lên. Hắn quyết định tự ăn hết chỗ gà hầm đấy luôn, có phúc không thích hưởng thì nhịn.

Nấu nướng xong xuôi, Sanemi sắp đồ ăn vào khay và bê vào phòng khách, chuẩn bị bắt đầu bữa ăn đầu tiên trong ngày. Nhưng rõ ràng hôm nay chẳng phải là một ngày thuận lợi may mắn gì, vừa bước chân tới gần sofa, Sanemi dẫm phải một đống quân cờ shogi vứt lăn lóc trên sàn, có lẽ do Giyuu hồi sáng vô tình làm đổ ra. Phòng khách vẫn luôn được lót một lớp thảm dày, có lẽ đó là lý do khiến những quân shogi bị đổ mà không phát ra tiếng động nào.

Mấy quân cờ vô tri chết tiệt ấy làm Sanemi lộn nhào, toàn bộ bữa sáng kiêm bữa trưa vừa vặn đáp trên mặt hắn. May mắn duy nhất chắc là bát canh gà không quá nóng, nên ít nhất hắn không bị bỏng.

Sanemi nằm trên sàn hồi lâu, vẫn chưa hết bàng hoàng vì đếch hiểu hắn tạo cái nghiệt gì mà hôm nay lại đen đủi tới vậy. Cả tấm thảm bị ụp lên nguyên bát gà hầm, nhớp nháp vô cùng, nhìn mà ngán ngẩm. Sanemi tức muốn phát khùng, đúng lúc mấy quân cờ shogi đập vào mắt, làm hắn nhớ tới cái người là nguyên nhân làm cái ngày chó má này tệ tới vậy.

Tay nhanh hơn não, Sanemi bật dậy, chộp lấy cái điện thoại, bắt đầu nhắn một tràng.

" Tomioka Giyuu"

" Lần này mày quá đáng lắm rồi nhé."

" Không phải cứ trưng cái bản mặt đấy ra là tao bỏ qua đâu."

" Đừng để bố nhìn thấy mày nữa."

" Thích đi đâu thì đi."

Nhắn xong, Sanemi hậm hực đứng dậy, lột tấm thảm dính đầy canh gà tống vào máy giặt rồi đi nấu lại bữa sá... trưa. Mẹ nó cái ngày chó má chết tiệt, cái thằng sống cùng nhà kiêm người yêu cũng chết tiệt nốt.

3 giờ chiều, sau khi ăn xong, Sanemi ngồi đờ người, không biết nên làm gì tiếp theo. Nếu hôm nay Giyuu không lén trốn đi dự cái hội thi chó má kia, chắc giờ cả hai đang cùng nhau ngồi xem tivi, hoặc anh sẽ dạy hắn chơi shogi, còn hắn sẽ làu bàu vì chơi mãi không thắng. Nhưng cái nếu đó không xảy ra, vì thế Sanemi cũng thấy nhạt nhẽo vô vị hết sức.

Thật ra thì sau khi bình tĩnh lại, Sanemi  thấy mấy tin nhắn vừa nãy của bản thân cũng hơi quá đáng. Giyuu vẫn chưa có dấu hiệu gì là đã xem, nên hắn định mở điện thoại gỡ hết đống tin nhắn ấy đi. Nhưng nghĩ lại thì cứ để chúng đấy cũng được, lâu lâu cũng phải thể hiện cái nhà này ai mới là chủ, nặng lời tí để Giyuu quan tâm tới sức khỏe của bản thân hơn cũng không sai, vì vậy Sanemi lại để yên.

Đứng dậy bước vào bếp lần thứ năm trong 30 phút, Sanemi mở tủ lạnh, lôi ra mấy miếng cá hồi mới mua hôm qua. Cùng lắm nếu tên kia giận dỗi thì nấu một nồi cá hồi hầm củ cải là được, gì chứ cứ thấy món này là Giyuu lại dễ dãi hẳn.

Nghĩ là làm, Sanemi bắt nồi lên nấu ăn. Vừa nấu vừa liếc liếc cái điện thoại. Giyuu vẫn chẳng có phản ứng gì với mấy tin nhắn kia cả. Xin lỗi cũng không, nài nỉ hắn tí cũng không, thậm chí còn chưa thèm xem. Mẹ nó, tức thật.

Ngoài trời, một tiếng sấm nổ ra, từng đám mây đen bắt đầu ùn ùn kéo tới. Lúc Sanemi nấu xong nồi cá hồi hầm củ cải, trời cũng bắt đầu đổ mưa.

Tiếng " ting" thông báo có tin nhắn gửi tới xen lẫn giữa tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên. Sanemi chộp lấy điện thoại, là tin nhắn từ Giyuu. Sanemi nhếch mép, mở ra, nhưng đón chờ hắn không phải lời xin lỗi hay cái gì đó tương tự. Tin nhắn chỉ có ba chữ.

" Trời mưa rồi."

