5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Dạ thưa cô, cho cháu hỏi đường dẫn đến núi sương mù ạ?"

  "Nếu muốn tới được đó cháu phải băng qua dãy núi phía trước... Nhưng mặt trời sắp lặn rồi, các cháu định tới đó với hành lí nặng như vậy sao? Nguy hiểm lắm đó."

  "Chúng cháu sẽ cẩn thận. Cảm ơn cô rất nhiều ạ."

  "Rất nhiều người đã mất tích khi đến đó. Các cháu hãy cẩn thận, đừng lạc đường đấy nhé!!"

  "Vâng!! Chúng cháu biết rồi ạ!!"

  Thế là cả ba cứ thế tiến tới dãy núi phía trước. Đi đến khi mặt trăng bắt đầu lên cao, họ bắt gặp một căn chòi còn thắp sáng đèn.

  "Yoriichi nee-san!! Có vẻ ở đây có người sinh sống. Chúng ta tới đó hỏi thăm đi ạ."

  Chưa kịp dứt lời, Tanjiro đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc phát ra từ căn chòi. Lo lắng có ai đó bị thương cậu đã nhanh chóng tiến lên kiểm tra. Khi mở cửa ra, thứ cậu bắt gặp chính là một con quỷ đang ăn thịt người. Thấy có người xông vào lãnh thổ, còn là một con người, hắn liền nhanh chóng vồ lấy Tanjiro. Nhưng cậu đã kịp phản ứng và dùng rìu chém vào cổ hắn, rồi nhảy lùi ra xa.

  Trong khi đó, Yoriichi ngược lại bình tĩnh, tiến đến chỗ Nezuko và ôm cô bé vào lòng, dùng thân hình che đi những cái xác trước mắt cô bé, ngăn Nezuko bị cám dỗ, ăn thịt người. Ngay khi Tanjiro bị con quỷ khống chế đè xuống, Nezuko liền từ trong lòng cô lao ra và đá bay đầu hắn đi. Nhưng thân hình hắn vẫn tấn công lấy hai đứa. Vào lúc đó, thân hình của con quỷ bỗng bị chém nát thành từng khối. Những nhát chém của Yoriichi cứ liên miên tiến tới khiến con quỷ không tài nào thoát được.

  "Tại sao một con quỷ lại đi cùng các người cơ chứ!? Rốt cuộc các ngươi là kẻ nào!! Đừng tưởng chém rời cơ thể ta thành từng khối thì hay!! Ta nhất định phải ăn thịt các ngươi!!"

  "Ngươi xuống địa ngục mà ăn."

  Con quỷ đang phẫn nộ gào hét, đe dọa liền bị một câu nói của cô khiến cho rùng mình, chấn động. Chưa kịp để hắn phản ứng tiếp, Yoriichi đã một nhát kiếm chém nát đầu con quỷ. Con quỷ cứ thể mà tan thành tro bụi trong sự ngỡ ngàng của Tanjiro. Tiêu diệt xong con quỷ, cô liền đút kiếm lại vào vỏ. Và quay qua kiểm tra Tanjiro cùng Nezuko.

  "Hai đứa vẫn ổn chứ."

  "Bọn em vẫn ổn ạ."

  Nezuko ngoan ngoãn gật đầu. Tanjiro thì từ trạng thái ngạc nhiên, bình tĩnh trở lại.

  "Yoriichi nee-san, làm sao chị có thể tiêu diệt được con quỷ đó vậy!? Kể cả khi em chém cổ hắn cũng như Nezuko đá hắn đứt đầu, hắn vẫn có thể nói chuyện và cử động thân thể bị tách lìa?"

  "Đó là do những con quỷ sợ ánh nắng mặt trời. Nếu em chỉ dùng thể lực hay các vũ khí bình thường thì đều vô dụng. Cho nên để giết chết những con quỷ này triệt để thì em cần phải phơi chúng nó dưới nắng."

  "Nhưng chị chỉ dùng thanh Nichirin vẫn giết được hắn mà?"

  "Đó là do những thanh kiếm Nichirin này đước rèn từ các nguyên liệu lấy từ ngọn núi cao nhất và gần nhất với mặt trời. Nguyên liệu ấy chính là "Hồng Huyết Thiết", một loại nguyên liệu đã hấp thụ ánh sáng của mặt trời. Chính vì thế mỗi người kiếm sĩ diệt quỷ sẽ luôn có bên mình một thanh Nichirin."

  Yoriichi ôn nhu, giải thích cặn kẽ cho Tanjiro và nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Việc truyền thụ cho cậu những kiến thức này là vô cùng cần thiết, nó sẽ giúp cậu bớt bỡ ngỡ hơn trên con đường diệt quỷ này.

  "Là vậy sao. Em hiểu rồi, em sẽ nhớ kĩ điều đó ạ!!"

  Bỗng một bàn tay từ đằng sau nắm lấy vai Tanjiro khiến cậu giật mình quay người lại. Người đến chính là một người đàn ông lớn tuổi với mặt nạ thiên cẩu.

  "Vậy ra ngài chính là Urokodaki Sankonji, người mà vị Tomioka tiên sinh nhắc đến. Thật hân hạnh khi được gặp ngài."

  "Cô thật là một con người nhạy bén và quyết đoán. Kiến thức của cô về diệt quỷ vô cùng kiên cố, động tác ra kiếm của cô cũng không hề dư thừa. Nhưng cô lại không phải thành viên của quỷ sát đội thì lại đúng là kì lạ."

  Yoriichi không nói gì, chỉ giữ im lặng. Thấy cô không muốn giải thích ông cũng không không gặng hỏi mà tiến vào trong nhà, mang những thi thể đi chôn cất. Tanjiro và cô cũng phụ ông một tay, làm xong cả ba đều chắp tay cầu nguyện cho những linh hồn.

  "Ta xin được giới thiệu lại lần nữa. Ta là Urokodaki Sankonji, các cậu là người được Giyuu gửi tới gặp ta đúng chứ."

  "Vâ- Vâng ạ. Cháu là Kamado Tanjiro, kia là Yoriichi nee-san và Nezuko, em gái của cháu."

  "Vậy các cậu sẽ làm gì nếu em gái của hai người ăn thịt người?"

  Chưa để Tanjiro phản ứng và trả lời, cô đã nhanh chóng kiên định đáp.

  "Tôi sẽ giết con bé nếu như nó ăn thịt người và tự kết liễu chính mình. Bởi chính sự đảm bảo và ích kỉ của tôi mà khiến cho người khác phải chết thì chính là một tội ác tày trời mà tôi sẽ mãi không thể tha thứ cho chính mình. Vì vậy tôi sẽ lấy mạng sống của mình để đảm bảo và ngăn con bé đi lên con đường sai trái ấy."

  Thấy Yoriichi quyết đoán, kiên định như vậy thì ông vô cùng hài lòng. Còn về phần Tanjiro thì bị ông tát cho một phát.

  "Cậu quá do dự mọi thứ. Chính như chị cậu đã nói, để có thể tiếp tục mang theo em gái của cậu thì đó là cách giải quyết tốt nhất. Hãy nhớ thật kĩ. Cả hai người đều không được để em gái các cậu lấy đi mạng sống của người vô tội. Không được để điều đó xảy ra. Cả hai đã hiểu lời ta nói chưa!!"

  "Dạ cháu hiểu rồi!!"

  Tanjiro kiên định trả lời, Yoriichi thì chỉ gật gù nhẹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net