... Mẹ, hắn có bị mù đéo đâu mà không thấy mưa. Nhưng như thể có mối liên kết tâm linh nào đó giữa hai người, Sanemi lại hiểu ý nghĩa ẩn dưới cái tin nhắn hết sức là vô tri này. Hắn định làm giá một tí đấy, nhưng khi đối diện với những vấn đề liên quan tới Giyuu, giá của hắn chỉ có mang đi xào thịt bò-

Trước khi Sanemi ý thức được bản thân đang làm gì, hắn đã thấy mình gửi đi một tin nhắn.

" Đứng gọn gọn vào đừng có để bị ướt. Đợi tí tao ra đón về."

... Được rồi, người yêu mình mình không đón thì để thằng chết tiệt nào đón. Sanemi khoác áo, bước ra ngoài. Đến ngưỡng cửa, hắn khựng người nhìn hai chiếc ô treo trên tường, đắn đo một lúc, cuối cùng chỉ cầm theo một chiếc.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng trời lại dần sáng lên, có lẽ cũng sắp tạnh. Sanemi bước về hướng nhà thi đấu thành phố, bắt đầu nghĩ ngợi không biết nên nói gì khi gặp Giyuu. Nói thật thì cơn tức của hắn cũng đã bay biến gần hết, nhưng chắc vẫn phải tỏ thái độ một chút, dù gì lần này Giyuu đã chạm tới giới hạn của hắn là thật.

Chẳng bao lâu, Sanemi đến nơi. Giyuu đang đứng dưới hiên một tiệm bánh ngọt nhỏ trước nhà thi đấu, trong tay ôm một bọc gì đó. Dù có tức thì Sanemi cũng phải thừa nhận lần thứ một triệu là Giyuu đẹp thật đấy, kết hợp với những giọt nước nhỏ xuống từ mái hiên làm sự xinh đẹp ấy như được phủ lên một lớp màn mờ ảo, đẹp x n lần.

Nhìn thấy Sanemi, Giyuu nhẹ vẫy vẫy tay, đứng im đợi hắn tiến tới. Ít nhất thì thằng người yêu này còn nghe lời hắn tìm chỗ trú mưa, chứ đã ốm còn dầm mưa thì đợi xem về hắn xử lý như nào. Nghĩ thế làm Sanemi cảm thấy thoải mái hẳn, nhưng gương mặt vẫn hằm hằm tỏ vẻ bản thân đang hết sức giận dữ.

Ngay khi Sanemi vừa bước tới bên cạnh, còn chưa kịp khiển trách lời nào, Giyuu đã bắt đầu nói.

" Sanemi, xin lỗi, điện thoại tôi hết pin sáng giờ, lúc để ý thì sập nguồn luôn rồi, không nhận được cuộc gọi của cậu."

" Tengen cũng bảo đã nhắn cho cậu rồi nên tôi không gọi lại nữa."

" Vừa nãy mượn được dây sạc của nhóc Kamado cắm một chút, điện thoại vừa lên là nhắn luôn cho cậu."

" Trường chúng ta được giải nhất, nhưng cúp đưa mấy đứa nhóc với Tengen cầm về rồi."

" Bọn họ có rủ nhưng tôi muốn đợi cậu."

" Tôi khỏe hẳn rồi."

" Tôi mua ohagi cho cậu nữa này."

... Được rồi, hôm nay là ngày gì mà Sanemi cứ muốn nói gì lại bị chặn họng thế. Mà hắn cũng ngạc nhiên vì hôm nay Giyuu nói nhiều vậy, có lẽ anh cũng chột dạ vì đã trốn đi hồi sáng. Trước sự nhiệt tình bất ngờ của người đối diện, toàn bộ mấy lời trách móc của Sanemi đều bị nuốt ngược vào trong. Nhìn sắc mặt Giyuu cũng có vẻ ổn hơn nhiều so với hôm qua. Sanemi nhắm mắt thở dài, cuối cùng chỉ nghiêm mặt nói một câu.

" Không có lần sau."

Giyuu cười cười đáp lại. " Biết rồi."

Nhận được câu trả lời vừa ý, Sanemi tỏ vẻ mọi chuyện đã giải quyết xong, khoác vai Giyuu về nhà. Mưa đã bắt đầu thưa dần, ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây chiếu xuống và cầu vồng bắt đầu hiện ra. Thời tiết dễ chịu thật, cũng lâu lắm chưa được thấy cầu vồng, Sanemi nghĩ vậy.

Giyuu đột nhiên thắc mắc.

" Không phải nhà có hai cái ô à, một cái nữa đâu ?"

" Không tìm thấy."

" À."

" Đừng hỏi nữa, nhà còn nồi cá hồi hầm củ cải đợi về xử lý kìa."

Gương mặt Giyuu dường như sáng bừng lên, vui vẻ tựa sát hơn vào Sanemi.

Hai người sánh bước bên nhau, che chung một chiếc ô, hòa vào dòng người tấp nập lúc tan tầm, tiến về phía ngôi nhà nhỏ ấm áp của họ. Nói cho cùng thì đối với Giyuu, Sanemi làm gì có giới hạn nào, ai nói anh là người trong lòng hắn chứ.

____ KẾT THÚC ____

Nếu mọi người thấy quen quen thì đúng rồi đó, chiếc oneshot này được viết dựa trên cái meme này nè :)))) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net